Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 126: Bảo vệ cả đời




“Mày nghĩ là mày có thể bảo vệ cô ta cả đời được à?”

Cước bộ Phong Kính thoáng ngừng một chút, cũng không có quay đầu lại, chậm rãi nói: “Những thứ bảo vệ được tôi nhất định sẽ bảo vệ, trừ khi tôi chết!”

Trong lồng ngực của hắn, nước mắt của Tô Mộc Vũ dường như theo những lời nói này mà lập tức rơi xuống, dùng sức bịt chặt miệng.

Thanh âm của hắn không lớn, lại kiên định như thế “Tôi không phải ông. Tôi chỉ cần yêu một người chính là yêu cả đời, cho dù chết cũng là cả đời! Cho nên đừngđụng đến cô ấy, hay là con trai tôi. Nếu không, tôi nhất định sẽ không để cho các người sống yên ổn đâu!”

Lời nói của Phong Kính như là có hồi âm, tiếp tục vang vọng trong cả Phong gia, tiếp tục quanh quẩn trong lòng mỗi người.

Trong nháy mắt Phong Kính bước ra cổng lớn, ánh mắt hơi liếc về phía La Vân đang tức giận nắm chặt nắm tay nói:

“Còn có “mẹ kế” của tôi nữa, bà cho là bà thắng sao? Thắng mẹ của tôi đó. Không, cả đời này bà cũng chẳng thắng được. Ông ta cho đến chết cũng sẽ nhớ kỹ mẹ của tôi, bởi vì ông ta áy náy, áy náy vì bà ấy cho đến khi cái chết khiến ông ta gục ngã. Mà bà, bà cũng chỉ là một nhân chứng của nỗi nhục đó, có lau cũng không lau được!”



La Vân vừa nghe, tức giận đến cả người phát run. Bà ta ngất xỉu, nhanh chóng được Phong Triệu đỡ lấy.

“Triệu! Triệu! Nó là ác ma, con trai cả của anh là ác ma!” La Vân bị kích động, lớn tiếng thét chói tai, giống như có một con quỷ đang chọc thủng lòng bà ta.


Phong Nghi sốt ruột giữ chặt La Vân, nói: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

La Vân lại giống như phát điên, chỉa tay về phía bóng lưng Phong Kính: “Nó là ác ma, nó là ác ma do Lý Vân Hi tìm tới đòi nợ mẹ, nó là ác ma!”

Cánh cổng nặng nề đóng lại, cũng ngăn cản tiếng thét chói tai từ bên trong.

Tô Mộc Vũ nằm trong lòng Phong Kính, cô liều mạng nén nước mắt vào trong, thế nhưng mũi vẫn đỏ lên, nước mắt lại tràn ngập khóe mắt, không thể khống chế được nữa.


Cô chỉ biết, hắn vẫn nhận ra cô, quả nhiên hắn không khiến cho cô thất vọng.

“Phong Kính” Đây là hai năm sau, cô lần đầu tiên gọi toàn bộ tên hắn.

Nước mắt trong mắt không chịu nổi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô vươn tay muốn vuốt ve mặt của hắn, muốn thật sự cảm thụ được sự tồn tại của hắn. Bốn mươi tám giờ, cô vô số lần mong muốn đến giờ phút này.

Phong Kính, Phong Kính, Phong Kính… Chỉ cần nhớ đến cái tên này, lòng của cô cũng đều đau đớn.


Phong Kính nhìn cô một cái, nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô, môi mấp máy cuối cùng cũng không nói, đặt Tô Mộc Vũ trên băng ghế sau.

Bản thân lại ngồi bên ghế lái phụ, nhìn Cừu Văn nói: “Nhìn cái gì? Đi bệnh viện”


Tô Mộc Vũ ngồi phía sau, nhìn bóng lưng to lớn phía trước, lại lúng ta lúng túng mở miệng: “Phong…”

Cô muốn nói: Em sai rồi, Phong Kính, em đã trở về.

Nhưng là miệng hé ra, nước mắt liền không tiếng động rơi xuống, chặn ngang cổ họng cô, cô cũng nhịn không được nữa ma khóc lên.

Nhưng hắn chỉ nghiêng đầu nhìn bên ngoài, thờ ơ, giống như vốn dĩ Tô Mộc Vũ chẳng là gì đối với hắn.

Cả bóng dáng đều tản ra loại ý nghĩ: Tôi đang giận, em đừng chọc vào tôi!