Chờ ra khỏi Đỗ phủ. đạp trên ánh trăng trong tréo nhưng lạnh lùng. Tiêu Bố Y, Tư Nam sóng vai đi trên con đường dài. Đêm đã khuya. Người tĩnh lặng. Tiêu Bố Y cũng không cười ngựa, nhưng lại nghĩ cái gì, quay đẩu thấy Tư Nam trông qua liền hòi: "Cô có chuyện muốn nói?"
"Nam nhân bình thường. Nếu vợ con rơi vào trên tay đối thủ. nhất định sợ ném chuột vỡ đồ" Tư Nam chậm rãi nói: "Ta chi cho rằng... Đồ Phục Uy có thể sè lưu lại Lương Diễm Nương. Lúc này mới giết Hòa Phượng. Đối với hòa đạn của nàng, ta không dám khinh, thường".
Tiêu Bố Y cười cười, "Không sao, đám ngưỡi Thanh Long sống hay chết, đã không quan hệ tới đại cuộc. Chỉ là không ngờ. bốn tướng một quân sư dưới tay Vô Thượng Vương, toàn bộ đã chết".
Tư Nam đột nhiên nói: "Đồ Phục Uy vốn có thể không giết Lương Diễm Nương, ép hỏi nàng vợ con ở đàu".
"Cô muốn nói cái gì?" Tiêu Bố Y nhíu mày.
"Ta vẫn có cảm giác..." Tư Nam lưỡng lự nói: "Hắn giết Lương Diễm Nương có ẳn tình".
Tiêu Bố Y trầm mặc thật làu mới nói: "Đồ Phục Uy là hán tử. nhưng cũng là người thông minh! Hắn và Thái Binh đạo có chồ liên quan. Hôm nay ta mặc dù không truy cứu. nhưng hắn đúng là vẫn còn sợ ta sau này để cặp tới. Lưu lại Lương Diễm Nương, nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ. chưa chắc đã hòi ra được chồ của vợ con, ngược lại có thể dẫn phát lòng nghị kỵ của ta..."
Tư Nam nói tiếp: "Cho nén hắn vì vinh hoa phú quy. vì tiền đồ sau này. quyến đoán bò qua vợ con. giết Lương Diễm Nương?"
Nàng trong giọng điệu có ý căm giận. Tiêu Bổ Y nhìn về phía cuối phố dài nói: "Ta kể cho cô một chuyện xưa". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
TưNam hòi: "Ngươi muốn mượn chuyện xưa nói cái gi?"
"Đại nghiệp năm thứ mười, Đỗ Phục Uy từ Trường Bạch son chiến đấu qua lại ở Hoài Bắc. Lúc ắv quần đạo nổi lên bốn phía, đối với hắn cực ký có tính uy hiếp là Miêu Hải Triều ỡ Hạ Bi. Hai bên kịch chiến nhiều lằn. có một lằn. Miêu Hãi Triều tim được chồ cư trú của Đỗ Phục Uy, dẫn theo ngàn người vây cõng. Thủ hạ của Đỗ Phục Uy đều chết trận, Đồ Phục Uy lẻ loi một mình, dẫn theo đứa con đánh ra khỏi trùng vây. Hắn toàn thán đều bị thương, đến lòi cả ruột, thiếu chút nữa bị mất mạng. Nhưng con của hắn lại binh yên vô sự. Tắt cả mọi người đều nói con của hắn mạng lớn. đó là một kỳ tích. Nhưng cô nên biết, Đỗ Phục Uy là vì tinh yêu đối với con. lúc đó mới sáng tạo nên kỳ tích này".
Tư Nam nghe, đột nhiên nhớ tới mẫu thân, mũi cay cay. Bắt mãn đối với Đỗ Phục Uy đã biến mất không thấv.
■"Quân Giang Hoài trải qua một sổ lằn cũng đã biết. Đỗ Phục Uy vì con. tính mạng cũng có thể không cằn. Loại tình thương của cha này ta rất rò 1'àng. Cho nén cô nói hắn vì vinh hoa phú quy. bò qua vợ con, ta cùng không đồng v".
TưNam nói: "Ta không biết hắn. cho nên mới làm ra loại phán đoán này. Nhưng ta vẫn hoài nghi dụng tâm của hắn. Hắn vêu thương con như thế. thì càng làm cho người ta kỳ quái. Bởi vì hắn vốn còn có một phẩn hy vọng điều tra ra được ngưỡi ở đàu".
"Đồ Phục Uy trong cả đời. nếu nói chuyện còn so với con còn quan trọng hơn. Đó chính là một chữ nghĩa!" Tiêu Bố Y trầm giọng nói: ""Hắn bò qua vợ con. không phái vi vinh hoa phú quy. Mà là vì nghĩa huynh đệ! Hắn liều mình đến đây. bỏ qua vợ con. là vì tính mạng cùa mười vạn quân Giang Hoài gánh, ờ trẽn vai hắn. Cho nên hắn nhắt định phải giết Lương Diễm Nương. Hắn hiểu rằng đó là căn nguyên của tai họa. thẳm nghĩ nhất đao lưỡng đoạn".
Tư Nam ngừng bưỡc, sau hồi làu mới nói: ""Đều nói lòng của nữ nhân, như kim dưới đáv biển. Ta thấv lòng của nam nhân này. cũng làm cho người ta khó có thể nắm bắt. Có lẽ... ngươi nói không sai. Tuy ta không đổng ý với cách làm cùa hắn".
Nàng có phẩn mâu thuẫn, nhưng hiển nhiên còn là một cô gái đáng yêu, bỡi vì nàng có sự thông cảm.
Tiêu Bố Y nhìn sang Tư Nam, lộ ra vẻ lí giải. "Có buông có bò! Vì giang sơn, vì đại nghiệp, vì tiền đồ. vi một đám huynh đệ sinh tử chưa biết. Nam nhân lựa chọn, có đôi khi. rất là gian nan".
Tư Nam trầm mặc xuống, Tiêu Bố Y lại nói: "Có lẽ Đỗ Phục Uy lúc này, trùm mền mà rơi lệ. Chi là cô xem không thấy mà thôi. Tư Nam. hắn nghĩa khí như thắ ta đương nhiên không thể phụ kỳ vọng của hắn".
"Đáng tiếc Phụ Công không thấv rõ ràng" Tư Nam đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Tiêu Bố Y. Phụ Còng nếu không quy thuận, khôngbẳng ta đi giết hắn?"
Nàng vì sụ võ đoán vừa rồi của mình mà đền bù, Tiêu Bổ Y lắc đầu nói: "Tư Nam. Cho dù muốn giết Phụ Công, cùng tuyệt đối không thể là ám sát, mà phái đường đường chính chính giết! Đối phó nông dán quân cùng đối phó phiệt môn khác biệt. Giết Tiết Cử. bọn họ chi biết vì ích lợi. tuyển ra người khác đại biểu cho ích lợi của bọn họ. Nhưng giết thủ lình nông dân quân, bọn họ sẽ vì nghĩa khí, tuyển ra người khác cẩm đẩu báo thù. Không biết... cô có rõ ràng đạo lý không?"
"Thoạt nhìn đường lối của Lý Huyền Bá. có muốn mượn dùng cũng không được" Tư Nam thờ dài nói.
Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười: "Vấn để khác nhua. xử lv khác nhau mà thòi, vấn để của hắn. ta sớm muộn cung sẽ va chạm, vấn để của ta, hắn cũng không tránh thoát được. Chuyện Giang Nam. có Nhị ca của ta xử lý... cô cũng không cằn mạo hiểm" vỗ vỗ lá thư trong tay. đặt ờ trong ngực, TiêuBốY cười giảo hoạt. "Có phongthưnày. Phụ Côngkhông tạo phản, đương nhiên tắt cả đều vui vẻ. Hắn nếu muốn tạo phản, chính là muốn bức tử Đỗ Phục Uy. Đến lúc đó nếu Đồ Phục Uy đi ra, cô nói sè như thế nào?"
Tư Nam củng không nói ra đáp án, chi nhìn sang trăng sáng ờ trên trời, thật làu mới nói: "Tiêu Bổ Y, ngươi quá thật thông minh, nhưng đã biến càng không từ thủ đoạn".
Tiêu Bố Y không có bắt mãn, buồn bà nói: "Được làm vua thua làm giặc, là đạo lý thiên cổ không thay đổi. Ta nếu thua, bất quá là một đao phủ trấn áp tằng lóp chân lấm tay bùn khởi nghĩa, là kẻ không biết thức thòi đối kháng với minh quán khai quốc. Ta nếu thắng, đương nhiên là đại công thần bình loạn, lưu danh thiên cổ, muôn đời truyền tụng. Lịch sử. không phải xưa nay đểu là do người chiến thắng ghi lại. Kè thắt bại có thể si nhục lịch sử sao? Thiên cổ hậu nhân, nào có ai sè quan tâm đến suy nghĩ của cô giờ phút này?"
Tư Nam nhìn hắn thật lâu. "Cái này có lè chính là trộm vặt thì có thể giết, trộm quốc gia thì gọi là vương hầu?"
Tiêu Bố Y mim cười nói: "Đúng là như thế". Tư Nam trầm ngâm thật lâu. Lúc này mới buồn bà ngẩng đẩu nhìn ánh trăng nói: "Không chi ngươi, ta cũng thay đổi rất nhiều, suy nghĩ càng nhiều, phiền nào càng nhiều. Duy nhất không thay đổi. có lẽ chi có bầu trời kia".
Tiêu Bố Y cũng nhìn sang ánh trăng sáng tỏ. cảm khái nói: "Năm năm tháng thánh trăng vẫn vậy. Năm năm tháng tháng người đổi thay. Người có loại cảm khái này, cô cùng không phải người đau tiên, cùng tuyặt đối không phải là người cuối cùng".
Tư Nam cười nói: "Ngươi nói. luôn có đạo lý như vậy. Tiêu Bổ Y, ngươi nói thật giỏi nha. ta ăn nói cho tới bâv giờ cùng chưa từng hay được nhưvậv".
Tuy là che mặt. ánh trăng rơi lên trên trán của Tư Nam, thanh khiết vô cùng. Trong mắt nàng cũng có hào quang của ánh trăng sáng lên rạng rỡ. Hơn nữa nàng là cười phát ra từ nội tâm. Đêm xuân mặc dù lạnh, bốn phía lại tràn đằv sự vui sướng nhè nhẹ.
Tiêu Bố Y thấv. trong lúc nhất thời có điểm si mê. mất quyết tâm rất lớn. lúc này mới dời ánh mắt đi. "Ánh trăng sáng như vậy, đương nhiên phải chậm rãi thưởng thức mới không phụ. Tư Nam. cô... đi với ta một lúc, có được không?"
Không nghe thấy Tư Nam trả lời, Tiêu Bố Y chi có thể một lần nữa quay đầu lại. Tư Nam lúc này mới nói: "Ngươi là Tây Lương vương, hiệu lệnh thiên hạ. thật ra chi cằn nói một tiếng..."
"Ta có thể hiệu lệnh thiên hạ. Lại không muốn hiệu lệnh cô" Tiêu Bổ Y trả lời.
Hắn không hề chờ Tư Nam trả lời. chậm rãi đi về phía trước. Tư Nam nhìn sang bóng lưng của hắn, trong phố dài rất có ý lạnh lẽo. Ai nểu như nhìn thấv. chi sợ cũng sẽ không tin tưởng, đâv là cao thủ vô thượng mới chém Thanh Long, đâv là Tảv Lương vương uy chần thiên hạ!
Chi cẩn tay hắn chi đến đâu. sẽ khiến nơi đó phồn thịnh thịnh vượng. Đương nhiên cũng có thể khiến cho nơi đó tan thành mây khói.
Nhưng mà hắn đối với mình, chi là giọng điệu thương lượng?
Rốt cục bước chân đi. TưNam bước theo. Trong mắt mòng lung... vó ngựa đạp phá bùn non đầu xuân, mang theo sự xao động của mùa xuân.
***
Ngoài trăm dặm, có một dịch trạm, khi nghe thấy tiếng vó ngựa, đã có người dẫn ngựa đi ra hai thớt ngựa không ngưỡi cười, ngựa mơ hồ có ý phần chấn. Bời vi chúng hiểu 1'ẳng, lại có nhiệm vụ mười phẩn khẩn cắp cằn chúng!
Kỵ sì không đợi xuống ngựa, đã phi thán từ trên tọa kỵ nhảy qua trên lưng một con ngựa không người cưỡi khác. Kỵ sĩ động tác nhanh nhẹn, như diều hâu giương cánh. Mà ngựa cùa hắn miệng đã sùi bọt mép, lảo đảo sắp ngà, có thể thấy được chạy nhanh tới cờ nào. đã phá sức ngựa tới cờ nào. Ngựa mặc dù thoát lực, kỵ sì vẫn tinh táo như thường, xuất ra lệnh bài hoa lên một vòng, đó là lệnh bài Đông Đô Thái Phó tự. Binh bộ phát ra, có quyền điểu động tất cả ngựa trong thiên hạ của Tây Lương vương.
Từ Ba Đông đến Kinh Tương, từ Đông Đò đến Thước Đầu. chi cằn trong phạm vi của Tây Lương vương. Lệnh bài vừa ra. toàn bộ các quan viên trên đưỡng nhắt định toàn lực phối hợp.
Ky sĩ rõ ràng điểm ấy. bởi vì hắn chính là Thái Phó Thiếu Khanh. Ngựa trong thiên hạ đều thuộc về hắn điều hành!
Một đường bay nhanh- lộ trình hơn nghìn dặm. Hắn chạv vội cả đèm dì nhiên đã tới Nhưng một đường này, hắn đã dùng mười con ngựa, chr mới uống vài ngụm nước, ăn một chút lương khô.
Mới đến mặt sông, đã có thuyền tiếp ứng đưa hắn qua Trường Giang. Sau khi sang, ra roi thúc ngựa. Mài cho đến Thước Đầu trấn, Lý Tình đang ờ trước bàn nhìn sang mặt bàn đồ, trầm ngâm không nói.
Nghe được tiếng bước chân truyền đến. Lý Tình xoay người lại. một trận gió thổi bay màn trướng, một người như một trận gió xông tới. quỳ một gối xuống nói: "Lý tướng quân. Thư của Tây Lương vương tự tay viết cùng thư chiêu an của Đỗ Phục Uy đã đưa tới!"
Hai tay của hắn trinh thư lẻn. trên mặt tràn đầv vẻ phong sương mòi mệt. nhưng lại mơ hổ có sự phần chấn.
Lý Tình nhẹ nhàng tiếp nhận thư. nâng kỵ sĩ dậy. trên mặt lộ ra nụ cười, lộ ra ý tán thường, "Tiểu đệ. vất vả rồi. Ngày đi ngàn dặm, cùng không phải người thường có thể làm được".
Kỵ sì chính là tiểu đệ. tiểu đệ chính là Thái Phó Thiếu Khanh Dương Niệm Phủ!
"Là chức trách, không dám nói mệt mõi" Dương Niệm Phũ cũng cười nói.
"Thật ra. không cằn ngươi tự thán tiến đến. Phong thư này có ý nghĩa trọng đại. Tâv Lương vương không muốn dùng bổ câu đưa tin. Chi sợ xảy ra sai lầm. Lúc này đâv mới tám trăm dặm cấp tốc. Nhưng ngươi là Thái Phó Thiếu Khanh, để cho ngươi đích thân đưa tới. tựa như đại tài tiểu dụng".
Dương niệm Phủ nghiêm mặt nói: "Lý tướng quân, ta tuy là Thái Phó Thiếu Khanh, nhưng dù sao tuổi còn nhò. rất nhiều thứ còn không hiểu. Tiêu đại ca lệnh cho ta. tìm người ổn thõa đưa thư đến. Lẩn này.., là ta đích thân yêu cẩu đưa thư đền. Ta không muốn để cho người bén ngoài nói Tiêu đại ca dùng người không khách quan. Ta muốn để cho tắt cả mọi người hiểu 1'ẳng. Tắt cả mọi chuyện của Thái Phó tự. Dương Niệm Phủ ta cũng có thể làm được. Tiêu đại ca chọn ta. cũng không có chọn sai! Còn nữa, ta không muốn để cho tỷ tỷ thất vọng. Ta muốn sau này khi gặp lại tỷ tỷ, nói cho tỷ ắv biết. Niệm Phủ hôm nay, có thể chiếu cố tỷ tỷ, mà không phải cẩn tỷ tỷ chiếu cổ!"
Hắn nói đến tỷ tỷ. lệ quang trong suốt. Chi có ỡ trước mặt Tiêu Bố Y, Lý Tình. Hắn mới chi để lộ ra tâm ý. Lý Tĩnh vỗ vỗ vai hắn. thờ dài nói: "Niệm Phù, ngươi rốt cuộc đã lớn!"