Đêm tân hôn.
"Tĩnh Tĩnh, để anh dìu em lên giường nghỉ." Vừa thấy Lưu Tĩnh từ phòng tắm đi ra, Triệu Thiên Đình liền bật dậy khỏi giường, nhanh chóng bước lại gần cô, ân cần đỡ lấy cánh tay cô.
Lưu Tĩnh khẽ cười : "Em đâu có bệnh nặng đâu, anh cần gì phải dìu dắt từng chút một chứ?"
"Em có thai, việc này rất quan trọng." Dù sao, Triệu Thiên Đình cũng không thể để chuyện bất trắc gì xảy ra với cô nữa, một chút cũng không.
Anh cần phải bảo vệ và chăm sóc cô thật tốt!
Lưu Tĩnh mỉm cười hạnh phúc, cô cũng không phản bác gì nữa.
Lưu Tĩnh biết lúc trước cô bị sảy thai thì Triệu Thiên Đình đã ân hận thế nào, và cô biết những hành động này của anh chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ cô thật tốt. Anh muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp cho cô.
Dìu Lưu Tĩnh lên giường, Triệu Thiên Đình đắp chăn cho cô, dịu dàng từng chút một : "Em ngủ sớm đi, ăn nhiều ngủ nhiều mới tốt cho cơ thể."
Nói xong anh liền tắt đèn và nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Lưu Tĩnh có hơi ngạc nhiên vì hành động này của anh, đêm nay là đêm động phòng của cô và anh, vậy mà anh lại nằm im đi ngủ?
Dục vọng của Triệu Thiên Đình, hình như đã không còn?
"Anh đi ngủ thật à?" Lưu Tĩnh hiếu kì thật sự, cô đã đoán kết quả của một đêm sau khi động phòng, chắc thế nào ngày hôm sau cô cũng liệt giường. Nhưng đêm nay Triệu Thiên Đình không làm gì cả, vậy ngày mai sẽ là ngày yên bình.
"Thật." Triệu Thiên Đình nhắm mắt, hơi thở đều đều phát ra.
Lúc sáng nay Dương Cận Ngạn có nói chuyện với anh đôi ba câu, hắn ghé sát vào tai anh nói rằng : "Vợ cậu có thai rồi, cậu đừng mãnh liệt quá, nếu không sẽ không tốt cho con đâu."
Triệu Thiên Đình hơi ngạc nhiên khi nghe câu nói đó, anh hỏi Dương Cận Ngạn vài câu về vấn đề này, hắn sẵn sàng tận tình nói mọi chuyện cho anh nghe.
Nhờ đó, Triệu Thiên Đình biết được khi phụ nữ mang thai vẫn có thể tiếp tục việc phòng the, nhưng không nên vận động mạnh quá. Anh thì sao có thể nhẹ nhàng được chứ, vậy cách tốt nhất là phải kiềm chế, để bảo toàn sức khỏe cho Lưu Tĩnh và sự an toàn của con anh.
Ngày tháng sau này, e là phải khổ dài dài rồi, nhưng không sao, anh nhịn được.
Lưu Tĩnh bỗng phá lên cười vì câu trả lời của anh, xem ra Triệu Thiên Đình đã quyết tâm rồi, anh nhất quyết không chạm vào cô.
Nhân cơ hội này Lưu Tĩnh cũng muốn hành anh một chút, cô muốn xem sức kiềm chế của anh đến đâu.
Cô ngước khỏi lòng ngực của anh, ngẩng cao đầu lên, nhanh như chớp, Lưu Tĩnh há miệng ngậm lấy yết hầu của anh.
Miệng ngậm chặt, lưỡi không ngừng liếm.
Lưu Tĩnh cảm nhận được yết hầu anh đang chuyển động, chân cô, hình như đã bị vật gì đó chạm vào rồi, nóng quá.
Triệu Thiên Đình khẽ rên một tiếng, anh không xô cô ra mà bất đắc dĩ nói : "Em muốn hành chết anh đấy à?"
Khoảng một lúc sau, Lưu Tĩnh nhả yết hầu anh ra, cười tươi như hoa vì kiệt tác mà mình vừa tạo thành : "Đây là dấu ấn của em dành cho anh. Triệu Thiên Đình, anh là người đàn ông của em, em sẽ không dễ dàng mà chia sẻ anh cho người phụ nữ khác."
Nhìn dấu hôn đỏ chói ở yết hầu của Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh càng cười rạng rỡ.
Triệu Thiên Đình lắc lắc đầu, khẽ nói : "Em cũng to gan thật, còn tạo dấu ấn riêng. Nhưng mà anh rất thích! Nhớ lời anh nói đây Tĩnh, anh yêu em, ngoài em ra anh sẽ không nhìn đến bất cứ người phụ nữ nào khác. Vậy nên phu nhân cứ yên tâm."
Nói rồi Triệu Thiên Đình hôn vào môi cô, hai tay siết chặt eo cô.
Do Lưu Tĩnh châm lửa, cô phải tự chịu hậu quả. Thôi thì anh sẽ cố nhẹ nhàng lại một chút, dù gì đêm nay cũng là đêm tân hôn, nếu bỏ lỡ thì tiếc quá.
Bây giờ Lưu Tĩnh mới nhận ra, khả năng kiềm chế của anh kém thật đấy. Nhưng không sao, cô sẽ cùng anh... trầm luân!
...
Từng ngày từng ngày Triệu Thiên Đình đều chăm sóc Lưu Tĩnh thật tốt, vì cô và vì con, anh sẵn sàng đọc rất nhiều sách có ích cho phụ nữ có thai, sau đó lại áp dụng lên người cô.
Từ ngày mang thai đến nay cũng được bảy tháng, cái thai ngày càng to, cô cũng không thể nào đứng thẳng mà nhìn thấy bàn chân của mình được rồi.
"Con đạp em, mệt chết đi được." Lưu Tĩnh tựa lưng vào thành giường đọc sách, vừa đọc vừa oán than.
Triệu Thiên Đình ngồi kế bên xử lí công việc, khi vừa nghe cô nói thì vội bỏ laptop sang một bên. Anh đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Có đau không em?" Triệu Thiên Đình quan tâm lo lắng hỏi.
"Không đau." Lưu Tĩnh bật cười, cô cố tình nói như thế, xem ra lần nào cô nói như vậy Triệu Thiên Đình cũng bỏ tất cả mà quan tâm cô, thật sự là quá hạnh phúc đi.
Triệu Thiên Đình ghé sát mặt vào bụng Lưu Tĩnh, anh nghiêm giọng nói chuyện với đứa con đang quậy phá lung tung kia : "Con trai, con mà không ngoan ngoãn thì sau này ba sẽ không để yên cho con đâu. Biết điều mà không đạp mẹ, nếu không khi con ra đời, con sẽ biết tay ba!"
Lưu Tĩnh bật cười vì những câu nói nghiêm nghị này của anh, cô đưa tay véo má Triệu Thiên Đình, : "Chưa gì hết mà anh đã uy hiếp con trai rồi, sau này đừng trách sao nó thương em nhiều hơn."
Lúc siêu âm, Triệu Thiên Đình vô cùng vui mừng khi biết đó là con trai, Lưu Tĩnh cũng vui không kém.
Lúc đó cô hỏi anh rằng : "Anh thích trai hơn gái sao?"
Triệu Thiên Đình nắm chặt tay cô, lắc đầu đáp : "Không, ai anh cũng thích. Chỉ là quá vui mừng thôi."
Con gái rất tốt, sau này Triệu Thiên Đình nhất định phải khiến Lưu Tĩnh sinh thêm một đứa nữa.
Triệu Thiên Đình bất mãn bỉu môi : "Anh đang bênh vực em đấy."
Lưu Tĩnh : "..." Khuôn mặt này của anh, sao mà đáng yêu quá!
...
Ngày sinh con cuối cùng cũng đến, bụng Lưu Tĩnh lại vô cùng đau, cô dùng hai tay siết lấy tay Triệu Thiên Đình, luôn miệng rên la : "Đau quá! Đình, em đau quá..."
Triệu Thiên Đình gấp rút đưa Lưu Tĩnh vào bệnh viện, anh không thể giữ được bình tĩnh, mồ hôi cũng vì thế mà cứ tuôn ra liên tục.
"Ngoan, lát nữa sẽ không đau, ngoan nào." Triệu Thiên Đình chỉ biết an ủi Lưu Tĩnh bằng những từ ngữ này, bởi hiện tại anh rất hốt hoảng.
Khi đến bệnh viện, Triệu Thiên Đình bế Lưu Tĩnh một mạch chạy vào trong, sau khi đặt cô lên giường, anh còn lớn tiếng quát với bác sĩ : "Mau, mau giúp cô ấy. Nếu vợ tôi có mệnh hệ gì, tôi khẳng định các người cũng không sống yên!"
Bác sĩ đổ mồ hôi hột, sau đó nhanh chóng giúp cô sinh nở.
Triệu Thiên Đình vẫn không an tâm, đứng trước phòng sinh anh cứ đi qua đi lại không thôi, tay anh đan chặt vào nhau bởi anh muốn khống chế bản thân. Vì hiện tại, tay anh cứ run lên bần bật.
Anh rất hồi hộp, cũng rất sợ hãi.
Triệu Thiên Đình cứ đi qua đi lại, không biết qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng sinh cũng được mở ra. Bác sĩ đi ra, trên tay ẵm theo một bé trai.
"Chúc mừng Triệu tổng, Triệu phu nhân đã sinh con thuận lợi, mẹ tròn con vuông."
Bác sĩ vừa thông báo xong, Triệu Thiên Đình liền gấp rút chạy vào trong phòng. Con của anh, anh cũng không thèm nhìn một cái.
Hiện tại, anh chỉ muốn biết tình hình Lưu Tĩnh thế nào mà thôi. Còn lại tất cả đều không quan trọng.
Triệu Thiên Đình vào thăm Lưu Tĩnh, còn con anh để cho mẹ Lưu và bà Du Vận chăm sóc.
"Tĩnh Tĩnh, em không sao đấy chứ?" Nắm chặt bàn tay Lưu Tĩnh, lòng Triệu Thiên Đình đau như cắt. Sắc mặt của cô tái mét như thế này, anh cảm thấy vô cùng lo lắng.
Vẫn may mà Lưu Tĩnh không sao, vậy thì tốt rồi. Anh rất rất vui.
"Em không sao." Lưu Tĩnh yếu ớt nói, đôi môi trắng bệnh khẽ mở.
Triệu Thiên Đình nâng bàn tay cô lên, anh hôn lấy không thôi, sau đó lại gục mặt vào tay cô, tha thiết nói : "Anh xin lỗi, phải khiến em chịu khổ rồi."
Lưu Tĩnh mỉm cười, đáy mắt tràng ngập hạnh phúc : "Em không sao thật mà. Chông yêu, đừng tự trách mình."
Khoảng một lúc sau đó, Triệu Thiên Đình ngẩng đầu nhìn cô. Lưu Tĩnh bất ngờ khi bắt gặp khuôn mặt phờ phạc này của anh, hình như Triệu Thiên Đình... đang khóc.
Khóe mắt anh còn đọng lại một giọt nước trong suốt.
"Tĩnh Tĩnh, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt, anh sẽ không để em chịu khổ nữa." Triệu Thiên Đình vuốt vài cọng tóc trên mặt cô, ân cần chu đáo vô cùng.
Lưu Tĩnh mỉm cười, cảm xúc hiện tại của cô không có từ nào có thể diễn tả được. Cô thật sự rất hạnh phúc.