Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 51




Cho dù tối hôm qua có uống say, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Triển Mộ Nham vẫn đến công ty đúng giờ.

Ấn điện thoại nội bộ, phân phó: “Pha cho tôi một ly café.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc.”

Rất nhanh, có người bưng café vào, Triển Mộ Nham đang chăm chú nhìn vào thị trường chứng khoán, anh không có ngẩng đầu lên, chỉ thuận tay bưng ly café, nhấp một ngụm, lại là nóng.

Anh hơi nhíu mày.

“Thư ký Tịch đâu?” không thể không nói, Tịch Lương Yên luôn làm việc cẩn thận, cho dù pha cafe, cô cũng nghĩ ra biện pháp để lúc mang đến, café có nhiệt độ phù hợp.

“Sáng hôm nay thư ký Tịch có gọi điện xin nghỉ, nói là người nhà bị ốm.” Đối phương lên tiếng trả lời.

Sắc mặt Triển Mộ Nham lập tức đen lại.

Người nhà bị ốm? Có lẽ là bạn trai sinh bệnh!

“Được rồi, cô đi ra ngoài đi!” anh xua tay, ném văn kiện trong tay xuống bàn.

Đêm qua, sau khi Lương Yên nhận điện thoại, dáng vẻ hoảng sợ, lo lắng của cô khiến anh cảm thấy phiền.

May mà anh còn cảm thấy cô cho mình một chút ấm áp!

Anh lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, gọi đến số máy của cô, rất nhanh cô liền bắt máy, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tổng giám đốc Triệu, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, không tiện nghe máy, tối nay tôi sẽ gọi điện lại cho anh.”

Không đợi Triển Mộ Nham trả lời, bên kia “ba” một cái liền tắt máy.

Dứt khoát, quả quyết!

Đáng chết! Lúc nào thì cấp dưới dám ngắt điện thoại của cấp trên? Tịch Lương Yên đúng là ăn gan báo!

Triển Mộ Nham tức giận, sắc mặt đen xì.

A Tín đi vào, bị sự lạnh lẽo của anh làm cho giật mình, nhưng vẫn kiên trì nói: “tổng giám đốc Triệu, tập đoàn Tịch thị gần đây có động tĩnh.”

Triển Mộ Nham nghe xong, thu lại lửa giận, đưa tay ra nhận lấy tài liệu mà a Tín đưa đến, cẩn thận mở ra: “Xem ra, kế hoạch nên diễn ra trước thời hạn.”

Những gì nhà họ Tịch còn nợ nhà họ Triệu cũng nên từng chút, từng chút lấy về rồi.

………..

May mà, Vi Vi bệnh tới nhanh, đi cũng nhanh, từ sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, tình huống cũng tương đối ổn định.

Sau khi nằm ở trong phòng bệnh một ngày, làm kiểm tra toàn diện liền ra viện. Trái tim căng thẳng của Lương Yên lúc này mới buông lỏng, nhưng nghĩ tới sau này đứa nhỏ và anh còn phải chịu khổ, cô liền cảm thấy như ngồi trên bàn chông.

Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn cơm, ngay cả Chân Niệm Niệm cũng ở nhà.

“Khuynh Viễn, con hỏi qua bác sĩ ở nước Anh chưa? Rốt cuộc là bệnh này nên điều trị như nào?” Nguyễn Tố vừa giúp hai đứa nhỏ gắp thức ăn, vừa hỏi con trai.

“Ừm, con nghe nói đã có ca phẫu thuật thành công, nhưng hiện tại Vi Vi còn quá nhỏ không thể tiếp nhận giải phẫu.” Tịch Khuynh Viễn dừng một chút, nhìn người trong nhà, nói: “Nghe nói, nhà họ Triển có tiền sử bị bệnh này, Triển Mộ Khoa cũng bởi vì bệnh này cho nên mới…..”

Tay cầm đũa của Lương Yên run lên, lại nghe thấy “bang” một tiếng, cái muỗng trên tay Chân Niệm Niệm rơi xuống mặt đất.

Hai trưởng bối dĩ nhiên biết chuyện Niệm Niệm và Mộ Nham lúc trước, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, liền trách mắng con trai: “Đang êm đang đẹp nhắc đến nhà họ Triển làm gì, ăn cơm, ăn cơm!”

Bầu không khí trở nên cổ quái, chỉ có hai đứa nhỏ, không phải hiện ra, vẫn ăn uống vui vẻ.

Ăn được một nửa, di động của Lương Yên vang lên, cô vội vàng đặt đũa xuống, chạy đi nghe điện thoại.