Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 352: Huyết chiến




Trình Giảo Kim kinh qua sóng to gió lớn, là người kinh nghiệm già dặn, nhưng thân ở trong loạn cục, cũng không thể nào theo ý hắn được.



Hắn mặc dù đã dự liệu phía trước sẽ có mai phục, nhưng dưới sự xốc nổi của Vương Bá Đương, thì cũng không thể ngăn cản, đây cũng là chỗ bi ai của bản thân hắn.



Hắn là Thống soái, nhưng trừ việc có thể Thống soái thủ hạ Ngõa Cương đã được huấn luyện ra, thì những tướng lĩnh Ngõa Cương còn lại cũng không phục hắn, bởi vì hắn thật ra cũng không phải là người một đường đi theo bọn họ.



Ngõa Cương hôm nay tuy thế lực rất thịnh, nhưng cả đám đều là cường đạo xuất thân, đương nhiên người nào cũng không phục người nào. Đều xem trọng nghĩa khí, dũng khí, tính tình, duy chỉ có quân sự là không để ý tới.



Rất nhiều người vẫn ôm ý nghĩ chỉ cần ùa lên là xong trong đầu, cho dù Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương cũng không ngoại lệ, điều này làm cho Trình Giảo Kim trong lòng có chút bi ai, làm như vậy lực đạophát huy ra, còn chưa đến một nửa lực lượng, thì làm sao mà thắng?



Giục ngựa đi trước, Trình Giảo Kim đột nhiên nhìn thấy từ trong sơn cốc xông ra vô số Tùy binh, giơ cao đại kỳ, ở trên viết một chữ Trương, Trình Giảo Kim thoáng nhìn thấy chữ Trương này, trong lòng kinh hoàng, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.



Hắn phảng phất như gặp lại đại quân Trương Tu Đà, một khắc nọ cảm thấy ngực bị trúng một kích cực mạnh, vô luận như thế nào, hắn là Tùy tướng, hắn chính là thủ hạ Trương Tu Đà, trong lòng đối với Tùy quân có loại cảm giác khó mà nói rõ. Nhưng hắn thoáng qua đã rõ ràng, đây là đại quânTrương Trấn Chu.



Điều này làm cho hắn quả thực kinh hãi.



Căn cứ tin tức mà nói, Trương Trấn Chu, Tiêu Bố Y vốn là hai đường xuất quân, nhưng bọn hắn giờ phút này lại hợp binh một chỗ, Tiêu Bố Y đến đây xông pha dụ địch, Trương Trấn Chu thì phụ trách bố trí bẫy.



Hai đại danh tướngĐông Đô tập trung lực lượng đến công mình, cho dù Trình Giảo Kim cũng có chút cảm giác được ưu ái quá mà hóa sợ. Nhưng cảm giác được sủng ái rất nhanh không còn, trong lòng thoáng qua chỉ tràn đầy sự kinh hoàng.



Bằng vào lực bản thân hắn, hơn nữa Vương, Đan hai người thân hãm trùng vây, Trình Giảo Kim mặc dù còn nắm tinh binh hơn vạn, cũng có suy nghĩ không thể địch nổi trong đầu.



Đây là một cái bẫy rập, vốn chính là một cái hố để chôi vui quân Ngõa Cương!



Tiêu Bố Y dụ cho quân Ngõa Cương quân phân binh hai ngã, nhưng lại cùng Trương Trấn Chu hợp lực thành một ngã! Mặt phía bên Ngụy công tình thế đến tột cùng như thế nào? Có bẫy rập hay không? Tiêu Bố Y này phi thường xảo trá, thật sự làm cho người ta khó lòng phòng bị.



Trình Giảo Kim đương nhiên cũng không biết, Lý Mật căn bản là không có gặp kẻ địch, Tiêu Bố Y sử dụng kế, chính là trước tránh cường địch, tiêu diệt nhỏ yếu.



Công hay không công, Trình Giảo Kim đã lâm vào tình thế khó xử



Tiêu Bố Y không chiến mà chạy, bọn họ thúc ngựa truy kích dĩ nhiên là sảng khoái, cũng không biết bất tri bất giác đã qua một sơn cốc, càng không biết đã sảng khoái tiến nhập vào bẫy rập của đối phương. Bắc Mang sơn dọc theo Hoàng Hà liên miên không dứt, vốn là lá chắn của Đông Đô, còn kéo dài qua Yển Sư hướng về phía Lạc Khẩu.



Ở trong Bắc Mang sơn, có mấy hạp cốc có thể trực tiếp thông đến mặt núi bên kia, sường núi phía bắc chính là Hoàng Hà cuồn cuộn mịt mờ.



Điều này Vương, Đan hai người cũng biết, nhưng bọn họ khi xông qua hạp cốc im lìm, lại không có suy nghĩ gì trong đầu. Trong mắt bọn họ chỉ có Tiêu Bố Y.



Tiêu Bố Y đã thua một trận khó được, lần này bọn họ nhất định phải thừa dịp Tiêu Bố Y thua mà đánh cho một đòn thật đau, trả lại món nợ!



Có hai vị đương gia thống lĩnh, các đạo phỉ còn lại cho dù là có nghi hoặc, cũng không dám đưa ra. Nhưng kỵ binh của bọn họ khi đi ngang qua miệng hạp cốc, thì phát hiện thiết kỵ của Tiêu Bố Y ở xa xa đã chậm lại. Điều này làm cho bọn họ trong lòng vui vẻ, thoáng qua lại dâng lên sự bất an.



Thiết kỵ của Tiêu Bố Y trong nháy mắt đã như bị một cái búa lớn bổ ra, binh chia làm hai đường, một đường vòng về bình nguyên ở một bên quân Ngõa Cương, một đường khác là do Tiêu Bố Y lĩnh quân, quay đầu xông ngược lại.



Thiết kỵ biến hóa cực nhanh, tự nhiên lưu loát, trong khi xông ngược lại, khởi lên bụi vàng mù trời, tiết tấu cực nhanh, thế xung phong cực mạnh, làm cho quân Ngõa Cương âm thầm lạnh người.



Vốn trong dã chiến, nếu không có che chắn hoặc chướng ngại, kỵ binh Ngõa Cương đối với bộ binh có ưu thế trời cho, điều này làm cho kỵ binh Ngõa Cương khó tránh khỏi tâm lý cao hứng cuồng ngạo, nhưng đột nhiên phát hiện đối thủ so với bọn hắn nhanh hơn, mãnh hơn, hung ác hơn, thì bọn họ đã lo lắng không thể địch lại.



Vương Bá Đương, Đan Hùng Tín hai người lại không sợ hãi, nhìn thấy Tiêu Bố Y đánh ngược về, rất hợp tâm ý bọn họ, hai người cơ hồ đồng thời cũng xông lên, nắm chặt binh khítrong tay, phục thấp thân thể mà phóng ngựa nhanh lên.



Hai quân giao chiến kẻ nào dũng sẽ thắng, lúc này, tuyệt đối không có lý nào mà lui bước!



Hai người đều có cùng một mục tiêu, đương nhiên chính là Tiêu Bố Y, trong mắt bọn họ, giết Tiêu Bố Y, quân thiết kỵ sẽ tự sụp đổ. Nhưng Tiêu Bố Y võ công cao cường, bọn họ có thể giết được hay không là một chuyện. Hắc giáp thiết kỵ binh vận dụng vũ khí thuần thục, bọn họ nếu vận dụng cung tên, đối phương chỉ sợ khó tránh khỏi thương vong.



Nhìn thấy Tiêu Bố Y một ngựa phía trước, khuôn mặt lờ mờ có thể thấy được, nhưng Hắc giáp thiết kỵ đều nắm trong tay trường mâu, không có chút ý tứ giương cung, Vương, Đan hai người trong lòng mừng thầm, Tiêu Bố Y bỏ đi tấn công địch từ xa, quả thật là cử chỉ không khôn ngoan.



Nhưng bọn họ thoáng qua lại phát hiện, trong mạnh mẽ lại có mạnh mẽ hơn, vũ khí làm cho người ta lạnh người, sắc bén nhất của Hắc giáp thiết kỵ cũng không phải là cung tên, không phải trường đao, mà là trường mâu đang nắm chặt trong tay bọn họ!





Tiêu Bố Y trường thương trong tay vung lên, quát lớn: "Mâu!"



Một tiếng "vù " vang lên, trường mâu như từng, tung hoành trên bầu trời, hơn ngàn thanh trường mâu trong một khắc nọ bỗng nhiên phóng ra, cắt phá không trung, tiếng rít vù vù! Không gian giữa hai quân trong nháy mắt như bùng nổ, thậm chí làm cho người ta hít thở không thông.



Tiêu Bố Y đã sử ra chiêu mạnh nhất của Hắc giáp kỵ binh khu xung phong, là cầu một chiêu phá địch!



Trường mâu trong không trung tạo thành một mạng lưới dày đặc, mang theo những cái bóng đan vào nhau mà rơi xuống, đâm vào kỵ binh Ngõa Cương, quân Ngõa Cương một khắc nọ kinh hãi muốn chết.



Thiết kỵ xung phong, khe hở lẫn nhau cũng không lớn, mâu từ trên không trung phóng xuống, bọn họ cũng không có chỗ nào để tránh né, chỉ nghe thấy tiếng trường mâu đâm vào thịt, tiếng la hét thảm khốc liên miên không dứt, có người bị đóng đinh trên mặt đất, có chiến mã té nhào vào bụi bậm, kích khởi tầng tầng tro bụi, có chiến mã trước sau không còn chỗ đi, trong tiếng hí bi thãm mà bay lên không, tung ra vô số vết máu. Kỵ binh Ngõa Cương đại loạn, bọn họ chinh chiến đã lâu, chưa từng có thấy qua thiết kỵ nào lại mạo muội bỏ qua trường mâu, bọn họ càng không biết trường mâu còn có loại tác dụng này!



Vương Bá Đương trong lòng lạnh toát, nhìn thấy có mâu nhằm đầu phóng tới, vội đưa thương ngăn cản.



Hắn dù sao cũng võ công cao minh, trong loạn quân tỷ lệ sinh tồn hơn xa người khác, trường mâu thế phóng tới có chút trầm trọng, hắn vẫn có thể đỡ văng ra, chỉ là thủ hạ của hắn còn xa mới có vận khí này, trong tiếng kêu thảm thiết mà không ngừng ngã xuống đất. Đan Hùng Tín trường sóc triển khai, đã đánh bay hai thanh trường mâu, cùng Vương Bá Đương thế xung phong không giảm, một trái một phải hướng vè phía Tiêu Bố Y mà phóng tới.



Mục tiêu của bọn họ là Tiêu Bố Y, khoảng cách giữa ba người đã khá gần!



Nhưng Vương Bá Đương nhìn thấy Tiêu Bố Y bỗng nhiên cầm lấy cung, trong lòng phát lạnh, cảnh giác đề cao, người đã nghiêng đi, ôm lưng ngựa mà đi tới. Chiêu này cực hiểm, thuật cỡi ngựa khá cao minh, chỉ nghe thấy một đạogió lạnh từ bên cạnh thân lao qua, tên dài không ngừng, bắn chết một gã đạo phỉ Ngõa Cương ở phía sau Vương Bá Đương!




Tên dài mang theo máu đỏ, gào thét xuyên qua bắn ra xa, sắc bén không giảm…



Vương Bá Đương trên người lạnh toát, chỉ cảm thấy mới vừa rồi đã gặp thoáng qua Diêm vương.



Tiêu Bố Y một tiễn không trúng, cũng rất là kinh ngạc, âm thầm bội phục thân thủ Vương Bá Đương không tệ. Lần trước mục tiêu của hắn là Tôn Trường Nhạc, mục tiêu lần này cần giết là Vương Bá Đương!



Vương Bá Đương đối với Lý Mật một lòng trung thành, cùng Phòng Huyền Tảo là cánh tay trái phải của Lý Mật, nếu có thể trừ đi, thì đó là cấp cho Lý Mật một vết thương nặng.



Thế ngựa không giảm, Tiêu Bố Y đột nhiên rời yên, một chân móc lấy yên ngựa, lo lửng trong không trung, như một con diều mà xông lên phía trước, tung bay phiêu đãng…



Đan Hùng Tín đã cùng Tiêu Bố Y lướt qua ngang vai, trong tiếng quát chói tai, cầm sóc đánh tới!



Vương Bá Đương mới vừa rồi còn cảm thấy thuật cỡi ngựa của mình không tệ, nhưng một khắc này nhìn thấy Tiêu Bố Y người ngựa phân làm hai, bị bạch mã kéo như ngự không mà đi, cách mặt đất bất quá chỉ chừng thước, trong tay đã giương cung lắp tên, tư thế phiêu dật, chỉ cảm thấy mình chỉ như cưỡi lên lưng trâu mà thôi.



Tiêu Bố Y một tiễn bắn về phía Đan Hùng Tín, tiễn từ dưới bụng ngựa bắn ra.



Đan Hùng Tín vốn ở một bên của Tiêu Bố Y, bỗng nhiên trước mắt mất đi hành tung của Tiêu Bố Y, trường sóc thế tới không giảm, đang muốn nện xuống, lại nghe một tiếng vang lớn, cổ tay chấn động mạnh, một tiễn của Tiêu Bố Y đã bắn trúng thân sóc, còn cách hổ khẩu hắn nắm sóc bất quá chỉ chừng một tấc.



Trường sóc vốn trầm, kình lực của tên nhọn cũng không cao, Tiêu Bố Y lại có thể dùng một tiễn đẩy trường sóc ra vài tấc, Nguyệt Quang trong tiếng hí đã xuyên qua, sát bên người Đan Hùng Tín mà qua. Tiêu Bố Y đột nhiên uất đao!



Người ở trong không trung, đảo người lên lưng ngựa, một đao đã từ dưới chém lên trên, ánh mặt trời trong không trung cũng không chói mắt bằng ánh đao, trong ánh đao, hoa máu văng ra khắp nơi!



Vương Bá Đương vốn định một thương đâm tới, lại thấy một đao của Tiêu Bố Y bổ đến, không thể đỡ nổi, trong một khắc sống chết trước mắt đã kích phát tiềm năng vượt xa người thường, hắn vốn ôm bụng ngựa, bỗng nhiên tung người lăn ra từ một bên lưng ngựa, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, đã bị máu tươi tưới đẫm một thân.



Chiến mã của Vương Bá Đương bi thảm hí lên, đã bị một đao kinh thiên này chém thành hai nửa, thếxông tới vẫn không dứt, nửa thân thể sau lăng không bay ra, mang theo một đám mưa máu! Vương Bá Đương ngã nhào ra trên mặt đất, cấp bách lăn người về phía trước, chỉ thấy được trước mắt vó ngựa tung bay, nhìn như sắp bị loạn mã giẫm chết, thầm kêu mạng ta xong rồi!



"Nắm lấy!" Đan Hùng Tín hét lớn một tiếng, lập tức đưa sóc qua, Vương Bá Đương bất chấp nghĩ nhiều, vội nắm chặt lấy, hai tay bị đầu sóc đâm cho máu tươi đầm đìa. Đan Hùng Tín dùng sức đưa hắn lên lưng ngựa, hai người một ngựa, sống chết trước mắt đã khơi dậy sự hung hãn, ra sức chém giết mà xông về phía trước.



Vương, Đơn hai người mặc dù không phải là đối thủ của Tiêu Bố Y, nhưng cũng là dạng phi thường hung hãn, đã mở ra được đường máu chạy trốn, thiết giáp kỵ binh cũng không vây công hai người, đi ngang qua người chỉ huy đao chém giết, chém giết không được, cũng không dừng lại, như nước chảy mà tràn qua, Tiêu Bố Y lúc này đã cách bọn họ ít nhất là mười trượng!



Ba người nhìn qua lại, hoặc hoảng sợ, hoặc phẫn nộ, hoặc hờ hững! Ánh mắt vừa chạm đã tán, thoáng qua bị binh mã như thủy triều cắt đứt… Ám sát không được, trong lòng tiếc nuối, nhưng hắn là lĩnh quân, vô luận như thế nào cũng không thể theo tính khí mà làm việc.



Trong hắc giáp thiết kỵ, hắn chính là đầu não, dựa vào kỳ, khoái, lợi, mãnh mà thủ thắng, cái này cũng không phải là đơn đả độc đấu, hắn phải đi trước dẫn cả đội ngũ, hắn phải bảo trì đội ngũ vận chuyển như nước chảy mây bay, hơn nữa phải liên tục bảo trì thực lực để tiếp tục tiến công!



Lý Tĩnh đã cảnh cáo hắn, ngàn vạn lần không thể làm việc theo tính khí, hai quân đối lũy, lấy có sinh lực tiêu diệt đối phương là chính, đây đều là tiền vốn để hắn kinh doanh thiên hạ sau này, có muốn bồi dưỡng nữa cũng rất tốn thời gian, nên khi đối địch nhất định phải đem tổn thất giảm đến ít nhất, như vậy mới đủ thời gian để bổ sung. Mà làm thế nào để giảm thương vong ít nhất, đương nhiên là thừa dịp kẻ địch chưa kịp hình thành thế phản công mà đánh, nếu như cùng kẻ địch vây đấu, nhất định phải nghĩ biện pháp bứt ra, chờ cơ hội xung phong tiến công thứ hai.




Đối với lời Lý Tĩnh phân phó, Tiêu Bố Y luôn ghi nhớ trong lòng.



Lý Tĩnh dụng binh như thần, nhưng là ở kinh nghiệm mà hắn tích lũy, suy nghĩ tỉnh táo, phán đoán quả cảm. Một phương diện là từ tiền nhân tích lũy, rồi sau mỗi lần hành quân tác chiến thì học hỏi từ những sai sót mà tu sửa chỉnh lý lại.



Lý Tĩnh dụng binh, đã tập binh pháp đến đại thành, mà Tiêu Bố Y hắn trên lĩnh vực quân sự, chỉ có thể nói là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Hắn có thể thắng, là vì tuân theo thiết quân quân quy của Lý Tĩnh, hơn nữa bản thân có một ít tùy cơ ứng biến. Nhưng vô luận biến như thế nào, cũng không thể dễ dàng phá vỡ hành quân thường quy.



Trên thực tế, hắn cùng Lý Tĩnh ít khi gặp mặt, nhưng vẫn nghe Lý Tĩnh chỉ đạo, vô luận là dùng binh hay là phân tích đại thế thiên hạ, Lý Tĩnh suy nghĩ vượt xa so với rất nhiều người, cũng không nhượng Lý Mật. Xuân Tằm trận, chín doanh liên hoàn đều là Lý Tĩnh nghiền ngẫm suy nghĩ, đã sớm vì Tiêu Bố Y là lo lắng cách ứng đối.



Tiêu Bố Y tuy đơn độc ở tại Đông Đô, nhưng tuyệt không phải một người tác chiến, hắn có Lý Tĩnh, Từ Thế Tích phân tích kỹ lưỡng, lúc này mới có thể chế định ra phương án đối địch ổn thỏa nhất, sắc bén nhất.



Lý Mật chỉ đem Tiêu Bố Y trở thành đại địch, nhưng nào nghĩ đến mình đối mặt cũng không phải là một mìnhTiêu Bố Y.



Người ở trên lưng ngựa, tạm thời không thể quay lại trùng kích, Tiêu Bố Y đơn giản là trực tiếp xông ra, đao vung lên, dưới tay không ai chịu nổi một chiêu!



Hắc giáp thiết kỵ tràn qua đạo phỉ Ngõa Cương, lúc này sự huấn luyện thể hiện ra không thể nghi ngờ, quân Ngõa Cương không có chỗ để điều khiển ngựa, hắc giáp thiết kỵ lại có thểở khoảng cách đó giục ngựa né tránh, không ngừng giết địch.



Đợi khi hai đạo kỵ binh gioa nhau mà qua, hắc giáp thiết kỵ vẫn bảo trì đầy đủ, quân Ngõa Cương lại đã tổn hại gần nữa.



Tiêu Bố Y dẫn theo binh mã mới vọt ra, đạo kỵ binh ở mặt bên đã lần nữa công kích lại, thiết kỵầm ầm, đất rung núi chuyển, quân Ngõa Cương mặt đã không còn chút máu, tay chân run rẩy.



Nhiều người chưa chắc đã tốt, ít nhất không gian tác chiến có hạn, túm tụm lại thì không thể tạo thành hiệu quá sát thương lớn nhất. Thiết kỵ mà Lý Tĩnh huấn luyện đã quen lấy ít thắng nhiều, luôn làm cho quân địch rối loạn, bảo trì bản thân thanh tỉnh là chính.



Có đôi khi hỗn loạn cũng có thể giết chết người!



Cho dù bị trùng kích mãnh liệt, quân Ngõa Cương dĩ nhiên bị thiết giáp kỵ binh giết chết vô số, nhưng bị đồng bọn cản trở, chết ở dưới thiết kỵ đồng bọn cũng không ít. Tâm tình kinh hoàng sợ hãi kịch liệt khuếch trương, quân Ngõa Cương đã không lòng dạ nào chống cự, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là thiết kỵ Tùy quân, ánh đao lấp lánh.



Hắc giáp thiết kỵ lần nữa sát nhập, quân Ngõa Cương đã tan rã, Vương Bá Đương, Đan Hùng Tín nhìn thấy đại thếđã mất, lại thấy cùng bộ binh của Trình Giảo Kim cách nhau khá xa, ở giữa bị Tùy binh tầng tầng chia cắt, không dám dừng lại mà chạy trối chết!



Thiết giáp kỵ binh cùng bộ binh nhìn như khác nhau, nhưng biên chế lại cùng loại, mười người làm thành một hỏa, năm hỏa làm thành một đội, hỏa có hỏa đầu, đội có đội trưởng. Ba tiểu đội làm thành một trung đội, trung đội hợp thành đại đội, tùy thời bảo trì công kích cơ động linh hoạt.



Truyền lệnh như vậy cực kỳ thuận tiện, không cần kích trống, chỉ cần xem cờ cùng nhìn thẳng người phía trước là được, Tiêu Bố Y phân ra hai đường công kích đối thủ, đội còn lại tự động do đại đội trưởng bổ sung thống lĩnh công kích, như vậy mỗi người có quy củ mà theo, nhắm mắt cũng làm được, lúc này mới bảo trì sự lưu loát.



Thiết giáp kỵ binh thoạt nhìn thần bí không người nào có thể địch, nhưng Tiêu Bố Y lại hiểu rất rõ ràng một điểm, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh là linh hồn của thiết giáp kỵ binh. Thiết quân như vậy đánh ra, mới phát huy lực lượng lớn nhất của binh sĩ.



Thiết quân xuất kích giống như tráng hán súc tích lực đạo toàn thân mà đánh ra một quyền, không cần rút tay rút chân, mới có thể phát huy mười hai thành lực đạo!




Thiết giáp kỵ binh trang bị chiến mã, khải giáp, khảm đao, trường thương còn có cung tên thuẫn bài cũng xem như là trang bị hoàn mỹ nhất, nhưng điểm mấu chốt nhất là, mã lực có thể chịu đựng được. Tất cả chiến mã đều là dạng hiếm có, so với ngựa bình thường ở thảo nguyên mạnh hơn rất nhiều, lúc này mới có thể chịu được những trang bị này, nếu không chỉ với trang bị binh khí thì đã hơn một trăm cân, đã muốn đè cho chiến mã đi lại khó khăn, thì làm sao mà đủ sức xung phong hãm trận?



Tiêu Bố Y nhìn thấy quân Ngõa Cương đã tan rã, không phát động tiến công lần thứ ba, hiệu lệnh một đội kỵ binh tiễu trừa những tên còn lại, còn bản thân thì dẫn kỵ binh tản vào cánh trái của bộ binh Tùy quân, sẵn sàng công kích. Bạn đang đọc chuyện tại doctruyen.me



Lúc này Tùy quân đã chống cự hai lần trùng kích của quân Ngõa Cương…



Tùy quân lập phương trận chống cự, Tiêu Bố Y đã ghìm ngựa đứng ở một bên ngóng nhìn, tìm kiếm chỗ yếu trong bộ binh của Trình Giảo Kim, sẵn sàng chuẩn bị dẫn kỵ binh công kích, cho Trình Giảo Kim quân Ngõa Cương một kích trí mạng!



Trình Giảo Kim khi nhìn thấy kỵ binh Ngõa Cương bị vây, trước tiên quyết định công kích. Lần này hành quân hắn là chủ soái, lần này thất bại, hắn cũng phải chịu trách nhiệm trực tiếp.



Hắn dẫn theo chừng hơn hai vạn quân, kỵ binh bốn ngàn, bộ binh hơn vạn, bộ binh vẫn không có tổn hao gì, nhưng kỵ binh đã tổn hại bảy tám phần.



Tràn ngập sự bất đắc dĩ cùng lửa giận, nhưng Trình Giảo Kim cũng không có bị thất bại mà mất đi lý trí, hắn cố gắng chuyển bại thành thắng, cờ xí huy động, trống trận vang lên có tiết tấu, Trình Giảo Kim đã hiệu lệnh binh sĩ trùng kích trận địch, cố gắng cứu viện quân Ngõa Cương đang bị vây.



Nhưng Trương Trấn Chu cũng không phải là hạng người hư danh. Hắn có lẽ không dũng mãnh bằng Trương Tu Đà, có lẽ không nổi danh bằng Dương Nghĩa Thần, nhưng hắn ít nhất cũng là lão tướng Đại Tùy, kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú.



Có đôi khi kinh nghiệm chính là thắng lợi!




Trình Giảo Kim bày phương trận xuất kích, Trương Trấn Chu lại cho binh sĩ lấy trận hình hình cung đối kháng. Loại trận pháp này là từ Yển Nguyệt trận diễn hóa ra, chủ yếu để thủ.



Phương trận lực công kích cực mạnh, trận hình cung để phòng ngự là việc chính. Chỉ là trận không định pháp, tiến công phòng thủ đều phải xem tùy cơ ứng biến mà thôi.



Lương tướng cùng dong tướng khác nhau chính là ở đó, một người biết tùy thời mà biến, đối với trận địch mạnh yếu phán đoán hiểu rõ, đánh yếu tránh mạnh, còn người còn lại thì thủy chung đều làm máy móc theo binh thư, biết rõ là bị hãm hai cũng vẫn nhảy vào.



Trương Trấn Chu thân kinh bách chiến, trước tiên đưa ra phán đoán chính xác, cắt đứt sự liên lạc giữa bộ binh cùng kỵ binh của quân Ngõa Cương. Để cho Tiêu Bố Y dẫn kỵ binh toàn lực diệt sát kỵ binh Ngõa Cương.



Trương Trấn Chu xuất binh so với Trình Giảo Kim cũng nhanh hơn một ít, Tùy binh cuồn cuộn không dứt từ trong sơn cốc lao ra, nghe theo hiệu lệnh, nhanh chóng xếp thành trận hình, chờ đợi địch thủ đến. Khi Trình Giảo Kim dẫn binh đánh tới, phòng ngự đã như tường đồng vách sắt.



Không chỉ như thế, Trương Trấn Chu cũng mật thiết chú ý đến động tĩnh của kỵ binh Tiêu Bố Y, sẵn sàng chuẩn bị trợ giúp. Nhưng rất nhanh Trương Trấn Chu phát hiện, hắn đã làm điều thừa thãi. Kỵ binh của Tiêu Bố Y đối với kỵ binh Ngõa Cương đã hình thành thế tàn sát nghiêng về một phía, hắn không cần đánh loạn tiết tấu của bản thân hắc giáp thiết kỵ.



Đối với kỵ binh giống như từ trên trời giáng xuống này, Trương Trấn Chu cũng rất là kinh ngạc, khi thấy được lực trùng kích mà thiết kỵ binh này xuất ra, từ đáy lòng của hắn cũng kinh hãi khó hiểu.



Đội kỵ binh này số lượng đông đảo, sự chuẩn bị chiến đấu đầy đủ, lực trùng kích lãnh khốc vô tình đúng là hiếm thấy, điều này cũng làm cho Trương Trấn Chu trong lòng đối với Tiêu Bố Y đánh giá càng cao thêm một tầng.



Mỗi một lần tác chiến, phân lượng của Tiêu Bố Y trong lòng Trương Trấn Chu càng nặng thêm một phần, đến hiện tại hắn đã rõ ràng ý thức được, chỉ có Tiêu Bố Y mới có thể cứu vớt Đông Đô. Hắn đã già, tâm tro ý lạnh đã quá lâu, đối với Đại Tùy đã có rất nhiều phần tuyệt vọng, lúc trước có Bùi Minh Thúy khuyên bảo, lại có Lô Sở xin hắn rời núi, hắn trong lòng hơi động, cũng biết Đại Tùy suy đồi cũng không phải một mình hắn là có thể đỡ được, hắn có thể rời núi, đa phần là vì không đành lòng để dân chúng Đông Đô chịu khổ.



Già rồi, già rồi, còn có cái gì mà chưa kinh qua, còn có cái gì chưa nhìn thấy?



Mấy lần lên xuống, nhàn nhã nhìn hoa rơi, rất nhiều chuyện trong mắt Trương Trấn Chu, bất quá đã là hoa rơi hoa nở.



Nhưng thiết kỵ Tiêu Bố Y đã kích động hào tình mà hắn chôn dấu trong lòng đã lâu, nhìn thiết kỵ tung hoành, Trương Trấn Chu cũng nghĩ đến sự hăng hái năm đó, chỉ bằng mấy ngàn thiết quân đánh bại Lưu Cầu quốc!



Trấn tĩnh tự nhiên chỉ huy binh sĩ phản kích, Trương Trấn Chu trên mặt xuất hiện nụ cười ít có, nhưg bào đinh giải ngưu đứng ở trên gò núi, phát ra hiệu lệnh, ứng phó từng đợt trừng kích của quân Ngõa Cương.



Tùy quân bảo vệ chặt chẽ trận cước, bộ binh giao phong, cận chiến nói đến cuối cùng, đợi được đến khi đó, chính là so nghị lực, mài dũng khí. Khi giao phong, Tùy quân dùng thuẫn bài, cung tên, ngạnh nõ cấu thành tầng phòng tuyến thứ nhất. Vũ tiễn bay đầy trời phát ra những tiếng xẹt xẹt, quân Ngõa Cương cũng cầm thuẫn, cầm thương mà tiến lên, giống như dùng thuẫn bài tạo thành một bức tường sắt di động.



Không ít người trúng tên ngã xuống, nhưng càng nhiều binh sĩ bổ sung đội ngũ phía trước, tiếp tục tiến lên.



Lúc này, tất cả mọi người đã quên sinh tử, bên tai chỉ nghe thấy tiếng trống, trước mắt chỉ có kẻ địch, đánh qua, giết chết bọn họ là mục đích duy nhất.



Hai trận rốt cuộc va chạm nhau cùng một chỗ, tạo nên cuộn sóng ngập trời, đao gãy tàn gãy, thi thể tàn khuyết tạo nên một hình ảnh thảm thiết. Tướng quân lấy chiến ý làm bút, lấy máu làm mực vẽ nên bức tranh chiến trận. Trận hình cung nhộn nhạo, giống như sóng nước trên biển. Phương trận trùng kích, như cự phủ khai sơn…



Quân Ngõa Cương sau khi nối liền không dứt phát động hai lần công kích, Trình Giảo Kim đã hạ lệnh rút quân, không phải bởi vì kỹ không bằng người, mà bởi vì đã không có mục tiêu cứu viện. Trong hai lần công kích này, kỵ binh Ngõa Cương ở bên kia đã tổn thất hầu như không còn.



Gần bốn ngàn kỵ binh, đã như vậy mà bị giết sạch, Trình Giảo Kim trong lòng thấy lạnh cả người, càng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ. Nhưng trong bất đắc dĩ vẫn có rất nhiều sự không phục, kỵ binh vốn không đáng thảm bại như thế, chỉ là bọn chúng hiệu lệnh không theo, làm tướng quân thì có thể làm gì được?



Sau khi mệnh lệnh rút lui phát ra, phương trận từ từ lui ra phía sau, trật tự cẩn thận, Trương Trấn Chu lại hiệu lệnh binh sĩ tiến lên bức tới gần, cũng không công kích.



Trình Giảo Kim âm thầm thở dài, thầm nghĩ kế dụ địch đã bị Trương Trấn Chu nhìn thấu, Trương Trấn Chu này quả nhiên danh bất hư truyền. Thì ra Trình Giảo Kim tuy rút quân, nhưng vẫn không loạn, sớm có cung tiễn thủ ngạnh nỏ thủ giấu ở hai cánh, sẵn sàng chuẩn bị tập kích tới trước, chỉ cần Trương Trấn Chu phát động binh lực theo qua, rơi vào trong phạm vi phục kích của hắn, thì cũng sẽ làm cho Tùy binh thất bại mà về.



Không nghĩ tới Trương Trấn Chu kinh nghiệm già dặn, cũng không nóng lòng tiến công, chỉ từ từ tiến tới xem sơ hở.



Trương Trấn Chu xa xa nhìn thấy Trình Giảo Kim dẫn binh sĩ mặc dù lui nhưng không loạn, âm thầm gật đầu, thầm nghĩ ba hổ tướng dưới trướng Trương Tu đã lĩnh quân cũng danh bất hư truyền, chỉ nhìn thấy trong lui có phục, trong chăn giấu châm, riêng năng lực chỉ huy đã hơn xa Ngõa Cương ngũ hổ.



Bỉnh Nguyên Chân cũng xem như một trong Ngõa Cương ngũ hổ, mà lúc trước tại Đông Đô ngăn cản Tùy binh, tuy kiệt lực ngăn cản, nhưng bất quá chỉ là cái dũng của thất phu mà thôi. Cưỡi ngựa xông pha không tính là khó khăn, nhưng lĩnh quân lại cần phải thiên chuy bách luyện.



Quân Ngõa Cương nếu không có sơ hở, Trương Trấn Chu cũng không muốn xuất kích, cái loại chuyện giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm này hắn khinh thường sử dụng. Nếu như vậy mà nói, mấy ngàn binh sĩ lúc trước tại Lưu Cầu quốc, đã không một ai có thể còn sống mà trở về. Thừa so hởmà vào, đánh yếu né mạnh mới là đạo dụng binh.



Tùy quân lúc này đã thắng, tinh thần đại chấn, nhưng hiển nhiên nếu muốn tiêu diệt toàn bộ đối thủ thì vẫn rất khó khăn. Hắn còn muốn hỏi ý kiến của Tiêu Bố Y, thấy hắn vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, không chút sứt mẻ, thì đã rõ ràng, Tiêu Bố Y còn đang chờ.



Nghĩ đến lời Tiêu Bố Y nói, Trương Trấn Chu có chút thở dài, người này định ra kế xuất binh, quả thực là rất sâu, hắn biết Tiêu Bố Y đang chờ cái gì, hắn đang đợi Lý Mật!