Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 98: Cứ Điểm Đông Nhật (Hạ)




Được người hướng dẫn, Dương Túc Phong bị bố trí cư trú tạm thời trong một cái lều cũ rích, vì còn cách đại thọ của Lương Phong những ba ngày nữa. Người đó trước khi đi còn nói: “Vì an toàn của các vị, xin đừng đi lại lung tung, nhất là khu vực cảnh giới, tránh phiền phức không đáng!”

Dương Túc Phong cười tít mắt đồng ý. Gã vừa đi khuất, lập tức bắt đầu phân công nhiệm vụ. Trừ Tang Cách, những người khác đều mang theo vũ khí, tha hồ ra ngoài dạo chơi, nhân tiện trinh sát địa hình luôn. Dương Túc Phong, Tang Cách hai người ngồi trong lều, tỉ mỉ đánh giá tình hình thành lâu.

“Mục đích của chúng ta là phải chiếm được nó!” Dương Túc Phong bình thản nói.

Tang Cách nhếch mép: “Bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, chi bằng chúng ta tìm Lương Phong, bắt lão trước đã!”

Dương Túc Phong lắc đầu: “Ta e tạm thời còn chưa được thấy mặt lão đâu… Phượng Thái Y thống lĩnh bộ đội sẽ bắt đầu tấn công sau giờ ngọ một chút, chúng ta chỉ có 4 tiếng đồng hồ. Lúc 10 giờ, tất cả đều phải quay về chuẩn bị.”

Tang Cách vẫn chưa thấy đã, nuối tiếc nói: “Nếu bắt được lão tặc Lương Phong thì hay quá! Lão tặc này nợ máu ngập đầu, không biết đã tàn hại bao nhiêu người rồi, phải bắt lão giao cho Chu đại nhân xử lý mới được!”

Dương Túc Phong cũng thấy tiếc, hạ giọng: “Đợi sau đi, sau này nhất định sẽ có cơ hội mà! Tô Liệt đang chờ lão ở hướng bắc. Nếu lão gặp may chạy trốn được, tìm đến hội quân với con trai, chắc chắn sẽ rơi vào lưới… Hả, người kia là…! A Phương Tác!”

Theo ánh mắt kinh ngạc của Dương Túc Phong, Tang Cách cũng đã nhận ra, dưới thành lâu, trong đám hỗn loạn hiện ra một tên phỉ, thật không ngờ lại là A Phương Tác. Dương Túc Phong há hốc miệng, không nghĩ ra sao A Phương Tác lại có mặt ở đây, còn biến thành thổ phỉ. Đang kinh ngạc, lại thấy A Phương Tác nghiêng người, thoắt cái đã biến mất tăm.

Tang Cách bồn chồn nói: “A Phương Tác sao lại ở đây? Hắn đến đây làm gì chứ?”

Dương Túc Phong lắc đầu, hắn cũng không biết. Hắn nhìn chòng chọc đám phỉ đồ qua lại, mau chóng chọn lấy một mục tiêu, lẳng lặng vòng từ sau lều ra, móc ra một kim tệ huơ trước mặt tên phỉ, nói nhỏ: “Vị huynh đệ này, giúp ta một việc có được không?”

Tên phỉ này chỉ là một đầu mục nhỏ, có mấy phần hung bạo và lanh lẹ, ngó thấy tiền thì hai mắt sáng rỡ, tham lam nhìn Dương Túc Phong. Hắn mỉm cười chỉ tay về phía lều mình ra hiệu. Tên đầu mục lập tức theo hắn vào lều, kết quả bị Tang Cách núp sẵn trong lều bắt gọn, kế đó tiến hành thẩm vấn tức thì. Đáng tiếc tên này thân phận không cao, chỉ miêu tả được đại khái sơ đồ kết cấu và địa hình cơ bản của Đông Nhật, nhưng với Dương Túc Phong vậy là đã đủ rồi.

truyenonline

Tra hỏi xong, Tang Cách đứng sau lưng tên phỉ dùng lực vặn mạnh đầu hắn, nhanh nhẹn giải quyết, kế đó có người bước vào mang thi thể đi xử lý. Cái chiêu giết người này là Dương Túc Phong dạy bọn họ. Gần như Lam Vũ quân ai cũng làm được trừ một người, Dương Túc Phong.

Các chiến sĩ ra ngoài trinh sát lục tục kéo nhnhau về, bọn họ cũng dùng cách giống Dương Túc Phong, lấy kim tệ dụ phỉ đồ tới tra hỏi, thẩm vấn xong lập tức giết người diệt khẩu. Tổng hợp kết quả điều tra, thẩm vấn của mọi người, Dương Túc Phong dễ dàng phác họa sơ lược bản đồ cứ điểm Đông Nhật. Kết cấu tổng thể của nó không quá phức tạp, mê cung không nhiều nhưng Lương Phong ở chỗ nào thì chưa biết. Ra vô nơi ở của Lương Phong đều là thuộc hạ tâm phúc, rất hiếm người ngoài lai vãng tới được, thành thử không cái lưỡi nào moi được tin tức gì.

Dương Túc Phong hài lòng gật đầu: “Đủ rồi, mọi người nghỉ ngơi 2 tiếng đi!”

Các chiến sĩ còn chưa kịp đặt lưng xuống, Tang Cách đã kêu khẽ: “Phong lĩnh, A Phương Tác lại xuất hiện kìa!”

Dương Túc Phong hấp tấp chạy ra cửa lều, quả nhiên A Phương Tác lại xuất hiện chỗ thành lâu, vẫn là bộ dạng một tên phỉ cà lơ phất phơ, đứng lơ ngơ vô công rỗi nghề. Bên cạnh y hình như còn mấy tên nữa, cũng cà lơ phất phơ như thế. A Phương Tác còn thân mật nói cười với chúng.

Tang Cách bực bội nói: “Hắn định làm cái gì thế?”

Dương Túc Phong hốt nhiên có linh tính, theo bản năng dời tầm nhìn sang trái. Chỉ thấy đại hán giống hải tặc vừa nãy dẫn theo sáu bảy người nghênh ngang đi từ ngoài vào, miệng ngậm một điếu cần sa to đùng, trong mắt không người. Động tác của A Phương Tác thình lình có chút biến hóa, y đút tay vào túi quần, tiếp đó lại lơ ngơ như cũ nhưng Dương Túc Phong đã nhìn ra có điểm bất thường.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Dương Túc Phong đột ngột ra lệnh.

Mấy chiến sĩ vừa mới nằm xuống vội vàng bật dậy, toàn bộ vũ trang ngồi chổm hổm, họng súng chĩa ra ngoài.

Tang Cách cũng đã nhận ra, A Phương Tác muốn gây bất lợi cho đại hán kia. Y đứng làng nhàng ở đó là muốn đợi gã đại hán. Quả nhiên, vừa trông thấy hắn, A Phương Tác đã vô ý đút hai tay vào túi quần.

Tang Cách sốt ruột hỏi: “Phong lĩnh, chúng ta phải thay đổi kế hoạch à?”

Quả nhiên, khi đại hán, Dương Túc Phong, A Phương Tác ba người đứng thành một đường thẳng, thân hình A Phương Tác đột nhiên lay động, lắc lư xiêu vẹo, trong tay y dường như có gì đó chuyển động, thình lình đập vào đầu đại hán. Song gã phản ứng rất nhanh, đột ngột quay đầu, nhìn thấy A Phương Tác thì run rẩy kêu lên: “Lại là ngươi!”

A Phương Tác rít lên một tiếng chói tai, cười lạnh, nháy mắt đã áp sát đại hán, tay cầm một đoạn chủy thủ, thình lình đâm vào ngực gã. Đại hán la thảm một tiếng, vung tay đấm vào mặt A Phương Tác làm y ngã xuống đất. Nhưng A Phương Tác thuận thế lăn một vòng, đứng bật dậy. Trong khi hộ vệ của đại hán còn chưa kịp phản ứng, y lại lăn trên đất một vòng, lăn sát đến người đại hán, thò tay vào ngực y móc ra một cuộn giấy da dê, sau đó nhe răng cười lạnh y hệt ác quỷ. Tay y lại vung vẩy thứ gì đó, đột ngột bám vào thành lâu, thì ra là một sợi dây thừng cực mảnh. A Phương Tác giang hai tay, bám lấy dây thừng nhanh nhẹn vọt đi.

Một loạt hành động mau lẹ vậy nhưng chỉ có bảy tám tên hộ vệ của đại hán phản ứng được. Đáng tiếc bọn chúng không có cung tên, chỉ có thể tức tối đứng đó gào thét, những tên phỉ khác vẫn còn ngây ra như tượng, dường như đợi xem náo nhiệt.

Đồng la cảnh báo vang rền, bọn phỉ đứng dưới thành lâu lúc này mới có phản ứng. Đủ loại còi chói tai vang lên, đám phỉ la hét, chạy trốn tứ tung. Thật nhanh, một đội cung tiễn hào hển chạy đến, ngửa mặt lên trời phóng tên, cung tiễn thủ trên thành lâu cũng bắt đầu bắn xuống. Bất quá, mớ tên này với A Phương Tác mà nói chả có tác dụng, y đung đưa qua lại trên dây thừng, dễ dàng tránh được làn mưa tên.

“Thần nhân…” Tang Cách bội phục nói.

Bất thình lình, một loạt tiếng hoan hô vang dội phát ra từ đám phỉ, chúng nhất loạt dõi mắt nhìn về phía nam. Một đại hán cao to thô kệch từ phía nam chạy qua, xoải bước đến gần thành lâu, tay cầm một cây Hổ Bí cung cực lớn. Đại hán này thân hình thô kệch, chân tay lực lưỡng, đầu còn quấn một cái khăn, hai mắt tròn xoe, giống như Kim Cang chuyển thế.

Tang Cách đột nhiên kêu lên: “Hỏng bét!”

Dương Túc Phong giật thót, vội vàng hỏi: “Sao thế?”

Tang Cách lắp bắp: “Loại Hổ Bí cung này lực sát thương cực lớn, lực đạo cũng hết sức kinh khủng, nếu không có trình độ bắn cung cao cường không cách nào giương cung được… ôi da, tên này có quá nửa là lão tam Hoàng Thiên Lai…”

Dương Túc Phong hấp tấp nhấc một khẩu súng, ngắm chuẩn đầu Hoàng Thiên Lai. Ai nấy đều nói Hoàng Thiên Lai là cao thủ thiện xạ, không thể để lão gây hại cho A Phương Tác được.

Quả nhiên, Hoàng Thiên Lai hùng hổ bước tới phía dưới thành lâu, giương cung lắp tên, cung tròn vành vạnh, tách một tiếng, mũi tên rời khỏi tay xé gió bay về phía A Phương Tác. Người A Phương Tác đang lơ lửng giữa không trung, rút mũi chủy thủ ra, chém vào đoạn giữa mũi tên một cách chính xác. Mũi tên lông ngỗng chệch đi, lướt qua người A Phương Tác, cắm phập vào tường thành. Song A Phương Tác cũng bị dư lực của mũi tên chấn động, lắc lư trên dây thừng.

“Hay!” đám phỉ đồ bùng lên một tràng khen ngợi muốn lủng màng nhĩ.

Dương Túc Phong không chần chờ, lập tức bóp cò. Hổ Bí cung trong tay Hoàng Thiên Lai còn chưa buông xuống đã ngã lăn quay, trán phọt máu tươi trong khi đám phỉ bên cạnh còn chưa nhận ra được chuyện gì đang xảy ra.

“Lên! Chiếm thành!” Dương Túc Phong lạnh lùng hạ lệnh.

Chiến sĩ Lam Vũ quân đồng loạt xông ra, vừa chạy vừa nã đạn, có vài người còn quăng cả lựu đạn. Đám thổ phỉ chung quanh liên tục đối mắt với biến hóa bất ngờ đến nỗi không biết làm thế nào, dưới họng súng Mễ Kì Nhĩ từng tên một ngã xuống, có tên còn bị lựu đạn nổ tung văng lên trời.

Đám thổ phỉ đông nghẹt phía dưới thành lâu kinh hoàng nhìn bọn Dương Túc Phong như mãnh hổ hạ sơn, định gào thét xông tới ngăn cản, bị Dương Túc Phong, Tang Cách liên tục quăng lựu đạn cho nổ banh xác. Trong khói súng dày đặc, bọn họ đã leo lên cầu thang.

Địch nhân trên thành lâu đã phản ứng, liên tục bắn tên, mưa tên rơi lác đác trên đoàn người, hai ba chiến sĩ Tang Lan trúng tên ngã xuống.

“Hỏa lực yểm trợ!” Tang Cách cấp tốc thét lên.

Mười chiến sĩ quỳ xuống đối mặt thành lâu, dùng hỏa lực áp chế địch nhân trên thành. Đám phỉ này chưa nếm mùi uy lực của Mễ Kì Nhĩ, theo thói quen thò nửa đầu ra chuẩn bị bắn tên, tức khắc bị bắn vỡ đầu, lần lượt ngã nhào lên lỗ châu mai, mưa tên lập tức biến mất.

Bọn Dương Túc Phong thừa cơ áp sát thành lâu, lại quăng thêm hai quả lựu đạn, làm kẻ địch còn sót lại nổ tung thành từng mảnh, rơi xuống dưới, khói súng dày đặc. Các chiến sĩ phụ trách yểm hộ thừa lúc địch nhân còn đang giương mắt đờ đẫn, xông lên thành.