Cuộc sống cao tam sắp qua phân nửa, phần lớn người đều đã định ra mục tiêu, đoạn thời gian trước vợ chồng Liễu gia đi công tác trở về khó có được ở nhà ba ngày, Liễu Nhất lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống bên cha mẹ lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Sản nghiệp Liễu gia lấy mô hình kinh tế chuỗi khách sạn làm chính, mà sản nghiệp trọng tâm vẫn luôn ở thành phố A, nhưng vài năm gần đây theo sự phát triển của thành thị mô hình kinh tế khách sạn đã không theo kịp thị trường, thị trường khách sạn từ trung bình đến cao cấp cơ bản đã bão hòa, sau khi thử chuyển hình thất bại vợ chồng Liễu gia liền đem mục tiêu đầu tư vào thành thị tuyến ba bốn, tuy rằng sự nghiệp dân dần xuống dốc, nhưng tài phú tích lũy mười mấy năm cũng không thể khinh thường.
Liễu Nhất trước kia đã biết cha mẹ rất có tiền nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy tài sản của cha mẹ có quan hệ với mình, bởi vậy khi mẹ nói muốn cậu xuất ngoại học kinh doanh rồi trở về kế thừa gia nghiệp liền không chút do dự cự tuyệt.
Đối mặt mẹ chưa từ bỏ ý định khuyên bảo Liễu Nhất nói sẽ suy nghĩ nghiêm túc.
Buổi tối xuống bếp, lần đầu tiên vì cha mẹ làm cơm chiều, ở trên bàn cơm kiên định biểu lộ quyết tâm muốn thi đại học S đồng thời nói cảm tạ công ơn nuôi dạy của hai vị phụ huynh
Hai vợ chồng nhìn thấy một bàn đồ ăn không che dấu được kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ biết trù nghệ của con trai nhỏ tốt như vậy, động tác thuần thục khiến người đau lòng.
Hai vợ chồng trầm mặc, trong lòng không biết là xấu hổ hay là vì điều gì mà sắc mặt không tốt lắm, sau một lúc lâu cha Liễu động đũa trước, lần đầu tiên ăn cơm con trai làm, người đàn ông nói năng thận trọng này khó được lộ ra nụ cười ôn hòa của người cha hiền, sau đó cảm thán một câu "Đứa nhỏ lớn rồi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi".
Mẹ Liễu có nhiều bất mãn hơn nữa cũng nuốt xuống bụng cùng đồ ăn, bà không rõ vì sao hai con trai đều phản nghịch như vậy, con trai nhỏ nhìn như nhu thuận so với con cả còn làm cho người ta đau đầu hơn.
Kỳ thật từ đáy lòng bà ẩn ẩn biết đáp án, chỉ là không muốn chấp nhận.
Liễu Nhất ngược lại không đoán trước cha sẽ thông suốt như vậy, cậu nghĩ cha đại khái không biết vợ của anh cả đã từng bị mẹ ép ra nước ngoài năm năm, nghĩ vậy cậu không khỏi lạnh nhạt nhìn bà, mẹ Liễu bị con trai nhỏ nhìn chột dạ, thuận miệng cổ vũ cậu vài câu cố gắng học tập, đại học S cũng là trường tốt để học.
Liễu Nhất nhu thuận đáp lại, chủ động gắp đồ ăn cho bà, mẹ Liễu nhìn đồ ăn cả người chấn động, bà lần đầu tiên cảm nhận rõ đứa nhỏ này là mình mất nửa cái mạng sinh ra.
Bà nhìn con trai nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, nghĩ đến hơn mười năm trước thân ảnh nho nhỏ kia tránh sau cửa cự tuyệt mình tới gần, sinh ra một loại cảm giác tên là hối hận, nếu lúc ấy nhiều thêm một chút kiên nhẫn, đứa nhỏ này có thể hay không......
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Trong phòng học, trên góc bảng đen đếm ngược thời gian thi đại học, từng ngày theo sách giáo khoa trong tay lật từng trang tiếp theo nhanh chóng trôi qua.
Nguyên bản trong lớp luôn ồn ào cũng trở nên im lặng hơn rất nhiều, tiếng trò chuyện được thay thế bởi tiếng thảo luận bài học, sách trên bàn xếp thành chồng cao, quần áo trên người càng đổi càng dày, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tuyết nhẹ bay.
Tuyết đầu mùa năm nay muộn hơn so với dĩ vãng.
Sau khi tan học, phòng học không chỉ còn một mình Liễu Nhất ở lại tự học, sau khi tiến vào cao tam thời gian về nhà học sinh càng ngày càng muộn, thời điểm Hạ Nghị tới đón cậu trong phòng học còn hơn nửa người chưa đi.
Liễu Nhất nhìn thấy Hạ Nghị không chút do dự thu dọn cặp sách đi ra ngoài, Hạ Nghị thuận tay nhận lấy cặp sách của cậu, ngón tay hơi lạnh giống như vô tình chạm qua bụng ngón tay cậu, hai người nhìn nhau ăn ý mỉm cười đi ra ngoài.
"Cha mẹ nói sẽ trở về mừng sinh nhật cho em."
Ngày mai là sinh nhật Liễu Nhất, ngày 7 tháng 12, cũng là ngày Hạ Nghị tham gia thi năng khiếu, cậu vốn dĩ đã lên kế hoạch cùng Hạ Nghị đi thi, chính là cha mẹ đột nhiên nói muốn trở về mừng sinh nhật cậu, Liễu Nhất bây giờ còn không dám để mẹ biết quan hệ của mình cùng Hạ Nghị, cho nên rất buồn rầu.
"Trời lạnh, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."
Hạ Nghị vốn là không quá đồng ý Liễu Nhất cùng mình đi thi, thời gian thi sắp xếp rất dày, hơn nữa người bên ngoài phòng vẽ tranh chỉ nhiều không ít, người nhà của thí sinh rất khó tìm được khu nghỉ ngơi thoải mái, hắn không muốn tiểu mỹ nhân nhà mình vất vả như vậy.
"Được rồi, em chờ anh trở về."
Liễu Nhất lên tiếng trả lời, cậu nghe nói thí sinh tham gia thi năng khiếu áp lực sẽ rất lớn, cho nên muốn cùng người này trải qua, nghĩ lại một chút, Hạ Nghị vẽ vẽ lợi hại như vậy, áp lực đại khái cùng hắn không có liên quan.
"Tê ——"
Hạ Nghị thấy cậu rầu rĩ không vui đưa tay nhéo nhéo mặt cậu, bông tuyết nhẹ rơi, nhiệt độ bên ngoài làm ngón tay lạnh như băng, trên mặt liền giống như bị khối băng chạm vào, Liễu Nhất chấn kinh né tránh, sau đó không phục đưa tay nhéo lại.
Hạ Nghị bất ngờ không kịp đề phòng bắt lấy tay cậu đặt ở bên môi hà một hơi nhiệt khí, con ngươi đen tà nịnh tràn đầy ý cười ôn nhu, Liễu Nhất cũng nở nụ cười.
Tuyết đầu mùa thế tới rào rạt, sau một đêm thế giới bên ngoài được khoác lên một lớp màu bạc, Liễu Nhất sờ soạng rời giường nấu một nồi canh xương lớn, cắm cơm xong lại làm mấy món bình thường Hạ Nghị thích ăn, cẩn thận bỏ vào bình giữ nhiệt xong mới đi gọi người rời giường.
"Thơm quá.
Bảo bối vất vả rồi."
Trong không khí tràn ngập một cỗ hương thơm đậm đà của thịt xương, cùng thời tiết se lạnh ngoài cửa sổ hình thành đối lập rõ ràng càng làm lộ ra ấm áp trong phòng.
Hạ Nghị rửa mặt xong đi vào phòng bếp từ sau lưng đưa tay ôm lấy Liễu Nhất đang chuẩn bị bữa sáng, thanh âm vừa rời giường trầm thấp khàn khàn, khêu gợi muốn chết.
Tiểu bảo bối luôn cần cù săn sóc như vậy, thật muốn lừa gạt về nhà giấu trong chăn mà cưng chiều, thật sự là làm cho người ta hạnh phúc.
"Không vất vả, chuẩn bị ăn sáng đi."
Liễu Nhất lắc đầu, cậu rất hưởng thụ quá trình làm cơm cho người mình thích, cho nên hoàn toàn không cảm thấy vất vả, chỉ cảm thấy mãn nguyện.
"Chờ anh trở lại."
"Ừm, cố lên."
Sau khi ăn xong Hà Cựu tự mình tới đón Hạ Nghị đến trường thi, Liễu Nhất bất ngờ không kịp đề phòng cùng nhạc mẫu chào hỏi, mẹ Hạ Nghị so với tưởng tượng của cậu còn trẻ tuổi và thân thiện hơn, chẳng những đối với cậu không có mắt lạnh còn khen vài câu, điều này làm cho Liễu Nhất thụ sủng nhược kinh mà hoảng loạn.
Liễu Nhất tiễn Hạ Nghị đi xong lại ở nhà trọ thu thập một hồi mới trở về nhà, xấu hổ chính là, nguyên bản cha mẹ buổi chiều mới trở về đã ở nhà chờ cậu.
"Buổi chiều mời bạn học của con lại đây cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Đối với học sinh trung học mà nói việc không về nhà buổi tối là tội danh rất lớn, Liễu Nhất chân tay luống cuống đứng ở phòng khách chấp nhận thẩm vấn, không nghĩ tới thái độ của mẹ lại ôn hòa hơn so với tưởng tượng.
Mẹ Liễu vốn dĩ là biết nấu cơm, bất quá đã lâu không nấu, hôm nay khó được dịp làm một bữa tiệc sinh nhật cho con trai nhỏ.
Hạ Nghị nhận được tin nhắn của Liễu Nhất thi xong liền trực tiếp lại đây, chuyện Liễu Triết cùng Tô Tế hắn sớm nghe nói, sợ Liễu Nhất chịu ủy khuất ngay cả quần áo chưa kịp thay.
Hạ Nghị ấn vang chuông đợi Liễu Nhất mở của, hắn nhìn mặt người yêu, lo lắng hỏi, "Bọn họ không làm khó dễ em chứ?"
"Không có.
Ba mẹ hôm nay......!Là lạ."
Liễu Nhất lắc đầu, có chút hoang mang mở miệng, "Bọn họ đêm qua đã trở lại, cố ý đặt bánh ngọt, mẹ còn làm cơm, trước kia sinh nhật em bọn họ chưa bao giờ trở về......!Mau vào đi."
Đây là chuẩn bị trước cho một viên đường sau lại đánh một cái tát?
Hạ Nghị trong lòng đoán, đi theo Liễu Nhất vào cửa.
Bữa tiệc sinh nhật này so với tưởng tượng hài hòa hơn rất nhiều, trên bàn cơm cha Liễu không nói nhiều lắm, mẹ Liễu chủ động hỏi tình huống học tập của hai người, đối với tình cảm của hai người ngược lại hoàn toàn không đề cập tới, Hạ Nghị phát hiện thời điểm Liễu Nhất giúp bà gắp rau, nụ cười của người phụ nữ này là thật tâm.
Giữa tiệc nhắc tới chuyện Liễu Nhất không về nhà buổi tối đối phương không chỉ có không phẫn nộ, còn thái độ khác thường cảm ơn Hạ Nghị chăm sóc con trai nhỏ nhà mình, coi như là gián tiếp tiếp nhận hai người rồi.
Ngược lại không phải mẹ Liễu đột nhiên nghĩ thông suốt chấp nhận quan niệm con trai yêu nhau là bình thường, bà chỉ là không thể không thỏa hiệp, con trai nhỏ cùng con cả tính nết cố chấp giống nhau, năm năm cũng chưa thể thay đổi con cả, còn khiến Liễu Triết cùng bà xa cách, hơn nữa con trai nhỏ vốn là không thân cận với mình, bà hiểu được nếu bắt buộc con trai nhỏ hậu quả sẽ là đem hai con trai tất cả đều đẩy xa.
Sau khi ăn xong mẹ Liễu tri kỷ nói hai người vào phòng Liễu Nhất chơi, Liễu Nhất nhìn tiền lì xì sinh nhật nặng trịch đột nhiên mở miệng: "Em lần đầu tiên ăn cơm mẹ làm, rất ngon."
"Ừm, rất ngon." Hạ Nghị ôm chặt cậu ôn nhu đáp lại, chậm rãi nghe người trong lòng kể chuyện lúc nhỏ chưa từng nói cho bất luận kẻ nào này.
"......!Hạ Nghị, em cùng anh không được chia cách."
"Được, chúng ta vĩnh viễn cùng nhau."
Người trong lòng nói một hồi nhịn không được khóc lên, Hạ Nghị đau lòng cực kỳ, nhẹ nhàng vỗ vỗ dẫn dắt cậu đem lời trong lòng đều nói ra, ôn nhu đáp lại, người trong lòng nghe thanh âm của hắn an ổn ngủ.
Liễu Nhất đón sinh nhật xong liền nghênh đón kỳ thi cuối kỳ, bạn cùng bàn Hứa Niên trải qua nửa năm cố gắng rốt cục thi được thứ hạng trước 300, cầm phiếu điểm vui vẻ nghĩ đến nụ hôn đầu của mình.
Sau khi nghỉ đông thời tiết càng ngày càng lạnh, bất tri bất giác đã tới năm mới.
Tân niên năm nay Liễu Triết cùng Tô Tế lựa chọn ở lại thành phố S trải qua thế giới hai người, năm đó sau khi Tô Tế bị người nhà cưỡng chế đưa ra nước ngoài bị tịch thu tất cả thiết bị truyền tin, ở nước ngoài cơ hồ giống phạm nhân bị người trong nhà nhìn chằm chằm, cho nên hai người cũng có ít nhiều oán hận.
Liễu Nhất nhận được một vali lớn tràn đầy quà năm mới gửi tới từ thành phố S, tiền lì xì còn nhiều hơn tiền sinh nhật nhận được từ chỗ cha mẹ, kho bạc nhỏ trước kia trống rỗng vì mua quà cho Liễu Triết lập tức trở nên đầy chặt.
Năm mới Hạ Nghị đơn độc trở về nhà ông ngoại một chuyến, bệnh của mẹ Tưởng Viêm tạm thời đã khống chế được, nhưng là ngại quan hệ hiện tại của Hà Cựu cùng Tưởng Hoành người một nhà cũng không có đoàn tụ.
Người đàn ông là cha ruột hắn kia năm mới uống say lại đây gây rối bị Tưởng Hoành đuổi ra ngoài, Hà Cựu lần này ngược lại thật sự hết hy vọng.
Hạ Nghị phải thật lâu về sau mới biết được năm đó lúc ban đầu mẹ là bị người kia chen chân, lúc bà mang thai đứa nhỏ, bạn trai mới vừa hướng bà cầu hôn đảo mắt lại vì gia đình ngăn cản mà chậm trễ, đại tiểu thư kia biết rõ người đã có người yêu vẫn cứ theo đuổi không bỏ.
Hà Cựu là người có thù tất báo, nhiều năm như vậy làm tiểu tam trừ bỏ đối với mối tình đầu chưa từ bỏ ý định thì nhiều hơn còn là vì trả thù cái người phụ nữ đoạt đàn ông của mình xong còn khoe ra kia.
Hiện tại Hạ Gia cùng Tôn Gia nháo hỏng, cuộc sống của nữ nhân kia cũng không tốt, oán hận của Hà Cựu cũng tiêu tan.
Bà tuy rằng bị cừu hận chi phối mười tám năm, đối xử với con trai vẫn luôn rất tốt.
Sau năm mới Hạ Nghị liền đi thành phố S tham gia tập huấn hai tháng.
Tiêu chuẩn thi hàng năm của viện mỹ thuật đại học S đều rất cao, cạnh tranh thập phần kịch liệt, Hà Cựu đối với việc giáo dục con trai luôn luôn hào phóng, trả giá cao tìm quan hệ đem Hạ Nghị đưa vào phòng vẽ tranh do mấy họa sĩ xuất sắc tốt nghiệp viện mỹ thuật đại học S mở.
Hạ Nghị sơ trung cũng đã học xong chương trình học của ba năm trung học rồi, hắn không thích làm từng bước đến trường, bởi vậy đến trường học cơ bản chỉ là trên danh nghĩa, tiền Hà Cựu mời gia sư cho hắn từ nhỏ đến lớn cũng đủ mua một căn nhà nhỏ ở vành đai ba, hắn dùng phần lớn thời gian làm chuyện mình thực sự thích.
Đây là quan điểm giáo dục của Hà Cựu, tài phú bà tích góp từng chút chính là hy vọng con trai mình cả đời đều có thể sống được tùy tâm sở dục.
Muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn thích ai thì thích người đó.
Hà Cựu đối với Liễu Nhất có ấn tượng không tồi, lần đầu tiên nhìn thấy con trai nhu thuận hiểu chuyện như vậy, bộ dạng cũng tốt, trước kia bà luôn cảm thấy không ai có thể xứng đôi với con trai xuất sắc nhà mình, hiện tại đã hiểu rõ, chỉ cần con trai mình thích là đủ rồi.
Trong lúc tập huấn, mỗi ngày Hạ Nghị đều gọi video cùng Liễu Nhất vào buổi tối.
Liễu Nhất rốt cục bắt đầu để internet tham gia cuộc sống của mình, cậu nghĩ câu anh trai nói khoảng cách sinh ra vẻ đẹp rất đúng, cách màn hình chỉ cảm thấy nam sinh càng nhìn càng đẹp trai, cậu không khỏi ghen tị với những người có thể cùng Hạ Nghị luyện tập mỗi ngày..