Giao Dịch Bạc Tỷ: Bán Thân Cho Huyết Lãnh

Chương 24: Chương 24




Còn nhớ đêm hôm qua, nhìn Nguyệt Ân run rẩy nằm trong vòng tay hắn như không tin tưởng khiến hắn có chút khó chịu, bàn tay nhỏ bé như búp bê mảnh khảnh nắm chặt lấy bắp tay hắn

"Mẹ, mẹ ơi đừng bỏ con"

Huyết Vân Phượng giật mình, hóa ra là cô nói mớ.



Nguyệt Ân bình thường mạnh mẽ gan dạ bao nhiêu thì những lúc như này có lẽ hắn mới nhìn thấy được con người thật của cô, đằng sau nụ cười tươi rạng ngời với năng lượng lúc nào cũng tràn trề đó là một cô gái đầy những nỗi suy tư và ưu phiền với gánh nặng về kinh tế của cả gia đình đang đè lên vai

"Bé con, sau này em phần đời còn lại của em hãy để tôi thay em gánh vác"

*reng*reng*

"Dịch Chí Hào tôi cần nhờ cậu chút chuyện"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười trầm thấp cùng tiếng của mỹ nữ trêu đùa, nghe qua liền biết Chí Hào cũng chả phải đang ở nơi tốt đẹp gì "Đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho tôi lại nhờ vả.



Vân Phượng cậu sợ trên đời này chưa thiếu chuyện cười hay sao"

Hắn nhếch môi, cánh tay phải rắn chắc vẫn ôm chặt cả người nhỏ bé của cô kéo vào trong lòng ôm ấp, vuốt ve.



So với những mùi nước hoa nồng nàn đắt tiền mà hắn đã dùng thử qua thì chỉ có mùi dịu nhẹ của sữa tắm và da thịt non mềm này của cô mới là thứ khiến cho hắn dễ chịu nhất mỗi khi đêm về

"Tôi cần cậu mời bác sĩ Nam Tường Hạ về thực hiện ca phẫu thuật cho mẹ của Tiểu Ân tại bệnh viện Z, còn nữa đến trường học của Nguyệt Khanh em trai của Nguyệt Ân đóng hết tiền học cho cả năm sau luôn cho tôi đi.





Trong đêm nay phải hoàn thành cho xong tuyệt đối không được chậm trễ"

Nụ cười trên môi Chí Hào tắt ngúm, điệu bộ cợt nhả không còn thay vào đó là cái hét inh ỏi "Não cậu đúng là ngập nước rồi sao, vợ cậu thì cậu tự đi mà lo đi chứ đã nhờ vả tôi rồi mà còn dùng cái giọng điệu đó nữa.



Với lại với chút thông tin ít ỏi đó làm sao tôi giúp cậu ngay được, đêm hôm rồi ai làm việc cho cậu chứ"

Chỉ thấy bộ dáng thong thả cùng khóe môi khẽ cong lên của hắn đầy thách thức "Ồ, vậy sao.





Tôi lại được biết ông bà Dịch muốn nhờ tôi tìm hiểu xem lý do tại sao đến giờ cậu vẫn không chịu dẫn con dâu về ra mắt đó nha"

Dịch Chí Hào tức nổ phổi, vẫn là không đấu lại nổi hắn "Được rồi được rồi, cậu không cần phải nói như thế đâu.



Tôi biết rồi biết hết rồi.



Tôi giúp là được chứ gì"


..

Nguyệt Ân vẫn không khỏi cảm động, vốn dĩ chỉ định vay mượn hắn một chút tiền ít ỏi nhưng thật không ngờ Vân Phượng lại lo cho cô một cách chu toàn như vậy chỉ qua vài lời nói của hắn.



Sức ảnh hưởng của hắn lớn cỡ nào, hắn giàu bao nhiêu tại sao lại có thể làm xong việc chỉ trong vòng một đêm như vậy cơ chứ

"Tiểu Ân, tôi không muốn nhìn thấy em khóc.



Em khóc, tôi rất đau lòng"

"Tại sao, tại sao lại giúp tôi nhiều như vậy.



Vân Phượng, tôi làm thế nào để trả lại ân tình này cho anh đây"

Hắn mỉm cười ranh mãnh "Rất đơn giản, sau này bảo em trai em gọi tôi một tiếng anh rể, bảo mẹ em gọi tôi một tiếng con rể thì nửa phần đời còn lại của em và gia đình em tôi sẽ thay em gánh vác hết"

Nguyệt Ân chỉ cười cười, vốn không hề coi lời nói của hắn là thật liền đứng dậy bước vào nhà tắm, phải chuẩn bị thật nhanh cô muốn gặp mẹ lắm rồi



"Thằng nhóc này, càng ngày mày càng khiến tao phải bực mình cơ mà.




Rốt cuộc thì, rốt cuộc thì con nhỏ đó đã cho này ăn bùa mê thuốc lú gì mà tại sao, tại sao mày lại mời hẳn Nam Tường Hạ bác sĩ riêng của Huyết gia về phẫu thuật cho mẹ nó hả, rồi còn cái gì đóng tiền viện phí cho em trai nó.





Mày… mày trước đây đâu có như vậy đâu hả, nói đi con nhỏ con nhỏ đó…"

"Ông à, bình tĩnh lại đi.



Đừng quá tức giận như vậy"

Sau khi nghe tin ba mẹ hắn đã đến thành Cát An hắn liền biết sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.



Quả đúng là như vậy thật mà, chỉ là một chút chuyện nhỏ xíu như vậy mà ông bà Huyết cũng lặn lội đến đây điều này khiến hắn có chút ghét bỏ

"Hóa ra cũng chỉ vì chuyện này mà ba mẹ lặn lội đến tận thành Cát An tìm con sao"

"Mày… mày, đi về nhà ngay.



Đi về ngay lập tức, về Đại Châu ngay cho tao"

"Con không về, ba thích thì ba về đi.



Con lớn rồi ba đừng áp đặt suy nghĩ lên con như vậy, con sẽ không vì chính trị mà kết hôn những con đàn bà mà con không yêu, với những đứa con gái thực dụng chỉ biết cậy quyền dựa hơi gia đình.



Những đứa con gái đó chỉ xứng đáng cho con vui chơi qua đường mà thôi"

*chát*


Một cái bạt tai của Huyết đại nhân giáng thẳng xuống gương mặt đẹp đẽ như nam tài tử của Vân Phượng, hắn có chút bất mãn.



Hai tay đã nắm chặt thành quyền nổi lên gân xanh, Huyết phu nhân thấy tình hình không ổn vội vàng chạy đến can ngăn

"Vân Phượng, Vân Phượng coi như mẹ cầu xin con có được không.





Con về Huyết gia đi, đừng cãi cha con mà"

Hắn tuyệt tình gạt tay Huyết phu nhân, ánh mắt tàn độc hiện lên chút thê lương và uất ức "Con cứ tưởng là mẹ sẽ khác, nhưng con không ngờ mẹ cũng giống như ba, hai người đi đi.



Con sẽ không đi về đâu, con chắc chắn đó"

"Vân Phượng"

"Mày…mày dám, thằng nghịch tử này"

Hắn nhìn Huyết đại nhân và Huyết phu nhân với ánh mắt tuyệt tình, thoắt ẩn thoắt hiện sau con ngươi đen láy là những vành máu đỏ ửng đầy khiếp sợ "Ba đừng xen vào những chuyện con làm, tuyệt đối đừng làm ra những việc ngu ngốc đó là động đến Nguyệt Ân, ba không biết con có thể làm những việc gì đâu.



Vậy nên trong lúc con còn gọi bằng một tiếng ba, mong rằng ba hãy tôn trọng con"

"Mày, mày yêu con nhỏ đó rồi sao"

"Phải" hắn thẳng thừng trả lời "Nhà chúng ta đâu còn thiếu thốn cái gì nữa đâu chứ, chấp nhận một cô gái lương thiện về làm dâu còn hơn gấp trăm vạn lần để một con điếm với mác danh tiểu thư về làm dâu"

"Mày… mày"

"Ông, ông à…"

Huyết đại nhân đã bị thằng con quý tử của mình chọc cho tức điện, nhất thời bệnh tim liền bộc phát, Huyết phu nhân vô cùng hoảng sợ nhưng hắn lại rất dửng dưng liền rời đi ngay cả một cái nhíu mày cũng chẳng thèm bận tâm.