Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 206: Sự tàn nhẫn của phương thiếu




Kiều Na nhìn tên đàn ông đang nhe răng cười với mình, thầm cắn răng: Không nghĩ tới một chút không cẩn thận của mình lại khiến ‘thuyền lật trong rãnh nước’.!



“Giám đốc Hoàng, lần trước là tôi cả gan liều lĩnh, ông là người lớn cũng đừng nên chấp nhất một cô gái như tôi chứ” Đầu Kiều Na choáng váng, cô biết hiệu lực của thuốc đang ăn mòn thần kinh của mình. Cô nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng khiến cho mình duy trì tỉnh táo, đại não hoạt động hết công suất tìm cách thoát thân.!



Giám đốc Hoàng tiến sát lại, nâng người cô lên, bàn tay lưu luyến trên cần cổ trắng nõn: “Chậc chậc, mỗi lần tổng thanh tra Kiều mở miệng là khiến cho người ta vừa yêu vừa hận, nhưng mà… cô nghĩ rằng đã chơi tôi một lần thì sẽ có lần sau sao? Cô thật nghĩ giám đốc Hoàng này quá đơn giản rồi! Chưa có ai ăn được một chút lợi nhuận từ tôi hết đó!”



Kiều Na biết tên giám đốc Hoàng này nhất định sẽ không để cô yên, vì thế không hề vòng vo mà nói thẳng: “Ông rốt cuộc muốn thế nào?”



Ông ta trợn to đôi mắt dữ tợn, nói: “Tổng thanh tra Kiều, cô không phải là thích quay phim sao? Lần này, để cô làm diễn viên chính được không? Cô yên tâm, lần này sẽ đặc sắc hơn so với lần trước. Tôi đã chuẩn bị một tên rất khỏe mạnh để cô tận hưởng hết đêm nay. Đoạn phim này nếu được đăng lên mạng, cô nghĩ xem nó sẽ được ủng hộ như thế nào?”



Giám đốc Hoàng càng nói, biểu cảm của ông ta càng dữ tợn, ánh mắt nhìn Kiều Na đều là điên cuồng.!



Kiều Na run rẩy một cái, thì ra ông ta lại muốn…! Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của ông ta căn bản không phải là đang nói đùa!!



Sắc mặt Kiều Na trắng bệch, cho dù cô trấn định như thế nào thì dưới tình huống như vậy cũng không cách nào bình tĩnh để xử lý mọi chuyện. Cô cắn chặt răng, làm sao bây giờ? Bây giờ làm sao để thoát thân đây?



Ông ta đã hạ quyết tâm trừng trị cô, căn bản sẽ không bởi vì vài câu nói xạo của cô mà dừng tay. Chẳng lẽ lần này cô thật sự phải chịu thiệt bị chó cắn sao?



Nhưng mà… đứa bé trong bụng cô phải làm sao bây giờ? Bây giờ con của cô mới là quan trọng nhất!



Kiều Na cắn chặt môi dưới, nắm chặt lòng bàn tay.



Bên kia, giám đốc Hoàng đã sớm chờ không được mà trực tiếp đưa lệnh: “Mang cô ta đi!”



Khải Sâm đi ra khỏi toilet, lúc trở lại cảm thấy thật kỳ quái. Ngồi vào bàn, trên mặt vẫn là vẻ khó hiểu.





Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng quơ ly rượu trong tay, chất rượu màu đỏ trong ly lay động ra một mảnh mị hoặc. Hắn hỏi: “Sao vậy?”



Khải Sâm lên tiếng: “Tôi cảm thấy thật kỳ lạ. Vừa rồi lúc rời khỏi toilet, tôi hình như nhìn thấy tổng thanh tra Kiều bị hai gả đàn ông ôm đi”



Hai tên đàn ông? Nghe thấy bốn chữ này, đôi mắt Phương Thiệu Hoa lập tức nheo lại, ly rượu trong tay nhoáng lên một cái thiếu chút nữa là đổ ra ngoài.



Giỏi lắm, lúc trước nhục nhã hắn, nói hắn không đủ tư cách, không nghĩ tới đảo mắt một cái lại cùng tới hai tên đàn ông dây dưa một chỗ. Như vậy mới có thể thỏa mãn cô sao?




Khải Sâm phát hiện sắc mặt Phương Thiệu Hoa có chút không tốt, bèn hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ Phương thiếu để ý sao?” Hắn ta cũng chỉ là nói giỡn. Lần trước Phương Thiệu Hoa cùng Kiều Na ‘gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây’, hắn ta rất để ý. Hai người này rõ ràng không hợp tính nhau, nhưng như vậy mới thật khiến người ta để ý.



Phương Thiệu Hoa bật người cười to “Tôi để ý á? Một người phụ nữ như vậy, chú nghĩ đáng giá sao?”



Một người phụ nữ ‘trăng hoa’ như vậy, cả ngày nhào nặn trong quán bar, tối đến thì lăn lộn với bất kỳ gã đàn ông nào. Hắn để ý sao? Nằm mơ đi!



Phương Thiệu Hoa ngẩng đầu lên, một ngụm uống hết ly rượu trong tay..



Mà bên kia, Kiều Na bị hai gã đàn ông mạnh mẽ khiêng ra ngoài. Rõ ràng cô có chống cự nhưng cả người lại không chút sức lực, thậm chí cả há mồm kêu cứu cũng không được. Người ở bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là cô uống rượu, sau đó muốn qua đêm với tận hai gã đàn ông.



Cô thật muốn có ai đó đến cứu mình, bất cứ kẻ nào cũng được, cho dù là cái tên khiến cô kinh tởm – Phương Thiệu Hoa, cô cũng sẽ cảm kích. Thế nhưng vẫn không có, không có, ai cũng không có.



Cô cắn chặt răng mặc cho hai người đàn ông kia nhét vào trong xe. Giám đốc Hoàng đi theo phía sau, ông ta lên xe, bóp chặt hai má Kiều Na, nói: “Đừng nóng, kịch hay còn chưa có bắt đầu!”



Xe dừng lại trong một ngõ nhỏ âm u. Máy quay chuẩn bị xong, Kiều Na nhắm hai mắt lại. Chết tiệt, cứ coi như cô bị hai con chó cắn đi, không quan tâm.




“Bắt đầu đi” Giám đốc Hoàng đứng phía sau máy quay, cười tà ác.



Hai tên đàn ông cường tráng lập tức xoa tay đi tới. Một gã giữ lấy hai tay cô, một gã bắt đầu xé quần áo cô. Chỉ nghe một tiếng roẹt, áo sơ mi của cô đã bị xé rách, lộ ra một mảng da thịt lớn trơn bóng.



Hai tên kia kinh hô một tiếng, bị cảnh đẹp hấp dẫn.



Đồng thời.



Trong nhà hàng, Phương Thiệu Hoa đột nhiêm đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.



Khải Sâm kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”



Phương Thiệu Hoa trầm mặt, không nói một lời liền liền xông nhanh ra ngoài.



Trong ngõ nhỏ âm u, giám đốc Hoàng nhìn Kiều Na qua màn hình máu quay, quần áo bị xé mở lộ ra đầu vai mượt mà, xương quai xanh xinh đẹp, cùng với bộ ngực cao thẳng được che giấu trong chiếc áo ngực bằng ren, bầu ngực lại nhấp nhô theo từng nhịp thở.




Nếu không phải ông ta sợ bà vợ ở nhà biết thì ông ta đã nhảy lên trên người Kiều Na.



Nhưng vào lúc này, một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên. Giám đốc Hoàng còn không kịp quay đầu lại đã ăn một đấm.



Phương Thiệu Hoa nhìn cảnh tượng trước mắt, trước máy quay, Kiều Na với quần áo không chỉnh tề bị hai tên đàn ông đè trên người. Từ đáy lòng, một cơn giận dữ đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng thiếu cháy ý chí của hắn.



Phương Thiệu Hoa cắn răng, xông lên trước, hai đấm đánh ngã hai gã đàn ông còn không kịp phản ứng. Sau đó, một tay hắn kéo Kiều Na, nghiến răng nói: “Kiều Na, cô thật đúng là vượt qua sự tưởng tượng của tôi. Một tên không đủ cho nên lần này đổi lại hai tên à?”




Nhân tiện, hắn đạp mạnh vào ngực một tên gần đó. Tên kia bị đá vào ngực, phun ra máu.



Kiều Na trợn mắt, tên này mỗi lần mở miệng là không có lời nào dễ nghe. Cô khẽ hừ một tiếng, đáp: “Sao? Chẳng lẽ Phương thiếu cũng muốn gia nhập? Không biết Phương thiếu đây thích đàn ông hay phụ nữ?”



Phương Thiệu Hoa nhìn lướt qua gã đàn ông vừa bị mình đá, quả thật muốn nôn. Hắn hận không thể một cái tát chết Kiều Na.



Cô gái này không chịu cúi đầu trước hắn dù chỉ một lần sao?



Một bên, giám đốc Hoàng bị một đấm lồm cồm bò dậy, hét lớn: “Thằng chó chết nào xen ngang chuyện của ông? Muốn chết hả?” Ánh đèn nơi đây hơi âm u, ông ta căn bản không thấy rõ bộ dạng của Phương Thiệu Hoa.



Phương Thiệu Hoa quay đầu lại, quét mắt nhìn ông ta một cái, đáp: “Muốn chết? Bản thân tôi muốn nhìn xem ai muốn tôi chết!”



Phương Thiệu Hoa quát một tiếng chói tai, cả người giám đốc Hoàng run lên. Ông ta nhận ra giọng nói này, là… Phương thiếu? Làm sao có thể là hắn ta? Ở thành phố S này, bất cứ người nào cũng biết Phong thiếu, Tiền thiếu cùng với vị Phương thiếu này, trăm triệu lần đừng nên động vào bộ ba người họ. Hắn có quan hệ như thế nào với Kiều Na? Chẳng lẽ… ông ta đã động vào người phụ nữ của Phương thiếu?



Phương Thiệu Hoa nhìn chiếc máy quay còn đang hoạt động trước mặt, lửa giận nhanh chóng bốc lên. Một cước, hắn đạp đổ chiếc máy quay, đạp nát nó, sau đó cầm lấy cái giá chĩa thẳng vào cuống họng giám đốc Hoàng, hét: “Nhận ra tôi chưa? Bây giờ nói rõ, rốt cuộc là là ai muốn chết?



Ai mà không biết, Phong thiếu lạnh lùng, Tiền thiếu điên rồ, nhưng rất ít người biết Phương thiếu hắn rất tàn nhẫn. Trên thương trường, cho dù là ai dám đắc tội hắn, tất cả chỉ có một kết cục chính là sống không bằng chết.



Cả người giám đốc Hoàng run rẩy, muốn ngất đi.



Kiều Na bỗng nhiên cảm thấy bụng đau đớn, đau đến nỗi cô phải cắn chặt môi. Một chất lỏng ấm nóng chảy ra từ dưới thân, sắc mặt Kiều Na trắng nhợt. Cô vương tay cố bắt lấy cánh tay Phương Thiệu Hoa, nói: “Mau… mau đưa tôi… đến… bệnh viện…”