Giang Sơn Tác Giá

Chương 9




Thừa Khải năm ba cuối hè, Tây Sở Long Ký quả nhiên xâm chiếm, may nhờ Diên Hằng cùng Phong Nhiêu có phòng bị, đầu năm đã sớm sai Lôi Ngao Thành mang theo Cung Kiêu Hoành đi bố trí canh phòng.

Long Ký trong vòng một tháng công thành ba lần, trên sa trường mất đi ba mãnh tướng, không ham chiến nữa, lui binh về trong Tây Sở.

Lôi Ngao Thành thấy lui binh, cũng không thừa thắng xông lên, chỉ cố thủ thành trì, sai bảo tướng sĩ trông coi thành, trái lại Long Ký nghi ngờ Diên Hằng còn có chiêu khác, không dám manh động.

Qua năm tháng tới mùa thu, gián điệp của Long Ký mới báo lại, Diên Hằng dẫn mười lăm vạn thiết kỵ đã bước vào trong Đông Lăng!

Tứ quốc ngoại trừ Nam Nguyên thì binh lực của Đông Lăng là yếu nhất, mà hoàng đế Đông Lăng lại sợ chết đầu hàng, Diên Hằng cứ như thế lấy được Đông Lăng!

Long Ký biết được người của mình cài vào đại khái đã bị Diên Hằng diệt trừ, tin tức lúc này truyền tới mình không biết ở trên đường đã trễ nãi bao lâu, chắc chắn giờ phút này, thiết kỵ của Diên Hằng đang san bằng hoàng đô của Đông Lăng không chừng.

Hiện nay quay về muốn tìm Lôi Ngao Thành gây phiền phức cũng đã muộn, Diên Hằng lúc trước dẫn mười vạn tinh binh xâm chiếm Nam Nguyên, gần như chưa tổn hại một binh tướng nào, Nam Nguyên mặc dù vừa đánh vừa lui, dù có thương vong, nhưng cũng không hơn trăm người, không tổn hại đến căn cơ.

Hiện nay binh lực của Diên Hằng cùng Phong Nhiêu hợp lại một chỗ, ngay cả Long Ký cũng không dám khinh địch.

Gần tới mùa đông, Diên Hằng dễ như ăn bánh lấy được giang sơn Đông Lăng, để lại Trương Thiên cùng vài tướng lĩnh tâm phúc ở lại đô thành Đông Lăng chỉnh đốn quốc sự, bản thân lại dẫn theo nửa binh lực trở về Nam Nguyên.

Hắn nửa năm nay không gặp Phong Nhiêu, hai người ở Nguyên Thủy thành chạm mặt, còn chưa mở lời, Phong Nhiêu đã bị thô bạo bắt lên ngựa, hai người một ngựa chạy như bay vào thành, lúc vào tới tẩm cung, xiêm y của Phong Nhiêu đã bị cởi đi một nửa, hai chân dài trơn bóng, trên người chỉ còn lại áo khoác mỏng.

Tiểu biệt thắng tân hôn (1), ngày kế Phong Nhiêu cùng Diên Hằng đều chưa đứng dậy, qua ba ngày, chúng thần ở trong kim loan bảo điện mới nhìn thấy hình bóng của Diên Hằng.

Đảo mắt lại tới mùa xuân, hai vị huynh trưởng của Diên Hằng cuối cùng ngồi không yên, hiếm thấy ‘Cùng chung kẻ thù’, cả hai cùng nhau đi gặp phụ hoàng nói đạo lý, sợ tam đệ của bọn họ cầm binh cao, sẽ quay về độc chiếm thiên hạ.

Hoàng đế Bắc Diên triệu Diên Hằng về nước, mệnh cha khó cãi, Diên Hằng biết mình có ngày cũng phải đi, chỉ là trong lòng không muốn rời xa Phong Nhiêu.

Ngày khởi hành ấy, Phong Nhiêu kéo Diên Hằng chơi đùa cả một đêm, thân thể gần như rời rạc mới hầu hạ hắn mặc y phục, Diên Hằng vốn định ngăn lại bắt y nằm xuống, nhưng nghĩ tới hai người lần từ biệt này không biết phải trải qua bao nhiêu năm tháng, càng tham luyến quãng thời gian này.

Phong Nhiêu không biết có phải do cả người không có khí lực, hay là không muốn hắn đi, làm cái gì cũng chậm rì.

Diên Hằng cũng không giục, chỉ nhìn y, giống như muốn đem người này tiến nhập vào xương tủy.

Phong Nhiêu quỳ gối mang giày cho hắn, mang xong cũng không đứng dậy, ngẩng đầu cười nhìn hắn, sau đó nghiêng mặt đi, đem hai gò má kề sát đầu gối Diên Hằng: “Lần này trở lại, phụ hoàng của ngươi cũng nên thoái vị cho người có tài.”

Diên Hằng ‘Ừ’ đáp lại, lời của Phong Nhiêu hắn cũng nghĩ trong lòng. Hắn sỡm đã có trăm phần trăm tự tin sẽ nắm được giang sơn Bắc Diên.

“Có đế vị Bắc Diên, có thể suất binh xuôi nam, đi qua sông Hà Tây có thể đi vào trong Tây Sở.” Phong Nhiêu nhỏ giọng nói, “Ta sẽ an bài hết cho ngươi.”

Diên Hằng lại ‘Ừ’ tiếp, tay khẽ vỗ về tóc dài đen sẫm của Phong Nhiêu, trong lòng dao động.

Thuở còn trẻ, hắn có dã tâm thống nhất tứ quốc, nếu như không phải có Phong Nhiêu giúp đỡ, đưa đến hai người Lôi Ngao Thành, Trương Thiên tới trợ giúp hắn, vì hắn bày mưu tính kế, giúp hắn bình định Nam Nguyên, Đông Lăng, hắn sao có thể chưa tới tuổi sinh trung niên đã có thể làm việc này?

Coi như Phong Nhiêu lúc đầu trợ giúp hắn là vì lê dân bách tính của Nam Nguyên, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, có lẽ cũng là vì hắn?

“Bệ hạ,” Phong Nhiêu bỗng nhiên run giọng nói, “Nô tì có chuyện muốn nhờ.”

Diên Hằng ngẩn ra. Phong Nhiêu trước kia vốn không gọi hắn là ‘Bệ hạ’, càng chưa tự xưng là ‘Nô tì’, vì vậy lời kia vừa dứt, Diên Hằng liền cảm thấy không đúng.

Phong Nhiêu đem mặt chôn trên đùi hắn, cũng không ngẩng đầu nhìn thẳng, không đợi hắn đáp lại liền mở miệng nói: “Đại cục định rồi, bệ hạ sẽ xưng đế tứ quốc, đến lúc đó xin bệ hạ không được định đô Nguyên Thủy thành.”

“Bệ hạ hãy đem Nguyên Thủy thành này ban cho nô tì đi —” Trong lời nói của Phong Nhiêu đã mang theo thanh âm nức nở, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt đã đỏ ngầu, bên môi lại mang ý cười: “Bệ hạ nếu như rảnh rỗi thì hãy trở lại thăm nô tì một chút, nô tì vẫn sẽ luôn chờ.”

Tay Diên Hằng vỗ lên hai gò má Phong Nhiêu, Phong Nhiêu lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, nâng bàn tay hắn lên, dùng hai gò má không ngừng cọ lấy: “Bệ hạ, nô tì tâm nhỏ, không chịu nổi nhìn ngài cùng người khác bên nhau, nếu như không như thế, ngày ‘Hãn phu’ nhất định sẽ thành, quấy nhiễu hậu cung không được an bình.”

Y chớp mắt, nước mắt lớn như hạt châu rơi xuống, làm bàn tay Diên Hằng nóng đến đau đớn, trong lòng chát đắng.

Cánh tay duỗi ra, đem người đang quỳ rạp dưới chân đỡ lên ôm chặt vào trong ngực, sau một hồi lâu mới nhỏ giọng ghé vào bên tai Diên Hằng nói: “Nguyên Thủy thành vĩnh viễn là của ngươi, lòng trẫm, cũng là của ngươi. Đợi, chờ trẫm.”

Thừa Khải năm tư cuối mùa xuân, Bắc Diên truyền tới tin chiến thắng, Bắc Diên đế thoái vị nhường người tài, Diên Hằng kế tục đế vị.

Qua năm tháng nữa, Diên Hằng suất binh thân chinh tới Tây Sở.

Long Ký dù sao cũng là thiện chiến dũng mãnh, dùng lực lượng của một quốc gia đánh với Diên Hằng một trận tới ba năm.

Thừa Khải năm bảy mùa đông, Long Ký mặc dù dũng mãnh, lại không thể địch mổi binh lực ba nước của Diên Hằng xâm chiếm, trong hỗn loạn bị tiễn bắn chết. Tây Sở như rắn mất đầu, hóa thành đám người ô hợp, không qua hơn tháng đã bị Diên Hằng diệt sạch.

Phong Nhiêu nghe tin nở nụ cười, sau đó đôi mắt xinh đẹp nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng.

Y vẫn luôn mong mỏi chờ đợi, nhưng thiên hạ này lại như xiềng xích đối với đế vương, đem người kia trói chặt, khiến hắn một chút tự do lựa chọn cũng không có.

Phong Nhiêu vẫn nhớ tới ngày ấy hai người lưu luyến, Diên Hằng đã nói rõ tâm hắn là của y, chuyện này liền đáng giá.

Thừa Khải năm thứ bảy, gần tới cuối năm, Phong Nhiêu đang phê duyệt chiết tử, chợt nghe bên tai vang lên tiếng vó ngựa, còn chưa sai người đến hỏi, liền nhìn thấy Diên Hằng toàn thân giáp đen vọt vào trong ngự thư phòng.

Phong Nhiêu nín thở, trừng lớn hai mắt không biết làm gì, chỉ sợ rằng bản thân đang nằm mơ.

Nhưng giấc mộng này cũng quá mức chân thật —

Giây phút bị Diên Hằng ôm vào ngực kia, bị Diên Hằng bá đạo hôn, giờ khắc công thành kia, tim Phong Nhiêu đã như ngừng đập.

Đêm đó, hai người tham lam ôm đối phương, dùng cách nguyên thủy nhất phát tiết đi nỗi nhớ bốn năm kia, mãi đến khi hai bên đều kiệt quệ, mới dính dáp ôm lấy nhau mà ngủ.

Ngày kế tỉnh lại nếu không phải Diên Hằng vẫn còn đó, Phong Nhiêu thật nghĩ rằng bản thân nhung nhớ đến điên rồi, mới làm ra trận mộng xuân đẹp đẽ điên cuồng này.

Diên Hằng cũng thức dậy, ôm lấy eo y, tay không thành thật sờ tới sờ lui, qua hồi lâu mới trách cứ nói: “Gầy.”

Phong Nhiêu dựa lại gần hôn lên cằm hắn, hôn sao cũng thấy không đủ: “Nhớ ngươi, nhớ đến điên rồi, cái gì cũng không muốn ăn, không hề thấy đói bụng.”

Diên Hằng hôn lại y, hai người cứ như thế môi lưỡi dây dưa, sau đó mở thở dốc nói: “Ta cũng thế, ta cũng nhớ ngươi. Nghĩ tới cũng không dám, cũng không dám viết thư cho ngươi, sợ nhấc bút lên, lại chịu không nổi muốn mọc cánh bay trở về gặp ngươi.”

Phong Nhiêu mỉm cười, si ngốc nhìn chằm chằm mặt Diên Hằng.

Nhìn một lát hai người liền hứng khởi, cảm xúc mãnh liệt đêm qua đã tan hết, lần này hai người từ từ làm, dường như mỗi chi tiết nhỏ lúc giao lấy nhau, đều đem bản thân tiến vào tận xương tủy.

Phong Nhiêu cho rằng Diên Hằng chỉ về thăm mình, qua một khoảng thời gian sẽ rời đi, cái gì cũng không kiêng dè, suốt ngày quấn lấy Diên Hằng cùng hắn thân thiết, đem bản tính ‘Hồ mị hoặc chủ’ kia phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Diên Hằng cũng hết sức phối hợp, hắn nhịn đã hơn bốn năm, tất cả đều phải tìm cách bù đắp lại.

Đợi đến hơn tháng sau Phong Nhiêu nghe Cận Hạ nói Diên Hằng muốn đóng đô ở Nguyên Thủy thành, sợ hãi thiếu chút nữa ném đi chén trà trong tay, tiếp tục nghe nàng nói Diên Hằng đẹp đi hết tất cả nghị luận của mọi người mà phong y làm hậu, càng giật mình tại chỗ, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.

Thừa Khải năm thứ tám mùi xuân, Diên Hằng thống nhất tứ quốc đăng cơ, thay đổi niên hiệu thành Thiên Hòa, nam hậu Phong Nhiêu đứng đầu, giải tán đi ba thị thiếp ở trong phủ Bắc Diên, phế đi chế độ tuyển tú, cũng không nạp thêm phi tần.

Thiên Hòa năm hai, bên trong Tây Sở xảy ra lũ lụt, bách tính lưu lạc khắp nơi, gần trăm hài đồng không người nuôi nấng.

Quần thần trong triều thường xuyên dùng cớ vua không thể không có người kế thừa mà giục Diên Hằng nạp phi sinh hài tử, Diên Hằng cùng Phong Nhiêu bàn bạc một hồi, ở trong gần trăm đứa nhỏ chọn một đứa nhỏ tài giỏi, đặt là Diên Tụng nuôi ở trong cung.

Thiên Hòa năm mười ba, Diên Tụng được lập thành thái tử.

Thiên Hòa năm hai mươi lăm, Diên Hằng thoái vị, nhường ngôi cho thái tử Diên Tụng, mang theo nam hậu Phong Nhiêu quy ẩn núi rừng, không để ý tới phàm nhân thế tục nữa.

Người đời sau nói tới Phong Nhiêu, khen chê không giống nhau, nhưng không cách nào phủ nhận công lao trợ giúp Diên Hằng thống nhất tứ quốc. Mà giai thoại được lưu truyền đến muôn đời, về việc y cùng Diên Hằng đều là nam tử, lại chung tình nắm tay nhau đầu bạc đến cả đời.