Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 469: Song vương hội (1)




Trang Nguyên khói lừa nổi lên bổn phía, Quan Trung đang lảm vào ác chiến, mà Miêu trại Thương Khê vốn là vùng ít chịu ảnh hưởng chiến hòa nhất trong thiên hạ, mấy ngày nay lại đại sự không ngừng xảy ra.



Đại sự đằu tiên chính là Đường vương phái sứ giả tiến đến trển an, sau đó thủ hạ Lý Hiếu Cung của Đường vương tự mình đến đến Quận Ba Tây. hướng về phía Lang Đô Sát Sát cầu hôn, người muốn cưới lại cháu gái Đại Miêu Vương yêu thương nhất. Vân Thủy!



Người nào cũng biết Đường vương hiện tại chiếm lĩnh T ây Kinh, hùng cứ Quan Trung, đã là một trong thế lực lớn nhất Quan Lũng, rất có thể đứng đầu thiên hạ, nếu nhu cùng Đường vương kết thân mà nói, Ba Thục nói không chừng có thể bảo đảm được.



Đương nhiên chỉ nói là có thể mà thôi, bời vì Đường vương chỉ là một trong thế lực lớn nhất Quan Lũng, lại không phải là thế lực lớn nhất thiên hạ. Muốn nói trước mắt thế lực lớn nhất thiên hạ, rất nhiầi người cũng biết đó là Trung Nguyên Tây Lương vương!



Tây Lương vương tọa tĩắn vùng Kinh Tương, cũng giáp giới với Ba Thục, lại có thèm Đông Đô. quan sát thiên hạ, không chỉ nói những phản vương kia, coi như là người Ba Thục cũng ít nhiều cảm thấy, thiên hạ này cuối cùng quá nừa sẽ roi vào trong tay một trong hai người Đường vương, Tây Lương vương.



Đại sự thứ hai đương nhiên chính là Tây Lương vương đích thân giá lảm Ba Tây, hơn nữa đã đến Miêu trại Thương Khê.



Tây Lương vương mang thù hạ chỉ có ba trăm, sứ thẳn cũng chỉ có mấy người, vô cùng đơn giản, lại màn trời chiếu đất đến Miêu trại Thương Khê. Tây Lương vương chỉ có một mục, xin gặp Đại Miêu Vương!



Tây Lương vương vừa đến, quả nhiên không giống người thường, trước đây sứ thằn Tây Lương vương đi tới, chỉ là một trong ba người con của Đại Miêu Vương tiếp kiến, hơn nữa không nóng không lạnh. Nhưng Tây Lương vương giá lâm, Đại Miêu Vương đích thân tại Miêu trại Thương Khê nghênh đón. Tất cả mọi người vốn tưởng rằng Đại Miêu Vương đột nhiên đến Miêu trại Thương Khê, là chuần bị vì Vân Thủy chủ trì hôn sự. nhưng khi nghe được Đại Miêu Vương muốn tiệp kiến Tiêu Bố Y, mới biết được sự tình tuyệt không phải đơn giàn nhưvậy!



Bời vì Đại Miêu Vương đã hơn mười năm không có gặp qua người Trung Nguyên, năm đó Đại Tùy như mặt trời ban trưa, Thục Vương Dương Tụ là ngửời TrungNguyên cuối cùng hắn gặp qua!



Cho nên tin tức Đại Miêu Vương cùng Tiêu Bố Y gặp mặt chấn động một thòỊ khiến cho mọi người kinh ngạc. Cho dù là Lý Hiếu cúng cũng không có đãi ngộ này! Bởi vì Lý Hiếu Cung tuy đếnBa Tây. Thực sự chưa từng gặp qua Đại Miêu Vương! Tất cả cừ động của hắn, cũng chỉ là cùng ba người con cùa Đại Miêu Vương tiệp xúc.



Bời vậy có thể thấy được, Đại Miều Vương cũng cực kỳ coi trọng cuộc đàm phán này. Bời vì lần trước sau khi đàm phán. Ba Thục bảo vệ được mấy chục năm an bình. Mà lần này sau khi đàm phán. Người Miêu có thể tiệp tục yên ổn hay không, thi cũng phải dựa vào lần này.



Tin tức này không thể nghi ngờ so với tin đầu còn chấn động hơn nhiều. Cũng càng khiển cho người Ba, người Miêu trong lòng lo lắng. Bọn họ hiều rằng cuối cùng đã đến lúc quyết định. Tuy được Đường vương, Tây Lương vương coi trọng. Nhưng tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ. Thực lực Ba Thục thua xa Tây Lương vương cùng Đường vương. Nếu thật động thù đối kháng cùng bọn họ. người Miêu sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.



Hiện tại chuyện mà người Miêu có thể làm, đó là trước khi cục diện còn chưa sáng rõ. lựa chọn một phương thế lực đầu nhập hy vọng được anbmh. Bọn họ chưa bao giờ có tâm tư tranh đoạt thiên hạ, càng chán ghét chiến tranh. Bọn họ chỉ cầu có thể yêu ổn như trước kia là được. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com



Yêu cầu rất đơn giản. Nhưng mà rất khó làm được!





Bời vì lựa chọn sai lầm, sẽ có ý nghĩa những năm tháng sau này sẽ không còn tiệp tục sống những ngày yên ổn!



Hiện tại Đại Miêu Vương tự thân xuất mã, có ý nghĩa hắn sẽ đối việc này đích thân đưa ra lựa chọn. Nhưng Đại Miêu Vương lựa chọn rốt cuộc sẽ là bên nào?



Lúc này Sừ Đại Nại, Tẳn Thúc Bảo, lão Tứ cùng A Tú bốn người đi theo sau Tiêu Bố Y. Tần Thúc Bảo khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, nhung cánh tay cầm dây cương lại nồi gân xanh. Hắn kiệt lực giả bộ như điềm nhiên như không có gì. nhưng cổ độc trong cơ thể thời khắc nào cũng không ngừng tác quái. Cho dù là hắn cũng rất khó ngăn cản. Lào Tứ cùng A Tú sau khi được cứu tinh, cũng đã không đáng ngại. Nhưng khi hiểu được Tần Thúc Bảo xả thân cứu hai người họ. Không khỏi lệ nóng lưng tròng.



Bọn họ chỉ hận bản thân đã liên lụy Tằn Thúc Bảo, Tẳn Thúc Bảo ctLỈ cười cười nói: "Không sao".



Ai có thể cũng biết, Tẳn Thúc Bão hiện tại đã có vẩn đề rất lớn, Thất Tình cổ chuyên vì thất tinh cùa con người mà công phá, ai mà không có thất tình lục dục? Nhưng chỉ cằn khẽ động tâm tình, thì sẽ bị cổ độc tra tắn. Cái loại cổ độc này thật sự là quá mức độc ác. Tiêu Bố



Y đến bây giờ cũng không rõ. người Miêu vì sao phải nghiên cứu ra loại cổ độc này!



Cái loại cổ độc này nuôi ra, chính là vì đoạn tuyệt thắt tình lục dục người khác, nhung dưới đời này cho dù là Đạo Tín, chỉ sợ cũng khó mà thật sự đoạn tuyệt thất tình lục dục, cổ độc ngoại trừ gia tăng thống khổ ra, cũng vô pháp đoạn tuyệt. Hơn nữa loại cồ độc này chi thương tâm, không muốn sống, nuôi ra thì có tác đụng gì?



Tần Thúc Bảo từ khi Trương Tu đã chết, một mực buồn bà không vui. đến khi mẫu thân ốm chết, càng không thấy trên đòi nàý còn cái gì đáng vui vẻ. Thất tình chia làm hỉ, nộ, ưu, tư, bi. khủng, kinh. Tẳn Thúc Bảo đã không vui, ít giận, không kinh không sợ, tác dụng Thất Tình cổ vốn đã yếu đi vài phần, nhưng mà ưu, tư, bi của hắn lại hơn xa người khác. Mỗi lằn bi thương, lại chịu khổ sờ so với ngưới thường càng nhiều thêm vài phần. Ba ngày qua, Tiêu Bố Y mỗi đêm đều nhìn thấy Tẳn Thúc Bảo trằn trọc, nhung lại kiệt lực ức chế. không muốn kinh động người khác, một khắc này tim cũng như bị đao cắt. Hắn thầm nghĩ xong việc noi đây, sẽ xin Đại Miêu Vương giải Thất Tình cổ độc cho Tẳn Thúc Bảo, bất luận trả giá như thế nào, cũng sẽ không tiếc.



Tần Thúc Bảo mỗi ngày sau khi thức dậy, ngược lại thay đổi thái độ bình thường, mặt mang nụ cười. Tất cả mọi người hiểu rõ, hắn chi không muốn làm cho A Tú, lão Tứ áy náy mà thôi.



Sừ Đại Nại liếc nhìn Tẳn Thúc Bão, lo lắng không thôi, lại đối với hành trinh lần này càng thêm lo lắng.



Sau khi đi vào Đông Đô, hắn đã quá biết lòng người đễ thay đổi, thực sự hiểu được huynh đệ tình thâm. Trong suy nghĩ cùa hắn, Tây Lương vương ít có chuyện gì không thể giải quyết được, nhưng sau khi đi vào quận Ba Tây, mọi chuyện ngăn trờ, lúc này mới khiến hắn biết rằng, rất nhiều chuyện, sức lực con người khó mà làm được, cổ độc người Miêu có lẽ khó thành nên chuyện lớn. nhưng mà ờ tại đây, lại làm cho người bó tay bó chân.



Chỉ cá Vân Thủy, đã khiến cho bọn họ nhìn thấy phép thi cồ thiên hạ vô song của người Miêu, trước mắt muốn gặp là Đại Miêu Vương, đây chính là tổ tông của Vân Thủy, không cần nói cũng biết, chỉ sợ một thân đều là độc vật. Huống chi ngoại trừ Đại Miêu Vương ra, người Miêu trước mắt còn có ba Tư một tế tự một thánh nữ, mỗi người đều xuất quỷ nhập thằn, hiếm thấy bóng dáng. Mỗi lần nghĩ tới đây, Sừ Đại Nại đều có chút sợ hài. hắn không phải sợ, mà là lo lắng.



Sợ có thể cho người nhu nhược, nhưng mà lo lắng lại có thể làm cho người ta cần thận, Sừ Đại Nại hiểu rằng, hắn so với lúc mới đến Đông Đô. thành thục hơn rất nhiều. Thành thục không tại tuổi lớn nhò, mà ờ tại kinh nghiệm nhiều ít, hiểu được nhiều ít! Sừ Đại Nại rõ ràng, những ngày này ờ Đông Đô kinh nghiệm tích lũy được. So về những năm tháng trước kia cùa hắn còn nhiều hơn nhiều.




"Nha đầu kia có thể tin sao?" Sừ Đại Nại lẩm bẳm nói.



Người khác sợ Vân Thủy, hắn lại không sợ, nhưng hắn cũng không tin tưởng Vân Thủy, hắn vẫn cho rằng. Vân Thủy này lòng dạ thâm sâu. nàng có thể trong lúc cười, muốn tính mạng của ngươi.



Tần Thúc Bảo mỉm cười nói: "ít nhất nàng nói đều là lời nói tầật. ít nhất nàng nói còn có thể tin, ít nhất chỉ bằng hai điểm này. Nàng so với rất nhiều người đã tốt hơn rắt nhiều".



"Tần huynh để ý tới nàng ta?" Sừ Đại Nại nhịn không được nói: "Nha đầu kiêu ngạo như vậy, tại sao chưa từng nghe ngươi đối với Vân Thủy bất mãn qua?"



"Ta hiện tại, còn có thể để ý người khác sao?" Tẳn Thúc Bảo tay có chút phát run, nhung vẫn mỉm cười.



Sừ Đại Nại trong lòng hối hận, nói khẽ: "Tẳn huynh... ta nói sai rồi..



Tần Thúc Bảo lắc đầu, "Đại Nại, sắp đến rồi, giữ vững tinh thần, chớ để cho bọn họ coi thường".



Tiêu Bố Y nghe hai người nói chuyện, trong mắt lóe sáng, đối với Đại Miêu Vương quỷ thần khó lường kia, hắn nhiều ít cũng có chút thấp thòm. Bời vì trước đây. hắn chẳng những biết mình còn có át chù bài, còn có thể hiểu rõ át chủ bài cùa đối phương. Duy chỉ có lần này, át chủ bài của đối phương thủy chung vẫn cất giấu trong sương mù. khiến cho trong lòng hắn thấp thòm.



Đối phó Lý Hiếu Cung, hắn còn có vài phần nắm chắc, nhung đối phó với Đại Miêu Vương, hắn nừa phần cũng không. Đến hiện tại, Lô lào Tam, Chu Mộ Nho nửa phần tin tức vẫn không có. Hai người vốn đi tìm Chu chường quỹ kia, lại tiêu thất như hư không vậy. Tiêu Bố Y đã phái người tìm hiểu, nhưng vẫn không có tin tức. Lô lão Tam kinh nghiệm già dặn, Chu Mộ Nho ổn trọng đôn hậu, hai người này vốn sẽ không cùng người Miêu dẫn phát xung đột, nói như vậy, hai người mất tích, như vậy có lẽ có quan hệ với Lý Hiếu Cung.




Nhưng Lý Hiếu Cung cũng có thề hiểu rõ. hai người này không ãnh hường tới đại cuộc. Nói như vậy... Nghĩ tới đây. Tiêu Bố Y nắm chặt nắm tay. không muốn để cho bản thân nghĩ tiếp.



Nhiều lần cân nhắc chuyện xuôi nam trước đây. Lý Tình đối với hắn đã nói qua, Tiêu Bố



Y thầm cau mày, Nhị ca chi đề nghị hắn dùng thành ý lấy đức thu phục người, nhưng cụ thể làm như thế nào. hắn hoàn toàn không rò ràng cho lắm. Nghe Nhị ca nói, đại ca đã sớm âm thẳm đi theo, nhung đến bây giờ. đại ca lại bóng dáng cũng không thấy, mình và Đại Miêu Vương lần này nói chuyện, thật ra cũng không có nắm chắc thuyết phục được Đại Miêu Vương.



Nhưng khiến cho hắn hoi vui mừng là, dù sao Đại Miêu Vương chịu gặp hắn, đó là một cơ hội. Tẳn Thúc Bảo nói không sai, nha đầu Vàn Thủy kia có lẽ tùy hứng, có lẽ có thành kiến, nhưng chuyện mà nàng đã đáp ứng người khác, thi chưa từng không thực hiện!




Nàng đáp ứng Tiêu Bố Y có thể cho hắn gặp Đại Miêu Vương, ba ngày sau, Đại Miêu Vương quả nhiên hẹn hắn gặp mặt.



Trước mắt, cơ hội đã ờ trước mắt, nhưng làm thế nào nắm bắt. đó chinh là chuyện của Tiêu Bố Y hắn.



Đoàn người đi về phía trước, nghênh đón là ánh mắt kinh ngạc của người Miêu. Mà Chu được mệnh lệnh cùa Tiêu Bố Y, đã trước tiên dẫn người đuổi tới. Bọn họ mang đến đặc sản Trang Nguyên, ba trăm người cung kính giơ lên lễ vật tiến đến, tuy không có thể nói là tiên lễ hậu binh, nhưng ít nhất có vẻ hết sức chân thành.



Mã Chu đi theo bên cạnh Tiêu Bố Y, sắc mặt ngưng trọng, hồ lô rượu cũng không có mang trên người. Hắn hiểu rằng phía trước đã có sáu lần đàm phán thất bại. hắn lằn này tới đây. đã không thề thất bại Lần này nếu thất bại, tuyệt đối sè không có cơ hội lằn thứ tám!



Người Miêu khi nhìn thấy Tây Lương vương tới đây, cũng rất là kinh ngạc, bọn họ đã gặp quá nhiều Tùy thần xa hoa làng phị nhưng lại hiểm thấy sứ giả tiết kiệm như thế. Nói đến Tây Lưang vương uy chắn thiên hạ, nhung tại sao lại tuổi còn trẻ như thế?



Mọi người đều có tâm sự. cũng đã tiệp cận mười dặm các Miêu trại Thương Khê!



Miêu trại Thương Khê là noi người Miêu tụ tập, Miêu trại dựa vào sông, nhà sàn san sát nối tiệp nhau, căn cứ theo thế núi uốn lượn lên xuống, xa xa nhìn lại. chỉ thấy một đạo hắc long xuôi theo núi mà xoay quanh, khí thế phi phàm.



Tiêu Bố Y xa xa nhìn thấy, trong lòng cũng thẳm khen, thầm nghĩ thảo mãng trong thiên hạ ngọa hổ tàng long, chỉ thấy được kiến trúc Miêu trại, chắc hẳn trong đó có người tài ẩn nắp. không thể khinh thường. Ánh mặt tròi chiếu xuổug. trước mắt xanh ngắt một màu dựa vào hắc long, đặc biệt tráng lệ.



Gió mát lồng lộng, Tiêu Bố Y thờ ra một hời, thái độ cẩn thận, đang muốn phân phó thủ hạ giữ vững tinh thần, thể hiện ra sự tôn kính. Vừa rồi đường núi gập ghềnh, cũng không tiện chỉnh đội, lúc này đã tới gần Miêu trại, con đường hơi rộng, không thể tản mạn. Ba trăm thù hạ này cũng không có mang binh khí gì, đều y quan chỉnh tề, nhưng ba trăm người này đều là hào thù do Sừ Đại Nại từ ngàn vạn người ở Đông Đô ra, mỗi người có thể địch mười. Khi ở tại Ba Đông chờ đợi, Mã Chu đã sớm huấn luyện bọn họ lễ tiết của người Miêu, nhung nếu thật động thù. cũng tuyệt không hàm hồ.



Còn chưa kịp mở miệng, phương xa đột nhiên truyền đến tiếng tuấn mã phi nhanh, Tiêu Bố Y nhìn thấy phương xa bụi màu vàng bay lên, trong lòng hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ mình hôm nay xin gặp Đại Miêu Vương, người Miêu cho dù không cung kinh nghênh đón. Cũng quả quyết không có ý khiêu khích.



Phía trước bụi vàng, mười thớt tuấn mã thuần một sắc trắng chạy tới, mười hán từ ngồi ờ trên, mỗi người thần sắc nhanh nhại dũng mành.



Tiêu Bố Y nhìn thấy, nhíu mày khoát tay, cho đội ngũ ngừng lại. Mọi người động tác chinh tề, thực làm cho người Miêu tấm tắc tán thường.



Mười kỵ sĩ kia khi đi tới trước đội ngũ hơn mười trượng, đều ghìm chặt dây cương, xoay người xuống ngựa. Động tác chinh tề, không thua gì Tùy binh. Tiêu Bố Y nhìn thấy âm thẳm nhíu mày, còn chưa hòi chuyện, thi mười người kia đã đưa tay thi lễ. đồng thanh nói: "Đại Miêu Vương cung nghênhTây Lương vương!"