Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 196: Kỷ niệm ngày cưới (6)




“Không quấy rầy hai người nữa, đừng vội, đừng vội!” Tiền Phong cười hắc hắc, một ngón tay vung lên, lập tức thấp giọng nói: “Đi thôi!”



Bốn người vội vàng đứng lên. Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng chạy trốn nhanh, mà Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu chân ngắn, mới vừa chạy hai bước đã bị bàn tay to của Phong Kính chụp tới.



Hai đứa vung móng vuốt, nói: “Bí Đao, mau giúp đỡ, Đại Ma Vương đột kích, mau giúp đỡ!”



Bí Đao ngẫm nghĩ: Tự mình còn khó bảo toàn, hai đứa bảo trọng!



Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu ôm nhau, lui vào một góc, cả người phát run nhìn Đại Ma Vương: “Đừng lại đây… đừng lại đây… Dù có chết bọn con cũng không đầu hàng!”



Phong Kính có cảm giác rất muốn giết người. Sau này trở về, nhất định phải ném Tiền Phong vào danh sách đen từ chối qua lại, hai đứa này đều bị hắn ta dạy hư rồi.



Tô Mộc Vũ cười to ôm lấy hai đứa, nói: “Được rồi, đừng nháo nữa. Hai tiểu quỷ này, lén lút đi theo ba ba với ma ma, lỡ gặp chuyện gì thì sao đây? Nhất định sẽ hù chết ba ba, ma ma đó!”



Nhạc Nhạc không sợ, vỗ vỗ ngực nhỏ, nói: “Con sẽ bảo vệ Nữu Nữu, núp phía sau chú thần kinh!”



Một bên, Phong Kính tiếp tục xoa trán: Liệt vào danh sách đen từ chối qua lại cũng không ổn, trở về lập tức giết không tha!



Tô Mộc Vũ cười ha ha ôm lấy thằng nhóc, nói: “Được rồi, hai bảo bối của ma ma, mau để ma ma tắm cho, cả người bẩn không chịu nổi!”



Hai đứa nhỏ nghe được ma ma tắm cho liền nhảy nhót, núp sau lưng ma ma nhăn mặt le lưỡi với Đại Ma Vương. Thấy ba ba đen mặt, hai đứa nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.



Vì thế, hành trình kỷ niệm ngày cưới lãng mạn chỉ có hai người của Phong Kính hoàn toàn kết thúc tại đây.



Hai đứa nhỏ như hung thần giữ cửa lẽo đẽo đi theo sau ma ma chúng, không cho ba ba tới gần nửa bước. Sắc mặt Phong Kính càng ngày càng đen.



Còn Tô Mộc Vũ, giữa đường có hai đứa con xuất hiện, mừng rỡ muốn chết. Cuộc hành trình vốn dĩ lãng mạn, đột nhiên có sự gia nhập của hai đứa nhỏ cùng vợ chồng Tiền Phong, mỗi nơi họ đặt chân qua đều lưu lại tiếng cười đùa của bọn họ.



Một đêm gió lớn, Tô Mộc Vũ bị cảm lạnh, ở lại khách sạn nghỉ ngơi



Phong Kính định ở khách sạn một ngày nghỉ ngơi nhưng không chịu nổi hai đứa nhỏ trước đó chúng nghe những người khác nói đi câu cá trên biển cũng rất vui. Tô Mộc Vũ bảo mình không sao, ngủ một giấc rồi sẽ khỏe, để bọn họ tự đi chơi



Uống thuốc, tỉnh. Tô Mộc Vũ cảm thấy khỏe lên nhiều, cổ họng hơi khô nên cô đi rót một ly nước.



Phía xa xa bãi biển, nước biển vỗ vào bờ cát rồi lại rút đi.



Tô Mộc Vũ hít một hơi, đặt ly thủy tinh lên bàn kính. Ánh mắt chăm chú dõi theo ngoài bãi biển, đúng là không có nước biển, đáy biển khô cạn lộ ra san hô đủ màu sắc. Gần một km bãi biển dưới ánh mặt trời chỉ toàn cát biển và san hô.



Trên bờ cát, mọi người đang nhìn ra phía xa xa, không ít du khách đứng nguyên tại chỗ, mờ mịt khó hiểu. Chiếc bàn đột nhiên rung rinh, ly nước lay động rơi xuống đất vỡ tan. Trong phòng ăn, mọi người đi đến bên cửa sổ sát đất nghi hoặc nhìn về phía xa. Ánh mắt ai nấy kinh hoảng, đã xảy ra chuyện gì?



Chợt, một cơn sóng cao gần ba mươi mét đổ ập vào bờ biển như muốn “hủy thiên diệt địa”.



Trên bờ biển, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai kinh hoảng của du khách. Vô số người điên cuồng chạy về phía cao “Sóng thần! A!!!”



Sóng thần! Sóng thần! Sóng thần!



Trái tim Tô Mộc Vũ đập liên hồi, ngón tay run lên, cả bàn tay run rẩy, trong đầu trống rỗng. Cô chạy ra ngoài theo bản năng.



Cả khách sạn náo loạn, nơi nào cũng đều là người sợ hãi chạy trốn, tiếng kêu gào, thét thất thanh. Bà chủ khách sạn chặn Tô Mộc Vũ ngoài cửa, hét lên: “Mau chạy lên lầu! Đi ra ngoài không an toàn!”. Cho dù là bà chủ cũng kinh hoảng, cơn sóng thần lớn như vậy bà chưa từng thấy suốt cả vài thập niên nay.



Nhưng giờ phút này Tô Mộc Vũ cái gì cũng không nghe lọt tai. Cô chỉ biết, chồng cùng các con mình đang ở bên ngoài, sinh mạng họ đang căng như dây đàn.




“Chồng con em đang ở ngoài đó!” Tô Mộc Vũ dùng sức đẩy bà chủ ra, điên cuồng chạy đi.



Biển khơi như mãnh thú bị chọc giận, điên cuồng gào thét, vụn gỗ bay tán loạn, hơi nước như cơn lốc bổ nhào đến. Tô Mộc Vũ nhìn sóng biển trước mặt, cô chỉ biết thở hốc vì kinh ngạc.



Một cơn sóng mang theo phẫn nộ đánh ập vào đầu cô. Tô Mộc Vũ quay cuồng trong nước biển như một con thuyền nhỏ chông chênh giữa đại dương bao la.



Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, giữ cô thật chặt, cánh tay còn lại ôm lấy thân cây.



Trong tiếng nổ, sóng thần đánh tung từng cánh cửa sổ khách sạn, xung quanh đều là thủy tinh bay tứ tung, bốn phía tối đen một mảnh, nước biển điên cuồng tràn vào, khách sạn như một mô hình giấy bị ném đi.







Sóng biển úp vào nhanh mà rút đi cũng nhanh, khắp nơi đều là những mảnh vụn của vữa, gạch, gỗ, thủy tinh,… Những vật dụng trong nhà chìm chìm nổi nổi trên mặt nước. Bờ cát vốn dĩ an bình xinh đẹp, trong phút chốc đều tràn ngập tiếng khóc kêu la.



Tô Mộc Vũ nuốt một ngụm nước biển, thở hồng hộc quay đầu nhìn Phong Kính đang chật vật ôm thân cây, hỏi: “Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu đâu?”




Nhạc Nhạc rúc vào trong lòng Phong Kính, run rẩy sợ hãi kêu: “Ma ma, con ở đây…”



Tô Mộc Vũ lập tức quay đầu: “Nữu Nữu đâu?”



Cách đó không xa, Tiền Phong ôm Chu Hiểu Đồng trong ngực. Hai người cũng chật vật ôm một thân cây. Chu Hiểu Đồng ôm ngực ho khan “Không sao, em mới ôm con bé…”



Buông Nữu Nữu trong lòng ra, nhưng đứa bé kia mới vừa xoay người lập tức khiến mọi người kinh hoảng. Đứa nhỏ này có thân hình tương tự như Nữu Nữu, nhưng rõ ràng không phải Nữu Nữu!



Đứa bé kia sợ hãi khóc thét, trên bờ có một cô gái hoảng hốt nhào đến ôm lấy đứa bé.



Tô Mộc Vũ tái nhợt “Nữu Nữu… Nữu Nữu của em đâu?” Cô điên cuồng chạy đi, hô lớn “Nữu Nữu! Nữu Nữu! Con đang ở đâu? Ma ma ở đây nè!”



Cô không dám tưởng tượng, Nữu Nữu chỉ mới ba tuổi, làm sao con bé có thể chống chọi được cơn sóng dữ đó?



Phong Kính giữ lấy Tô Mộc Vũ, hét: “Mộc Vũ! Em đừng xúc động, để anh đi tìm con bé!”



Một đợt sóng biển vừa rút, không ai biết có còn đợt nào khác hay không.



“Em đi với anh!” Tô Mộc Vũ kiên trì nói.



Phong Kính cầm tay cô đưa qua cho Tiền Phong, nói: “Tiền Phong, cậu đưa mọi người đến chỗ an toàn trước, mình đi tìm Nữu Nữu! Mau chạy đến chỗ cao đi!” Phong Kính xoay người nhảy lên một chiếc ca nô chạy ra biển lớn.



Tô Mộc Vũ khóc nức nở bị Tiền Phong kéo tay.



Cơn sóng biển thứ hai tiến vào sau nửa tiếng, độ cao so với đợt trước thấp hơn một chút. Tất cả mọi người trên đảo đều tập trung lên một ngọn núi thấp nhìn về phía xa, hoặc khóc, hoặc tự băng bó vết thương.



Tô Mộc Vũ nắm chặt bàn tay nhìn về phía biển. Trong nửa tiếng, bọn họ đều tìm khắp nơi trên hòn đảo nhỏ này. Con nít vốn không nhiều nhưng không hề thấy bóng dáng Nữu Nữu.



Tô Mộc Vũ sắp phát điên rồi.



Nữu Nữu, con đang ở đâu?