Giáo Chủ Đại Nhân, Tha Thứ Ta

Chương 3: Ta là người của ngươi




Hiên Viên Thiệu lăn qua lăn lại trên giường một hồi, quyết định không nướng nữa mà uể oải đứng dậy. Nghe được tiếng động, một tiểu nha đầu tầm mười một, mười hai tuổi lật đật ôm thau nước sạch bước vào:

“Công tử, mời ngài rửa mặt.”

Hiên Viên Thiệu nhìn tiểu nha đầu, đoán cũng là người dễ gần gũi. Hắn vừa đến đây, chẳng biết cái gì cả, rất cần giao lưu kết bạn để học hỏi thêm nhiều chuyện.

“Nha đầu xinh xắn, ngươi tên gì?”

Tiểu nha đầu được khen, mặt mày lập tức sáng sủa hắn, cười toe toét nói:

“Nô tài là Niệm Nô.”

Hiên Viên Thiệu nhận khăn từ tay Niệm Nô, lau mặt rồi lại nói:

“Ta là A Thiệu. Tịch Vân đi đâu rồi?”

Niêm Nô thất sắc, chưng hửng nhìn hắn. Hắn chớp mắt, lập tức hiểu ra nguyên do. Số người cả gan dám gọi tên thật của giáo chủ Bái Tử Giáo e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên, cái này là do Cổ Tịch Vân cho phép hắn gọi. Hắn không gọi sẽ thấy có lỗi với lương tâm, càng có lỗi với Cổ Tịch Vân.

“Giáo chủ, ngài ấy đã đi luyện công.” Niệm Nô khôi phục thần trí, từ tốn đáp rồi nói tiếp: “Chỗ này gọi là Lộng Nguyệt Các, nơi ở riêng của giáo chủ nên ngày thường không có nhiều người dám lui tới. Số người hay qua lại bên ngoài đều là hạ nhân như Niệm Nô. Trước lúc rời khỏi, giáo chủ sợ rằng công tử sẽ cảm thấy xa lạ, không dám đi đâu nên đặc biệt căn dặn Niệm Nô đưa công tử đi tham quan một vòng.”

Hiên Viên Thiệu mỉm cười. Cổ Tịch Vân đúng là rất chu đáo. Hắn đặt lại khăn vào thau nói:

“Ngươi đừng gọi ta công tử này công tử nọ, ta đã nói cho ngươi biết tên của ta còn gì? Cứ gọi tên của ta là được.”

“Niệm Nô không dám gọi bừa. Cùng lắm thì Niệm Nô biết tên người rồi nên sẽ gọi Thiệu công tử cho dễ phân biệt với các công tử khác.”

Hiên Viên Thiệu sa sầm mặt xuống: “Các công tử khác?”

“Là những công tử đến trước Thiệu công tử.” Niệm Nô e ấp trả lời. Nhìn cách nàng không dám quang minh chính đại nói, Hiên Viên Thiệu đoán chừng nàng đã gộp chung hắn với đám kia, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi đi, rồi lại nhường chỗ cho người mới.

“Dẫn ta đi tham quan nơi này.” Hiên Viên Thiệu gạt đề tài này sang một bên. Hắn đã là người của Cổ Tịch Vân, đời này dù chết cũng sẽ làm ma của Cổ Tịch Vân. Muốn đuổi hắn đi? Đừng mơ! Làm gì có lý lẽ để cho Cổ Tịch Vân ăn xong rồi tha hồ phủi miệng bỏ đi?

Niệm Nô dẫn Hiên Viên Thiệu đi xem xung quanh. Hắn hơi ngỡ ngàng vì Lộng Nguyệt Các này rộng không thua kém gì phủ vương gia của hắn. Bái Tử Giáo xem ra là rất giàu, chưa chừng còn giàu hơn cả ngân khố quốc gia. Lộng Nguyệt Các nằm trong một hẻm núi hiểm trở, cách tổng đà Bái Tử Giáo nửa giờ đi ngựa. Nơi này vừa có đình tạ san sát, vừa có suối nước nóng thiên nhiên, còn có cả một hoa viên tràn ngập sắc màu.

Niệm Nô chỉ vào cánh cửa mật thất đang khép chặt sau những hòn non bộ của hoa viên, nói: “Đó là nơi giáo chủ thường ngày luyện công. Khi luyện công giáo chủ không thích bị ai khác quấy rầy. Thiệu công tử tốt nhất đừng nên vì hiếu kỳ mà vào trong. Trước đây có một công tử không nghe lời khuyên của Niệm Nô, cương quyết vào, kết quả là không bao giờ còn trở ra nữa.”

Hiên Viên Thiệu mím môi không biết nên cảm thán sao. Đi đến đâu hắn cũng nghe nói Cổ Tịch Vân giết người, đúng là thập phần kinh hãi.

Hiên Viên Thiệu đã biết sơ từng đường đi nước bước trong Lộng Nguyệt Các. Hắn cho Niệm Nô lui đi, một mình ở lại hoa viên nhìn ngắm, vừa ngắm vừa dịch từng chút lại gần cửa mật thất trong sự tò mò, không biết từ lúc nào đã ngồi bám vào cột thạch đăng trước cửa, sau đó chán quá không gì làm ngủ thiếp đi.

Cổ Tịch Vân luyện công xong trở ra, thấy Hiên Viên Thiệu đang ôm thạch thạch đăng ngủ, từ khóe miệng nhỏ ra chút nước bọt. Cổ Tịch Vân sờ trán, khom lưng định lay cho Hiên Viên Thiệu tỉnh nhưng chợt dừng lại giữa chừng. Khuôn mặt Hiên Viên Thiệu khi ngủ có gì đó rất ngây thơ vô hại, làm y thấy tội nếu đánh thức. Cổ Tịch Vân khoanh tay, đứng dựa vào bên kia của thạch đăng, vừa ngắm Hiên Viên Thiệu vừa thở dài. Người này không biết đến từ đâu, lại làm y thấy hứng thú vô cùng. Nhưng mà sự hứng thú này chẳng biết là phúc hay hoạ?

Hiên Viên Thiệu chợp mắt một lúc bèn tỉnh dậy, khua tay múa chân ngáp ngáp. Hắn ưỡn vai, đang lau nước bọt nhỏ ra thì phát giác Cổ Tịch Vân đứng cạnh, mặt không biểu cảm nhìn vào hắn. Tim hắn kêu răng rắc, đổ vỡ. Chính là một dạng mất hình tượng trước mặt tình lang mà các thiếu nữ hay nói đến.

“Tịch Vân, sao…sao ngươi lại ở đây?”

“Ngươi ở trước nơi luyện công của ta.” Cố Tịch Vân không buồn giảng giải nhiều, ngụ ý người nên hỏi câu đó là y mới đúng.

“À…” Hiên Viên Thiệu phủi mông đứng lên. “Ta nhớ ngươi, tới tìm ngươi.” Giáo chủ đại nhân thích thẳng thắn thì từ nay hắn sẽ thẳng thắn, cực kỳ thẳng thắn tỏ bày.

Cổ Tịch Vân giật mí mắt. Hiên Viên Thiệu cười tươi vì khiến cho sắc mặt lạnh lùng của Cổ Tịch Vân có tí xíu biến đổi. Cụ thể là ánh mắt y ôn hòa hơn vài phút trước.

“Vậy sao?” Cổ Tịch Vân hỏi cho có. Hiên Viên Thiệu đoán đây là câu cửa miệng của y, rõ ràng hỏi nhưng lại không có ý muốn người khác phải trả lời.

“Tịch Vân, ngươi có thân phận gì a? Sao Niệm Nô lại gọi ngươi là giáo chủ?” Hiên Viên Thiệu giả ngây thơ hỏi.

“Ta là giáo chủ của Bái Tử Giáo.”

Hiên Viên Thiệu thấy nhột. Cổ Tịch Vân chỉ nói đơn giản thế, hoàn toàn không đề cập Bái Tử Giáo có bao nhiêu lớn mạnh, bản thân y làm giáo chủ có bao nhiêu tự hào, trong khi Hiên Viên Thiệu vì muốn hiểu rõ y đã điều tra ra cả sớ táo quân.

Hiên Viên Thiệu chạy tới ôm Cổ Tịch Vân, làm nũng: “Tịch Vân, ta mỏi chân rồi, ngươi bế ta trở về được không?”

“Tự ngươi có chân đi.” Cổ Tịch Vân trả lời.

“Nhưng mà đêm qua ngươi làm ta bị thương nặng, ta còn ngồi ở đây cả buổi chờ ngươi, không thể châm chước chút nào sao?”

Cổ Tịch Vân nghĩ nghĩ. Hiên Viên Thiệu sốt ruột nói: “Đừng nghĩ nữa. Ngươi ăn cũng ăn rồi, người ta chỉ có yêu cầu bé tí tẹo thế mà cũng tính toán sao?”

Cổ Tịch Vân rất không nguyện ý bế Hiên Viên Thiệu lên. Hiên Viên Thiệu hí hửng ngả đầu vào lồng ngực y. Sau khi cả hai về đến phòng, Niệm Nô lại được dịp thất sắc một lần nữa. Giáo chủ của nàng vậy mà lại bế một nam sủng sao? Đúng là chuyện động trời.

Cổ Tịch Vân bảo Niệm Nô dọn thức ăn lên. Hiên Viên Thiệu nhìn sơ qua một lượt, tất cả đều là rau củ. Tiếng lòng của hắn cực kỳ thổn thức. Cổ Tịch Vân, đại ma đầu giết người không gớm tay mà lại ăn chay sao?

“Có gì à?” Cổ Tịch Vân không thấy Hiên Viên Thiệu cầm đũa nên hỏi.

Hiên Viên Thiệu sụt sùi: “Ta là người bình thường a.”

“Rồi sao?” Cổ Tịch Vân lại hỏi.

“Ta rất cần ăn thịt.” Hiên Viên Thiệu làm ra bộ mặt thỏ con mong đợi.

“À…” Cổ Tịch Vân đơn giản buông ra một tiếng như hiểu rồi. Trước đây những nam sủng kia của y cho gì ăn nấy, nửa chữ cũng không dám ý kiến. Bất quá, nếu họ chịu không nổi thì sẽ tự xuống nhà bếp sai vặt, không cần y phải để tâm.

Cổ Tịch Vân gọi Niệm Nô đi chuẩn bị món ăn riêng cho Hiên Viên Thiệu. Lát sau, Niệm Nô mang phần của hắn lên. Hiên Viên Thiệu nhìn nhìn, ngửi ngửi mùi thịt, thật sự có cảm giác sống lại rồi. Hắn không kiêng nể gì gắp lên ăn, ăn được vài miếng lại nghía sang phần của Cổ Tịch Vân, đang muốn gắp thử thì bị Cổ Tịch Vân dùng đũa gạt ra.

“Đã gắp vào món mặn thì không được đụng đến. Ta không thích vị tanh.”

“Tanh á? Thịt đã nấu chín làm sao mà tanh được?”

“Chỉ cần biết lưỡi của ta rất nhạy.”

Hiên Viên Thiệu ừ à rồi cười híp mắt: “Tịch Vân, ta lại hiểu thêm một điều mới về ngươi.”

Cổ Tịch Vân dừng đũa, nhìn Hiên Viên Thiệu, trong ánh mắt có chút niềm vui khởi sắc.

“Tịch Vân, ngươi không hỏi gì về quá khứ của ta sao? Như việc ta là ai? Từ đâu đến?”

“Đều không quan trọng. Bởi vì từ nay ngươi là người của ta, nơi này cũng là nhà của ngươi.”

Hiên Viên Thiệu nhìn Cổ Tịch Vân không chớp mắt. Ban đầu chỉ vì hiếu kỳ và tự cao mà hắn đến đây. Hắn bẩm sinh yêu thích cái đẹp, yêu còn hơn tính mạng, bởi tính khí ngông cuồng này mà nhiều lần bị hoàng huynh trêu đùa. Một hôm, nhân lúc trong cung có tiệc, hoàng huynh và hắn đều uống say. Hoàng huynh tình cờ nhắc đến tin đồn Cổ Tịch Vân được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam. Hiên Viên Thiệu cho rằng đồ vật đẹp hắn đã gom đầy cả phủ, giờ vừa hay chỉ thiếu người đẹp. Tuy nhiên, người khác với đồ vật, càng có nhiều càng phiền phức, cứ lấy hoàng huynh hắn ra làm thí dụ. Mỗi ngày tảo triều rồi phê tấu chương đã đủ mệt mỏi, còn bị một đám phi tần tranh qua tranh lại, đôi khi là ở giữa dàn xếp chuyện cãi cọ của họ. Người đẹp không nên có nhiều, chỉ cần một mà thôi, chính là cái người được xưng tụng thiên hạ đệ nhất kia. Hắn rượu vào cao hứng tuyên bố:

“Thần đệ sẽ bắt Cổ Tịch Vân về làm người yêu.”

Hoàng huynh hắn nghe xong muốn tỉnh cả rượu, hỏi: “Vậy đệ có dám cá cược cùng trẫm? Nếu trong một năm đệ không thể có được Cổ Tịch Vân, phải cống nạp mười món bảo vật vào quốc khố. Ngược lại, nếu thành công như ý, trẫm sẽ đem khối huyết ngọc Mã Đạp Phi Yến do Tây Vực tiến cống tặng đệ.”

“Nhất ngôn vi định.” Hắn vậy mà không chút suy nghĩ đến hậu quả liền đồng ý. Có thể nói vì một lý do chẳng mấy cao đẹp gì, say rượu hứa bừa, mà hắn có mặt ở đây.

Thế nhưng bây giờ, khối huyết ngọc kia lại không còn là vấn đề, kể cả niềm kiêu hãnh muốn thắng hoàng huynh hoặc là sự tò mò về khuôn mặt Cổ Tịch Vân cũng vậy. Hắn đã tìm thấy một lý do mới để lưu lại. Hắn muốn có người nam tử này, hơn tất cả mọi bảo vật trên đời, hắn nhất định phải có được y.

“Ân!” Hiên Viên Thiệu gật đầu. Hắn là người của Cổ Tịch Vân, nơi có Cổ Tịch Vân chính là nhà của hắn.