Hai nguời yên tĩnh xuống, cầi thấy nước sông chảy xuôi, Tiêu Bố Y cúi người xuống nhìn nước sông chày qua, khẽ thở dài: "Trời đã lạnh đi nhiều, qua vài ngày nữa, chi sợ sẽ kết băng. Tiệp qua tháng nữa, sẽ là lễ mừng năm mới, đều hy vọng một năm tốt lành".
Tôn Thiểu Phương không biết dụng ý cùa Tiêu Bố Y, bảo trì trầm mặc, Tiêu Bố Y lại chậm rãi đứng lèn, "Chúng ta đã đánh được ba ngày".
"Tiêu lão đại... quân ta giống như xuất binh bất lợi, quân Ngoã Cương ngoan cường, vuợt qua sự tường tuợng cùa chúng ta. Đám người Tẳn Thúc Bảo. Trình Giảo Kim cũng là tướng tài, chi bằng hai người này trấn thù Lạc Khẳu Thương. Trương Tĩấn Chu cùng Vương Thế Sung cũng không thể phá được. Chúng ta đánh Lạc Khẳu. Nguyệt thành hai noi. Lạc Khẩu Thương luôn có quân Ngoã Cương đến viện binh, làm cho chúng ta vô công mà lui!"
Tiêu Bố Y cười cười, "Ngươi từ miệng chó dữ đoạt miếng xương cùa nó, đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Ngươi muốn từ trong tay lũ giặc nơi này đoạt kho lúa. đương nhiên độ khó cũng không sai biệt lắm!"
"Vậy người sao còn cho bọn họ đánh?" Tôn Thiểu Phương khó hiểu hỏi.
Tiêu Bố Y nhìn về phương xa, "Một dụng ý chính là dẫn Phòng Huyền Tảo, Binh Nguyên Chân thù hai thành xuất chiến, một dụng ý khác, là muốn nhìn xem một chút phản ứng cùa Vương Thế Sung, sống chết trước mắt. mới có thể thấy được bản sắc cùa một người. Hiện tại người bên cạnh ta càng ngày càng nhiều, cơ hội khảo nghiệm lại càng ngày càng ít, đối với các huynh đệ vào sinh ra từ trước kia, khảo nghiêm cũng đã đủ. Ta nghĩ... người khác có thể cho huynh đệ ta thứ gì, ta cũng có thể cho!" Text được lấy tại doctruyen.me
Tôn Thiểu Phương gục đầu xuống, khẽ thờ dài: "Có thể đi theo Tiêu lão đại, là may mắn cùa ta".
Tiêu Bố Y mim cười nói: "Vương Thế Sung đã chịu không được khảo nghiệm, hắn hiển nhiên vẫn chù mưu phản ta".
"Tiêu lão đại làm sao biết?" Tôn Thiểu Phương kinh ngạc hỏi.
"Ta ra mệnh lệnh, Trương Trấn Chu nghiêm khắc chấp hành, Vương Thế Sung thì vẫn luôn đánh cầm chừng, không đợi quân Ngoã Cương đến chiến đã rút về doanh trại" Tiêu Bố Y khóe miệng mang theo vẻ cười lạnh, "Hắn làm ra loại mờ ám này. thật sự cho rằng ta mò mẫm không ra?"
Tôn Thiếu Phương lúc này mới tình ngộ, hồi lâu mới nói: "Thi ra là thạ hôm nay Tiêu lão đại đến đãy..
"Đến công thành" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Chúng ta đã mấy ngày, luôn bại lui. Quân Ngoã Cương đã lười biếng, lúc này. chẳng phải là cơ hội tốt để chúng ta đánh sao?"
Tôn Thiểu Phương tinh thẩn chấn động, "Hôm nay công thành?"
"Không sai, chính là hôm nay!"
Tiêu Bố Y nói xong, đã giục ngựa hướng về doanh trại Tùy quân ờ xa xa mà đi đến, Trương Trán Chu là người cẩn thận, dựa vào Bắc Mang sơn Lạc Thủy mà ầạ trại, vừa thuận tiện cong Lạc Khẩu, đổng thời để chống quàn Ngoã Cương đột kích.
Hắn mỗi lần phái binh công kích Lạc Khẩu, mặt trời lặn là quay về doanh trại nghi ngơi, Phòng Huyền Tào tuy hận đến ngứa răng, nhưng Trương Trắn Chu tiến thoái đúng phép, hắn cũng không dám tùy tiện truy kích.
Nếu công kích mãnh liệt, Lạc Khẩu Thương tất nhiên có đại quân đến viện binh, mấy lần đến rồi lại lui. quân Ngoã Cương trong lòng đã hơi định. Trương Trấn Chu thực sự không vội, chỉ khống chế được tồn thương, không gấp không chậm.
Tiêu Bố Y không đợi đến trước doanh trại, đã có binh sĩ tiến lẻn quát: "Làm cái gì? Lệnh bài!"
Tôn Thiểu Phương quát lớn: "Tây Lương Vương đích thân tới, các ngươi còn không quỳ xuống?"
Tiêu Bố Y đang mặc trang phục tẩm thường, chỉ mang theo mũ giáp che mặt, hơi chút xốc mũ giáp lên, sớm có binh sĩ Tihận ra Tiêu Bố Y, cuống quít quỳ xuống nói: "Thuộc hạ không biết Tây Lương Vưang giá lâm. kính xin thứ tội".
Tiêu Bố Y đã đưa tay nâng binh sĩ lên. thấp giọng nói: "Chớ có để lộ ra".
Binh sĩ gật đầu, tuy có nghi hoặc, nhưng Tây Lương Vương có chi, hẳn có mấy đầu cũng không dám không tuân theo. Mấy binh sĩ bên cạnh cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ Tây Lương Vương vi sao lại tới doanh trại, nhưng đều có chút phấn chấn.
Trong suy nghĩ cùa bọn họ, mỗi lần Tiêu Bố Y xuất hiện, đều dẫn phát ra chuyện kinh thiên động địa, lần này chắc hẳn cũng không ngoại lệ. Chỉ là mấy ngày rồi vẫn chưa đánh hạ Lạc Khẩu. Tây Lương Vương chẳng lẽ là đến đây trách tội Trương tướng quân?
Tiêu Bố Y chậm rãi đi vào doanh trại, trông thấy doanh trại bố trí đúng phép, âm thầm gật đầu, trên đường đi cũng có Du Dịch sứ quát hòi, hiển nhiên ngoài doanh trại nghiêm túc, trong doanh trại cũng nhưthấ Tiêu Bố Y lộ ra thân phận, lại bảo bọn họ chớ để lộ ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng đều nghiêm túc nghe theo. Binh sĩ đang bắt đầu chôn nồi nấu cơm, mười người một bếp, chuần bị ăn sáng, hắn liền mim cười, ngồi xồm xuống bên cạnh một Hòa đầu binh, đưa qua bó cùi, Hòa đầu binh gật đầu hiểu ý, có Hỗa đầu binh nhìn thấy cơm đã chín, liền hô lên: "Ăn cơm".
Âm thanh hô quát liên tiếp, binh sĩ đều tụ tập tới trước lò cùa mình, yên lặng chuẩn bị ăn
Tiêu Bố Y yên lặng nhìn qua, đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh một binh sĩ. nhẹ giọng hỏi: "Có ăn no bụng không?"
Binh sĩ kia cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ăn không no".
Tiêu Bố Y hơi nhíu mày, "Vì sao?"
Binh sĩ còn đang bới cơm, hàm hàm hồhồtrảlời: "Ngươi không biết sao. trận này không biết đánh tới khi nào, mọi người cũng biết lương thực đến không dễ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, vẩn đề này đều là do chúngta chù động yêu cầu! So với dãn chúng Đông Đô, chúng ta ăn đã rất nhiều rồi..
Một binh sĩ khác nói tiếp: "Mọi người đợi đến khi pM được Lạc Khẩu Thương, tầì ăn một trận cho no, để cho người nhà cũng có thể ăn cơm no được vài năm".
"Ngươi còn có người nhà. nhưng người nhà cùa ta cũng không có" Lại có một người nói
"Có người nhà hay không, ữù người ờ Đông Đô cũng đúnh là người thân cùa chúng ta, Tiêu Tướng quàn đã nói qua!" Lại có một người tià lời, khóe miệng mặc dù mang theo hạt cơm, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ trịnh trọng. Khi hắn nói đến ba chữ Tiêu Tướng quân, trên mặt sáng rực. hiển nhiên cho rằng, Tiêu Tướng quân nói là đúng.
"Không phải Tiêu Tướng quân, mà là Tây Lương Vương" Một binh sĩ khác chinh lại nói.
Người nọ rốt cuộc ngẩng đầu lẻn. nghiêm mặt nói: "Ta cảm thấy... vô luận là vương gì. cũng đều tướng quàn cùa chúngta!"
"©úng, chúng ta có Tiêu Tướng quân, có Trương tướng quân, là phúc khí cùa chúng ta. tiết kiệm chút miếng ăn tầì có là gì?"
"Tiêu Tướng quân đã đáp ứng chúng ta, nhất định sẽ khu trục đạo phị đến lúc đó mọi người ra chút lực, cũng đừng có mà mềm xuống, mà xấu mặt Tiêu Tướng quân, Trương tướng quân..
"Nói không sai, phải nên nliưtầế!"
Mọi người nói tùy ý. lời cũng tùy tiện, nhưng đều là tự lứúên mà ra. sau khi nói xong, đã có người ăn xong cơm.
Tiêu Bố Y không ngờ một câu lại dẫn pMt nhiều câu trả lời như vậy, khóe mắt đã ươn ướt, Tôn Thiếu Phương cũng như thế. những hán từ này có lẽ không thể trông thấy ánh dương cùa ngày mai, có lẽ không thấy được Tiêu Tướng quân, nhưng bọn họ vẫn yên lặng làm việc mà mình muốn làm, không oán không hối!
Có người đột nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi là ai, tại sao nhiều hơn một người?"
Vốn mười người một bệp đã được nghiêm khắc khống chế, tất cà mọi người đối với số lượng người bên cạnh có chút mẫn căm, vừa rồi là đang ăn cơm. tâm sự một chút, chò khi cơm nước xong ngẩng đầu lên mới phát hiện trước mắt đã nhiều hơn một người.
Có người bỗng nhiên đứng lên, run giọng nói: "Người là... Tiêu Tướng quân?"
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người mà đứng lẻn, khó có thể tin được, lại không thể không tin, không nghĩ tới đường đường là Tây Lương Vương lại vô thanh vô tức ờ bên cạnh bọn họ!
Tiêu Bố Y lại mim cười vỗ vỗ lên vai mấy người, mắt chứa lệ nóng nói: "Các ngươi đều rất tốt, hôm nay cơm phải ăn cho no bụng..trông thắy mọi người có nghi hoặc, có nét mặt hưng phấn, Tiêu Bố Y nhẹ nhàng nói: "Bời vì hôm nay ta và các ngươi sẽ làm một chuyện khiến cho đạo phi Ngõa Cương khiệp sợ".
Có binh sĩ rụt rè hỏi: "Là chuyện gi?"
Tiêu Bố Y thờ ra một hơi, ngang nhiên nói: "Hôm nay, ta và các ngươi nhất định phải đánh hạ... thành, Lạc, Khẩu!"
Lúc này, thiên hạ phong vân biến ảo, Quan Lũng Lý Uyên, Trung Nguyên Tiêu Bố Y ai có thể chiếm được tiên cơ trước?
Lạc Khẩu, Nguyệt thành, anh hùng kiêu hùng hội tụ, tái khời phong vân.
Nơi Huỳnh Dương tính kế trùng trùng, ngươi lừa ta gạt, lại phải xem Tiêu Bố Y làm thế nào mà hóa giải của ải khó khăn này.
Nhóm dịch: huntercd