Giang Vũ Phi Phi

Chương 11




Tôi lại gần cậu ấy hỏi: ''Cậu uống rượu à?''

 

''Uống một chút.'' Giang Việt ra hiệu cho tôi: ''Nhưng tửu lượng của tôi rất tốt, tôi chỉ là... chỉ là...''

 

Tôi nói: ''Chỉ là gì?''

 

Cậu ấy không nói gì mà chỉ giơ lòng bàn tay ra trước mặt tôi, đó là một chiếc hộp trang sức nhỏ.

 

Tôi mở ra xem, là một sợi dây chuyền.

 

Một sợi dây chuyền bạc mảnh, treo một viên pha lê nhỏ, đơn giản mà tinh tế.

 

Giang Việt nhìn tôi: ''Tặng cậu.''

 

Tôi kinh ngạc nói: ''Không phải chứ, thiếu gia, cậu say rồi còn có sở thích đi tặng quà khắp nơi sao?''

 

Tôi không nhận, Giang Việt thì nhét hộp trang sức vào tay tôi.

 

''Không phải, cậu say rồi cũng không thể...''

 

''Tôi không say.'' Cậu ấy dừng lại một chút, như thể cuối cùng đã lấy hết can đảm để nói: ''Bùi Tân Vũ, tôi thích cậu.''

 

Tôi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cậu ấy trong veo không hề có chút hơi say nào.

 

Tôi mở to mắt nhìn Giang Việt vài giây, cuối cùng cũng thua trận, đành phải dời tầm mắt nhìn vào chiếc xúc xích nướng tôi đang cầm trên tay.

 

Xúc xích nướng thật thơm.

 

Một lúc lâu sau, tôi mới nhỏ giọng nói: ''Giang Việt, trước đây cậu đã nói, hai chúng ta không hợp nhau lắm...''

 

Cậu ấy hơi cúi mắt nhìn tôi, trong mắt là thứ tình cảm mà tôi không hiểu.

 

''Đó là vì lúc đó không thích hợp nên tôi mới nói vậy, tại sao chúng ta lại không hợp chứ, đều độc thân không có đối tượng, không phải rất hợp sao?''



 

Tôi hơi bất lực, cười với cậu ấy: ''Nhưng Giang Việt, cậu không thích tôi.''

 

''Có thể bây giờ cậu cảm thấy mình cần có một mối tình, vừa hay lại quen tôi lâu như vậy, nói chuyện với nhau cũng hợp, cũng khá thân nên mới nói như vậy... Nhưng cậu có nghĩ đến việc, chính vì chúng ta luôn ở bên nhau, từ cấp ba cho đến đại học nên cậu mới coi đó là thích không?''

 

Câu nói này là nói cho Giang Việt nghe nhưng cũng là nói cho chính tôi nghe.

 

Bởi vì không chỉ có cậu ấy, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ xem mình có thực sự thích Giang Việt không.

 

Giống như lúc bạn cùng phòng hỏi tôi, mà tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành tùy tiện nói bừa.

 

Còn có cả lúc kết thúc kỳ thi đại học, cậu ấy an ủi tôi, mỗi lần cậu ấy chạy về phía tôi…

 

Tôi thực sự sẽ nghĩ xem đây có phải là thích không.

 

Nhưng tôi lại quá hiểu khoảng cách giữa hai chúng tôi.

 

Giống như điểm Toán lúc đầu của chúng tôi.

 

Vì vậy, bây giờ đối mặt với lời tỏ tình của Giang Việt, tôi chỉ cảm thấy hoảng sợ.

 

Nghe vậy, Giang Việt dùng đầu lưỡi đẩy đẩy cằm rồi nói: ''Bùi Tân Vũ, cậu chưa bao giờ nhận ra tôi thích cậu sao?''

 

''Tôi thích cậu không phải bắt đầu từ hôm nay, nói cách khác, nếu không thích cậu, hồi cấp ba tôi sẽ không luôn kèm Toán cho cậu đâu.'' Cậu ấy dừng lại một chút, rồi nói tiếp: ''Tôi là một người rất ích kỷ, chuyện lãng phí thời gian của mình, tôi chỉ làm với cậu thôi.''

 

Giang Việt cúi người, buộc tôi phải nhìn cậu ấy, sau đó nói từng chữ một: ''Tôi muốn gì chứ. Thứ tôi muốn chính là cậu, Bùi Tân Vũ.''

 

Tôi bị cậu ấy làm cho sững sờ không nói nên lời, hơi lùi lại vài bước.

 

Một lúc lâu sau, tôi mấp máy môi: ''Giang Việt, cậu say rồi, tôi đưa cậu về trước, những chuyện này... sau này chúng ta hãy nói.''

 

''Cậu đừng chuyển chủ đề, hôm nay tôi mượn rượu lấy hết can đảm để nói với cậu những điều này, cậu chỉ cần nói cho tôi một câu thôi.'' Giang Việt mở lời hỏi: ''Cậu có thích tôi không?''

 

Đối mặt với lời tỏ tình trực tiếp như vậy thì phải làm sao, online chờ, rất cấp bách.