Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 52: Đỡ đạn thay hắn




Trên thế giới này, đáng sợ nhất là cái gì?

Có lẽ là một con sư tử bị bức đến phát điên, đang giương móng vuốt sắc nhọn.

Giờ phút này bảo vệ tận mắt nhìn thấy một màn đáng sợ này, hắn vốn dĩ không thấy được Phong Kính từ đâu rút ra một khẩu súng, chỉ nghe vài tiếng đoàng đoàng chói tai.

“Lái xe cho tôi, nhanh lên!” Phong Kính thét lên, giọng nói đầy giận dữ.

Cả người bảo vệ sợ tới mức phát run, luống cuống giẫm mạnh xuống chân ga, chiếc xe lập tức như một con ngựa thoát khỏi dây cương, điên cuồng trong màn đêm lao nhanh về phía trước, lốp xe cùng mặt đường ma xát tạo nên âm thanh bén nhọn.

Chiếc xe kia thấy việc không thành, nhanh chóng quay đầu chạy đi mất.

Phong Kính ôm thật chặt Tô Mộc Vũ, người trong lòng sớm đã không còn ý thức, cô giống như một đứa bé nhỏ không còn sinh mệnh.

Chất lỏng ấm nóng sềnh sệch trên người cô không ngừng chảy ra tay hắn, nó giống một con sông nhuộm đỏ bao phủ lấy cô, nhìn đến ghê người.

Phong Kính nổi giận: “Cô, ngu xuẩn! Ai bảo cô đỡ đạn cho tôi? Cô cho là cô sẽ không sao hả? Tự dưng lại bổ nhảo qua che cho tôi! Tô Mộc Vũ, tôi không cho phép cô chết, chưa có sự đồng ý của tôi, cô không được chết, có nghe hay không?”

Ánh mắt của hắn một mảnh đỏ sậm, gắt gao nắm chặt tay cô, dùng sức như vậy giống như chỉ cần hắn buông lỏng một chút, cô liền ngay lập tức biến mất. Phía sau lưng cô không ngừng trào máu, giống như miệng vết thương đó nằm ngay tim hắn.

“Lái xe nhanh lên!”

Lúc Phong Kính ôm Tô Mộc Vũ đầy máu chạy vào bệnh viện cũng khiến toàn bộ y tá bác sĩ sợ đến ngây người, cả đại sảnh bệnh viện loạn thành một đoàn, có người nhát gan đã sợ đến hét lên.

Đặt Tô Mộc Vũ lên một chiếc băng ca, Phong Kính lập tức quát lớn: “Lập tức phẫu thuật cho cô ấy!”

Quản lý đại sảnh vẫn chưa hoàn hồn, rốt cuộc có một vị bác sĩ bước lên phía trước nói: “Bây giờ đã nửa đêm, bác sĩ khoa ngoại hiện tại không có ai trực ban, xin anh chờ khoảng nửa tiếng, chúng tôi bây giờ sẽ đi chuẩn bị”

Nửa tiếng? Phong Kính giận dữ. Nửa tiếng sau, Tô Mộc Vũ có còn sống không cũng không biết được.

Hắn nắm cổ áo chủ nhiệm đại sảnh, hơi thở lạnh băng phả trên đầu vị chủ nhiệm: “Không có phòng phẫu thuật, ngay bây giờ chuẩn bị cho tôi. Không có bác sĩ, toàn bộ bác sĩ đều đi vào cho tôi. Nếu cô ấy chết, tôi sẽ cho tất cả các người chôn cùng”

Trong nháy mắt, đôi mắt hắn như hàn băng ngàn năm, mang theo màu máu, dường như muốn đóng băng tất cả mọi người có mặt ở đây.

Cả bệnh viện đều bị kinh động, toàn bộ đều thét chói tai, viện trưởng nghe thấy lập tức kinh hoảng nói: “Xin mời anh buông tay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”

Nhưng một giây sau, một người đàn ông cao lớn dẫn theo một nhóm người xông vào bệnh viện, nhìn quanh một chút, lập tức nói với viện trưởng: “Xin cho tôi được giới thiệu một chút, tôi là thư ký của Phong chủ tịch, vừa rồi Đại thiếu gia nhà Phong chủ tịch quá kích động, xin thứ lỗi”

Người đàn ông này là Tống Quyền, là thủ hạ của Phong lão đại tướng, thái độ làm người khiêm tốn nhã nhặn hữu lễ nhưng thủ đoạn lại có chút cay độc, đến thị trưởng thành phố S cũng phải nể mặt hắn, chỉ sợ không cẩn thận mà đắc tội.

Đại công tử của Phong chủ tịch? Trời ạ! Lão ta thiếu chút nữa đã đắc tội ai a?

Viện trưởng sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, vội nói: “Mau mau mau! Đem bệnh nhân lập tức đưa đến phòng giải phẫu. Gọi tất cả bác sĩ giải phẫu đến đây cho tôi, ngay lập tức!”

Viện trưởng ra lệnh một tiếng, cả bệnh viện bắt đầu hoạt động, y tá trưởng tự mình dẫn người đưa Tô Mộc Vũ vào phòng phẫu thuật, toàn bộ bác sĩ khoa ngoại tập hợp khẩn cấp chuẩn bị cho ca phẫu thuật này.

Phong Kính gắt gao nắm chặt tay Tô Mộc Vũ, gầm nhẹ: “Tô Mộc Vũ, không cho phép cô chết, có nghe hay không?”

Tô Mộc Vũ chỉ lẳng lặng nằm đó, giống như cô từng nhu thuận nằm trong lòng ngực hắn, không cười, càng không có giận, tùy ý để một nhóm bác sĩ đẩy mạnh vào phòng giải phẫu.

Tống Quyền liếc mắt nhìn Phong Kính một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp tục nói với viện trưởng: “Cám ơn viện trưởng. Ngoài ra, lúc nãy có một chút chuyển hiểu nhầm, xin viện trưởng hãy bỏ qua cho, được không?”. Trong lời nói lại mang theo một chút cảnh cáo.

Đầu viện trưởng đầy mồ hôi, liên tục không ngừng đáp: “Tất nhiên, tất nhiên rồi. Đêm nay chúng tôi chỉ nhận được một bệnh nhân, ngoài ra không có chuyện gì xảy ra cả”

Thật ra Phong chủ tịch còn không phải đáng sợ nhất. Đổi lại còn ở phía sau, cha của Phong chủ tịch là Phong lão tướng quân, tuy rằng đã không còn tại chức nhưng trọng lượng cũng không hề suy giảm. Vài thập niên không hề suy thoái, đó rõ ràng là một nhân vật lớn nha!

Phong Kính dựa lưng lên tường ngoài phòng phẫu thuật, hai tay dùng sức chống đầu gối, cả người đều run lên, cơn đau nơi dạ dày lại đánh tới, hắn chỉ gắt gao cắn chặt răng, nhịn xuống.

Hắn chỉ nghe rõ thanh âm không ngừng nói của bác sĩ bên trong: “Viên đạn nằm gần lá phổi, rất nguy hiểm, dao phẫu thuật!”

“Bệnh nhân xuất huyết quá nhiều không cầm được. Nhanh cầm máu. Kìm! Bông!”



“Lập tức điều động hai ngàn cc máu O!”

Cả phòng giải phẫu vội thành một đoàn, thanh âm lạnh như băng của máy móc cùng dao phẫu thuật không ngừng phát ra, một tiếng lại một tiếng khắc vào tim người.

Phong Kính giơ tay lên, hung hăng nện trên vách tường, máu rướm ra, nhuộm đẫm vách tường màu trắng.

Vì sao? Vì sao phải ngu xuẩn thay hắn chắn viên đạn kia như vậy? Cô muốn trả hết nợ phải không? Nói cho cô biết, đừng mơ!

Không riêng đời này, nếu cô không tỉnh lại, kiếp sau cô cũng đừng hòng sống yên ổn.

Tống Quyền sắp xếp mọi chuyện còn lại xong, đi tới vỗ vỗ bả vai Phong Kính. Khi nghe tin Phong Kính bị ám sát, hắn ngay lập tức dẫn người đến giải cứu, không nghĩ tới chung quy vẫn chậm một bước. Hắn đi theo Phong chủ tịch mười mấy năm, cũng coi như quen biết Phong Kính bấy nhiêu đó năm, cực kỳ hiếm mới thấy Phong Kính kích động như vậy.

Tuy rằng Phong thiếu không bị thương là một chuyện đáng mừng, nhưng nếu người phụ nữ kia xảy ra sự cố gì nguy hiểm, chỉ sợ…

“Không ổn, nhịp tim bệnh nhân đang giảm, chuẩn bị máy ép khí!”. Trong phòng giải phẫu đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.

Đồng tử Phong Kính đột nhiên co rút, một ngụm máu tươi phun mạnh ra bám đầy trên cửa phòng phẫu thuật.

Dù Tống Quyền rất bình tĩnh cũng nhịn không được quát lớn: “Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau gọi viện trưởng đến cho tôi? Hai người này, nếu bất kỳ ai xảy ra sơ xuất gì, tôi cam đoan bệnh viện các người ngay ngày mai liền không còn tồn tại nữa”


Mấy giờ sau, toàn bộ bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng trong thành phố S không ngừng tụ tập đến bệnh viện này.

Một đêm này, nhất định không phải là một đêm bình thường.

Cách một bức tường, hai ca phẫu thuật đồng thời tiến hành.

Phong Kính giãy dụa, không chịu phối hợp. Viện trưởng tự mình giám sát phẫu thuật, trên ót đầy mồ hôi, không thể không cho hắn một liều thuốc mê.

Thật là nghiệp chướng! Hai ca phẫu thuật, bất kỳ ca nào xảy ra vấn đề, bệnh viện này cũng đều khó bảo toàn. Bây giờ đầu tiên phải bảo trụ Phong Phong đại thiếu gia, còn vị tiểu thư kia, chỉ có thể cố hết sức thôi.

Lão làm bác sĩ đã vài chục năm nên hiểu rất rõ, phẫu thuật lo ngại nhất không phải là y thuật mà là ý chí sống sót. Nếu như ngay cả mong muốn sinh tồn cũng không còn thì cho dù có là thần tiên cũng khó mà cứu được.

Tô Mộc Vũ cảm thấy mình như đang trôi nổi giữa không trung.

Trước mắt trắng loà một mảnh, an tĩnh như thế, như một thế giới trống rỗng, sẽ không cần phải nhìn thấy những điều dơ bẩn cùng tổn thương.

Cô nhìn thấy thân thể mình nằm im lìm trên giường phẫu thuật, có rất nhiều vị bác sĩ mặc áo blouse trắng vây xung quanh.

Bọn họ vì sao cứ phải phí sức như vậy? Cứ đem thời gian lãng phí ở trên người cô, thật sự rất không đáng, không phải sao?

Mỗi người đều có người quan tâm, bảo vệ. Chỉ có cô, không một ai cần. Chồng vứt bỏ, người thân rời xa, toàn bộ thế giới đều quay lưng lại.

Sống còn ý nghĩa gì?

Cô nhớ rõ, người trước khi chết có lẽ kìm lòng khổng nổi gọi tên những người quan trọng nhất, có lẽ là vợ, là con, là cha mẹ.

Chỉ có cô, sống trên thế giới này, một người để cô kêu tên cũng không hề có.

Thật ra, lúc cô đỡ lấy viên đạn kia cũng không hề vĩ đại như thế. Trong một giây, cô thậm chí còn sinh ra một loại thoải mái. Trước mặt hắn, cô chôn vùi khoái ý của chính mình, như muốn dùng loại quyết định cực đoan này tạo ình một chút đắc ý. Trong một giây, cô thậm chí còn sinh ra một ý niệm: Như vậy, có thể sẽ có một người đặt mình trong mắt hay không?

Thế nhưng, có hay không cũng không sao cả. Cô sống mỗi một phần, mỗi một giây đều đã quá mệt mỏi, mệt đến không chịu nổi. Vậy không bằng… không còn tồn tại.

Có lẽ, đó mới chính là nơi cô nên đến…

Môi của cô, nhẹ nhàng thoáng hiện một nụ cười giải thoát.

Mắt của cô, rơi ra một giọt nước trong suốt.

__________


Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa nhận được tin tức chạy tới thì cả bệnh viện đều đang trong tình trạng cảnh giác. Ngay cả bác gái dọn vệ sinh cũng biết đến đây là một người rất quan trọng, một vài bệnh nhân đều sợ tới mức xin chuyển viện.

Hai người nghe Tống Quyền thuật lại mọi chuyện, gần như chấn kinh.

Tiền Phong có làm sao cũng không nghĩ tới một người phụ nữ nhỏ bé trong đám đông bao la lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Trong tình huống như vậy, cho dù là một người đàn ông, hoặc cứ cho là chính Tiền Phong hắn đi cũng sẽ không nhất định nhào đến chắn thương cho kẻ khác, cô ấy rốt cuộc đã làm như thế nào?

Mà Phương Thiệu Hoa cũng nhíu chặt mày, giống như rất khó để hiểu được ý đồ của người phụ nữ này. Chẳng lẽ cô ta…

Tiền Phong đột nhiên hỏi: “Phong đâu?”. Hắn sao lại không chờ trước phòng phẫu thuật?

Tống Quyền nói: “Xuất huyết dạ dày, đang ohaaux thuật ở phòng bên cạnh”. Nói xong, hắn bấm điện thoại gọi cho Phong chủ tịch báo cáo tình hình. Hung thủ là ai đã không phải là vấn đề, mà vấn đề ở đây chính là bọn chúng chẳng sống được lâu nữa.

Tiền Phong nghe thấy kết quả như vậy, thật lâu không nói gì, Phương Thiệu Hoa vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Phong Tử yên tâm đi, Phong hắn không có việc gì đâu”

Tiền Phong gật gật đầu, nhưng vẫn nhíu chặt mày như đang suy nghĩ. Phong Kính chắc chắn sẽ không có việc gì, xuất huyết dạ dày nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Tống Quyền còn ở đây, hắn làm sao dám để Phong Kính có bất kỳ chuyện gì?

Nhưng… còn cô ấy thì sao?

Tô Mộc Vũ này đúng thật là rất thích làm cho người ta… nói không ra lời.

Phẫu thuật của Phong Kính coi như thành công, tầm 4h sáng đã được đẩy từ phòng giải phẫu đến phòng hồi sức đặc biệt, thuốc mê còn chưa tan hết, hắn ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh không chút phản kháng.

Viện trưởng bị giày vò một đêm, lau mồ hôi trên đầu, nói: “Tiền thiếu, Phương thiếu, Tống thư ký, ca phẫu thuật của Phong thiếu đã thành công, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian liền khoẻ lại”

Ca phẫu thuật này quả thật là một kiếp sinh tử của nhóm bác sĩ bọn họ. Bị mười mấy cảnh vệ lấy báng súng buộc vào phòng giải phẫu, mạng già của lão cũng không còn bao nhiêu năm nữa, bị áp lực như thế này làm sao sống nổi đây?

“Còn một người nữa?” Tiền Phong hỏi.

“Vị tiểu thư kia vẫn đang phẫu thuật, xin các vị yên tâm, chúng tôi nhất định cố hết sức” Viện trưởng vội nói.

“Cố gắng hết sức còn chưa đủ, viện trưởng, Phong thiếu còn đang mê man, nếu hắn tỉnh lại mà phát hiện cô ấy xảy ra chuyện gì, ông nên tự hiểu hậu quả đi”. Tiền Phong lạnh lùng nói. Không có một câu nói nặng lại mang theo sự đe doạ.

“Vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ cứu sống vị tiểu thư kia” Viện trưởng vội gật đầu nói, tiếp tục liều mạng già tiến vào phòng giải phẫu giám sát.

Gần mười tiếng trôi qua, Tô Mộc Vũ rốt cục cũng được đẩy ra, gương mặt vốn bằng một bàn tay đàn ông, trong vòng một đêm lại tái nhợt hẳn đi, nhìn không ra một tia máu.

An tĩnh nằm nơi đó như vậy, như một con búp bê vải nhu thuận, da thịt trắng nõn như băng tuyết, không chút dấu hiệu của sự sống trừ máy điện tâm đồ nhếch từng nhịp chậm chạp. Nhìn cô như thế khiến người ta sợ hãi, cô có thể cứ vĩnh viễn ngủ yên như vậy hay không?


“Cô ấy như thế nào?” Tiền Phong dẫn đầu hỏi trước.

Bác sĩ bị kêu đến lúc nửa đêm, trải qua mười mấy tiếng phẫu thuật, đôi mắt đã đỏ ngầu “Phẫu thuật đã xong, viên đạn đã được gắp ra, chúng tôi còn phát hiện bệnh nhân có dấu hiệu phát sốt trước khi bị thương, cho nên khi trúng đạn rất dễ bị nhiễm trùng. Bốn mươi tám tiếp theo là khoảng thời gian nguy hiểm, nếu bệnh nhân có thể vượt qua khoảng thời gian này, mọi chuyện đều không còn gì phải lo ngại”

Nhưng bác sĩ còn có một nửa chưa nói, đó là nếu sống không qua bốn mươi tám giờ này, như vậy…

Tô Mộc Vũ được đưa vào phòng cách ly hồi sức tích cực. Thức trắng cả một đêm, Phương Thiệu Hoa vỗ vỗ bờ vai Tiền Phong, nói: “Nếu đã không có chuyện gì, chúng ta về nghỉ ngơi một chút đi”

Tiền Phong ngậm tàn thuốc nói: “Ừ! Cậu đi trước đi, mình biết bên Nhu Y cần có người chăm sóc, cậu đến bên đó đi. Mình ở đây chờ Phong tỉnh lại rồi tính tiếp”

Bên cạnh, y tá trực ban thấy hắn hút thuốc, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh… trong bệnh viện không thể hút thuốc…” Cô gái vẫn nhớ rõ đám người kia đại náo bệnh viện như thế nào, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Tiền Phong đùa giỡn híp đôi mắt hoa đào của mình.

Y tá còn trẻ, mặt đỏ lên, vội xoay người không nói.

Tiền Phong tựa lưng trên vách tường, một điếu lại một điếu thuốc, cứ hút một nửa điếu lại thấy nhàm chán ném xuống đất đưa chân dập tắt, đột nhiên cảm thấy chuyện này thực buồn cười.

Phong Kính vì một người phụ nữ mà xuất huyết dạ dày, thế mà Tô Mộc Vũ lại phục vụ quên mình thay hắn trả tiền.


Người phụ nữ này… đầu óc thật dại dột!

Phong Kính tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, việc đầu tiên làm chính là đẩy ngã y tá, bắt lấy cổ áo của một vị bác sĩ, hỏi: “Cô ấy đâu? Cô ấy ở nơi nào?”

Một đêm này, toàn bộ bệnh viện đều đã biết đại danh của Phong Kính, bác sĩ bật người thức thời nói: “Bệnh nhân đã được đưa đến phòng hồi sức tích cực, còn đang được theo dõi, vẫn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm”

Vài cảnh vệ canh giữ bên ngoài phòng bệnh Phong Kính lập tức chặn lại nói: “Đại thiếu, người vừa phẫu thuật… Nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng, không thể vận động mạnh”

Phong Kính vì phẫu thuật mà mặt tái nhợt, lạnh lùng trừng mắt bọn họ một cái, phun ra hai chữ: “Cút ngay”

Vài cảnh vệ đuổi theo phía sau: “Đại thiếu…”

Phong Kính đẩy cửa phòng hồi sức tích cực ra thì nhìn thấy Tô Mộc Vũ một thân quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh trãi thảm trắng, thân thể nho nhỏ bị rất nhiều máy móc vây xung quanh, gần như không thể nhìn rõ.

Hắn từng nghĩ, trên đời này ngoại trừ Vệ Nhu Y, hắn sẽ không bao giờ thương tiếc bất kỳ người nào được nữa. Thế nhưng giờ phút này…

Hắn vươn tay ra vuốt ve, vuốt ve hai má trắng nõn nhợt nhạt của cô.

Bờ vai gầy yếu này làm sao mà có thể vững vàng gánh chịu những lời đồn đãi kia? Khi hắn dùng lời lẽ như mũi dao đâm sâu vào tim cô, cô làm sao mà có thể nhẫn nhịn được tất cả? Lúc viên đạn kia xé gió lao đến, cô lại dùng tâm tình như thế nào mà bổ nhào qua che chắn cho hắn?

Phong Kính chậm rãi đến bên người Tô Mộc Vũ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, trong suốt đến có thể nhìn thấy những mạch máu. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô.

Em nói xem? Sao em lại ngốc như vậy hả? Sao lại khờ như thế chứ?

Tô Mộc Vũ, tỉnh lại.

Lần này, để tôi thử cưng chiều, cưng chiều em…

Lông mi Tô Mộc Vũ run rẩy, nhưng vẫn lại không hề tỉnh lại.

Bởi vì vận động mạnh sau khi phẫu thuật, vết khâu của Phong Kính lại bị rách ra. Hắn ngay lập tức bị đưa vào phòng giải phẫu, khâu lại lần thứ hai.

Tống Quyền vất vả hai mươi mấy tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi lại nhận được điện thoại của Phong Triệu: “Chủ tịch!”

Phong Triệu uy nghiêm, trầm giọng nói: “Nói cho Phong Kính, đừng có làm chuyện gì khác người nữa, đến nỗi người phụ nữ kia… Nó ở bên ngoài chơi bời như thế nào tôi không quan tâm, tôi vẫn cứ vờ như không biết. Nhưng với tình huống tối hôm qua, tôi không muốn lại nghe lần thứ hai, nếu không, cho dù có ép buộc tôi cũng bắt nó quay về”

Tống Quyền cúp điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau. Hắn rõ ràng nhìn ra, Phong Kính đối với người phụ nữ kia có chút không giống với…. Nhưng lúc trước trong bảng điều tra của hắn, người phụ nữ này đã từng ly hôn. Phong chủ tịch tuy rằng không nói gì nhưng thái độ là rất rõ ràng. Quên đi, đây là chuyện giữa cha con người ta, hắn là người ngoài cũng không cần nhúng tay vào. Có một số việc, hắn cứ tận lực giấu diếm sẽ tốt hơn.

Lúc Tô Mộc Vũ mở mắt ra, y tá kích động hô lên: “Bệnh nhân tỉnh! Bệnh nhân đã tỉnh!”

Ngay sau đó, một nhóm bác sĩ mặc blouse trắng mang theo xe thuốc men đi vào, bắt đầu kiểm tra thân thể cô.

Trước mắt Tô Mộc Vũ trắng mịt mờ không thấy rõ bóng người, ngay cả khí lực giơ tay lên cũng không có.

Cô làm sao lại có thể sống…

Tô Mộc Vũ không hề vui mừng, chỉ thản nhiên, thậm chí có một chút thất vọng giống như có bất kỳ thứ gì cũng không khiến cô xúc động. Đột nhiên, cô cảm thấy tay mình như đang nắm thứ gì đó.

Cô cố gắng cúi đầu muốn xem nhưng toàn thân như không phải là của chính mình, không còn chút khí lực.

Một vị y tá nhận ra ý muốn của cô, giúp cô lấy vật đó “Cô muốn nhìn thứ này sao?”

Trong tay y tá là một sợi dây chuyền bạch kim tinh tế, bên dưới dây chuyền mơ hồ nhìn thấy mười hai viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng loá mắt.

Trái tim cô khẽ run lên, một dòng nước ấm theo ánh sáng kia dung nhập vào thân thể cô, giống như… cả người ngay lập tức sống lại…