Giao Dịch Đánh Cắp Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 151: C151: Người Đẹp Lúc Ngủ




Bệnh viện Ward buổi sáng sớm tràn ngập hương hoa, mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng phảng phất vào lòng người. Bùi Vận Nhi cầm một bó hoa tươi đi vào phòng, nhẹ nhàng cắm vào bình thủy tinh bên giường bệnh, những bông hoa sắc màu rực rỡ trong bình thủy tinh sáng bóng càng khiến nó thêm đẹp.



Lãnh Thiên Dục nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm lại che đi vẻ lạnh lẽo thường ngày. Lúc này, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc cũng được thả lỏng, cả người không còn toát ra vẻ nguy hiểm khiến người khác phải sợ hãi nữa.



Hôm qua sau hơn mười tiếng phẫu thuật, rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng qua được cơn nguy hiểm. Lãnh Thiên Dục chờ đến khi cuộc phẫu thuật thành công mới mê man ngủ thiếp đi.



Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng ngồi trên ghế sofa, nhìn Lãnh Thiên Dục đang nằm trên giường bệnh với vẻ đăm chiêu.



Người này và anh Thiên Hi có hình dáng khá giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt!



Hắn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn khiến người khác khó có thể tiếp cận, nghe nói trên thương trường là một người có cách hành xử cực kì quyết đoán và lạnh lùng. Nhưng ở hắn có tất cả những điều mà bao người đàn ông khác mơ ước, dù lúc này hắn nằm yên không nhúc nhích trên giường bệnh thì các y tá và bác sĩ trẻ tuổi vẫn luôn kiếm cớ để đến nhìn hắn.



Xem ra hắn cực kì quan tâm đến Tiểu Tuyền. Người đàn ông lạnh lùng này lại có thể lo lắng và phẫn nộ đến mức đấy thì có thể thấy Tiểu Tuyền có một vị trí mà không ai có thể thay thế được trong lòng hắn. Nhưng mà...



Tiểu Tuyền ở cùng hắn sẽ thật sự hạnh phúc sao? Người đàn ông ưu tú như vậy liệu có một ngày sẽ thay lòng đổi dạ, yêu người phụ nữ khác không?



Bùi Vận Nhi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ về Lãnh Thiên Dục rồi lại đến Thượng Quan Tuyền, từ Thượng Quan Tuyền lại nghĩ đến Lãnh Thiên Hi, mãi sau mới nghĩ đến bản thân mình!





Cô khẽ thở dài một hơi. Anh Thiên Hi... sao cô lại nghĩ về anh chứ?



Bùi Vận Nhi đang phiền muộn thì âm thanh nho nhỏ phát ra từ giường bệnh thu hút sự chú ý của cô.



- Ưm... – Lãnh Thiên Dục khẽ mấp máy môi, chỗ bị thương truyền đến cảm giác đau nhói.





- Lãnh tiên sinh, anh tỉnh rồi sao?



Bùi Vận Nhi vui mừng chạy đến bên cạnh Lãnh Thiên Dục. Khi cô thấy hắn mở mắt liền ấn nút trên đầu giường.



- Tôi ngủ bao lâu rồi? – Lãnh Thiên Dục nhíu mày, sau đó muốn ngồi dậy.



- Anh ngủ khoảng sáu tiếng rồi! – Bùi Vận Nhi vừa suy nghĩ vừa đỡ hắn dậy.




- Vất vả cho cô rồi! – Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói – Thượng Quan Tuyền... cô ấy tỉnh chưa?



Bùi Vận Nhi thở dài một hơi nói: "Chưa, anh Thiên Hi nói Tiểu Tuyền sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy đâu".



Lãnh Thiên Dục khẽ nhíu hàng lông mày cương nghị. Sau đó hắn rút ống kim đang truyền nước trên tay ra, bước xuống giường...



- Lãnh tiên sinh, anh muốn làm gì? Không được như vậy đâu... – Bùi Vận Nhi vừa thấy tình huống như vậy liền lên tiếng ngăn cản, giữ chặt Lãnh Thiên Dục lại.



- Bỏ ra! – Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo ra lệnh, cánh tay vung lên... chạm vào vết thương khiến hắn đau nhói.



- A... – Dù sao Bùi Vận Nhi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể chịu được lực đẩy của Lãnh Thiên Dục. Tuy hắn đang bị thương nhưng dù như vậy thì sức mạnh của hắn cũng quá lớn so với dáng người mảnh mai của cô.



Cô đột nhiên bị đẩy ra rồi ngã nhào xuống giường, tay vẫn còn đang nắm lấy một góc áo của Lãnh Thiên Dục. Lãnh Thiên Dục không ngờ áo mình bị cô nắm, lúc đẩy cô lại khiến cả người hắn cũng ngã xuống theo...



Cơ thể cao lớn bỗng nằm đè lên cơ thể nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi...



- Lãnh tiên sinh... – Bùi Vận Nhi cảm thấy mình đang bị đè nặng, hơi thở đàn ông bao vây lấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên.





Cô lập tức trở nên căng thẳng: "Xin lỗi, xin lỗi Lãnh tiên sinh, tôi không cố ý".



Mặt Lãnh Thiên Dục vẫn hết sức lạnh lùng, vừa định đứng lên...



- Anh cả - Đúng lúc này, Lãnh Thiên Hi đẩy cửa đi vào, không ngờ lại thấy tình cảnh này...



- Anh cả, Vận Nhi, hai người... – Ánh mắt anh lập tức trở nên ảm đạm, giọng nói cũng tràn đầy kinh ngạc và mất mát.



- Anh Thiên Hi? – Bùi Vận Nhi lập tức sững sờ.



Lãnh Thiên Dục không khó để phát hiện ra tia ảm đạm trong mắt Lãnh Thiên Hi. Ngay sau đó, hắn không nhanh không chậm đứng dậy, xoa xoa miệng vết thương đang đau, đi đến bên cạnh em trai.




- Cô gái của em cũng ngốc quá đấy. Yên tâm đi, anh chẳng có hứng thú với cô ấy đâu! – Lãnh Thiên Dục thấp giọng nói bên tai Lãnh Thiên Hi, đây là lần đầu tiên hắn giải thích hành động của mình.



Hả?



Mặt Lãnh Thiên Hi lập tức trở nên mất tự nhiên, xấu hổ cười cười, đồng thời cũng thấy kinh ngạc khi vừa rồi bản thân lại thấy ghen.



- Đứng đó làm gì? Đưa anh đi gặp Tuyền! – Lãnh Thiên Dục vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Hi.



- Nhưng vết thương của anh...





- Chưa chết được, anh đã trải qua không biết bao nhiêu vết thương còn nguy hiểm hơn thế này rồi! – Lãnh Thiên Dục nhếch đôi môi mỏng lên nói.



Lãnh Thiên Hi cười cười lắc đầu.



***



Tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào cửa sổ trong phòng bệnh tư nhân, từng vệt nắng trải trên tấm thảm trải sàn khiến phòng bệnh thêm phần ấm áp. Ngay cả Thượng Quan Tuyền đang nằm trên giường bệnh cũng được ánh nắng chiếu vào, càng thêm phần xinh đẹp.



Lúc Lãnh Thiên Dục thấy cô nằm trên giường bệnh như vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan đi. Hắn bước lên phía trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.



Bên giường bệnh đặt một bình hoa nhiều sắc màu. Những bông hoa càng làm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của Thượng Quan Tuyền, khuôn mặt cô như được ánh bình minh chiếu rọi.



Cô lẳng lặng nằm trên giường, đôi mắt khép lại, hàng lông mi dài cong cong như cánh bướm, hàng lông mày phảng phất như được phủ một lớp sương, chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn như cánh hoa đào. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến Thượng Quan Tuyền như được bao quanh bởi một vầng sáng nhạt, cô như một tiên nữ không dính chút bụi trần.



Cô giống như đóa hoa sen cao quý, yên lặng nằm trên mặt nước, tách biệt bản thân với những cám dỗ phù phiếm bên ngoài.



Lãnh Thiên Dục ngơ ngẩn nhìn Thượng Quan Tuyền đang ngủ say, sắc mặt càng thêm phức tạp. Hắn khẽ chau mày, vươn tay chạm vào mái tóc đen của cô, vuốt ve gò má cô. Mỗi động tác đều tràn đầy dịu dàng và thương tiếc mà Lãnh Thiên Hi chưa từng được nhìn thấy.