"Tôi vô tình thấy thôi, cô không cần phải ghi ơn." Hứa Tịnh Thất không quay đầu, bước chân cũng không dừng lại.
Lưu Tĩnh cảm thấy Hứa Tịnh Thất lạ lắm, tại sao lại có người con gái có tính cách mạnh mẽ và trầm ổn như thế này chứ?
Cô ấy mang đến cho người khác cảm giác xa cách nhưng rõ ràng cô ấy là một người tốt.
Lưu Tĩnh cũng bước theo phía sau Hứa Tịnh Thất, cô muốn nhanh chóng về Dư Viên để lấy đồ cho Triệu Thiên Đình ngay. Nhưng vừa bước được một bước thì cô lại khụy người xuống.
"A." Do bất ngờ nên Lưu Tĩnh bật thành tiếng, bây giờ mới để ý, chân cô đau quá, nó bị trật khớp rồi.
Là do Tố Văn xô ngã cô lúc nãy. Bây giờ mới nhận ra, đúng là đau thật đấy.
Hứa Tịnh Thất nghe thấy âm thanh của Lưu Tĩnh thì liền quay đầu, mày nhíu chặt lại.
Không nhanh không chậm, cô ấy bước lại gần chỗ Lưu Tĩnh và ngồi xuống cạnh cô, ân cần hỏi : "Cô bị sao vậy?" Nhìn vẻ mặt của Lưu Tĩnh có thể nhận ra được cô không giả bộ.
"Chân tôi bị trật rồi."
Nhìn Lưu Tĩnh dùng tay xoa xoa nhẹ chân mình, Hứa Tịnh Thất nghĩ ngợi một chút cuối cùng cũng nói : "Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Lưu Tĩnh muốn từ chối nhưng cô đau thật sự, có lẽ không thể tự mình đi được rồi. Bây giờ với tình trạng này cũng không thể về Dư Viên, thôi thì trở lại bệnh viện vậy, chiều đến sẽ về cũng không muộn. Cuối cùng Lưu Tĩnh cũng gật đầu.
Hứa Tịnh Thất dìu cô đứng dậy, hành động hoàn toàn trái ngược với lời nói, vô cùng dịu dàng.
Lưu Tĩnh dựa vào người cô ấy, chậm rãi từng bước mà đi.
Lưu Tĩnh thầm nghĩ trong lòng, Hứa Tịnh Thất thật sự là người tốt. Cô ấy không những giúp cô khi cô gặp khó khăn mà còn quan tâm đến cô khi cô bị thương. Lưu Tĩnh biết cô ấy là một người đáng tin cậy, nếu được làm bạn với cô ấy thì hay quá.
Lần trước bị hại một lần, nhờ vậy mà cô quen biết Nam Tịch Viên. Lần này cũng bị hại và cũng vì thế mà cô quen biết Hứa Tịnh Thất. Nghĩ lại mới thấy bản thân cô thật may mắn, nếu như không được cứu giúp kịp thời, e là cô sẽ không còn sống.
Theo Lưu Tĩnh đoán, Hứa Tịnh Thất có thể trạc tuổi cô, là một người trẻ lại giỏi võ vô cùng. Cô ấy và Tịch Viên ai cũng xuất sắc, cô thật ngưỡng mộ!
Hứa Tịnh Thất đưa Lưu Tĩnh trở lại bệnh viện, cô ấy đứng cạnh giường bệnh xem bác sĩ khám cho cô một cách tường tận.
"Chân chỉ bị trật một chút thôi, bây giờ thì không sao nữa rồi."
"Cảm ơn bác sĩ." Lưu Tĩnh trả lời.
Bác sĩ thông báo kết quả bệnh tình sau đó ra ngoài. Để lại căn phòng chỉ còn hai cô gái trẻ.
"Cô nghỉ ngơi đi, tôi về trước." Hứa Tịnh Thất thấy mọi việc đã xong xuôi liền tỏ ý rời đi.
"Cậu ngồi đây nói chuyện với mình một chút đi." Lưu Tĩnh có thể thấy được Hứa Tịnh Thất là người tốt bụng, vì vậy vô cùng cởi mở.
Hứa Tịnh Thất không trả lời vội, cô ấy đứng đấy một lúc, cuối cùng cũng bước lại ghế, ngồi xuống.
Thấy hành động của cô ấy, Lưu Tĩnh nở một nụ cười vui.
"Hôm nay rất cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Tịnh Thất, chúng ta có thể làm bạn chứ?" Đây là lời nói thật lòng, Lưu Tĩnh muốn kết bạn với Hứa Tịnh Thất.
Vẻ bề ngoài cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc nào, cô ấy hoàn toàn thờ ơ mọi chuyện. Lưu Tĩnh đoán không nhầm, phải chăng có chuyện gì đó đã xảy ra với cô ấy.
Một cô gái bình thường sẽ có ít hoặc không có ai có tính cách đó, ngoại trừ... có chuyện đã đả kích cô ấy, từ một người hoạt bát vui vẻ trở nên ít nói, khó gần.
Cô muốn làm bạn với cô ấy, muốn chia sẻ nỗi buồn của cô ấy.
Thấy sắc mặt Hứa Tịnh Thất ngày càng khó coi, Lưu Tĩnh hơi giật mình.
"Tôi không có bạn cũng không muốn kết bạn..." Hứa Tịnh Thất vẫn dùng giọng điệu lạnh ngắt để trả lời, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào mắt Lưu Tĩnh. Qua một lúc, cô ấy nói tiếp : "Nhưng nếu là cô, tôi sẽ ngoại lệ. Lưu Tĩnh."
Đối với Lưu Tĩnh, Hứa Tịnh Thất cảm thấy vô cùng thân thiện. Cô không xấu xa lại rất gần gũi, là ảnh hậu mà gần gũi như vậy thật sự hiếm có.
Thật ra Hứa Tịnh Thất không hề biết gì đến ảnh hậu ảnh đế là ai, chỉ là vài hôm trước cô ấy đang tìm kiếm các tập đoàn tài chính quốc tế thì vô tình thấy bài viết của Lưu Tĩnh trên mạng. Vừa nhìn đã nhớ tên, Hứa Tịnh Thất biết ảnh hậu hiện nay chính là cô gái tên Lưu Tĩnh. Cô ấy cũng không quan tâm mấy nhưng khi gặp mặt thì lại có cảm giác khác.
Người bạn mà Hứa Tịnh Thất quen đầu tiên chính là Lưu Tĩnh.
"Tịnh Thất, cảm ơn cậu." Lưu Tĩnh hạnh phúc vô cùng, cô lại gặp được một người bạn mới rồi. Nắm bàn tay Hứa Tịnh Thất, cô nhẹ giọng nói : "Nếu có tâm sự, cứ nói với mình, mình sẽ bên cạnh cậu để lắng nghe và an ủi cậu. Hãy tin mình!"
Đắn đo một lúc, Hứa Tịnh Thất gật đầu : "Ừm!"
Lưu Tĩnh không hỏi thêm về hoàn cảnh cá nhân của Hứa Tịnh Thất, chỉ truyện trò đôi ba câu về cuộc sống. Lúc đầu Tịnh Thất có hơi bài xích nhưng sau đó lại hòa nhập với Lưu Tĩnh nhanh chóng.
...