Thích Tôn Hách tay cầm khăn đưa lên, nhìn một lúc.
- Cô nương nói là chiếc khăn này? - Chàng ngước mắt nhìn hồng y nữ tử trước mặt, như có gì khó nói.
- Đúng vậy. - Ỷ Cẩn Sam nhẹ nhàng đáp.
Thấy Thích Tôn Hách không đáp, nàng đưa tay định với lấy chiếc khăn thì chàng đột nhiên đưa chiếc khăn ra sau lưng, khoé miệng chàng cong lên, nở nụ cười khó nhận thấy.
- Cô nương đây không biết cao danh quý tánh là chi? - Hách tiến lên một bước, hai ngươi tựa bốn mắt nhìn nhau qua tấm màn che của. - Là cô nương của thương gia họ Ỷ mới đến hay là chim vàng anh khoác lên mình chiếc áo của ráng chiều¹?
Cẩn Sam nghe thấy trong lòng có chút kinh ngạc nhưng không lấy làm bất ngờ, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Công tử đây nói đùa rồi, ta đương nhiên là cô nương của thương gia họ Ỷ rồi. - Nàng đưa tay ra, bàn tay ngửa lên. - Xin công tử trả lại chiếc khăn ấy cho muội muội ta đang ngồi trong xe ngựa, nữ tử Đại Xuyên không quen lộ mặt, mong công tử lượng thứ.
Thích Tôn Hách nghe thấy là của người ngồi trong xe, gương mặt dường như hơi thất vọng. Tay cầm chiếc khăn miễn cưỡng đưa lên, dừng lại khi đưa tay đến gần tay của nàng.
- Vậy ta xin trả lại chiếc khăn này cho muội muội của cô nương.
Nói xong chàng nhẹ nhàng để chiếc khăn lên lòng bàn tay của Cẩn Sam, nàng cũng từ tốn nhận lấy, cúi người cảm tạ, rồi nàng quay lưng đi. Tôn Hách nhìn theo bước chân nàng, trong lòng trào dâng lên thứ cảm xúc không vui, chàng bất giác tiến lên một bước và lên tiếng.
- Cô nương, cô vẫn chưa nói cho ta biết cao danh quý tánh của cô. - Chàng nhẹ nhàng hỏi.
Ỷ Cẩn Sam đang định bước lên bậc thang lên xe ngựa thì nghe chàng hỏi, khoé môi nàng khẽ cười.
- Ở Đại Xuyên ta có câu: " Hồng y nữ tử điệu múa kinh diễm, quân điểm lên xiêm y đoá dâm bụt." - Nàng chậm rãi đáp.
Lúc ấy, Lý Giản Khuyết cũng vừa đến, chàng đang chạy về hướng của Tôn Hách có đi ngang Ỷ Cẩn Sam thì vô tình tấm màn của y bị gió làm bay lên, chàng nhờ đó cũng lờ mờ thấy được khuôn mặt của Sam, nhưng rồi Khuyết cũng đi nhanh về phía Hách đang đứng.
Sau đó nàng cũng lên xe ngựa, đoàn người lạo tiếp tục đi. Đi được mới được một lúc, Hồ Mộc Giang đã lên tiếng hỏi y.
- Chúng ta đi đâu?
Ỷ Cẩn Sam chầm chậm đáp.
- Trầm Lan sẽ an bài hết, chúng ta cứ đi tự sẽ có người của Kiếm Điệp, Đao Thám dọc đường làm ám hiệu để người của ta thấy.
- Bọn họ không phải muốn giết chúng ta à? - Giang nhìn vào mắt của y mà hỏi.
Câu hỏi của cô làm Cẩn Sam như giật mình, không ngờ đến.
- Cho nên từ lúc bị mấy tên áo đen kia tấn công cô đã biết họ là người của Trầm Lan?
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Rồi Giang quay đầu đi nhìn nơi khác.
- Ừm, ta đoán Côn Võ Môn là chính và có vài người của Đao Thám, Thương Vệ vì cách họ cầm đao và bộ pháp họ dùng.
Cẩn Sam cũng nhìn nơi khác rồi đáp.
- Ngươi đoán đúng rồi, ngoài Kiếm Điệp luôn đóng vai trò là trung lập thì ở Trầm Lan đều chia thành Thương và Y, chỉ Thương Vệ và Y Sát ta.
Trong lúc này, Hách và Khuyết đã vào một quán trà gần ấy. Hai người nhẹ nhàng rót trà, thưởng trà. Rồi đột nhiên Giản Khuyết lên tiếng.
- Hách này, ta ban nãy vô tình thấy mặt cô nương ấy, quả nhiên rất giống.
- Ừ, huynh nói không sai, câu nói đó của huynh cũng đúng đấy. - Chàng đưa tay lấy tách trà, uông một ngụm, miệng nở nụ cười. - Vốn tưởng hồng y nữ tử chỉ ghé vào một thành nào ngờ họ không ngại tạo ra động tĩnh, đi cả hai thành Dương và Lộc Hi.