Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 399: Côn Lôn (2)




Trương Trắn Chu nghiêm nghị nói: "Có câu không biết nèn nói hay không?"



Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Trương đại nhân có chuyện cứ nói đừng ngại, ta cùng Trương đại nhàn kề vai chiến đấu đã lâu, hiểu rõ nên phải tín nhiệm. Thật ra đối với sự cương trực của Trương đại nhân, ta vẫn thường thức có thừa. Quốc gia đại hưng, đương nhiên cẩn phải có loại nhân tài như Trương đại nhân".



Trương Trắn Chu trên khuôn mặt khô cứng thoáng chút đổi sắc. thoáng qua lại bình tĩnh như lúc ban đầu. Hắn và Tiêu Bố Y cả ngày thưong lượng đều là chuyện chinh chiến, nói chuyện như hôm nay cảm giác ngược lại cũng hiếm thấy.



"Năm đó, Thánh Thượng cũng nói như thấ Năm đó... Thánh Thượng thật ra cũng đã từng khiêm tốn".



Trương Trắn Chu khi nói ra những lời này. chỉ có cảm khái, Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thoáng qua đã hiểu ra, "vết xe đổ. ta đương sẽ không giẫm lên. Ta rò ràng Trương đại nhân lần này có thể xuất mã, không phải vì ta, cũng không là vì Thánh Thượng... lại càng không vì Đại Tùy!"



"Vậy ta là vì cái gi?" Trương Trấn Chu khóe miệng mang theo vẻ cười nhẹ.



"Trương đại nhân là vì thiên hạ bách tính" Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói.



Trương Trấn Chu trầm mặc xuống, hồi lâu mới nói: "Chỉ hy vọng Tây Lương Vương chớ có giẫm lên vết xe đổ! Đại Tùy vốn không nên loạn, dân chúng vốn không nên chịu nỗi khồ cực này".



Hai người trầm mặc hồi lâu. Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: "Bổn vương ghi nhớ lòi cùa Trương đại nhân. Hiện tại Trưang đại nhân có thể đem những lời muốn nói nói ra".



Trương Trắn Chu mỉm cười, "Thật ra theo ta thấy. Vương Thế Sung vốn không bị thua Vương Thế Sung này khi tại Giang Đô tác chiến, bách chiến bách thắng, tuyệt không phải do may mắn".



"Nhưng hắn vẫn bại" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Hắn sớm đoán chắc, cho dù hắn bại, ta cũng không thể làm gì được hắn".



"Ba vạn quân Hoài Nam dưới tay hắn, lương thảo chi có thể cung cấp không đến nửa tháng" Trương Trấn Chu trầm ngâm nói: "Quân không có lương không được, hắn trong thời gian nửa tháng nhất định phải làm gì đó, bằng không quân tâm sẽ bại".



"Trong nừa tháng tất phải làm gì đó?" Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: "Hắn đến nơi này đã lâu, trong nừa tháng có thể làm cái gì?"



Trương Trắn Chu cau mày nói: "Phụ cậnĐông Đô có hai kho lúa, một là Hồi Lạc, một là Lạc Khẳu. Hắn nếu như còn muốn ờ lại noi này, hai kho lúa này cần phải lấy một".



Tiêu Bố Y nhịn không được bất cười nói: "Hắn không phải đi tìm Lý Mật để nương tựa chú? Hiện tại vô luận ai cũng ệó thể nhìn ra, Lý Mật đã là nỏ mạnh hết đà..đột nhiên sắc mặt khẽ biển, "Trưong đại nhân, người nói hắn muốn lấy Hồi Lạc?" Trương Trển Chu chậm rài gật đầu, "Lòng phòng người không thể không có".



"Hắn có năng lực gì để lấy Hồi Lạc?" Tiêu Bố Y lần này cau mày. tâm tư như điện. Đối với Vương Thế Sung này, hắn vẫn cẩn thận sử dụng. Trên thực tế, từ khi Vương Thế Sung đi tới Đông Đô, Tiêu Bố Y căn bản không để cho hắn vào thành. Hắn và Hoàng Phủ Vô Dật khi tranh quyền, hai người không hẹn mà cùng đem Vương Thế Sung đá đến Lạc Khẩu. Hoàng Phủ Vô Dật thảm bại phát điên, Tiêu Bố Y lại lấy cớ đối kháng Lý Mật, vẫn không triệu hồi Vương Thế Sung.



Hắn đương nhiên hiểu rõ, Vương Thế Sung là kẻ vô cùng có dà tâm, tuyệt đối sẽ không đơn giản mà quy thuận hắn. Lạc Khầu thi Vương Thế Sung lại vô lực khả thi. hắn vốn chuần bị thu thập xong Lý Mật mới lo lắng đến chuyện Vương Thế Sung, nhung không nghĩ đến Vương Thế Sung bỗng nhiên lấy lui làm tiến, rút lui khỏi Lạc Khẩu.



Vốn chỉ cảm thấy Vương Thể Sung là đang ản dấu thực lực, vốn cũng cho rằng mình khống chế đại cuộc, nhung Trương Tĩắn Chu bỗng nhiên suy đoán như thấ đã khiến cho hắn nghĩ tới một khả năng cực kỳ đáng sợ!



Vương Thế Sung muốn chiếm Hồi Lạc cũng không phải là không có khả năng!



"Lý Mật, Vương Thế Sung..Tiêu Bố Y lẩm bầm tự nói, cũng đã nắm chặt nắm tay. Trương Trắn Chu lại than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Trên đòi này không có gì là không có khả năng!"



Hà Nam khi vạn vật đang ngủ đông, noi này vẫn một màu xanh biếc, chỉ khi màn đèm tiến đến gió đêm thổi lên. mới có thể làm cho người ta mang đến một ít lạnh lẽo.



Một nữ từ áo đen chậm rãi đi tới trong vườn, trên mặt che khăn, trong tay nắm một thanh bảo kiếm, hai con mắng sáng như sao trời.



Nàng chậm rãi đi vào trong vườn, tựa như không có điểm đến. lại tựa như đang đợi cái gì đó, nhìn thấy hoa tàn, nhặt lá rụng, ngóng nhìn thật lâu. buông ngón tay ra, lá phiêu đãng rơi xuống. Nữ từ áo đen đã chậm rãi xoay người lại.



Phía sau nàng không biết từ khi nào xuất hiện ínột nam nhân, bước chân so với lá rụng còn muốn nhẹ hơn, nhung nữ từ áo đen vẫn phát giác ra người này.



Người nọ vẻ mặt hơi khô cứng, nhưng khôĩig cách nào che dấu được phong thái xuất trần, chì đứng ờ đó, cao ngạo hơn ngựời, coi thường chúng sinh trong thiên hạ, nữ tử áo đen ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên nắm chặt trường kiếm.



Nàng đối diện không ngờ lại chính là Phù Bình Cư!



Nữ từ áo đen trầm mặc thật lâu. đã chậm rãi rút kiếm, nàng biết minh không phải là đối thù của Phù Binh Cư, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết.



Phù Bình Cư đột nhiên mờ miệng nói: "Bách thăng phi thượng thiên, minh nguyệt chiếu trường an!"



Nữ từ áo đen tra kiếm vào vò. khó nén sự kinh ngạc trong mắt, hồi lâu mới nói: "Là ngươi?"



"Đương nhiên là ta" Phù Bình Cư cười cười, hai người đều trầm mặc. nữ từ áo đen rốt cuộc khôi phục sự tỉnh táo, lẩmbẳm nói: "Ta thật sự không nghĩ đến sẽ là ngươi".



"Vì sao?" Phù Bình Cư đột nhiên hòi.



Nữ từ áo đen đo dự hòi: "Côn Lôn cho ngươi tới?"




Phù Bình Cư gật đầu, nữ từ áo đen lại hòi: "Ngươi đương nhièn cũng biết ta tới nơi đây làm cái gi?" Phù Bình Cư cũng không nói gi, đưa một tay lên. nữ từ áo đen vô thanh vô tức đã lùi mấy bước, đối với loại cao thù này, nàng không thể không cấn thận.



Một tiếng bốp nhò vang lên. một vật khảm lên trên đại thụ bẽn cạnh nữ từ áo đen. kim quang lập lòe, giống như là một cái lệnh bài. Nữ từ áo đen quay đầu trỏng qua. phát hiện Phù Binh Cư đã biến mất trong đêm tối, trong bóng tối không thể thăm dò truyền lại một câu của Phù Binh Cư, "Lệnh bài này có thể đi lại trong cung không ngại, chuyện còn lại tự ngươi giải quyết!"



Phù Bình Cư đã biến mất không thấy, nữ tử áo đen nhìn về phía lệnh bài ở trên cây, trong ánh mắt tĩàn đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu, lẩm bầm nói: "Không đúng... không đúng... Côn Lôn phải bảo vệ hắn... tuyệt đối sẽ không giết hắn, nhưng không giết hắn, Phù Bình Cư xuất hiện lại giải thích thế nào? Hắn tại sao lại xuất hiện, hắn rốt cuộc là ai? Hắn muốn giết Tiêu Bố Y, Côn Lôn, tại sao phải bào vệ Tiêu Bố Y?"



Đột nhiên xuất kiếm, nữ từ áo đen đã lấy lệnh bài nơi tay. trông thấy lệnh bài kim quang lập lòe, điêu khắc tinh tế, nữ tử áo đen lại lâm vào trong trẳm tư!



Dương Quảng mấy ngày nay thường lộ ra vẻ sầu lo. bồi hồi ờ trong hành cung không biết đang trầm ngâm cái gì.



Có đôi khi miệng lộ ra nụ cười, có đôi khi nghiến răng nghiến lợi, có đôi khi lầm bầm tự nói, có đôi khi lại la hét.



Nếu như hắn khôngphải là hoàng đế, người khác nhất định sẽ cho hắn là một kẻ điên!



Giờ phút này Dương Quảng đang đi lại trong lầu, đầu đội khăn, mặc áo ngắn, bước chân có phẳn tập tễnh, cho nên cầm gậy mà đi chầm chậm, đôi mắt không ngừng ở trong cảnh sắc xinh đẹp mà bồi hồi, lấm bầm nói: "Cảnh đẹp ở noi này. Đông Đô không có sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com



Hắn ăn mặc tùy tiện, thoạt nhìn rất giống một ông già sắp xuống mộ. phía sau hắn đi theo thần tử cả đời, Bùi uần cùng Ngu Thế Cơ, hai người nhìn nhau, mặt mang vẻ u sầu, thủy chung vẫn cách Dương Quảng mấy bước.



Dương Quảng từ khi đến Giang Đô, lâm triều cùng với động kinh khi có khi không. hôm nay lâm triều nùa chừng thi nói không thoải mái mà về, nhung vào lúc hoàng hôn, lại triệu tập Ngu, Bùi hai người đến gặp.




Từ hoàng hôn đi đến tối, Dương Quảng bước chân cũng không có dừng qua, hai thần từ phía sau nhìn tới. phát hiện Dương Quảng đã hoi có vẻ già nua. không khỏi âm thẳm thờ dài.



Bọn họ đều là tân phiệt, đi theo Dương Quảng cả đời. trước mắt xem thấy Đại Tùy từ hưng thịnh đến suy bại, trước mắt nhìn thấy Dương Quảng tinh lực mười phần biến thành một người thần kinh không ổn định, trong lúc này sự thê lương cùng bất đắc dĩ có thể nói cùng ai?



Dương Quảng cô đơn ngẫm nghĩ, bọn họ làm sao mà không như thế. bọn họ theo Dương Quảng cả đời, đã không khác gì cái bóng của Dương Quảng, cái bóng khi nào thì có khả năng ròi khòi chủ nhân?



Đèn trong hành cung đã sáng lên, trong đình đài xinh đẹp. trong sự phồn hoa mang theo vẻ thê lương, có lẽ sau khi phồn hoa tan mất, luôn là sự thẻ lương xuất hiện. Dương Quảng nhìn thấy đèn sáng lên, yên lặng ngẫm nghĩ.



"Thánh Thượng, trời đã lạnh, về nghỉ ngoi thôi" Bùi uẩn khuyên.



Dương Quảng đột nhiên ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, "Bùi Ngự sừ, bên ngoài có không ít người đang tính toán thiên hạ cùa trảm phải không?"



Bùi uẳn mặt lộ vẻ sợ hãi, cuống quít nói: "Thánh Thượng... cái này... cái này... lào thần không dám".



Dương Quảng cười cười nói: "Thật ra trẫm cho dù không ờ Đông Đô. thi còn có Giang Nam. Trẫm làm không thành thiên cổ nhất đế, thì ít nhất còn có thể làm thành một Trần Thúc Bảo? Ngu thị lang, ngươi nói đúng không?"



Ngu Thế Cơ hiểu rõ đêm nay cũng khó mà vượt qua. nhung không nghĩ đến lại gian nan như vậy, Trần Thúc Bảo là hôn quân, hắn sao sao có thể đem Trần Thúc Bảo so với Dương Quảng. Hắn hiểu rằng Dương Quảng khi nói đến Trần Thúc Bảo. nhiều ít còn mang theo sự kiêu ngạo cùng tự hào. dù sao Dương Quảng cũng qua sông diệt nam triều, giam giữ Trằn Thúc Bảo, Dương Quảng đề cập tới Trần Thúc Bảo. đương nhiên trong tiềm thức còn cảm thấy, vô luận như thể nào. Dương Quảng hắn so với Trần Thúc Bào vẫn mạnh hơn nhiều, cho nên kết cuộc đương nhiên sẽ tốt hơn so với Tĩần Thúc Bảo!



Không nghe thấy Ngu Thế Cơ trả lời, Dương Quảng cũng không để ý, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cười tới nghiêng ngửa, cười vô cùng thê lương, trong nụ cười lại mang theo chút ít nước mắt. hai thần từ đều sợ hãi, Dương Quảng lại đã điềm nhiên nói: "Các ngươi đương nhiên đều cảm thấy giang sơn của tiẫm khó mà giữ được?"



Ngu, Bùi hai người cuống quít quỳ xuống nói:"Lão thần không dám!"



Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, "Trảm cũng nói cho các ngươi biết, trầm chưa từng buông tha giang sơn rộng lớn này! Mặc cho kẻ nào vọng động tâm cơ, Đông Đô vẫn là Đông Đô cùa trẫm! Thiên hạ này vẫn là thiên hạ cùa trẫm! Chỉ cần mấy ngày nữa, trảm... có thể quay lại Đông Đô".



Bùi, Ngu chỉ cho là cơn điên của Dương Quảng phát tác. nhung khi thấy được nét mặt cùa hắn, lại cảm thấy không giống, Dương Quảng giờ khắc này đã khôi phục lại khí thế quân lâm thiên hạ, nhung loại tự tin này là ai có thể cấp cho? ;



Hai thần từ nghi hoặc, Dương Quảng cũng đã quay trờ vào trong nội cung, hai thẳn từ không được mệnh lệnh, chỉ có thể đi theo. Dương Quảng đến trước tám bình phong gương đồng, ngóng nhìn chính mình trong gương, nắm chặt nắm tay, "Người mà trẫm hiện tại có thể tín nhiệm cũng không nhiều lắm..."



Bùi, Ngu hai người không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Dương Quảng lại nói: "Các ngươi đều cho rằng tĩlm ở tại Giang Đô không làm gi, nhưng không biết trầm đã sớm khống chế đại cuộc. Tiêu Bố Y làm không tệ, mắt thấy đã muốn đem Ngòa Cương nhồ tận gốc, nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, ngày hắn quét sạch Ngòa Cương, cũng chính là ngày hắn mất mạng! "



Dương Quảng khẩu khí lành lạnh, thần sắc tỉnh táo. thoạt nhìn một chút cũng không giống bộ dáng đang lên cơn điên, nhưng Bùi, Ngu lại cảm thấy hắn đang ăn nói khùng điên. Dương Quảng ở xa tại Đông Đô. làm sao có thể động đến được Tiêu Bố Y đang như mặt trời giữa trưa?



"Một cái đầu thật lớn, ai có năng lực chém được?" Dương Quãng đưa tay khoa lẻn trên cổ rồi hạ xuống, mỉm cười nói. Trong gương, hắn đột nhiên trông thấy một cung nữ che mặt đi vào, một khắc này Dương Quảng chỉ cảm thấy trong tim như bị điện giật, đột nhiên quay đằu, một thanh âm khẽ quát lên: "Hôn quân nhận lấy cái chết".



Ngay sau thanh âm là một đạo cầu vồng, cung nữ rút kiếm đánh ra. kiếm đảm thẳng vào chí tôn thiên hạ!



Trong thòi khắc khẳn trương, khi tròi sáng sẽ vạch trẳn ra một bí mật kiiih thiên địa.



Hiện tại, thật ra cũng đã vạch trần không ít bí mật.