Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 97




Chịu đựng qua giai đoạn nóng sốt, thân thể Lư Nhã Giang bắt đầu lúc lạnh lúc nóng, chân khí xông khắp nơi trong cơ thể, đau đớn dần dần gia tăng. Cao Thịnh Phong nhận thấy y khác thường, lập tức đưa chân khí của mình vào dẫn dắt chân khí y. Vừa vận khí đưa vào, hắn lắp bắp kinh hãi: chân khí trong cơ thể Lư Nhã Giang sao lại nhiều và mạnh mẽ như thế? Phần công lực này vượt xa công lực vốn có của Lư Nhã Giang, thậm chí vượt xa cả chính hắn, cực xa!

Song hiện tại Cao Thịnh Phong không có thời gian nghĩ ba cái chuyện này, xuất hết toàn lực dẫn dắt nội tức của Lư Nhã Giang, tránh để y bị tẩu hỏa nhập ma.

Chốc lát sau, nhiệt độ cơ thể Lư Nhã Gaign đã hạ xuống một chút, Cao Thịnh Phong thoát lực thu tay, tê liệt ngã một bên.

Trong lúc này Yến Liễu Đỗ Húy và Đạo Mai đang tuần tra bốn phía. Xà Vương đã chết có điều rắn độc vẫn rất nhiều, thế nhưng hiện tại rắn độc đã không đủ để thành bầy, Đỗ Húy cùng Đạo Mai vẩy thuốc đuổi rắn là có thể bức lui.

Cao Thịnh Phong bò lại bên người Lư Nhã Giang, cẩn thận kéo y ôm vào ngực. Hắn không biết bên trong thân thể Lư Nhã Giang bị gì, nhưng nhìn qua Lư Nhã Giang có vẻ sẽ không chết. Hắn thở phào, hôn trán Lư Nhã Giang, giọng khàn khàn: “Ngươi làm bản giáo chủ sợ hết hồn. Thôi, được rồi, xem như bản giáo chủ nợ ngươi. Những năm gần đây, vì một cái bánh bao, dạy dỗ ngươi cũng không ít, ngược lại thành bản giáo chủ nợ ngươi.”

Thật ra thần trí Lư Nhã Giang đã thanh tỉnh, chẳng qua thân thể quá mệt nhọc mắt mở không nổi mà thôi. Y nghe lời này của Cao Thịnh Phong, lòng vừa căm hận vừa buồn cười. Nói đi nói lại cuối cùng vẫn là vì một cái bánh bao mà y chẳng thể nhớ ra nổi. Nếu có thể quay ngược thời gian, y chắc chắn sẽ trở lại năm bảy tuổi, ở ngay trước khi mình xé đôi cái bánh bao cướp lấy trả lại cho Cao Thịnh Phong. Sau đó đánh Cao Thịnh Phong một trận, báo hết sáu năm chịu khổ mà chả hiểu tại sao của mình —— dù sao thì lúc đó Cao Thịnh Phong vẫn chưa lên làm giáo chủ.

Cao Thịnh Phong lại nói: “Mấy năm nay ta đối xử với ngươi như vậy, trong lòng không phải chưa từng hối hận. Ta chỉ không hiểu nổi, ngươi thích tên ngốc Trường Anh Thương kia ở chỗ nào, có lẽ khi trở về ngươi lên Quan Vân Phong ở cùng tên ngốc kia một thời gian sẽ hiểu bản giáo chủ anh tuấn hơn hắn, thông minh hơn hắn, săn sóc hơn hắn… Tóm lại, hơn hắn tất cả mọi thứ. Có lẽ khi đó ngươi sẽ hối hận, hối hận không lao vào lồng ngực bản giáo chủ. Nhưng nghĩ tới ngươi cũng sẽ thân mật với tên ngốc kia như thế, lòng ta, không dễ chịu lắm.”

Lư Nhã Giang thầm nghĩ, lao vào lồng ngực của ngươi, còn muốn ta lao vào kiểu nào nữa. Ngươi đổi thành mặt hắn, bộ cả thân thể cũng đổi theo? Mỗi tối tra tấn ta, bộ không phải cái thứ đồ kia của ngươi? Ta bây giờ dựa vào, bộ không phải lồng ngực của ngươi? Không được, nhất định phải tìm cách quay về quá khứ, về đến lúc đó, nhất định phải đánh giáo chủ kêu cha gọi mẹ mới hả giận!

Cao Thịnh Phong tiếp tục: “Ta cũng thừa nhận, những điều ta làm, chẳng qua là vì muốn bại hoại hình tượng Trường Anh Thương. Nhưng ngươi bảy tuổi đã trồng cây si tên này, đến chết không đổi, ta… ta không nỡ giết ngươi, cũng không dám để chú Doãn biết tình cảm của ta đối với ngươi, chỉ đành làm bộ, về núi ta sẽ trục xuất ngươi tới Quan Vân Phong, cho ngươi làm bạn với hắn. Hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”

Lư Nhã Giang giận run. Không còn gì để nói, nếu có thể trở lại năm bảy tuổi ấy, phải lột quần giáo chủ quất mông hắn, nhồi bánh bao vào miệng hắn, trả lại hết những điều hắn làm trên người mình.

Cao Thịnh Phong cực kỳ mệt mỏi, rì rầm bên tai Lư Nhã Giang một lúc, cuối cùng ôm y ngủ luôn.

Mở mắt lần nữa, Lư Nhã Giang và Cao Thịnh Phong cùng nhau tỉnh lại.

Cao Thịnh Phong vui vẻ nói: “Ngươi tỉnh rồi?”

Biểu tình trên mắt Lư Nhã Giang không có nửa phần vui vẻ, âm trầm nhìn chòng chọc Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong nhói lòng, tên tiểu tử vô lương tâm nhà ngươi, bản giáo chủ tốt xấu xả thân cứu ngươi nhiều lần, vừa nghe ta không phải Trường Anh Thương thì cả sắc mặt cũng không chịu cho, còn cái gì mà thề nguyện trung thành. Lòng người thật là…

Lư Nhã Giang nhìn chòng chọc hắn, gằn từng chữ: “Ta biết giáo chủ anh tuấn hơn Trường Anh Thương, thông minh hơn Trường Anh Thương, săn sóc hơn Trường Anh Thương, giáo chủ còn khốn nạn hơn hắn nhiều.”

Cao Thịnh Phong trợn mắt: “Cái gì?”

Lư Nhã Giang nói: “Từ khi ta biết suy nghĩ, ta chỉ biết, ngươi là giáo chủ, là Cao Thịnh Phong, là Hàn Sính, là Dương Nhân Hòa, là Kim Tiểu Tường, nhưng không phải Trường Anh Thương! Ta…” Y nói một lèo muốn đứt thở, vỗ ngực thuận khí mãi mới tiếp, “Những lời kia ta nói, cũng là cố ý nói cho ngươi nghe, chỉ muốn thử ngươi, thử xem ngươi có phải đang… ghen. Đó không phải lời thật lòng của ta, ta tưởng ngươi hiểu. Từ khi nào ta thích giáo chủ, giáo chủ thật sự không biết?”

Cao Thịnh Phong chậm rề rề chớp mắt một cái.

Lư Nhã Giang đỏ mặt, nói một cách chân thành: “Năm mười lăm tuổi, Trường Anh Thương đột nhiên thay đổi. Ngươi nói đúng, trước đó hắn là một tên ngốc, nhưng giáo chủ không thế. Chúng ta mỗi ngày cùng luyện công cùng sinh hoạt, khi đó ta mới bị ngươi —— Cao Thịnh Phong, đốn ngã. Chẳng qua lúc đó ngây thơ, mãi đến khi ngươi… ta… Ta mới biết, cả đời này, lòng ta cũng chỉ chứa nổi một mình giáo chủ —— Cao Thịnh Phong.”

“A.” Cao Thịnh Phong phun một âm vô nghĩa, cũng không làm ra bộ dáng mừng như điên.

Từ khi Lư Nhã Giang tỉnh dậy, Đỗ Húy Đạo Mai đã dời ra chỗ xa xa, tránh bị vạ lây. Yến Liễu không hiểu, vẫn ngồi bên cạnh, bị Đỗ Húy xách kéo đi.

Lư Nhã Giang thấy mặt hắn không thay đổi, lại tức nở phổi: “Ngươi, ngươi đến tột cùng có hiểu không?”

Cao Thịnh Phong mấy máy môi, “Ta cũng từng nghĩ qua, ngươi thích Trường Anh Thương, là từ sau khi ta thay hắn. Dù sao, hắn ngốc như thế, không có chỗ đáng để ngươi thích.”

Lư Nhã Giang vội vàng tiếp lời: “Vậy ngươi còn…”

Cao Thịnh Phong tiếp tục: “Cũng mặc kệ là ta hay là hắn, ngươi thích, là gương mặt của hắn, nếu một ngày, hắn đổi với ta, ngươi cũng sẽ thích như thế. Nhưng nếu ta đổi về chính mình, với ngươi mà nói, ta chỉ cùng lắm chỉ là một người xa lạ thôi.”

Lư Nhã Giang trợn mắt há hốc mồm: “Lẽ nào, thứ ta thích, chỉ là một khuôn mặt? Thịnh Phong, trong lòng ngươi, đến tột cùng có ta không?”

Cao Thịnh Phong sảng khoái thừa nhận: “Đương nhiên có.”

Lư Nhã Giang nói: “Vậy, nếu ta rạch mặt, ngươi còn thích không?”

Cao Thịnh Phong thế mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ, lát sao mới miễn cường trả lời: “Như vậy, nếu rạch vừa vừa, không khó nhìn, ước chừng là vẫn.”

Lư Nhã Giang ôm ngực thiếu chút hộc máu. Y miễn cưỡng bình tĩnh lại, run run nói: “Giáo chủ, ngươi có biết vì sao ta nhận ra ngươi không phải Trường Anh Thương nhanh vậy không? Trước khi xuống núi, ta đã gặp qua thế thân ngươi để lại trên núi kia. Đó là Trường Anh Thương chân chính, đúng không?”

Cao Thịnh Phong sửng sốt: “Ngươi gặp hắn rồi?”

Lư Nhã Giang nói: “Phải, ta đã gặp hắn, ta liếc mắt là biết hắn không phải ngươi, ta ngồi trên người hắn, chỉ thấy khó chịu…”

Cao Thịnh Phong trừng mắt: “Ngươi còn dám ngồi trên người hắn? Ngươi! Các ngươi! Quả nhiên ta đi vắng các ngươi lập tức… thật to gan!”

Lư Nhã Giang vội thanh minh: “Không, không phải, ta…” Y ão não thở dài, “Tóm lại, ta không thích hắn, người ta thích là giáo chủ.”

Cao Thịnh Phong nghĩ một chút, “Ta vẫn không tin ngươi. Ta giả trang thành người khác, ngươi không đánh thì mắng, sau đó thay đổi thái độ chỉ đơn giản vì ngươi đã biết ta là giáo chủ Thiên Ninh Giáo. Đến cuối cùng thì vẫn là khi ta để mặt Trường Anh Thương.”

Lư Nhã Giang sắp điên đến nơi rồi. Y liều mạng mà hít thở, duy trì lý trí, “Vậy giáo chủ muốn ta phải làm sao? Từ khi Hàn Sính xuất hiện, ta gặp một lần đã thích, gặp thêm lần nữa yêu luôn? Sau đó thì sao? Giáo chủ từ đó không làm giáo chủ nữa, cùng phản đồ Thiên Ninh Giáo là ta lưu lạc chân trời? Đến cuối cùng, ngươi lại giả chết, tiếp tục làm Cao Thịnh Phong của ngươi, đập nát chân tâm của ta. Ngươi có nghĩ tới không, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào ngươi mới vừa lòng? Bất kể ta làm gì cũng là sai.”

Cao Thịnh Phong nghĩ nghĩ, tự nhiên lại thấy y nói có lý, chột dạ mà hạ mí mắt.

Lư Nhã Giang nói: “Tuy ta không hiểu chuyện này là thế nào, tại sao giáo chủ phải giả trang Trường Anh Thương, nhưng ta nghĩ, giáo chủ nhất định có bất đắc dĩ của giáo chủ, và có cả không cam lòng. Vậy nên, giáo chủ, ngươi là đang giận ta, hay tự giận mình rồi giận lây sang ta?”

Cao Thịnh Phong mạnh miệng: “Bản giáo chủ sao phải tự giận mình? Bản giáo chủ giận, đương nhiên là ngươi rồi, ngươi dám dùng thái độ này nói chuyện với bản giáo chủ?”

Cặp mắt đen và sâu của Lư Nhã Giang lẳng lặng nhìn hắn, nhìn đến khi hắn chột dạ, đanh mặt chuẩn bị vênh váo, Lư Nhã Giang đột nhiên ra tay, một chưởng thẳng tới hắn. Cao Thịnh Phong hết hồn, vội tiếp chưởng, kết quả hắn bị Lư Nhã Giang đánh bay ra ngoài, nằm ngửa dưới đất.

Một chưởng này chạm nhau, không riêng Cao Thịnh Phong bất ngờ, chính Lư Nhã Giang cũng sửng sốt. Y ngơ ngác khó hiểu nhìn tay mình, không nghĩ tới bản thân có uy lực tới vậy.

Lúc này tiếng Đỗ Húy truyền đến từ xa: “Lư huynh, Cao huynh, ta nhớ ra rồi, máu độc của Xà Vương có tác dụng tăng cường công lực, ha ha, chúc mừng chúc mừng.”

Lư Nhã Giang cùng Cao Thịnh Phong đồng thời quay đầu, ba tên kia đang ngồi ở góc xa xa cao cao, vừa nói vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt.

Lư Nhã Giang lập tức xếp bằng vận khí, kết quả làm y kinh hãi —— Công lực trong cơ thể y ít nhất tăng gấp hai gấp ba lần!

Y bật mở mắt, ánh mắt khóa chặt trên người Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong nổi hết da gà, giận dữ quát: “Sao nào! Ngươi cho là nội công cao cường thì có thể…” Lời chưa dứt, Lư Nhã Giang đột nhiên nhào tới nắm áo hắn, Cao Thịnh Phong thế mà không giãy thoát được, sắc mặt đại biến: “Ngươi ngươi ngươi…”

Lư Nhã Giang dễ dàng nhấc hắn lên, chân nhún nhẹ, thoáng chốc đã mang theo hắn chạy ra xa vài chục trượng, bỏ lại ba tên kia. Y tới cạnh một cây đại thụ thì dừng lại, đẩy Cao Thịnh Phong tới trên cây khô, Cao Thịnh Phong xuất chưởng bổ tới y, y vận khí đón nhận, kết quả văng ra lại là Cao Thịnh Phong.

Mặt Cao Thịnh Phong lúc xanh lúc trắng, nửa ngày mới nghiến ra được mấy chữ: “Ngươi dám…”

Lời chưa hết Lư Nhã Giang đột nhiên ra tay điểm huyệt đạo của hắn, đẩy hắn xuống đất, cưỡi lên người hắn.

Cao Thịnh Phong vội quát: “Tả hộ pháp! Ngươi muốn tạo phản sao!”

Lư Nhã Giang lột áo tuột quần hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Thuộc hạ hầu hạ giáo chủ sáu năm, suốt sáu năm, chưa từng trái lời. Mà nay làm gì cũng là phạm lỗi! Thuộc hạ đã từng nói với Hàn Sinh, ta chỉ là con chó của giáo chủ, giáo chủ muốn ta sống, ta sẽ sống, muốn ta chết, ta sẽ chết. Nhưng Hàn Sính nói với ta, mạng là của chính mình. Hôm nay ta nghe Yến Liễu nói với con rắn kia, mệnh lệnh không nên nghe thì không cần nghe, thuộc hạ thật tràn trề xúc động. Nếu giáo chủ đã quyết định ném thuộc hạ đến Quan Vân Phong, tổn thương tâm ý của thuộc hạ, vậy hôm nay thuộc hạ, muốn tạo phản một lần!”

Dứt lời, y tự đưa tay ra sau mở rộng, sau đó đỡ lấy thứ kia của Cao Thịnh Phong, từ từ ngồi xuống.

Cao Thịnh Phong lén thờ phào: Ra là vậy. Tả hộ pháp ơi ngươi nói sớm chút là được rồi, cần gì điểm huyệt bản giáo chủ. Hù chết bản giáo chủ rồi.

Nhưng Lư Nhã Giang không chăm chút mở rộng, vừa ngồi xuống, chính y đau, Cao Thịnh Phong cũng đau. Cao Thịnh Phong nói: “Nhã Giang, ngươi giải huyệt cho ta.”

Lư Nhã Giang mặc kệ hắn, mặt mày trắng bệnh, cắn chặt môi, bắt đầu nhấc người lên xuống.

Thế nhưng y thật sự không nắm được cách, Cao Thịnh Phong bị y làm cho rất không dễ chịu, dỗ dành nói: “Nhã Giang, giải huyệt cho ta, ngươi làm vậy ta không thoải mái.”

Lư Nhã Giang trừng hắn, Cao Thịnh Phong lúc này mới phát hiện mắt y đọng nước, chỉ một cái chớp mắt, giọt nước lăn xuống, nhỏ lên ngực Cao Thịnh Phong. Nước mắt của Lư Nhã Giang và của Kim Tiểu Tường khác nhau, mỗi lần y khóc, nếu không phải thân thể đau đến cực hạn thì là trái tim đau đến cực hạn. Cho nên nước mắt của y có thể làm bỏng người, Cao Thịnh Phong đột nhiên thấy ngực đau đau, như bị bỏng tới.

Lư Nhã Giang ngốc nghếch mà chuyển động cơ thể, môi luôn cắn chặt, không chịu rên một tiếng. Cao Thịnh Phong mềm lòng, biết y nhất định không dễ chịu, dịu dàng nói: “Nhã Giang, để ta tới.”

Lư Nhã Giang oán giận quệt mắt, “Ta ngoan ngoãn, ta nghe lời, chỉ cần là lời của giáo chủ, ta chưa từng không nghe theo. Thế mà giáo chủ muốn trục xuất ta tới Quan Vân Phong!”

Cao Thịnh Phong xoắn xuýt một chốc, “Vậy… Vậy không trục xuất nữa. Nếu, ngươi thật lòng với ta thì…”

Lư Nhã Giang nói: “Ngươi vẫn không tin, ta sẽ khoét tim ra cho ngươi xem!” Dừng một chút, lại nói: “Về Xuất Tụ Sơn ta sẽ giết Trường Anh Thương.”

“Ách…” Cao Thịnh Phong nói, “Thế thì không cần, hắn dù sao cũng là người của chú Doãn.”

Lư Nhã Giang cúi đầu hôn hắn, điên cuồng mà hôn hắn, cắn hắn, hận không thể cắn rách da môi hắn, nghiền nát đôi môi hắn. Y chuyển qua cắn bả vai Cao Thịnh Phong, dùng hết sức lực, đợi lúc nhả ra, trên vai Cao Thịnh Phong đã có vài vết răng thấy đến xương.

Cao Thịnh Phong đau nhe răng trợn mắt, “Nhã Giang, xem ra có lẽ ta đã hiểu lầm ngươi, ngươi giải huyệt đạo cho ta trước đã.”

Lư Nhã Giang lạnh mặt nhìn hắn, khóe miệng còn đang dính máu của hắn, “Có lẽ?”

Cao Thịnh Phong dưới ánh nhìn chòng chọc của Lư Nhã Giang một lúc thì chột dạ, cuối cùng thở dài, nhỏ giọng: “Ta sai rồi.”

Nghe được lời này, Lư Nhã Giang nhắm mắt, hai hàng nước mắt lại chảy xuống. Y đột nhiên nức nở, nhào lên người Cao Thịnh Phong, ôm siết cổ hắn, hai má cọ cọ hắn: “Giáo chủ, giáo chủ, ngươi không được tổn thương tim ta nữa.”

Cao Thịnh Phong nói: “Ừ… Ừ.”

Lư Nhã Giang vừa lau nước mắt vừa giải huyệt đạo cho Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong lập tức vồ đến, đè Lư Nhã Giang dưới thân, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, xoa lên thứ của mình, sau đó đâm thẳng tới. Lư Nhã Giang ôm cổ hắn không buông, liên tục kêu: “Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong.”

Cao Thịnh Phong hôn hôn khóe môi y: “Hỗn đản.”

Lư Nhã Giang ai oán nhìn hắn, hắn mềm lòng, sửa: “Rồi, là ta hỗn đản.”

Khí thế bức người vừa rồi của Lư Nhã Giang đã mất sạch, hiện tại y ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ: “Giáo chủ, ngươi không đuổi ta tới Quan Vân Phong nữa chứ.”

“Ừ.” Cao Thịnh Phong đáp, “Ngươi là tả hộ pháp Thiên Ninh Giao ta, không ai có thể bắt ngươi đi.”

Lư Nhã Giang xấu hổ cười, Cao Thịnh Phong thúc trúng một điểm trong cơ thể y, y bật ra tiếng rên rỉ, đỏ mặt nói: “Thịnh Phong, ta muốn xem mặt thật của ngươi.”

Cao Thịnh Phong vẫn hơi do dự: “Cái này… Để sau đi.”

Lư Nhã Giang đã ăn đủ khổ, tuyệt không thể đợi nữa, quật cường nói: “Cho ta xem.”

Cao Thịnh Phong do dự: “Ngươi… thực sẽ không hối hận?”

Lư Nhã Giang im lặng, đột nhiên cười lạnh, cười tới mức Cao Thịnh Phong dựng hết lông, y gáo một tiếng nhào tới, cắn mạnh má Cao Thịnh Phong, gặm ra một miệng bột nhão.