Lúc đó Lạc Nhan đã đi vào thang máy, lần này Giang Quân Hạo rút kinh nghiệm không giống như lần trước mà trước khi cửa thang máy đóng lại anh đã kịp nhảy vào trong. Lạc Nhan khó chịu nhìn Giang Quân Hạo, cô hỏi:
"Sao anh không ở văn phòng còn theo tôi làm gì?"
Giang Quân Hạo bất mãn chỉ tay vào môi, anh nói:
"Em còn chưa thực hiện lời hứa."
Lạc Nhan nhắm mắt lại quay đầu đi:
"Tôi hứa với anh khi nào."
Thấy Lạc Nhan từ chối thẳng thừng và quên mất việc mình đang làm dang dở, Giang Quân Hạo liền tỏ ra giận dữ. Anh vừa định nắm người cô quay lại thì đột nhiên cửa thang máy mở ra. Vì sợ bị nhìn thấy nên Lạc Nhan đã lùi người về sau, Giang Quân Hạo cũng quay mặt đi nên chẳng ai để ý đến họ. Một đoàn nhân viên đứng trước thang máy chen nhau bước vào trong, họ đông đến mức thang máy chật kín người khiến Giang Quân Hạo phải áp sát vào người của Lạc Nhan.
Cửa thang máy đóng lại, không gian trong đây tuy hẹp nhưng lại sôi nổi. Mấy nhân viên đó vừa đứng vừa nói chuyện chẳng mấy ai để ý đến cặp đôi đang bị chen lấn ở trong góc thang máy. Giang Quân Hạo làm lá chắn giúp Lạc Nhan không bị chèn ép nhưng cũng vì thế mà khoảng cách của hai người gần đến không thể gần hơn. Lạc Nhan để tay lên người của Giang Quân Hạo tránh anh áp sát vào mình nhưng tư thế này khiến cả hai đều tỏ ra ngượng ngùng.
"Lạc Nhan... " Giang Quân Hạo khẽ gọi tên của cô.
Lạc Nhan vờ như không nghe thấy, cô quay mặt đi, hai bên má ửng đỏ trông vô cùng đáng yêu. Giang Quân Hạo đưa tay nắn cằm của cô, sau đó từ từ cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Nhan.
"Ưm…"
Lạc Nhan giật mình định đẩy Giang Quân Hạo ra nhưng chợt nhớ thang máy đang đông nghẹt người, cô không thể làm gì ngoài việc mặc kệ. Cô siết chặt lấy vạt áo của anh, nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn của Giang Quân Hạo.
Sau một hồi, thang máy cũng mở ra, toàn bộ nhân viên ban nãy liền đổ xô ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc trong thang máy chỉ còn Lạc Nhan và Giang Quân Hạo. Anh vẫn đứng ép cô vào một góc và dường như không có ý định bỏ tay ra.
"Giang Quân Hạo, xuống tầng một rồi, tôi phải đi đây."
Lạc Nhan cố đẩy Giang Quân Hạo ra khỏi người mình nhưng càng đẩy anh càng áp sát lại.
"Chờ một chút."
Giang Quân Hạo không cho Lạc Nhan rời đi cũng vì thế mà thang máy lại đóng cửa lại. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên Lạc Nhan để yên cho Giang Quân Hạo hôn mình mà không phản kháng. Có lẽ là vì lời hứa trước đó ở trên văn phòng nên cô mới làm như vậy.
"Anh còn muốn gì nữa? Không phải hôn cũng đã hôn rồi sao?"
Lạc Nhan đề phòng đưa tay lên che miệng nhằm ngăn cản Giang Quân Hạo hôn mình lần nữa. Thấy cô che miệng, Giang Quân Hạo bỗng cau mày khó chịu:
"Em nghĩ Giang Quân Hạo anh là kẻ biến thái cứ thích cưỡng hôn em sao? Thật nực cười…"
Nghe anh nói vậy, Lạc Nhan dần mất đi sự đề phòng, cô từ từ hạ tay xuống nhưng cô lại không biết mình đã bị anh gài bẫy. Giang Quân Hạo nhếch miệng cười đầy nguy hiểm, anh giữ lấy cổ tay của cô ép vào thang máy. Trước khi cưỡng hôn cô lần nữa, anh đã nói:
"Em nghĩ đúng rồi đấy, anh chính là một tên biến thái."
"Ưm."
Cứ như vậy, hai người họ ở trong thang máy hôn nhau tận năm phút. Lạc Nhan rời đi trong tình trạng môi đã nhòe hết son nhưng vì đang vội nên cô chỉ biết vừa che miệng vừa chạy. Giang Quân Hạo hài lòng với nụ hôn ấy, anh vui vẻ trở về văn phòng của mình sau khi Lạc Nhan rời đi.
Lạc Nhan bắt taxi trở về T Gou thì thấy mọi người đang đứng đợi cô ở trước cửa rồi. Hân Xuyên thấy Lạc Nhan đang chạy về phía này liền vẫy tay:
"Cô đi đâu thế? Mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi đó."
"À, tôi còn phải nhờ người chăm sóc cho con trai nữa nên mới đến muộn."
Phong Tư Mạc đột nhiên bước đến, thấy vết son bị nhòe trên mép của cô liền nói:
"Cô Lạc Nhan, ở chỗ này…"
Phong Tư Mạc chỉ tay vào môi mình để ra ký hiệu cho Lạc Nhan nhưng cô lại không hiểu mà cứ ngây người nhìn anh ta. Hết cách Phong Tư Mạc đành phải tự mình giúp cô lau vết son bị nhòe. Khoảnh khắc giám đốc lau son cho nữ nhân viên khiến những người khác đứng đó không khỏi ồ lên. Đúng lúc đó Dương Hạ Nghi bắt gặp được cảnh tượng này liền rút điện thoại ra chụp lại. Cô ta đang làm việc cho Hoắc Diệu Na vì vậy cũng có trách nhiệm để ý đến hành động của Phong Tư Mạc dành cho Lạc Nhan.
Lạc Nhan vô thức lùi lại phía sau rồi tự dùng tay mình để lau. Cô không muốn người khác nhìn vào lại nghĩ cô quyến rũ Phong Tư Mạc. Giống như cái cách Hoắc Diệu Na trước đây bắt ghen cô, mà cô cũng không muốn người trong công ty nói giám đốc quan tâm đến cô một cách khác thường nên cô phải giữ một khoảng cách nhất định với Phong Tư Mạc.
Sau khi đoàn xe của tổ thiết kế 2 khởi hành thì Dương Hạ Nghi trốn ở một góc rồi gửi hình mình vừa mới chụp được cho Hoắc Diệu Na. Hi vọng sau khi nhìn thấy bức ảnh này Hoắc Diệu Na sẽ phát điên lên rồi nhanh chóng tìm cách tiêu diệt triệt để Lạc Nhan.
Lúc đó Hoắc Diệu Na đang ở hồ bơi, dáng người của vị tiểu thư nhà họ Hoắc vô cùng nóng bỏng, vòng nào ra vòng nấy lại kèm thêm nhan sắc xinh đẹp đủ để lay động bao trái tim chàng trai. Tuy nhiên đúng là trên đời không có ai hoàn hảo, dù mang vẻ ngoài đẹp như tiên nữ nhưng cách hành xử của Hoắc Diệu Na lại chẳng ra gì hết. Khi thấy có tin nhắn gửi đến, Hoắc Diệu Na đã nhanh chóng mở lên xem.
Hình ảnh Phong Tư Mạc lau son cho Lạc Nhan đầy tình tứ khiến Hoắc Diệu Na tức sôi máu. Cô ta siết chặt lấy điện thoại rồi giận dữ hét lớn:
"Con hồ ly tinh đáng chết đó sao mày dám quyến rũ anh Tư Mạc?"
Hoắc Diệu Na ghen đến mù quáng trong khi chưa biết sự việc thật sự là gì. Ở công ty, nhân viên nữ dù có cảm tình với Phong Tư Mạc cũng không được tiếp xúc gần với anh ta vì sợ Hoắc Diệu Na để ý. Thế nhưng Lạc Nhan lại hết lần này đến lần khác được Phong Tư Mạc quan tâm nên cô đã trở thành tầm ngắm của vị hôn thê khó tính của anh ta - Hoắc Diệu Na.
"Lạc Nhan, tôi sẽ khiến cô phải bị đuổi khỏi T Gou, cứ chờ đấy."
Triển lãm thời trang T Gou, bảy giờ tối.
Sau khi hoàn thành xong việc chuẩn bị trước các bộ đồ sẽ được trưng bày trong buổi triển lãm thì ai nấy đều tỏ ra vô cùng mệt mỏi. Nhìn những bộ trang phục đẹp đến điên đảo mà những nhân viên trong tổ thiết kế 2 và Lạc Nhan đều cảm thấy hài lòng.
Phong Tư Mạc bước đến chỗ mấy người họ, anh ta thấy họ làm việc quá chăm chỉ rồi nên định mời tất cả đi ăn tối.
"Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều, tôi muốn mời mọi người đi ăn tối xem như là đãi ngộ mà giám đốc dành cho tổ thiết kế 2."
Được giám đốc mời đi ăn tối là mơ ước bao lâu nay của những người trong tổ thiết kế 2, bọn họ vui sướng đến nhảy cẫng cả lên. Ai đó trong số họ nói vu vơ:
"Nếu giám đốc đã nói vậy thì chúng tôi cũng không dám từ chối."
Phong Tư Mạc mỉm cười nhìn bọn họ sau đó quay sang hỏi Lạc Nhan. Có lẽ cô cũng chính là một trong những lý do Phong Tư Mạc muốn mời cả tổ của cô đi ăn tối.
"Lạc Nhan, cô sẽ đi chứ?"
"À… mọi người cứ đi ăn trước đi, tôi muốn ở lại để sửa lại vài thứ."
Thấy Lạc Nhan không đi cùng nét mặt của Phong Tư Mạc cũng không còn tươi tỉnh. Nhưng anh ta đã hứa với tổ của cô là sẽ mời họ đi ăn tối nên không thể không giữ lời.
"Vậy cô nhớ phải đến đấy nhé?"
"Vâng, nếu xong việc tôi sẽ tới."
Lạc Nhan đúng là một kẻ cuồng công việc nhưng thực ra cô chỉ muốn chăm chút thật cẩn thận để buổi triển lãm ngày mai không xảy ra chuyện gì mà thôi.
Phong Tư Mạc cùng các nhân viên khác rời khỏi triển lãm, lúc này chỉ còn Lạc Nhan là ở lại dọn dẹp. Chiếc xe ô tô lạ đỗ ở phía xa cũng bắt đầu tiến gần đến triển lãm khi thấy xe ô tô của T Gou rời đi. Những người bịt mặt mang dáng vẻ bí hiểm lẻn vào trong triển lãm, bọn chúng tưởng không còn ai nữa nên mới ra tay.
Lúc đó Lạc Nhan đang ở trong phòng để đồ nên cô không để ý rằng có người đang tiếp cận những bộ trang phục trưng bày ngoài kia. Bọn người lạ mặt đó trên tay cầm kéo và cầm dao bắt đầu phá hết những mẫu thiết kế của Lạc Nhan.
Nghe thấy tiếng động lạ, Lạc Nhan từ trong phòng chạy ra, cô nhìn thấy những đứa con tinh thần của mình đang bị cắt ra thành nhiều mảnh liều mạng chạy đến.
"Các người làm gì vậy? Tại sao các người lại cắt chúng, mau dừng lại không tôi sẽ báo cảnh sát đó."
Lạc Nhan chạy đến cào cấu vào tay của một tên, cô vô thức xé rách tay áo của hắn và nhìn thấy hình xăm trên tay hắn. Thấy vậy, hắn liền hất cô sang một bên khiến Lạc Nhan ngã bịch xuống đất.
Bọn người đó không để ý đến cô mà tiếp tục cắt xé, nhiệm vụ của chúng là không để buổi triển lãm được diễn ra suôn sẻ nên phải dùng đến cách này. Một mình Lạc Nhan không thể đấu lại được bọn chúng vì vậy cô bèn đứng dậy bấm gọi cho cảnh sát tới.
"Alo, ở đây đang có những ké phá hoại xin hãy… ư."
Bốp!
Từ phía sau, có một kẻ bịt mặt đánh ngất Lạc Nhan bằng một cây gậy.
Lạc Nhan chưa kịp nói địa chỉ thì cả người và điện thoại đã ngã xuống đất.
Một tên trong đám người đó bước đến ngắt kết nối trên điện thoại của Lạc Nhan, bọn chúng mặc kệ cô sau đó liền tiếp tục phá. Cho đến khi tất cả các bộ trang phục đều không còn nguyên vẹn thì bọn chúng mới kéo nhau rời đi.
Trên sàn nhà lạnh lẽo với những bộ trang phục đã bị cắt xé không thương tiếc, Lạc Nhan nằm bất tỉnh với chiếc điện thoại ngay bên cạnh. Đột nhiên điện thoại của cô sáng lên, tiếng chuông reo báo có người gọi đến. Trên màn hình hiển thị tên Giang Quân Hạo nhưng Lạc Nhan đang bất tỉnh không thể bắt máy được.
Ở đầu dây bên kia, Giang Quân Hạo thấy Lạc Nhan không nghe máy liền gọi lại lần hai. Mặc dù chuông reo lên một lúc lâu nhưng không có ai bắt máy hết. Giang Quân Hạo đã đưa Lạc Tiểu Duy về nhà mình lâu rồi nhưng không thấy cô gọi điện nên anh đành gọi cho cô.
"Lạ nhỉ? Tại sao cô ấy lại không nghe máy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?"