*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hộ Sĩ và Đức bí mật bàn bạc điều gì đó không ai hay biết, và mãi gần nửa tiếng sau, khi Hải Anh cùng cả nhà ngoại tới họ mới mở cửa. Thoáng thấy bóng dáng Ngọc Hà ở ngoài, mẹ Hải Anh đã cau mày không vui, còn cô ta khi thấy bố mẹ Hải Anh và cô thì cứ giả tảng không hay biết gì, ngây thơ vô tội nhanh nhẹn nhào đến hỏi thăm.
"Cô Hải Anh!" Ngọc Hà né tránh sự truy cản của mẹ Hải Anh nhanh chóng bước tới chỗ cô, còn thân thiết nắm tay mặc cho cô có dùng sức giãy ra "Cô đừng buồn quá, chuyện đó chỉ là hiểu lầm, đêm qua bác gái tâm sự với em đã khóc nhiều lắm!"
"Đêm qua?" Mẹ Hải Anh nhận ra ngay trọng điểm, ý dằn mặt Hải Anh rằng cô ta thân thiết với bà thông gia đến nỗi tựa như áo bông tri kỉ, cùng bà ta ăn ngủ chuyện trò rồi chứ gì? Hừ, làm như con gái bà báu lắm, công chúa nhà bà không cần phải chịu nỗi khổ này. Đúng vậy, hôm qua Hải Anh đã quyết, sáng nay đã thông báo cho bà hay rằng sẽ li thân với Đức. Thực ra gia đình muốn là li hôn luôn cơ, nhưng Hải Anh lo Đức Anh không chịu nổi cú sốc này nên đành tiến từng bước một. "Thân thiêt quá! Cô làm thay con gái tôi tốt đấy! Hôm nay giúp chăm chồng, ngay mai tâm sự với mẹ chồng, ngày kia có hộ người ta sinh một đứa con không? Là con gái, có trí tuệ có nhan sắc sao không tự mình đi kiếm trai, thích giành trai với người khác là sao?"
"Bác.. Bác.. Cô Hải Anh.. Em.."
"Thôi đi em!" Hải Anh cười nhạt, nhưng không giống như mẹ cô vạch trần cô ta ra "Em đừng để bụng, mẹ cô chỉ đùa thôi. Cô cũng không nghĩ Ngọc Hà là loại con gái thích trèo lên giường của người đã có vợ đâu. Cùng lắm là đẩy đưa thôi, nhỉ?~"
"Cô à, em không có! Em thực sự không có!"
"Ngoan lắm!" Hải Anh gật đầu, kéo tay bố mẹ mình "Chúng ta vào đã, con đã liên hệ với bố mẹ Đức rồi chắc chỉ chút nữa là họ sẽ tới!"
"Họ? Họ nào?" Giọng phụ nữ chanh chua xuất hiện rồi! Bố mẹ Đức và Hoàng Nam cùng đến, ba người ba sắc thái hoàn toàn khác biệt đang đứng cách đó không xa. Mẹ Đức cau có khó chịu, bố Đức đầy suy tư, Hoàng Nam ngược lại, vui vẻ lén lút vẫy vẫy tay với cô còn ra hiệu đem rất nhiều quà lớn về cho cô nữa. "Con với chả cái, ăn nói thế đấy!"
"Con chào hai bác!" Ngọc Hà thấy đồng đội tới lập tức chạy đến "Anh Đức sắp thay băng xong rồi đó ạ, mọi người chờ xíu nữa là xong thôi."
"Gọi thế vẫn là lịch sự lắm!" Mẹ Hải Anh cười khẩy, chính thức xé mặt nạ "Còn hơn ai kia mang tiếng bề trên mà mở mồm là loại đàn bà này kia!"
"Bà.."
"Hai bà bình tĩnh chút đi!" Bố Hải Anh và bố Đức đồng thanh, hai ông vẫn còn phải làm ăn với nhau đấy, hơn nữa.. chuyện cỏn con này cần gì phải làm quá lên thế? Từ từ nói cho xong không tốt à? Cháu mình vẫn còn đó, người đều chung một thành phố, các bà có dám đảm bảo sau này không gặp lại nhau không mà cứ sồn lên? "Vào phòng rồi nói, ở ngoài hành lang tranh cãi không thấy mất mặt hay sao?"
"Ồ rồi!" Mẹ Hải Anh kéo tay cô "Đúng là mất mặt, nhưng chắc không mất mặt bằng tối qua làm loạn Bảo Bối đâu ha! Nào, vào thăm con rể quý của tôi đi, xem xem nó sắp bày ra vẻ mặt gì với vợ nó nào!"
Cánh cửa phòng vừa lúc mở ra, hộ sĩ với gương mặt anh tuấn soái khí ung dung chào hỏi mọi người rồi lạnh nhạt bỏ đi. Họ đều đã biết tính anh ta nên không để tâm lắm, lũ lượt kéo vào phòng. Đức thấy cả đống người vào phòng mới nhớ ra vụ việc đêm qua, chuyện hắn gài bẫy vợ hắn với người khác sau đó yêu cầu chính mẹ hắn tới bắt gian tại trận. Bố hắn cũng đã trở về, có khi nào là vì sự việc kia đã thành công ngoài sức tưởng tượng rồi không? Trời ạ! Khi nãy hắn bị chuyện với hộ sĩ làm phân tâm nên không nhớ được gì, giờ mơi tự trách mình ngu. Biết vậy khi nãy đã hỏi Ngọc Hà cho rõ ràng rồi, nếu biết trước mọi thứ thì đối phó với việc gì cũng đơn giản. Hiện tại hay rồi, hắn như người mù đi trên đường, chẳng hề biết đâu là nơi an toàn cả.
"Bố mẹ, Hải Anh?" Đức làm bộ không hay biết gì, mỉm cười chào hỏi một lượt "Hôm nay mọi người hẹn nhau hay gì mà đến thăm con đông đủ vậy?"
"Phải đó!" Mẹ Hải Anh dài giọng, vẻ mặt khinh thường hắn ta không hề che giấu. Ngọc Hà lấy ghế cho bố mẹ Đức, còn bố mẹ Hải Anh? Cô phải tự thân đi lấy là đúng rồi! "Chúng tôi hẹn nhau tới đây để nói chuyện đủ ba bên cho rõ ràng!"
"Thế.. thế nghĩa là thế nào ạ?" Đức vẫn tiếp tục làm ảnh đế, duy trì nụ cười ngây ngô mà rằng "Có chuyện gì mà rõ với chả ràng? Mọi người đang đùa con à? 1-4 qua đã lâu rồi mà!"
"Ừ hứ.." Mẹ Hải Anh không thèm nói nữa, hất hàm bán cái cho mẹ Đức. Hai bà nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa, nhưng cuối cùng cũng không ai xù lông lên với ai chỉ im lặng mà lườm nguýt.
Cuối cùng, bố Hải Anh được tin tưởng giao trọng trách tường thuật lại sự việc. Ông nói từ chuyện hai đứa trẻ lớn lên thế nào, việc hôn nhân đại sự diễn ra kiểu gì, sống với nhau ra sao.. nửa đầu câu chuyện giống như một bức tranh đẹp về bất kì tình yêu nào, gia đình nào. Nhưng sau đó, đùng một cái mọi thứ thay đổi hẳn. Đỉnh điểm là tối hôm qua, Mẹ Đức không hề màng đến tình cảm và danh dự của Hải Anh, rầm rộ đòi bóc phốt cô ngoại tình. Trong quá trình chuẩn bị "bắt gian", bà liên tục dùng những lời lẽ khủng khiếp xúc phạm cô, còn ra sức trách cứ gia đình Hải Anh không biết dạy con..
"Hải Anh ngoại tình?" Đức đã nhận ra sự khác biệt trong biểu cảm của mọi người. Nếu kế hoạch kia của hắn thành công thì tất cả trách móc, chửi bới của mẹ hắn đều đúng, bố mẹ Hải Anh sẽ không dám phản bác. Nhưng kế hoạch thất bại lại khác, bố mẹ cô sẽ có cớ nói rằng gia đình hắn không coi Hải Anh ra gì, bôi đen cô. Và tình hình này rõ ràng hắn đã thua rồi! Nhưng kế hoạch đó hoàn mỹ như vậy, chính người thực hiện cũng đã nhắn tin báo cho hắn rồi cơ mà. Làm sao có chuyện đứt gánh giữa đường được?.. đứt gánh giữa đường, hạ dược, mùi hương..
Mắt Đức trợn trắng, hắn bẫy người ta nhưng lại bị người ta bẫy lại!
Khốn kiếp! Không thể tha thứ!
Đã thế.. hiện giờ hắn có khả năng cao sẽ bị biến thành kẻ thù của một địch thủ nguy hiểm. Hắn.. Hắn phải làm gì? Đúng rồi, trước hết phải giữ chân Hải Anh. Cô yêu hắn như vậy chắc chắn sẽ không rời xa hắn, chỉ cần Hải Anh ở cạnh hắn Khánh sẽ không dám tùy tiện hành động và hắn sẽ lại có cơ hội "bán" cô lần nữa. Lần này nhất định Đức sẽ tự mình giám sát, không để bất kì điều bất ngờ gì xảy ra vào phút cuối nữa.
Thời gian não động không lâu, Đức ngay lập tức phản ứng: "Không thể nào! Vợ con tuyệt đối không phải người như vậy! Con và Hải Anh đã sống với nhau bao nhiêu lâu, cô ấy là người thế nào con rõ ràng nhất. Dù cho phụ nữ toàn thế giới này vượt tường cô ấy cũng sẽ không làm vậy!"
"Có lẽ chuyện này còn gì đó hiểu nhầm!" Bố Đức thấy con trai thức thời liền gật đầu chấp nhận, lên tiếng giúp hắn ta thanh minh "Vợ tôi nặng lời với Hải Anh và gia đình ông bà là không đúng, tôi xin phép thay mặt bà ấy gửi lời xin lỗi tới gia đình!"
"Bà ấy vẫn ở đây sao không tự lên tiếng?" Mẹ Hải Anh cười khẩy, nhưng sau cùng cũng không qua gay gắt mà rằng "Cảm ơn lời xin lỗi từ nhà ông, nhưng bát nước đã đổ đi e là khó lấy lại được, hiện tại mọi quyết định đều chờ con gái tôi!"
"Hải Anh, chuyện này chúng ta nói riêng được không?" Đức làm như mình vô tội, vò đầu bứt tai mà nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Nhưng.. hắn không vò thì không sao, chứ vò một cái lập tức vệt đỏ mờ ám trên cổ lộ hết sạch. Người khác có thể không nhận ra đó là gì nhưng Hải Anh sao lại không biết. Những dấu hôn này cũng đậm quá đi, không ngờ Ngọc Hà lại mãnh liệt vậy đó. "Anh thậm chí còn không hiểu điều gì đang xảy ra!"
"Cô Hải Anh.." Ngọc Hà cũng thêm vào "..Cô hãy nghĩ cho em Đức Anh một chút!"
"Phải đó.." Bố Đức ngay lập tức chen một chân "..Đức Anh còn nhỏ, nó không đáng phải chịu đựng bất kì sự chia li nào!"
"Hải Anh.." Mẹ Đức lúc này mới trễ miệng thêm vào "..Nhận tin báo sai nên hiểu nhầm con, hi vọng con đừng vì chuyện này mà giận dỗi!"