Giao Dịch

Chương 17: Chăm sóc Lưu Tĩnh cả đêm




Triệu Thiên Đình về tới cũng đã là tối khuya, hôm nay công việc hơi nhiều nên anh về muộn.

Anh đã ăn tối rồi, vì vậy vừa về anh liền lên phòng. Đập vào mắt anh là hình bóng quen thuộc đang say giấc.

Cô ngủ rất ngon, mái tóc tung thả trên gối, vài cọng còn vướng trên mặt, ngây ngất quyến rũ. Làn da cô trắng mịn, vừa nhìn đã muốn sờ ngay vào đó.

Triệu Thiên Đình vội vào đi tắm, khoảng mười phút sau anh ra tới, không một mảnh vải trên thân, anh bước lại gần cô.

Khoảnh khắc này, anh biết mình muốn cô, muốn Lưu Tĩnh đến phát điên.

Vì thế vừa lên giường, Triệu Thiên Đình đã nằm lên người cô, cúi người xuống hôn môi cô, bàn tay lần vào trong áo, men theo vòng eo lên tới ngực.

Nhưng anh lại chợt khựng lại vì không hiểu tại sao cơ thể Lưu Tĩnh lại nóng như lửa đốt, sờ tay lên trán cô, Triệu Thiên Đình biết cô đã bị sốt.

Bị anh hôn nhưng cô không phản kháng, chứng tỏ cô rất mệt mỏi, không còn khả năng chống cự.

"Khốn khiếp." Triệu Thiên Đình chửi một câu, sau đó xuống giường lấy quần áo mặc vào.

Nhìn cô gái trên giường, mỏng manh yếu đuối cô đang bị bệnh, không biết gì cả.

Triệu Thiên Đình đứng nhìn cô hồi lâu, sau đó mới ra khỏi phòng. Anh nhấc máy lên gọi.

"Alo." Đầu dây bên kia, tiếng nam trầm ấm nhẹ vang lên.

"Đến nhà mình gấp." Triệu Thiên Đình hạ giọng ra lệnh.

"Bây giờ thì không được rồi, ba mình đột nhiên bệnh cũ tái phát, mình phải ở với ba để xem tình hình, cậu bị bệnh gì sao?"

Người Triệu Thiên Đình gọi là Dương Cận Ngạn, bác sĩ riêng của anh và cũng là bạn tốt của anh.

Lúc anh bệnh, đều do Dương Cận Ngạn chữa trị. Nhưng bây giờ hắn không đến được, chẳng lẽ anh lại mặc Lưu Tĩnh không quan tâm?

"Sốt thì phải làm sao?" Triệu Thiên Đình chau mày nói ra vài chữ. Anh cảm thấy không vui khi gặp tình cảnh trước mắt, nhưng cũng không nên tỏ thái độ quá, vì ba Dương Cận Ngạn cũng là bậc tôn kính.

Dương Cận Ngạn chỉ anh cách làm giảm sốt, huyên thuyên một hồi cũng xong, hắn hỏi : "Mà ai bị sốt thế, chứ mình nghe giọng cậu vẫn khoẻ lắm?"

"Ba cậu sao rồi, ổn hơn chưa?" Dù gì cũng nên hỏi một câu, sẵn tiện Triệu Thiên Đình đánh trống lãng.

"Cũng ổn rồi."

Lát sau Triệu Thiên Đình tắt máy, buồn bực đi xuống lầu.

Khoảng một lúc lâu anh mang một thao nước nóng đi lên, trong nước còn có một cái khăn.

Triệu Thiên Đình đi lại gần giường, ngồi xuống cạnh cô, anh chậm rãi vắt khăn thật chặt, sau đó đặt lên trán Lưu Tĩnh.

Lưu Tĩnh đã hôn mê, không hề biết anh đang làm gì.

Kế tiếp Triệu Thiên Đình đi lấy thuốc hạ sốt, định cho Lưu Tĩnh uống như không biết làm cách nào để cô nuốt.

Anh bực dọc đỡ người cô dậy, đưa thuốc vào miệng cô, lại đưa nước tới môi cô nhưng Lưu Tĩnh vẫn không có cử động.

"Lưu Tĩnh, há miệng ra uống thuốc." Triệu Thiên Đình ra lệnh, đôi mắt anh lạnh lẽo chết chóc.

Như có thể nghe được, Lưu Tĩnh lấy lại một chút ý thức, cô uống nước của anh cho, nuốt một ngụm thuốc đắng ngắt. Lưu Tĩnh nhăn mặt một cái, sau đó tiếp tục ngất đi.

Triệu Thiên Đình đặt cô nằm lại trên giường, lấy khăn nhúng vào nước nóng, sau đó lấy ra vắt thật chặt rồi mới đặt lên trán cô.

Khoảng một lúc anh lại làm như thế, rồi lại đi thay nước nóng mới. Hành động cứ tiếp diễn hành động. Đến khuya, khi sờ tay lên trán Lưu Tĩnh, thấy cô đã hạ sốt anh mới yên tâm mà đặt thao nước qua một bên.

Đây là lần đầu tiên Triệu Thiên Đình biết chăm sóc người khác, mà người đó không ai khác mà chính là Lưu Tĩnh.

Triệu Thiên Đình đã mệt mỏi, đôi mắt anh nặng trĩu, cũng một giờ sáng rồi, anh vội lên giường nhắm mắt mà ngủ.

Sáng hôm sau khi Triệu Thiên Đình chuẩn bị đi làm thì anh chợt khựng lại, đến gần Lưu Tĩnh mà sờ vào trán cô. Đã không còn dấu hiệu sốt nữa. Rút tay về, anh ra khỏi phòng.

Trên đường đi đến Triệu thị, Triệu Thiên Đình cứ suy nghĩ miên man một vấn đề. Tại sao anh lại quan tâm Lưu Tĩnh, lại chăm sóc cô cả đêm?

Anh có thể gọi chị Tiêu đến mà? Vậy mà không gọi, phải chăng vì quên?

Càng nghĩ càng bực dọc, sao hôm qua lại phải chăm sóc cô mà không gọi người giúp việc đến?

Thấy Lưu Tĩnh không còn sốt thì anh cảm thấy an tâm, tại sao lại như vậy?

Tâm trí Triệu Thiên Đình rối bời, anh cũng không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì. Anh lắc đầu một cái mạnh, lái xe tăng tốc.

Lúc Lưu Tĩnh thức dậy cũng đã là chín giờ, cô nheo mắt lại vì chưa thích ứng được ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Lưu Tĩnh sờ tay lên trán mình, đã không còn nóng nữa.

Cảm thấy đầu không còn nặng như hôm qua, cô hết sốt rồi.

Thầm nghĩ cũng hay, chỉ vài viên thuốc của Giang Thi mua mà đã hạ sốt nhanh chóng.

Bỗng nhớ đến Triệu Thiên Đình, cô liền nhìn lại cơ thể mình, quần áo còn nguyên, điều đó chứng tỏ hôm qua Triệu Thiên Đình không đụng đến cô.

Đây là lần đầu tiên từ khi giao dịch đến giờ anh tha cho cô. Có phải vì cô bệnh nên mới không tạo hứng thú cho anh?

Nếu vậy chắc chắn hôm qua Triệu Thiên Đình đã đi tìm phụ nữ khác, vừa nghĩ đến điều đó cô liền muốn nôn tại chỗ, dơ bẩn.

Lấy tay xoa xoa thái dương vài cái, cửa phòng tự động được mở ra. Lưu Tĩnh ngó nhìn mới thấy chị Tiêu bưng trên tay cái gì đó đi vào.