Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 5 - Chương 12: Giấc mộng thứ năm (12)




Editor: Đàm Nhật Vi

Beta: Chanh

Tuyên Vương – con trai thứ tư của Tuyên đế, cùng Tả tướng Lý Thanh cấu kết, mưu đồ ám sát thánh giá, chứng cứ phạm tội rõ ràng, thẳng thắn thú nhận, ban rượu độc cho y...

Lý Thanh trong lúc chạy trốn đã ngã ngựa, bị thương nặng, trên đường về kinh thành không kịp chữa trị, thân chết nơi đất khách. Tội mưu phản sẽ liên lụy tới chín đời trong tộc, nhưng Hoàng Thượng niệm tình Lý gia nhiều đời phò tá, chỉ tước bỏ chức quan của con cháu họ Lý, hơn trăm tộc nhân bị lưu đày tới Nam Châu.

Con gái của Lý Thanh – Lý Ngọc, đương kinh Hoàng Hậu nương nương, bại lộ sự tình đã thắt cổ tự sát ngay trong đêm, khi được phát hiện đã tắt thở.

Tĩnh Tiệp dư bị bắt, sau khi khảo hình tra vấn, khai rằng đã nhận lệnh Tuyên Vương, ẩn núp trong cung chờ thời cơ ám sát Hoàng Thượng, bị phán lăng trì, thi hành ngay trong ngày.

**********

Sau khi náo động không lớn không nhỏ này lắng xuống, từ Trung Thu tới giờ đã mười ngày.

"Nàng tỉnh chưa?"

Như thường ngày, sau khi Hoàng Thượng hạ triều, câu hỏi đầu tiên cho Tần công công, luôn là Nguyễn Chiêu dung đã tỉnh lại chưa.

Tần công công thầm thở dài, tuy không đành lòng, nhưng vẫn phải đáp: "Bẩm, Nương nương chưa tỉnh lại."

Đan Dật Trần mấp môi, khuôn mặt lạnh lùng như cũ, "Ừ" một tiếng, nâng bước hướng đến Tễ Nguyệt Cung.

~

Sau khi nhận tấu chương của đại thần tâm phúc, hắn liền xuống tay điều tra chuyện Tuyên Vương cùng Lý Thanh cấu kết.

Hoàng Hậu vốn là con gái Lý Thanh, không thoát khỏi liên can, hắn đã sớm phái người quan sát nhất cử nhất động. Nhưng Tĩnh Tiệp dư được đưa vào sau mới là quân cờ chốt, nhân trận náo loạn ở Băng Yến, hắn vờ như ban cho Tĩnh Tiệp dư thêm nhiều ân sủng, vừa để loại bỏ cảnh giác của Tuyên Vương cùng Lý Thanh, vừa để đào thêm thông tin từ Tĩnh Tiệp dư.

Để tránh rút dây động rừng, hành động thu thập chứng cứ vẫn luôn âm thầm tiến hành, người biết chuyện chỉ có vài người. Lúc đó, đối mặt với Nguyễn Mặc đang buồn bực chất vấn, thậm chí nghe nói nàng khóc suốt một đêm, hắn rất đau lòng, nhưng không thể không trầm mặc chống đỡ.

Hắn biết có lẽ nàng vì thế mà bực hắn, nhưng việc này liên lụy đại cục, hắn không thể vì tư tình nữ nhi mà nhượng bộ. Hơn nữa bên người hắn luôn có thể xuất hiện nguy hiểm, tạm thời để nàng tránh đi, cũng có thể giúp nàng không liên lụy.

Hành thích vào Trung Thu không ngoài dự đoán, khi Hoàng Hậu rời đi là ám hiệu để động thủ, hắn đã sớm có phòng bị, dọc theo đường đi Ngự Hoa Viên có không ít thị vệ mai phục, chỉ cần Tĩnh Tiệp dư chủ động xuất thủ, liền bắt giữ ngay, giúp bảo toàn nguyên vẹn chứng cứ mưu phản.

Nhưng ngàn tính vạn tính, hắn lại cố tình không nghĩ tới nữ nhân ngốc nghếch kia.

Hắn có thể tránh được dao của Tĩnh Tiệp dư, dù không tránh khỏi, cũng có thể bảo vệ điểm chết, không đến mức nguy hiểm tính mạng. Nào ngờ nàng đang đi theo phía xa xa, lại chạy tới ôm lấy lưng hắn, đỡ thay hắn một kích.

Một dao kia, cách tim nàng không đủ một tấc, chỉ thâm một phân nữa, nàng sẽ mất mạng.

Hắn ở bên nàng suốt một đêm, nhìn từng chậu nước trong bưng vào điện trở thành máu loãng mang đi, nhìn thái y mồ hôi đầy đầu vội vàng thi cứu, nhìn khuôn mặt mất hết huyết sắc đến tái nhợt của nàng, lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra một cảm giác bất lực.

Hắn... đến nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ được.

Hắn, tới tận giờ khắc này, trong lòng bao phủ bởi nỗi sợ nàng sẽ không bao giờ tỉnh dậy, hắn mới thấy rõ cảm tình của mình dành cho nàng.

Rất ấn tượng, rất sinh động, nhưng phải mất một đoạn thời gian dài như vậy, mới hiểu được nội tâm chính mình.

Nàng chờ lâu như vậy, rất lâu... hắn lại chưa bao giờ nói nửa câu yêu thích với nàng.

Nếu nàng không tỉnh lại, hắn nhất định, nhất định không tha thứ cho mình.

~

Thúy Nhi nhìn thấy thân ảnh Hoàng Thượng phía xa, liền để Hỉ Nhi, Hoan Nhi ở lại chăm sóc nương nương, đi tới cửa điện quỳ hành lễ, cung nghênh thánh giá.

Hoàng Thượng hơi hơi gật đầu, không dừng lại mà bước ngay vào trong, Thúy Nhi vội theo sau, nghe hắn ngữ khí bình đạm hỏi: "Thái y đã tới chưa?"

"Thái y sáng nay đã tới rồi ạ."

"Sao rồi."

"Nói là nương nương đã khép miệng vết thương, cũng không có dấu hiệu sốt hoặc thụ hàn, có lẽ không còn đáng lo nữa."

Hắn hoãn lại bước chân, ngừng ở tẩm điện, ánh mắt chậm rãi liếc về phía cửa sổ, là nơi ngày xưa nàng thích ngắm mặt trời lặn.

"Đã tỉnh lại lần nào chưa?"

Thúy Nhi chần chờ, thấp giọng lặp lại đáp án mấy ngày qua vẫn giống nhau: "Chưa từng."

Hoàng Thượng nghe xong, khoanh tay đứng yên một lát, trầm giọng: "Lui xuống đi."

"Vâng, nô tỳ cáo lui."

Nội điện ngập tràn mùi dược thảo, chua xót lại gay mũi, Đan Dật Trần như không phát hiện ra tiến tới bên giường, vén áo ngồi xuống, cúi đầu nhìn Nguyễn Mặc như người ngủ say không tỉnh.

Thái y từng nói, nếu muốn nàng tỉnh lại sớm, có thể thử nói chuyện bên cạnh, nàng tuy không thể đáp lại, nhưng lại có thể giúp hồi phúc ý thức.

Hắn ngày thường nếu không tiếp xúc với đại thần quan lại, thì là vương công quý tộc, nào có biết nói chuyện với nàng.

Nhưng vì nàng, dù khó hắn cũng sẽ thử.

Mỗi ngày hắn đều vắt hết óc suy nghĩ chuyện để nói cho nàng, hắn nói về những món ăn trong bữa trưa, những chuyện hắn nghe thấy nhin thầy trong cung, nói về dương xỉ tang quả trong viện, nói rằng khi còn bé mẫu phi rủ hắn ngủ thế nào, cuối cùng không nghĩ ra chuyện gì nữa, liền đem thư nàng viết cho hắn tới, đọc cho nàng nghe từng phong một.

Tới giờ cơm trưa, hắn ôm nàng đút cháo dùng dược, rồi mới ra ngoại điện dùng bữa.

*******

Sau bữa trưa, Tần công công mang tới tấu chương cần phê duyệt, Đan Dật Trần không ngủ trưa, nhẫn nại xem từng cuốn, khi buông xuống quyển cuối cùng, mặt trời đã khuất dần.

"Giờ nào rồi."

Tần công công tiến tới trả lời: "Hoàng Thượng, đã gần giờ Dậu rồi."

Hắn gác bút son sang một bên, ý bảo Tần công mang tấu chương về Tử Thần Điện, rồi sau đó đứng dậy trở về tẩm điện.

Người trên giường vẫn nằm thẳng không nhúc nhích, lại đang khẽ cau mày, không biết là trong mơ có thứ gì không tốt, hay miệng vết thương khiến nàng đau đớn.

Ánh mắt Đan Dật Trần buồn bã, duỗi tay khẽ vuốt nơi giữa mày, nhẹ nhàng như sợ chạm vào sẽ hỏng, cho đến khi nếp nhăn kia dãn ra, mới xốc chăn gấm ra, cúi người bế nàng lên, vừng vàng bước ra hậu viện.

Cung nhân Tễ Nguyệt cũng đã quen với chuyện này, sau khi hành lễ liền xoay người làm việc của mình, chỉ có Thúy Nhi nhìn Hoàng Thượng ôm người đi khuất, mới sầu muộn thở dài.

"Thúy Nhi tỷ tỷ, hôm nay vẫn thở dài ư?" Hoan Nhi mang trà cụ sạch sẽ tới, nhìn thấy nàng mặt mày ủ ê, không khỏi cười trêu chọc nói.

"Hoan Nhi, nương nương đối với ngươi tốt như vậy... Ngươi còn cười được?" Thúy Nhi gõ vào trán nàng, lưu lại một vết đỏ.

"Ai nha! Thúy Nhi tỷ tỷ thật không lưu tình..." Hoan Nhi đau nhói xoa trán, nhỏ giọng nói, "Nương nương không tốt, ta cũng khó chịu, nhưng chẳng nhẽ khóc cả ngày sao? Nương nương chắc chắn không muốn chúng ta như vậy đâu."

"..." Thúy Nhi nhất thời không biết nói gì, tuy lời này có lý, nhưng thấy nương nương mãi không tỉnh, mà Hoàng Thượng hằng ngày vì nương nương chịu đủ tra tấn, tâm tình không nhẹ nhàng nổi.

"Đừng lo lắng." Hoan Nhi từ phía sau xoa vai cho nàng, an ủi nói, "Thái y nói vết thương đang khôi phục rất tốt, nương nương sẽ mau tỉnh dậy thôi."

Thúy Nhi rũ mắt, vỗ vỗ tay nàng, "Chỉ mong vậy."

********

Hậu viện có nhiều thêm một chiếc ghế treo, là Đan Dật Trần phân phó người chế tạo gấp gáp, vốn định dùng chỗ này để hai người về sau cùng ngắm mặt trời lặn...

Nào ngờ, ghế đã làm xong, người lại không tỉnh lại.

Hắn đi đến ghế treo ngồi xuống, Nguyễn Mặc ngồi dựa vào lòng ngực hắn, hai tay hắn vòng qua hông nàng, chân chấm đất khẽ động, ghế treo nhẹ nhàng đung đưa.

Một lần lên, một lần xuống...

Nơi xa hoàng hôn có sắc phiếm hồng, ánh sáng nhu hòa, chiều vào người ấm áp, không giống như đầu ngày chói mắt, nhìn ra phía xa, hắn bỗng nhớ tới lời nàng từng nói.

"Mặt Trời mọc rất chói mắt, xem một chút hai mắt liền đau, chi bằng xem mặt trời lặn, so với nắng kia thiếu vài phần sắc bén, nhưng lại nhiều thêm vài phần ôn nhu, còn tô chân trời đẹp như vậy, một tầng sáng một tầng tối, thật đẹp."

Nếu... đã đẹp như vậy, thì sao không mở mắt nhìn xem?

Nguyễn Mặc, khi nào nàng mới chịu tỉnh lại?

Đan Dật Trần nghiêng đầu nhìn nàng, sườn mặt nhẹ dán lên cái trán hơi lạnh, tiếng nói thuần hậu trầm thấp chậm rãi vang lên, ôn nhu khiến người say mê.

"Chỉ cần nàng tỉnh, trẫm sẽ hứa cho nàng làm Hoàng Hậu, nàng sẽ là thê tử duy nhất của trẫm. Sau đó nàng vì trẫm sinh con, trẫm cùng nàng giáo dưỡng bọn nhỏ, có được không?"

Không liên quan đến tài học phẩm tính, không quan tâm tới xuất thân không thích hợp.

Thuần túy là vì hắn yêu nàng, chỉ yêu mình nàng.

Mặc dù cơ thể khó mang thai cũng không sao, chỉ cần chậm rãi điều trị, một năm, hai năm, ba năm, thậm chí lâu hơn, hắn cũng sẽ chờ nàng tốt lên.

Nàng ôn nhu lương thiện như vậy, hắn tin tưởng, trời cao sẽ không bạc đãi nàng. . ngôn tình hay

Quãng đời còn lại, hắn cùng nàng sớm tối bên nhau, bạc đầu giai lão...

"Nguyễn Mặc, trẫm đời này chưa từng yêu ai, hiện giờ vô ý thua trên tay nàng, trẫm cũng nhận." Đan Dật Trần nắm lấy bàn tay mềm yếu của nàng, mười ngón đan vào nhau, "Nhưng nàng đến mở mắt nhìn trẫm... cũng không muốn? Còn giận dỗi trẫm?"

"Thần... Thần thiếp không có..."

Người ở trong lòng vốn an tĩnh đột nhiên nói chuyên, tuy rành thanh âm khàn khàn đến kỳ cục, nhưng hắn chắc chắn mình không nghe nhầm, liền ôm lấy nàng, có chút vội vã: "Nguyễn Mặc?"

Kỳ thật Nguyễn Mặc đã tỉnh được một lúc, vẫn luôn gian nan đấu tranh với mí mắt, vừa nghe hắn nói mấy câu, ngữ khí bi tịch khiến ngực nàng thắt lại, nhịn không được liền mở miệng.

Nàng hiểu ra hết thảy.

Chớp mắt đỡ thay hắn một đao, nàng liền hiểu tất cả.

"Thần thiếp không sao." Nguyễn Mặc tận lực nâng tay lên, nhẹ xoa sườn mặt tuấn mỹ của hắn, giọng nói khàn khàn, "Thế nên, Hoàng Thượng... Chớ có thương tâm."

Tầm mắt mơ hồ, nàng hình như đã thấy cặp mắt đen thâm thúy kia ngấn lệ, chưa kịp lau đi, hắn liền cúi đầu hôn nàng thật sâu.

Thế gian muôn vàn ngôn ngữ, lại không thể miêu tả tâm trạng của trẫm lúc này.

Lấy quãng đời còn lại ra thề, trẫm nhất định không phụ nàng.

Hoàng hôn phía Tây, ánh sáng mờ nhạt dần trở nên mãnh liệt, vốn là hoàng hôn, nhưng chân trời lại sáng như ban ngày.

Mộng này đã qua.

Mộng khác lại tới.