Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 184: Cảnh tỉnh




Tiền Phong vào phòng cấp cứu đúng tám tiếng đồng hồ. Hai xe đâm vào nhau, trong nháy mắt đó hắn đã dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cho Chu Hiểu Đồng, nếu không phải chiếc Porsche của hắn được thiết kế có tính an toàn cao, Tiền Phong chỉ sợ là đã sớm không giữ được mạng.

Chu Hiểu Đồng khiếp sợ, dường như cô không thể nghe rõ tiếng tim mình đập nữa.

Phương Thiệu Hoa ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng chân nghiền thành những mảnh nhỏ. Đôi mắt lạnh lẽo vô cùng, hắn bắt lấy Chu Hiểu Đồng nói:

“Chu Hiểu Đồng, tôi vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của hai người bởi vì hai người là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng sai mà không có ai đúng. Thế nhưng bây giờ tôi phải nói, cô còn định làm dáng tới khi nào đây?”

Mười đầu ngón tay của Chu Hiểu Đồng run lên, cô… làm dáng? Cái gì gọi là cô đang làm dáng?”

Tô Mộc Vũ thấy đôi mắt Phương Thiệu Hoa đầy sát khí, vội vàng tiến lên ngăn cản “Anh đừng có như vậy, Hiểu Đồng đã đủ khổ sở rồi, anh đừng có như vậy được không?”

Phương Thiệu Hoa cũng không thèm để ý, hắn đẩy Tô Mộc Vũ ra rồi kéo tay Chu Hiểu Đồng đến trước phòng cấp cứu. Hắn ép sát người cô vào cửa để cho cô nghe rõ âm thanh dao kéo va chạm nhau bên trong. Hắn làm như không thấy sắc mặt trắng bệch của cô, gầm nhẹ: “Bây giờ thì cô hài lòng chưa? Đã có kết quả thí nghiệm về tình yêu của hắn chưa? Mục đích của cô đã đạt được rồi đó!”

Chu Hiểu Đồng bị kéo đến trước phòng cấp cứu, chính tai mình nghe thấy âm thanh rùng rợn bên trong. Âm thanh dao kéo đó như không phải đụng chạm trên người Tiền Phong, mà chính là cắt da cắt thịt trên cơ thể cô.

Chu Hiểu Đồng nhắm chặt hai mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống ướt đẫm cả khuôn mặt chính mình.

Phương Thiệu Hoa tiếp tục ép cô phải nghe “Tiền Phong vì cô mà thay đổi bao nhiêu, nếu cô còn có chút lương tâm hẳn nên thấy được. Tôi biết cô hận Tiền Phong vì hắn đi tìm người phụ nữ khác, nhưng lúc ấy các người đã chia tay, cũng chính là do cô đưa ra lời chia tay đó. Khi đó đừng nói là một người phụ nữ, cho dù có là nghìn người cũng không phải là phản bội cô! Cô tự mình suy nghĩ lại xem, không muốn qua lại với hắn nữa, vậy đơn giản thôi, cô ra nước ngoài đi, năm hay mười năm sau rồi hãy trở về, đến lúc đó Tiền Phong nhất định đã lấy vợ sinh con. Nếu khi đó hắn còn tiếp tục dây dưa với cô, tôi thề tôi không mang họ Phương!”

Nước mắt đảo quanh trong vành mắt Chu Hiểu Đồng. Cô khó chịu, khó chịu đến muốn chết!

Cô sai rồi sao? Cô thật sự sai rồi sao?



Trong lòng cô thật tủi thân, tủi thân muốn chết!

Cô làm như vậy thật sự là sai lầm rồi sao? Cô chỉ muốn có thể đứng ngang hàng với hắn, có thể đường đường chính chính yêu hắn. Cô thật sự đang mơ mộng hão huyền sao?

“Được rồi Thiệu Hoa, anh đừng nói nữa!” Tô Mộc Vũ ôm lấy Chu Hiểu Đồng đang ngơ ngẩn vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.


Chu Hiểu Đồng như đứa trẻ lạc đường chỉ biết trợn to mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, không ngừng lắc đầu. Một Chu Hiểu Đồng yếu ớt như vậy, chưa một ai nhìn thấy.

Phương Thiệu Hoa chỉnh lại áo khoác, lạnh lùng đi ra ngoài, châm một điếu thuốc lá đưa vào miệng.

Tiền thần kinh, vì cậu mà mình phải đóng vai kẻ phản diện rồi, chờ khi cậu tỉnh lại nhớđừng quên ình một bao lì xì đấy!

Tiền Phong được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Chu Hiểu Đồng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn nhưng sinh mạng vẫn mạnh mẽ níu kéo lại trần gian, khối áp lực trong đầu cô rốt cuộc cũng nổ tung.

Cô đi đến, muốn chạm vào Tiền Phong, nhưng chỉ vừa nhấc chân lên thì sức lực cả người không còn liền ngã xuống đất, hôn mê.

“Hiểu Đồng!” Tô Mộc Vũ vội vàng chạy lại đỡ.

Chu Hiểu Đồng cứng đầu, sau tám tiếng cấp cứu cho Tiền Phong mới để cho bác sĩ kiểm tra. Bác sĩ chẩn đoán, cổ tay cô bị tổn thương nghiêm trọng, thêm nữa, xương đùi đã bị gãy.

Khiến cho người ta quả thật không thể tin được, xương đùi bị gãy thế nhưng vẫn có thể kiên trì đứng ngoài phòng cấp cứu tám tiếng liên tục.


Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng được sắp xếp cho nằm ở hai phòng bệnh kế bên nhau, Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính một trái một phải chăm sóc cho cả hai.

Hai người kia dày vò lẫn nhau lâu như vậy, cũng nên có lúc đặt một dấu chấm tròn chứ.

Tiền Phong bị thương khá nặng, hôn mê bốn mươi tám tiếng mới tỉnh, sau đó lại hôn mê. Khóe miệng tái nhợt chỉ biết lẩm bẩm cái tên “Chu Hiểu Đồng”. Lúc đó Chu Hiểu Đồng chưa vào, chỉ đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn, khi cô nghe thấy tiếng lẩm nhẩm của hắn, trong lòng cực kỳ chua xót.

Trong lòng cô lúc này rất loạn, vốn không biết nên đối mặt với Tiền Phong như thế nào.

Người đàn ông này quả thật là tâm bệnh trong lòng cô, cô hận nhất chính là hắn, mà yêu nhất cũng chính là hắn, thế rồi cuối cùng dùng tính mạng khiến cho cô thỏa hiệp vẫn là gã đàn ông chết tiệt này!… Chết tiệt! Khốn kiếp!

Chu Hiểu Đồng tựa lưng lên vách tường, chậm rãi trượt xuống.


Vết thương trên người Chu Hiểu Đồng chỉ cần sau hai tháng là có thể lành hẳn, nhưng Tiền Phong bị thương lại rất nặng, bác sĩ nói qua vài tháng cũng chưa chắc có thể xuống giường.

Ngày thứ ba Tiền Phong chính thức tỉnh táo, mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Hiểu Đồng tựa đầu lên giường của hắn ngủ, cổ tay cùng với bắp đùi đều được bó bột thật dày.

Tiền Phong vừa nhìn thấy, trong lòng liền đau đớn. Sói hoang của hắn sao có thể bị thương chứ? Một cọng lông hắn cũng không cho rụng đừng nói chi gãy xương như thế này. Nhưng mà, hắc hắc, cũng không phải là chuyện xấu gì, Chu Hiểu Đồng nhất định sẽ mềm lòng, không phải cô dù bị thương vẫn đến chăm sóc hắn sao?

Tiền Phong tưởng tượng như vậy, trong lòng nhất thời vui sướng, phấn chấn, ngây ngất. Hắn giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt Chu Hiểu Đồng nhưng không để ý tới trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim, vừa động đậy liền bậc tiếng kêu đau.

Chu Hiểu Đồng giật mình tỉnh lại, nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay của Tiền Phong liền vội vàng giữ chặt tay hắn. Tiền Phong còn muốn động đậy, Chu Hiểu Đồng lập tức nhíu mày quát: “Nằm im!”


Tiền Phong bị Chu Hiểu Đồng hung hăng quát lại không tức giận, ngược lại còn ha ha cười rộ lên, giống như vết thương do tai nạn xe không phải trên cơ thể mà là ảnh hưởng đến đầu óc của hắn.

Chu Hiểu Đồng nhìn thấy cả người Tiền Phong đều bị băng gạc quấn chặt, khóe mắt đau xót, khóc lớn “Là em sai rồi sao? Tại sao em lại sai chứ?”

Tiền Phong nhẹ nhàng vuốt lưng cô “Đầu đất, đừng khóc, là anh sai, đều là lỗi của anh, được không?” Hắn nháy mắt mấy cái, mắt cũng bắt đầu đỏ lên “Đầu đất, hai chúng ta đừng cãi nhau nữa, lại hoà thuận có được không?”

Chu Hiểu Đồng mặc kệ, dùng hết sức mà khóc, khóc như trời sụp đất nứt, khóc như muốn mang hết tủi hờn mấy ngày nay tống ra ngoài.

Hai kẻ bệnh nhân ngồi ôm nhau, một người bán mạng mà khóc, một kẻ không ngừng an ủi.

Tiền Phong nói: “Hiểu Đồng, mấy chuyện trẻ con lúc trước là do anh sai, chúng ta quên hết đi được không? Anh thật sự yêu em, yêu đến mức anh có thể chết vì em, với người khác anh không làm được, chỉ có thể vì em. Anh cũng rất hận mình, anh không hiểu đầu óc mình lúc ấy bị gì mà lại làm những chuyện đó, nhưng chuyện đã qua rồi, anh không cách nào quay ngược thời gian để ngăn những chuyện đã phát sinh. Anh thật sự rất hối hận, em tha thứ cho anh lần này nữa thôi, được không? Anh xin thề, nếu sau này anh tái phạm, không cần em ra tay, anh lập tức tự xát liền, được không? Đầu đất, chúng ta kết hôn đi, anh giao hết con người anh cho em quản lý, em muốn đánh muốn giết gì cũng tùy em, được không?”

Chu Hiểu Đồng nhéo nhéo tay áo Tiền Phong, sau đó đưa lên miệng cắn, nhưng chỉ cắn lên vải áo chứ không cắn da thịt hắn. Cô nghiến răng cắn đến nổi chảy cả mồ hôi, cắn giống như là muốn phát tiết hết mọi thứ trong người.

Cuối cùng, Chu Hiểu Đồng chôn mặt trong tay của hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Tiền Phong cười rộ lên, một dòng nhiệt ấm áp mạnh mẽ tiến ra, khiến cơ thể hắn như được uống thuốc hồi sinh.