Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 97: Thắng lợi của Vệ Nhu Y




Edit: Phi Phi

Beta: Dực

Trên mặt Vệ Nhu Y từng dịu dàng như nước, rốt cục lộ ra tia nhìn lạnh lùng cường thế.

Cô ta nhẹ nhàng đi tới, cước bộ vô thanh vô tức. Cô ấy giơ tay lên, vén tóc mai qua sau tai, ngẩng đầu, nói: “Mộc Vũ, tôi không muốn thương tổn cô” Trong mắt cô ta hiện lên sự đắc ý.

Tám chữ vô cùng đơn giản, đã tuyên bố sự thắng lợi của cô ấy. Tô Mộc Vũ, kẻ thứ ba không nên xuất hiện rốt cục cũng bị chính mình đuổi đi.

Tô Mộc Vũ nhìn cô ta, cười một chút, không muốn hiểu lời nói đó, thay đổi phương hướng, vòng qua cô ấy đi vào thang máy.

Vệ Nhu Y không nhúc nhích, chỉ nói: “Cô có biết lúc ấy vì sao tôi không chịu gả cho Kính không? Bởi vì, tôi… không thể mang thai”

Cước bộ của Tô Mộc Vũ, theo lời của cô ta, đột nhiên cứng đờ.

“Thân thể của tôi không tốt, một khi mang thai, lúc nào cũng sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, tôi cự tuyệt lời cầu hôn của Kính. Tôi cho rằng điều này đối với anh ấy rất không công bằng, anh ấy đáng giá có một đứa con. Thế nhưng anh ấy nói, anh ấy không cần, anh ấy chỉ muốn tôi thôi”

Vệ Nhu Y chậm rãi nói xong, khóe miệng mỉm cười hàm chứa thâm tình, nhưng tràn đầy sự thương hại cho kẻ dưới chân “Cô cũng là phụ nữ, hẳn sẽ hiểu được, nếu một người đàn ông đối với cô nói không cần có con, cô cũng xác định được địa vị của người phụ nữ này trong lòng người đàn ông đó như thế nào. Anh ấy thậm chí còn hứa hẹn, anh ấy có thể tìm một người phụ nữ đến thay thế, sinh cho chúng tôi một đứa con. Mà bây giờ, việc đó không còn là vấn đề nữa. Tôi phải cám ơn cô, Mộc Vũ!” Vệ Nhu Y tao nhã bước đến, từng bước đi đến trước mặt Tô Mộc Vũ, vươn tay với tới cô, giống như muốn cám ơn.

Tô Mộc Vũ run rẩy lui ra phía sau từng bước, giơ tay lên che bụng mình.

Cô ta nói cái gì? Cô ta rốt cuộc đang nói cái gì?

Sao cô lại nghe không hiểu gì? Một chữ cô nghe cũng không hiểu.

Môi Tô Mộc Vũ tái nhợt, không ngừng run rẩy, lông mi thật dài chớp liên tục: Không bao giờ có chuyện đó, cô ta đang lừa mày, đừng tin lời cô ta, đừng có tin!

Vệ Nhu Y vươn tay, muốn vuốt ve bụng Tô Mộc Vũ, cô ấy cười nói: “Mộc Vũ, cô an tâm, sau này tôi sẽ đối xử tốt với con của cô, tôi nhất định sẽ xem nó như con ruột của mình”



Tô Mộc Vũ liên tục lui ra phía sau, liên tục lắc đầu.

“Tôi không tin… Tôi không tin… Cô câm miệng cho tôi. Cô nói dối!” Tô Mộc Vũ dường như không khống chế được mà thét chói tai, cổ họng ngòn ngọt, cô gắt gao che miệng lại, không cho phép nó trào ra ngoài.

Trong mắt Vệ Nhu Y hiện lên sự thương hại. Cô ta nói: “Mộc Vũ, tôi biết cô luôn là một người phụ nữ rất kiên cường. An tâm, cô làm nhiều chuyện cho chúng tôi như vậy, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường xứng đáng cho cô”

Bồi thường? Bắt cô bán đi con của mình, cái này gọi là bồi thường à? Bọn họ làm sao có thể ác độc như vậy…?


Khiến một người làm mẹ bán đi đứa con của mình, đây quả thật còn tàn nhẫn hơn gấp một ngàn lần so với giết cô!

Cô không cần, cái gì cô cũng không cần. Đây là con của cô, là thứ duy nhất níu kéo sinh mạng cô, nếu nó cũng bị họ mang đi, cô làm sao tiếp tục sống đây?

“Vệ Nhu Y, cô nghe đây. Cho dù có chết, tôi cũng không để cho các người chạm vào con tôi, cho dù là một sợi tóc của nó!” Hai mắt Tô Mộc Vũ đỏ lên, khàn giọng, xoay người vỗ về cái bụng đã nhô ra khá to của mình, rời khỏi cái nơi ghê tởm này.

Không! Cô sẽ không để cho bọn họ thực hiện được điều đó! Không bao giờ!

Cho dù chết, cũng sẽ không!

Đến lúc Tô Mộc Vũ đi rồi, Phương Thiệu Hoa từ trong góc tối đi ra.

Hắn kiềm nén trong lòng, nắm lấy bả vai cô ta, ánh mắt đau lòng, nói: “Nhu Y, em nhất định phải như vầy phải không? Em có biết làm như vậy là đang giày xéo chính mình hay không?”

Vệ Nhu Y chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: “Thiệu Hoa, anh cũng biết em sống không được bao lâu nữa, hãy để cho em… đê tiện một lần đi!”

Đây là cơ hội mà ông trời trao cho cô, khiến cô thử xem có thể bắt lấy Phong Kính được hay không. Cô… không thể buông tha cho cơ hội này!

Phong Kính chính là toàn bộ dũng khí và ý nghĩa sống sót của cô. Cho dù sắp chết, cô cũng không thể buông tay. Tô Mộc Vũ, xin lỗi, tôi không thể không có hắn!


_____________________________

Lúc Tiền Phong mở cửa, nhìn thấy Tô Mộc Vũ cuộn tròn ngồi thu lu trước cửa nhà mình, cả trái tim đều quặn đau.

Hắn vội vàng đỡ cô dậy, không ngờ lại nhìn thấy cô nước mắt ràn rụa liền hỏi: “Tiểu Vũ, sao vậy? Em làm sao vậy? Mau nói cho anh biết”

Cổ họng Tô Mộc Vũ khàn khàn, khóc lóc khẩn cầu: “Bảo vệ con của em, em van xin anh, giúp đỡ em…” Cô gắt gao nắm chặt cánh tay Tiền Phong, nắm lấy hi vọng duy nhất của mình.

Tiền Phong nhìn thấy nước mắt cô ràn rụa, lòng đau đến như bị ai xé toạt ra. Hắn ôm chầm cô vào ngực “Không có chuyện gì, anh hứa, anh hứa với em, không ai chạm được vào con của em cả. Em phải tin anh”

Tô Mộc Vũ rốt cục cũng thấy một chút an lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, ngất xỉu.

Tiền Phong lập tức ôm cô vào nhà, gọi bác sĩ gia đình đến.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tô Mộc Vũ, Tiền Phong không cần nghĩ cũng đại khái đoán được chuyện gì xảy ra. Có thể làm ột người phụ nữ kiên cường như vậy lộ ra biểu tình hoảng sợ, nhất định là chuyện rất đả kích.


Tiền Phong dùng sức ôm Tô Mộc Vũ đang mê man vào trong ngực: Tiểu Vũ ngốc, em thật là một cô gái ngốc!

Sắp xếp tốt cho Tô Mộc Vũ, một khắc Tiền Phong cũng không ngừng lại, trực tiếp đến nhà Phong Kính, một cước đá văng cửa, nhìn thấy biểu tình hốt hoảng của Vệ Nhu Y.

Tiền Phong cười lạnh trong lòng: Tốt lắm! Nhanh như vậy đã để một ả đàn bà khác bước vào cửa.

“Tiền Phong, anh sao vậy?” Vệ Nhu Y hô lên, cô ta theo bản năng cũng nhận ra sự thiếu thiện cảm của Tiền Phong.

Tiền Phong đẩy cô ta ra: “Thật con mẹ nó, lão đây không có thời gian nói chuyện phiếm với cô. Phong Kính đâu?”

“Tiền Phong, để ý chừng mực của cậu đi. Cô ấy đang bệnh!” Quát khẽ một tiếng, Phong Kính từ phòng ngủ đi ra, cẩn thận đỡ Vệ Nhu Y. “Nhu Y, em không sao chứ?” Hắn cúi đầu, ôn nhu hỏi.


Vệ Nhu Y lắc lắc đầu.

Tiền Phong nhìn thấy cảnh này, khóe mắt dường như là hiện lên sát khí. Hắn cười lạnh, hung hăng đấm vào mặt Phong Kính “Phong Kính, cậu thật là tên khốn nạn! Hai mươi năm làm anh em tốt với cậu, coi như mắt Tiền Phong tôi đã bị mù!”

Phong Kính nhất thời không tránh thoát, nhận lấy một quyền, mày hơi nhíu lại.

“Mới đầu tôi còn tưởng rằng cậu có nỗi khổ bất đắc dĩ, không nghĩ tới là tôi lại sai lầm như vậy. Tôi vì cậu mà che giấu tâm tư của mình, thì ra tất cả cũng chỉ là trò chơi của cậu mà thôi. Bây giờ chơi xong rồi, lại nhớ thì ra mình còn một món đồ chơi cũ có phải hay không?” Tiền Phong dùng sức kéo cổ áo Phong Kính, quát. “Cậu rốt cuộc có biết hay không, ngay lúc cậu cùng Vệ Nhu Y ở đây ân ân ái ái, Tiểu Vũ phải khóc đến đáng thương như vậy!”

Phong Kính không nói được một lời, giống như cam chịu, hắn dùng lực đẩy Tiền Phong ra, mặt lạnh nói: “Tôi làm cái gì cũng không cần báo cáo với cậu. Còn nữa, cô ấy như thế nào tôi cũng mặc kệ. Tôi chỉ cần đứa bé trong bụng của cô ấy mà thôi, ngoài nó ra, mọi thứ đều không liên quan đến tôi!” Lời của hắn, lãnh đạm như băng, lại giống như từ trước đến giờ cũng chỉ là một màn kịch.

Tiền Phong cắn chặt răng, giống như là hận không thể một đấm đánh chết Phong Kính.

Hắn giơ tay lên, từng câu từng chữ nói: “Tôi cho cậu biết, Tiểu Vũ – người phụ nữ kia, tôi muốn. Cậu dám tiếp tục tổn thương cô ấy một chút, hoặc là đánh chủ ý lên đứa nhỏ trong bụng cô ấy thì đừng có xem thường Tiền Phong này, tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu đâu!”

Cửa “phanh” một tiếng, đóng lại.

Đợi Tiền Phong đi rồi, Vệ Nhu Y lập tức đỡ lấy Phong Kính, lo lắng hỏi: “Kính, sao anh lại không tránh? Anh không sao chứ?”

Phong Kính trầm giọng nói: “Anh không sao”

Vệ Nhu Y bỗng dưng hít một hơi: “Kính! Miệng vết thương của anh nứt ra rồi!”

Chỉ thấy trong áo sơ mi, một màu đỏ tươi như máu từ từ thấm ướt. Phong Kính cau mày, cả người ngã nhào trên đất, ngực đỏ thẫm.