Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 2




“Tra ——”

Lư Nhã Giang mang theo ba gã tùy tùng cưỡi ngựa hống hách chạy như bay trong thành Kim Lăng, người qua đường đều không kịp tránh, nếu chậm tay dọn sạp sẽ bị đoàn người bọn họ tông cho ngã nhào. Vó ngựa lướt qua nơi nào, tiếng trách mắng kêu la thảm thiết nối liền không dứt, Lư Nhã Giang lại chỉ mắt điếc tai ngơ.

Ngày mai ở thành Kim Lăng sẽ tổ chức đại hội võ lâm ba năm một lần, mục đích của đại hội võ lâm lần này là liên hợp các môn phái chính đạo tiến lên Xuất Tụ Sơn thảo phạt mối nguy hại lớn nhất trong võ lâm hiện tại —— ma giáo Thiên Ninh Giáo.

Mà Lư Nhã Giang chính là Tả hộ pháp Thiên Ninh Giáo, ‘Xích Luyện Ma Sứ’ bấy giờ trên giang hồ kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật. Thuở nhỏ y lớn lên trên Xuất Tụ Sơn, chỉ biết luyện võ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, dựa vào thiên phú hơn người mà năm hai mươi mốt tuổi thăng nhiệm làm Tả hộ pháp, tự nhiên dưỡng ra tính cách lạnh lùng không coi ai ra gì, hôm nay trên đường này người bị vó ngựa của y giẫm ngã, trong mắt y chẳng qua chỉ là cây cỏ mà thôi, đương nhiên chẳng thương xót gì.

Trên đường đột nhiên xuất hiện một bé gái bảy tám tuổi, nó vừa quay đầu thấy vó sắt chạy về phía mình, sợ ngây cả người, đứng giữa đường không nhúc nhích. Lư Nhã Giang không hề liếc nhìn nó, tầm mắt chỉ dán phía trước, mặc kệ vó ngựa đã sắp giẫm lên đầu đứa bé kia ——

Bịch!

Bên đường một người phi thân nhào ra, dưới vó ngựa kịp thời quấn lấy bé gái lăn qua một bên, tốc độ cực nhanh, người khác không thấy rõ động tác của hắn. Ngựa Lư Nhã Giang bị kinh sợ, vó trước đột ngột nâng lên, thân ngựa ngửa ra sau, suýt nữa hất ngã Lư Nhã Giang, may mắn Lư Nhã Giang thân thủ bất phàm, nhẹ nhún chân, từ trên ngựa bay xuống, an ổn tiếp đất.

“Hu ——” Ba gã tùy tùng theo Lư Nhã Giang cũng lần lượt ghìm ngựa dừng lại.

Tên nam nhân cứu đứa bé kia do lúc ra tay quá cấp bách cũng ngã lăn trên mặt đất, may mà hắn dùng thân thể gắt gao bảo vệ đứa bé, đứa bé hoàn toàn không bị thương. Đợi lúc hắn bò dậy đã một mặt đầy bụi đất, bộ dáng cực kỳ nhếch nhác.

Đây chính là ấn tượng đầu tiên Hàn Sính để lại cho Lư Nhã Giang: một tên bẩn thỉu, ngu xuẩn không biết lượng sức mình.

Lư Nhã Giang chỉ nhìn hắn một cái liền rút nhuyễn kiếm bên người, lạnh lùng nói: “Thật to gan.”

“Ngươi!” Hàn Sính tức giận giậm chân: “Ngươi người này, cưỡi ngựa như thế! Ngươi suýt hại chết người!”

Cánh tay Lư Nhã Giang vừa giơ lên đã tung ra một thức của Tịch Dương Kiếm Thức, đâm thẳng đến sườn phải hắn. Tịch Dương Kiếm Thức là kiếm thức khó luyện nhất trong Xuất Tụ Kiếm Pháp, cũng là kiếm thức xảo quyệt nhất, thế nhưng lại được Lư Nhã Giang luyện đến mức xuất thần nhập hóa, trở thành sát chiêu của y. Trong chốn giang hồ chưa gặp qua cao thủ có thể ngăn được một thức này của y, nếu không có gì bất ngờ, chốc lát phổi Hàn Sính sẽ bị đâm thủng, sau đó tắt khí mà chết. Y sỡ dĩ vừa ra tay đã dùng sát chiêu, chỉ vì tâm tình lúc này buồn bực, đang lo không chỗ trút giận.

“Soạt!” Hàn Sính tránh kiếm chiêu của y, nhuyễn kiếm trượt sát qua ống tay áo Hàn Sính, cắt rách tay áo hắn, nhưng không hề thương tổn đến da thịt hắn.

“Ngươi người này rất không giảng đạo lý! Ta giúp ngươi xây bảy tòa tháp, ngươi lại muốn hành hung giữa đường. Ngươi…” Hàn Sính đột nhiên căng thẳng, mở to hai mắt, “Ngươi ngoan độc như vậy, chẳng lẽ ngươi là người trong ma giáo?”

Xây bảy tòa tháp: trích trong câu “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”

Lư Nhã Giang khó hiểu nhìn chằm chằm Mai Văn Nữu Ti Kiếm của mình, không thể tin được vừa rồi mình không hề tổn thương chút nào đến Hàn Sính. Ánh mắt y chậm rãi từ thân kiếm chuyển đến trên người Hàn Sính, lập tức nhìn thấy một khối ngọc bội bên hông hắn, sắc mặt lập tức biến đổi, khàn giọng nói: “Ngươi là truyền nhân của Ngũ Luân Giáo! Ngươi là Hàn Sính!”

Cùng lúc đó, Hàn Sính cũng nheo lại đôi mắt hẹp dài đánh giá y, nhìn theo một thân áo đỏ đến Mai Văn Nữu Ti Kiếm trong tay y, sắc mặt cũng biến đổi: “Ngươi là Xích Luyện Ma Sứ!”

Lư Nhã Giang chần chừ chốc lát, theo lập trường của y, cần phải giết Hàn Sính. Có lẽ nếu đứng tại nơi này là nhân sĩ chính đạo, y đã một kiếm đâm thủng phổi người kia. Riêng Hàn Sính, chỉ bằng hắn vừa rồi có thể trong nháy mắt tránh kiếm của mình đã chứng minh người này tuyệt đối khó đối phó, nếu động thủ cũng không nắm chắc mười phần. Mà hiện tại, không có nhiều thời gian để chậm trễ.

Một gã tùy tùng của Lư Nhã Giang nhảy xuống ngựa đi tới, ghé bên tai y nói nhỏ: “Tả hộ pháp, người này khó đối phó, khói lệnh Giáo chủ phát ra đã qua một nén nhanh.”

Lư Nhã Giang cau mày nói: “Ta biết.” Y lui về sau một bước, mà Hàn Sính chỉ có chút hưng trí đánh giá y, tựa hồ cũng không có tính toán muốn động thủ, vì vậy Lư Nhã Giang thu kiếm lại, phi thân lên ngựa, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta tha cho người một cái mạng.”

Hàn Sính cười cong mắt: “Ngươi thật sự là Xích Luyện Ma Sứ? Ta nghe đồng bạn giang hồ nói, Xích Luyện Ma Sứ là một yêu quái ăn thịt người, ngươi bộ dáng đẹp thế này, sao lại là ma sứ?”

Lư Nhã Giang nghe giọng điệu cợt nhã của y, nhất thời tức giận, muốn rút kiếm tái chiến, tùy tùng áo trắng một bên ấn chặt tay y, thấp giọng: “Tả hộ pháp!”

Lư Nhã Giang kiềm chế lửa giận trong lòng, hung tợn trừng Hàn Sính đang nhìn y chằm chằm, nâng dây cương bỏ đi, lại nghe phía sau loáng thoáng có người tán tụng: “… Không ngờ là một mỹ nhân như thế…” Không bao lâu, y ra khỏi thành Kim Lăng, chạy như bay về phía Tây.