Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 122: Đùa giỡn




Lúc Phong Kính tỉnh lại, truyền dịch cũng đã xong.

Trong ngực của hắn, “Tô Mộc Vũ” mềm mại như mèo con yên tĩnh nằm đó. Phong Kính giơ tay lên, chậm rãi xoa mặt của cô.

Tô Mộc Tình tỉnh lại, thanh âm ôn nhu nói: “Kính, anh tỉnh rồi. Anh còn thấy chỗ nào khó chịu không? Có muốn em gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh không?”

Bất luận là biểu tình trên mặt, hay là lo lắng trong mắt đều rất đúng, hoàn toàn không nhìn ra được là một người khác.

Phong Kính không nói chuyện, chỉ nhìn cô.

Bị ánh mắt đó nhìn, trong lòng Tô Mộc Tình hơi hoảng một chút, còn tưởng rằng Phong Kính đã nhìn ra dấu vết gì đó.

Hắn chỉ đưa đầu, hôn nhẹ lên trán cô ta, giống như thở dài nói: “Thật tốt, em đã trở về”

Tô Mộc Tình thở nhẹ, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Kính, em sẽ không đi đâu cả, vĩnh viễn cũng không đi” Nằm trong lồng ngực của hắn, trong mắt cô ta hiện ra tia sáng sắc lạnh.

Phong Kính không chịu đợi thêm ở bệnh viện, đêm đó liền trở về nhà, bác sĩ cũng không dám ngăn cản, chỉ dặn dò cần chú ý nhiều hơn.

Tiền Phong lái xe tới đón bọn họ.

Lúc xuống xe, Tiền Phong xoa nhẹ đỉnh đầu “Tô Mộc Vũ”, nói: “Tiểu Vũ, ổn cả rồi”

Tô Mộc Tình không hiểu rõ chuyện Tô Mộc Vũ với Tiền Phong, kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.

Tiền Phong xấu hổ, nhìn tới ánh mắt như ra đa của Phong Kính bèn xám mặt trèo lên xe chạy mất dạng. Nửa ngày này hắn cảm thấy có gì đó rất khó nói rõ, có thể tưởng tượng ra nhưng lại vẫn không rõ lắm. Hắn nhíu mày thiếu chút nữa gây ra tai nạn, vội ổn định tâm tình, tiếp tục lái xe.

Tô Mộc Tình giúp đỡ Phong Kính lên lầu.

Nhạc Nhạc từ trên ban công nhìn thấy bọn họ trở về, kích động chạy ra đón. Nó nhìn thấy ma ma, vội chạy đến kêu: “Ba ba, ma ma đã về”

Chưa đợi thằng nhóc chạy đến ôm lấy ma ma nó, một thân ảnh so với nó còn nhanh hơn, vội vàng chạy ra, hướng Tô Mộc Tình nhe răng trợn mắt sủa “Gâu gâu… Gâu gâu…!”. Bàn Chải hung ác trừng mắt Tô Mộc Tình.

Tô Mộc Tình hoảng sợ, vội lui về sau từng bước.

Nhạc Nhạc ôm lấy Bàn Chải, mở to đôi mắt ngây thơ, nói: “Bàn Chải, mày sao vậy? Đây là ma ma của tao nha, ma ma đã trở lại rồi đó!”

“Gâu gâu!” Bàn Chải cũng không để ý, chỉ giận dữ trừng mắt sủa người lạ, giống như muốn đuổi những kẻ nó không quen đi, bảo vệ lãnh địa của nó.

Tô Mộc Tình cười cười, nói: “Kính, em đỡ anh vào” Cũng không đem con chó nhỏ này đặt trong lòng.

Lại không ngờ Bàn Chải nhào qua, Tô Mộc Tình không kịp phản ứng, bị nó cắn một phát vào chân.

Tô Mộc Tình đau đớn, hét ầm lên. Bảo mẫu vội ôm Bàn Chải lại, ngăn cản nó tiếp tục cắn người: “Tô tiểu thư, cô sao rồi? Có bị nó cắn trúng không?”

Tô Mộc Tình nhìn thấy chân mình có một miệng vết thương nhỏ, trên vết thương còn chảy máu, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Phong Kính vội vàng ôm lấy cô ta, đặt lên ghế sa lon.

Bảo mẫu mạnh mẽ lôi Bàn Chải ra ban công, nhốt nó lại, cho dù có nhốt lại thì Bàn Chải vẫn cứ sủa um lên, thỉnh thoảng còn cào vào cửa.

Bảo mẫu vội lấy ra hộp y tế, nói: “Tô tiểu thư đừng lo lắng, Bàn Chải thường xuyên được tiêm phòng, nó không có bệnh gì đâu. Để tôi lấy thuốc bôi cho cô là được”

Trong lòng bảo mẫu cảm thấy có chút khó hiểu: Bàn Chải bình thường rất hiền, làm sao lại đột nhiên cắn người vậy?

Phong Kính nhìn thấy miệng vết thương của cô, nhíu mày hỏi: “Mộc Vũ, có đau không?”

Sắc mặt Tô Mộc Tình có chút khó coi, vẫn cố gắng giữ nguyên nụ cười mỉm nói: “Không có việc gì, Bàn Chải chắc có chút kích động, bôi thuốc vào là ổn thôi” Trong lòng cô ta lại âm thầm quyết định: Sau này tao nhất định sẽ tìm cơ hội giết mày!

Bởi vì bị bảo mẫu ngăn lại nên vết thương Bàn Chải cắn cũng không lớn, dán một miếng băng cá nhân là không sao.

Nhạc Nhạc chưa từng thấy Bàn Chải như vậy bao giờ, bị dọa đến run lên. Nó ôm gấu bông ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc Tình, nói: “Ma ma có đau không?”

Tô Mộc Tình hôn nhẹ khuôn mặt của nó, đáp: “Một chút cũng không đau”



Nhạc Nhạc nhào vào trong lòng mẹ nó, muốn làm nũng, mới vừa tiến đến lòng Tô Mộc Tình, liền hắt hơi một cái. Thằng nhóc xoa xoa mũi, nói: “Trên người ma ma có mùi gì đó, Nhạc Nhạc không thích”

Ánh mắt Tô Mộc Tình giật giật, cúi đầu ngửi mùi trên người mình, có chút mùi nước hoa, sao vậy?

“Nhạc Nhạc nói không thích, ma ma đi rửa đi được không?” Tô Mộc Tình có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố gắng áp chế buồn bực trong lòng, gật đầu với Nhạc Nhạc.

Cậu nhóc lúc này mới thỏa mãn gật đầu, cười hì hì.

Đêm đó Tô Mộc Tình ở lại, lần đầu tiên Nhạc Nhạc được ở cùng một chỗ với ma ma liền kích động đến ôm lấy quần áo Tô Mộc Tình làm nũng: “Ma ma, ngủ cùng Nhạc Nhạc được không? Nhạc Nhạc nhớ ma ma lắm, muốn ngủ với ma ma”

Đôi mắt to ngập nước của Nhạc Nhạc vô cùng chọc người yêu thương. Nhưng mà trong mắt Tô Mộc Tình chỉ cảm thấy đứa bé này vô cùng phiền phức. Bởi vì Nhạc Nhạc cũng không phải là con của cô ta, bất luận cô ta cố gắng diễn như thế nào đi nữa, cũng diễn không ra cái loại yêu thương của mẹ này.

Tô Mộc Tình nói: “Nhạc Nhạc ngoan, sức khỏe ba ba không tốt, cho nên ma ma phải ở bên cạnh ba ba, đúng không?”

Nhạc Nhạc không vui, hừ hừ. Cậu muốn ngủ cùng ma ma nha, cậu đã hơn hai tuổi rồi, chưa từng được ngủ cùng ma ma lần nào.

Nhạc Nhạc nghĩ cách: “Vậy Nhạc Nhạc ngủ cùng ba ba với ma ma”

Tô Mộc Tình đã gần mất hết kiên nhẫn, nghiêm mặt nói: “Nhạc Nhạc phải biết nghe lời một chút!”


Bị ma ma quát, bả vai Nhạc Nhạc co rụt lại, ánh mắt ngập nước, ủy khuất chạy về phòng, chui vào chăn quấn kín người.

Tô Mộc Tình mới không quan tâm, cô ta mừng rỡ đứng lên, đi vào phòng tắm rửa sạch bản thân, mặc áo ngủ rộng thùng thình đi tới.

Bởi vì bệnh bao tử tái phát, Phong Kính giằng co hai ngày, phải truyền dịch rất mệt mỏi.

Nhìn thấy Phong Kính đã ngủ, Tô Mộc Tình mất hứng nhíu mày, chỉ đành phải trèo lên giường, nằm ngủ bên cạnh hắn.

Đêm đã khuya, rất lạnh.

Tô Mộc Vũ bị giam trong tầng hầm lạnh lẽo, toàn thân đều phát run.

Đã cuối tháng mười một, ban đêm bảy, tám độ hơn nữa còn là trong tầng hầm, môi Tô Mộc Vũ trắng bệch, trong bụng rỗng tuếch, một ngụm nước cũng chưa được uống.

Phong Nghi cũng không muốn cô chết đói, trước mặt cô bày ra một ly nước, còn có một chén cơm, thậm chí còn rất có dinh dưỡng.

Nhưng là Tô Mộc Vũ không dám đụng vào. Lúc trước cô uống qua một ngụm nước, rất nhanh liền nhận ra mình lại xụi lơ một lần nữa. Cô biết nước này có vấn đề, trong thức ăn kia khẳng định cũng sẽ không sạch sẽ.

Cô hiện tại có thể không ăn không uống, thậm chí chết cóng, chỉ riêng không thể mất đi ý chí. Một khi mất đi toàn bộ ý chí cùng sức lực, chờ đợi của cô cũng chỉ là mặc cho kẻ khác định đoạt.

Cô không được biến thành như vậy!

Tô Mộc Vũ cắn chặt môi, mượn cách này làm ình tỉnh táo, cố gắng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, tuyệt đối không thể cứ như vậy ngồi chờ chết.

Cổ tay không ngừng ma xát với vách tưởng, dùng phương thức nguyên thủy này mài đứt dây thừng ra. Cổ tay cũng đã sớm bê bết vết máu, nhưng cô cũng không thèm để ý, đúng vậy, một chút cũng không thèm để ý, còn hơn là trái tim bị dày vò, chỉ bây nhiêu đau đớn thì có là gì.

Lúc gần như kiệt sức, Tô Mộc Vũ cắn răng ngẩng đầu, nhìn cả tầng hầm chỉ có một cái cửa sổ nhỏ hẹp, lộ ra ánh trăng lạnh lùng.

Nhắm chặt đôi mắt, có gì đó nóng bỏng chảy ra từ khóe mắt.

Phong Kính, anh nghe thấy em gọi không?

Phong Kính, Phong Kính… Phong Kính!

( Trúc Lâm sơn trang)

_______________________

Phong Kính bừng tỉnh giữa đêm, Tô Mộc Tình mở to mắt, mơ hồ hỏi: “Sao vậy?”

Phong Kính lắc lắc đầu, đuổi đi âm thanh vang vọng trong não. Tô Mộc Tình lăn một cái, lại ngủ.


Nhìn thấy “Tô Mộc Tình” ngủ trong lòng mình, trong mắt Phong Kính xẹt qua một tia sáng, nhưng lại dần dần biến mất, nhắm hai mắt lại.

Hôm sau.

Tô Mộc Tình tỉnh dậy rất sớm, bảo mẫu đã đi chợ, Tô Mộc Tình mang theo một bình nước sôi, đi đến ban công.

Bàn Chải bị nhốt một đêm, uể oải nằm bên ban công, tiếng kêu cũng không còn vang. Nhìn thấy Tô Mộc Tình đi đến, Bàn Chải vểnh đôi tai, tràn ngập cảnh giác, muốn nhào đến nhưng đã bị bảo mẫu xích lại, vốn nhào không qua được, lo lắng phát ra những tiếng rên nhẹ.

Tô Mộc Tình cười lạnh đi đến, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào con chó này.

Chó chết, mày cũng dám cắn tao, tao ày nếm thử kết quả khi đắc tội với tao. Mày với chủ của mày chết tiệt như nhau, chết đi!

Lúc bình nước sôi sắp đổ lên người Bàn Chải, thanh âm của trong vắt phía sau chợt vang lên: “Ma ma đang làm gì vậy?” Nhạc Nhạc khó hiểu hỏi, ma ma mang ấm nước đến đây làm gì vậy?

Tô Mộc Tình cả kinh, vội lấy lại tinh thần, ôn hòa nói: “Nhạc Nhạc dậy sớm vậy, thật ngoan. Ma ma đến xem Bàn Chải thế nào, ma ma tha thứ cho nó rồi, cho nên muốn hòa thuận với nó nha”

Nhạc Nhạc tin là thật, ôm cổ Tô Mộc Tình: “Nhạc Nhạc biết ma ma là tốt nhất, nhất định sẽ không giận Bàn Chải”

Tô Mộc Tình vỗ nhẹ phía sau lưng Nhạc Nhạc, nói: “Đương nhiên”. Cô ta buông bình nước trong tay, nheo mắt lại.

Bảo mẫu trở về, mua cho Nhạc Nhạc một phần sủi cảo tôm mà nó thích nhất, còn một cốc sữa đậu nành nóng hôi hổi, Tô Mộc Tình cũng cùng nhau ăn.

Phong Kính cần nhất là nghỉ ngơi, Nhạc Nhạc nhu thuận không quấy rầy hắn, chỉ lôi kéo Tô Mộc Tình cùng nhau chơi đùa.

Nhạc Nhạc lôi kéo cô ta đi thăm phòng nhỏ của nó, líu ríu: “Ma ma, ở đây đều là bạn tốt của con đó, đây là Hải Cẩu dễ thương, đây là Mộng Mơ nè, còn có Hớn Hở, bọn chúng đều là bạn tốt, thường xuyên chơi chung với con. Ma ma có thích chúng nó không?”

Tô Mộc Tình căn bản không có hứng thú nghe chuyện của con nít, chỉ không ngừng “E hèm”

Đến giờ nấu cơm, Nhạc Nhạc ôm lấy Tô Mộc Tình, làm nũng: “Ma ma nấu cho Nhạc Nhạc ăn có được hay không? Nhạc Nhạc thích ăn thức ăn ma ma nấu thôi”

Tô Mộc Tình lặng đi một chút, ôn nhu ôm lấy Nhạc Nhạc, hôn hít lên trên gương mặt mũm mĩm của nó, mỉm cười gật đầu.

Nhạc Nhạc vui vẻ nhảy dựng lên: “Ma ma là tốt nhất!”

Trong phòng bếp, Tô Mộc Tình cắt rau củ, lại híp mắt: Tao nhịn, cô ta nhất định có thói quen này, Tô Mộc Tình, đừng quên mục tiêu của mày chính là lật đổ địa vị của Tô Mộc Vũ, sau đó chính thức gả vào Phong gia.

Cô ta nhẫn nại, chỉ cần khiến Phong Kính xem cô ta chính là Tô Mộc Vũ, như vậy cô ta liền thành công.

Một bữa cơm, Tô Mộc Tình làm hơn hai tiếng đồng hồ, Nhạc Nhạc buồn ngủ đến gật gù.


Nhạc Nhạc dụi mắt, nói: “Ma ma, sao lâu vậy? Nhạc Nhạc đói đến bụng xẹp lép rồi”

Tô Mộc Tình cởi tạp dề, nói: “Nhạc Nhạc mau tới nếm thử món ăn ma ma nấu xem”

Nhạc Nhạc lóe mắt to gật đầu, nhờ bảo mẫu giúp trèo lên ghế, cầm lấy muỗng, đưa thức ăn lên đến miệng, mới vừa đưa vào liền nhổ ra, vươn đầu lưỡi: “Ma ma nấu thật là khó ăn, khó ăn nhất trong những thứ khó ăn…” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cái bánh bao nhỏ.

Sắc mặt Tô Mộc Tình trông thật khó coi, sự giả tạo trước kia như băng dính, một phát đã bị bung ra.

Bảo mẫu phát hiện sắc mặt cô ta không được tốt lắm, vội ôm Nhạc Nhạc nói: “Tiểu thiếu gia nói gì vậy? Ma ma con nấu sao lại khó ăn được? Là bảo mẫu không mua thức ăn tươi rồi”

Nhạc Nhạc không hiểu, nháy mắt nói: “Nhưng mà…”

Lại bị bảo mẫu cắt đứt: “Tiểu thiếu gia, chuyện nấu ăn này hãy để bảo mẫu làm nhé. Ma ma con chăm sóc cho ba ba đã rất cực khổ có đúng hay không? Cho nên tiểu thiếu gia cần thông cảm a ma”

Nhạc Nhạc suy nghĩ, nhu thuận gật đầu “Đúng!” Nó luôn là đứa con ngoan, là đàn ông, nam tử hán đại trượng phu cần thông cảm a ma!

Một bữa cơm miễn miễn cưỡng cưỡng ăn cho xong, tâm tình Tô Mộc Tình kém tới cực điểm. Miễn cưỡng cho Nhạc Nhạc ngủ trưa mới tự giam mình trong nhà tắm xả giận.

Thằng nhóc, dám nói cô ta nấu đồ khó ăn, tức chết cô ta.

Mà trong tầng hầm, Phong Nghi kéo lấy tóc Tô Mộc Vũ, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô rất không biết điều”


Tô Mộc Vũ bị ép ngẩng đầu đối mặt với hắn, từ từ nhắm hai mắt lại, cười lạnh, tựa hồ liếc hắn một cái cũng đều cảm thấy ghê tởm.

Loại thái độ này đủ chọc giận Phong Nghi, trong đôi mắt dài nhỏ của hắn hiện lên một tia sắc lạnh, một cái tát bay đến chỗ cô: “Tô Mộc Vũ, cô đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cơm cũng không ăn nước cũng không uống là muốn dùng phương pháp tuyệt thực bức tôi thả cô sao? Tôi cho cô biết, cô quá coi trọng chính mình rồi, cô tin hay không tôi bây giờ có thể giết chết cô?”

Tô Mộc Vũ bị tát nghiêng sang một bên, cười lạnh nói: “Vậy giết tôi ngay đi, anh nghĩ là Phong Kính sẽ để yên cho anh sao?” Cổ họng của cô sớm vì khát nước mà khô rát nhưng cũng không gây trở ngại đến giọng nói kiên quyết lúc này.

Nghe đến tên Phong Kính, Phong Nghi lập tức bậc cười, quả thật cười đến không ngừng được “Không nghĩ tới cô còn đem hi vọng ký thác vào trên người anh hai của tôi. Đã hai ngày rồi, giờ này khắc này hắn hẳn là đang ôm người em gái đáng yêu của cô, có lẽ là đang rất sảng khoái, còn có con trai của cô nữa, cô nói xem nó bây giờ có đang gọi một người phụ nữ khác là mẹ không?”

Tim Tô Mộc Vũ nhoáng đau một cái, nhưng cũng không lâu. Cô chỉ là đang lo lắng cho Nhạc Nhạc, không biết nó có bị thương cái gì không.

Còn Phong Kính, đúng vậy, cô tin tưởng, chưa bao giờ tin tưởng hắn như lúc này.

Có lẽ cô từng dao động, không tin, nhưng lần này cô hoàn toàn tin tưởng rằng Phong Kính nhất định sẽ nhận ra, nhất định sẽ nhận ra cô và Tô Mộc Tình không giống nhau.

Cô tin tưởng, cho dù cuối cùng có chết ở chỗ này, cô cũng tin tưởng!

Giờ này khắc này, cô tuy rằng chật vật nhưng trong con ngươi vẫn đầy ánh sáng, lại khiến cho Phong Nghi thẹn quá hoá giận.

Phong Nghi cười lạnh bóp chặt người của cô, nói: “Tô Mộc Vũ, cô chờ đi, tôi nhất định sẽ cho cô xem, niềm tin mù quáng kia của cô rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn!”

Một chữ Tô Mộc Vũ cũng không đáp, cô ngu xuẩn nhưng không phải ngu xuẩn trong lúc này, mà ngu xuẩn lúc trước kia, dại dột đã che mờ ánh mắt cô.

Bên kia mái hiên, Tô Mộc Tình quả thật cũng không tốt, chính xác mà nói là cô ta đang sốt ruột.

Cô ta nghĩ khi mang khuôn mặt này liền có thể mọi chuyện đều không lo, nhưng kết quả cũng không phải như thế. Chỉ cần cô ta đến gần Bàn Chải, nó liền như phát điên, thằng nhóc Nhạc Nhạc kia lại càng khó chiều, tuy cô ta đã cố gắng che đậy quá khứ nhưng trong lòng vẫn lưu lại một chút. Còn Phong Kính, mặc dù không có lộ ra hoài nghi đối với cô ta, nhưng…

Hắn đến bây giờ còn không có chân chính chạm vào cô ta!

Như thế sao cô ta lại không sốt ruột cho được?

Phong Nghi ra lệnh, hơn nữa không tránh khỏi đêm dài lắm mộng, cô nhất định nhanh chóng khiến Phong Kính triệt triệt để để xem cô là Tô Mộc Vũ!

Tô Mộc Tình hạ quyết tâm, đi ra khỏi phòng tắm.

Cô ta mặc một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, chỉ cần tháo nhẹ dây buộc thì toàn bộ những gì trước ngực sẽ lộ ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, lộ ra một mảng lớn da thịt trong suốt phấn nộn trên ngực. Trên mặt cô ta mang theo phấn hồng e thẹn, ánh mắt vụt sáng mà e lệ rụt rè, lông mi thật dài chớp chớp, răng hơi căn môi dưới.

Cô ta biết, tư thế như vậy tuyệt đối là tư thế mị hoặc đàn ông tốt nhất. Cô ta không tin, Phong Kính lần này không chui đầu vào lưới!

Tô Mộc Tình ngượng ngùng cúi đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Phong Kính, nhỏ giọng nói: “Kính, có thể nói cho em biết, những ngày qua em không làm tốt sao?”

Phong Kính nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nâng người cô ta lên, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Sao lại hỏi như vậy?”

Tô Mộc Tình cụp mi, thần tình đỏ bừng, hơi thở đều đều tựa hồ bởi vì Phong Kính đến gần mà nhanh hơn một chút: “Là vì… anh không muốn chạm vào em…”

Phong Kính kề trán mình trên trán cô ta, hơi thở hai người hòa vào nhau: “Em suy nghĩ quá nhiều rồi, Mộc Vũ”

Tô Mộc Tình chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, mang theo cầu xin: “Xin anh… hôm nay, muốn em được không?” Tay cô ta đặt trên lồng ngực hắn, sau đó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

Cảnh trí như thế, âm thanh như thế, đôi mắt như thế, quả thật khiến đàn ông đều không thể cự tuyệt.

Cô ta rõ ràng cảm thấy lồng ngực màu đồng trước mặt, tần suất hô hấp càng lúc càng dồn dập, cô ta nhếch khóe miệng.

Nhưng mà ngay tại một khắc cô ta nghĩ mình đã thành công…

Phong Kính bỗng nhiên bắt lấy tay cô ta, cau mày nhìn. Hồi lâu, bỗng dưng bóp chặt ngón tay, rốt cuộc cũng lạnh lùng phun ra một câu:

“Cô không phải Mộc Vũ!”