Giang Thiên Hoa Lạc (Sơ Bộ)

Chương 1: Hắn là ai?




Hắn là người mà cả đời này cô có với cũng không tới được. Tình cảm của cô trong mắt hắn lại là một sự nhục nhã. Vì sao ư? Ha ha! Hắn - Đấu Hỏa Diệp - Kẻ đứng trên vạn người, giết vạn người lại là ba của cô!

Cái gì gọi là loạn luân? Đại nghịch bất đạo? Cô vốn không cần biết, vậy hắn để tâm làm gì?

Hắn nuôi cô từ khi cô nhìn thấy thế giới nhỏ bé này. Khi thì cho cô ăn no, ru cô đi ngủ; không ngần ngại thay đồ, giặt giũ cho cô. Sáng thức dậy nở nụ cười chào đón ánh bình minh, đêm xuống ôm cô kể những câu chuyện cổ tích mà thực ra hắn chính là tác giả.

Hắn cùng cô xây dựng một gia đình hạnh phúc mà chỉ có hai người. Cùng cô vui vẻ lau dọn biệt thự, cùng trồng hoa ở khuôn viên, nuôi cá ở bể nước; rảnh rỗi còn trồng một cây đào ở sau nhà, ngày ngày vun tưới, bắt sâu.

Cô thích nhìn vẻ mặt của hắn những lúc hắn quan tâm, lo lắng cho cô. Đặc biệt rất thích mỗi khi hắn ôm cô xuống bể bơi để tắm. Là hai người cùng tắm chung! Dưới ánh nắng, mái tóc đỏ của hắn nổi bật một mảng, đẹp đến nóng mắt! Cô còn thích mỗi tối được ôm hắn đi ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn trong bóng tối, cứ như vậy rồi chìm vào giấc mơ thơ mộng. Ở đó có hắn, có cô, hai người mãi mãi ở bên nhau. Cô tin hai người chắc chắn sẽ như vậy.

Nhưng mà hôm nay cô lại mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Tự ý vào phòng của hắn, lục lọi đồ đạc, còn vẽ bậy lên tập giấy quan trọng của hắn.

Xong rồi!

Hắn đứng đó nhìn cô mà người run lên từng đợt, hai tay nắm chặt, môi mím lại, sau đó đóng cửa lại, khóa chốt.

Hắn... Hắn tính giam cô?

"Tư nhi! Phạt con trong này một ngày, không được ăn cơm! Khi nào hối cải mới được ra, nghe chưa?"

Cô... Cô đâu làm gì nghiêm trọng mà hắn nhốt cô, còn tính bỏ đói? Chưa bao giờ cô thấy hắn giận dữ đến thế. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn la cô. Tại sao a? Hắn không thương cô nữa a!

Không biết khi đó trong đầu cô chứa cái gì, lại ngây thơ chạy ra ngoài ban công lầu hai nhảy xuống. Vết thương may mắn không nặng lắm, tuy nhiên phải nằm trên giường bệnh ba tuần, được hưởng chế độ ưu đãi, quan tâm của hắn. Nhiều khi nghĩ lại cô vẫn thấy sợ hãi, sao lúc đó lại có thể nhảy lầu tự tử?

Hắn nói ra cô mới biết. Tờ giấy đó vốn là bản hợp đồng mua bán giữa hắn và công ty ở nước ngoài, chỉ vì cô mà hỏng hết cả kế hoạch. Mắt cô long lanh như cún con nhìn hắn. Cô thề, sẽ không bao giờ cô tự động lục đồ của hắn khi chưa được sự cho phép!

Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy, cho đến một ngày, năm đó cô vừa tròn mười năm tuổi, cũng là năm của cái tuổi thanh niên mới lớn. Sẩm tối cô đi tắm rửa lại vẫn chứng nào tật nấy quên không mang đồ để thay. Biệt thự hôm nay vừa hay lại mất điện. Cô to gan gọi hắn:

"Ba! Tư nhi quên không mang đồ!"

"Ở yên đấy! Mất điện rồi. Không được lộn xộn!"

Hắn ở bên ngoài lục đục xem ổ điện, nghe thấy giọng cô liền lập tức ra lệnh, sau đó tiến về phía tủ đồ.

Cô đứng trong nhà tắm cười cười. Nghe thấy tiếng bước chân cũng biết là hắn đang đến gần.

"Đồ để bên ngoài. Trời tối đi cẩn thận kẻo ngã." Hắn nhẹ giọng nhắc nhở.

"Vâng!" Cô vui vẻ đi về phía cửa, không ngờ giữa đường giẫm phải bánh xà phòng, vậy là mông tiếp đất. Cô hét lên một tiếng thê thảm: "Á!"

Hắn lập tức quay lại, mặt tái mét. Biết ngay mà! Chuyên cái thói đi tắm vứt đồ lung tung! Có điện còn bị ngã, giờ không có điện, chắc...

Hắn không dám nghĩ nữa, lập tức đạp cửa xông vào.

"Tư nhi!"

Mặt hắn đen lại, nhìn cô nằm im dưới đất, không một mảnh vải che thân.

Cô không nhớ rõ ngày đó hắn đưa cô ra ngoài bằng cách nào, chỉ biết sau ngày ấy, cô không còn nhìn thấy hắn nữa. Hắn bỏ đi không nói với cô một tiếng, cũng không thư từ để lại, chính thức biến mất khỏi cuộc sống của cô. Tại sao lại làm như vậy? Cô đã làm gì khiến hắn tức giận bỏ đi sao?

Ba năm sau, hắn đột nhiên trở về, vẫn như ngày đó quan tâm, lo lắng cho cô nhưng không còn dịu dàng, ân cần như ngày trước. Hắn thay đổi rồi? Nhiều khi cô nghĩ hắn rõ ràng luôn tìm cách né tránh cô. Chính vì thế nên mới ít khi về nhà, cũng ít tiếp xúc với cô.

Ba năm rồi! Ba năm cô không ở bên hắn nhưng hắn vẫn sống tốt, còn cô thì khác. Trước mặt người ngoài có thể xem như không có gì, nhưng thực ra trong lòng cô nghĩ gì chỉ mình cô biết. Cô tuy không nói ra nhưng không có nghĩa là cô không để ý. Ví dụ như, hôm nay hắn mang một người phụ nữ về nhà. Cô ấy xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, nụ cười lại quyến rũ, nghe nói là thư ký mới của hắn. Thì sao? Có quyền tự do đi vào nhà này, có quyền thân mật với hắn? Cô ta là ai chứ?

"Như con thấy, bạn gái của ba." Hắn lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt không cảm xúc.

Cô nhếch môi: "Ba không thương Tư nhi nữa?"

Ba năm rời đi, hắn đã quyết định rồi? Vì thế cho nên... Cho nên muốn đẩy cô ra thật xa? Cho nên muốn đi tìm người phụ nữ khác? Ha ha!

"Tư nhi!" Hắn cao giọng.

"Tại sao năm đó lại bỏ đi?"

Hắn lặng lẽ nhìn cô, im lặng không nói.

Được! Hắn được lắm! Nhất quyết không chịu nói ra lý do? Cô... Cô điên thật rồi!

"Tôi không muốn nói nhiều nên tốt nhất cô mau rời khỏi đây đi."

"Dựa vào đâu?" Cô cười nhạt, mắt nhìn Tĩnh Du khinh bỉ: "Đây là nhà tôi, không phải nhà cô!" Còn dám đuổi cô ra khỏi nhà? Gan cô ta lớn thật!

"Nghinh Tư, cô nên biết rằng cô không phải con ruột của A Diệp đi!" Tĩnh Du ghé sát tai cô, giọng mê mị: "Đều là phụ nữ với nhau, tôi hiểu trong đầu cô nghĩ gì. Cô thích A Diệp, đúng không?"

Toàn thân cô bất động, môi mím chặt, mặt tái mét.

"Ha ha ha! Đấu Nghinh Tư ơi là Đấu Nghinh Tư! Cô thử nghĩ mà xem, nếu để chuyện này đến tai A Diệp thì anh ấy sẽ nghĩ như thê ́nào? Con gái mình tận tình chăm sóc suốt bao năm qua lại có ý nghĩ bần tiện như vậy! Cô không thấy xấu hổ, nhưng cũng đừng làm mất mặt anh ấy!"

Cô như người mất hồn, mắt dán chặt xuống ngón chân mình. Thích hắn? Cô thích hắn sao?

Bao nhiêu năm qua cô chỉ dám giữ kín chuyện này ở trong lòng, không nói cho ai biết, cũng không để lộ ra bên ngoài. Cô không dám tin mình lại thích hắn. Nhưng hôm nay, Lý Tĩnh Du đã thành công hạ gục cô. Câu nói đó như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô, đau đớn vô cùng.

Nếu hắn biết chuyện này thì sao? Sẽ ghét bỏ cô, kinh tởm cô, đuổi cô ra khỏi nhà? Sau này và mãi mãi sẽ không được gặp nhau?

Cô nhớ những lúc ở bên hắn nhờ hắn chỉ bài, nhớ những lúc cô lẽo đẽo theo sau hắn vòi vĩnh, cô nhớ cả mỗi đêm một nhà hai người cùng nằm cạnh bể bơi đếm sao. Đâu mất rồi? Cô nhớ, nhớ tất cả, nhưng hắn thì không.

"Ba! Mai Tư nhi sẽ tới Bắc Kinh." Cô cúi mặt không dám nhìn hắn, hai tay đan chặt phía sau.

"Để ba thu dọn đồ đạc." Hắn bình tĩnh nhìn cô, ý định muốn đi lên phòng.

"Không cần đâu! Con dọn dẹp xong rồi."

Cô nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng. Cô biết mà, hắn sẽ không ngăn cản cô. Nhưng mà trong một phút giây nào đó cô vẫn mong hắn nắm tay ngăn cô lại và nói như thủa cô còn bé xíu: "Không nên. Ở một mình con không thể chăm sóc tốt cho bản thân."

Được! Cô làm được! Ba năm trước còn có thể, tại sao bây giờ lại không? Hắn không có cô vẫn sống tốt. Vậy cô cũng như vậy, không có hắn, cô vẫn sống rất thoải mái.

Hôm nay cô đặc biệt đi uống rượu giải sầu với bạn bè. Cái đám người này thật là, sao dám ngăn cản cô chứ? Đấu Nghinh Tư cô là ai chứ?

"Nghinh Tư, đủ rồi! Anh đưa em về."

"Duy Phong!" Cô mỉm cười nhìn Phong, mặt mũi vì rượu mà đỏ bừng, chân đứng không vững.

"Em say rồi." Duy Phong đỡ cô ra xe, không ngờ giữa đường lại bị người khác chặn lại.

Là hắn. Sao hắn lại tới đây?

"Buông tay!" Hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.

Duy Phong chỉ khẽ liếc hắn, sau đó ôm cô vào trong xe.

Bốp! Duy Phong lệch cả quai hàm, máu từ miệng rỉ ra. Anh ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Chỉ chờ có thế, hắn ôm cô vứt vào xe của mình, lập tức lái đi.

Cô không tìm được trên đời này thứ gì lại kinh tởm hơn cả tình yêu cô dành cho hắn. Biết rõ là không thể nhưng cô lại cố chấp đâm đầu. Càng bước càng không có lối ra. Muốn quay lại nhưng không một ai dẫn lối. Vì hắn chính là người gây ra tất cả. Đều tại hắn! Tại sao lại chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho cô? Tại sao lúc nào cũng ân cần, dịu dàng? Tại sao luôn là chỗ dựa vững chắc của cô? Hắn - Tại sao lại là ba cô kia chứ? Cô không cam tâm! Nhưng vạn lần đều không thay đổi được sự thật.

Trong cơn say, cô mơ màng cất tiếng:

"Thực ra... Yêu là gì? Duy Phong?"

Hắn nắm chặt vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

"Yêu? Tôi không hiểu!" Cô nhoài người ra ngoài, hét lớn, tay chỉ chỏ mấy người lái xe bên ngoài: "Yêu là gì hả mấy người kia? Như thế nào mới gọi là yêu? Chỉ yêu một người lí nào cũng không được ư? Tên khốn này! Sao ông lại tàn nhẫn với tôi thế hả?"

"Tư nhi! Không được lộn xộn! Nguy hiểm!" Hắn gắt.

Mặt cô xịu xuống, ánh mắt nhìn hắn mơ màng: "Duy Phong, anh yêu em. Đúng không?"

Hắn đơ ra, sau đó mặt đen lại. Cô... Cô thế nào mà lại nhìn hắn thành người đàn ông khác?

"Vậy chúng ta hẹn hò đi." Giọng cô nhẹ như gió.

"Tư nhi! Không được nói lung tung!" Mặt hắn đã thấy vài huyết rồi. Chắc chắn là đã tức giận đến cực điểm.

"Chưa vừa ý? Được! Vậy giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn." Cô tiếp.

"Con câm miệng!" Hắn điên tiết, hận một nỗi không thể khâu miệng cô lại. Đánh ngoặt tay lái vào vỉa hè, hắn chửi thề: "Mẹ kiếp!"

Cô biết chọn thời điểm để ngủ thật đấy! Sao lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà! Muốn hẹn hò, kết hôn? Hắn chưa cho phép, sao cô dám tự ý? Chỉ mới một tháng hắn không ở bên cạnh, tại sao cô lại thay đổi đến chóng mặt như thế này? Cô muốn lấy người khác? Cô trưởng thành rồi! Cô muốn xa hắn thật rồi! Hắn phải làm gì hai người mới trở lại được như xưa? Rốt cuộc phải làm gì cô mới trở lại là Tư nhi bé bỏng của hắn?