Tô Tô vô cùng tức giận mà uống cạn chén trà của mình, rồi lại cầm chén trà của Nam Bình lên uống.
Nam Bình cũng không giận mà ngược lại mỉm cười đốt cây đàn hương, sau đó rửa sạch tay rồi pha trà cho nàng.
Trong hương thơm ngào ngạt, hắn chần qua cái chén lưu ly, sau đó dùng thìa múc một muỗng Bích Hoa Xuân, rồi từ từ rót nước nóng vào chén. Lá trà tan trong cái chén trong suốt, giống như một chồi non mới mọc sau cơn mưa, chồi non lớn lên như vũ khúc, tràn trề sức sống.
Tô Tô nhìn cảnh này nên tâm tình bực bội dần dần bình tĩnh lại.
Nàng nhận lấy chén trà từ tay Nam Bình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó thở nhẹ một hơi: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nam Bình đặt dụng cụ pha trà xuống, tao nhã cười, “Vậy cô có thể nói chuyện của cô không?”
Tô Tô uống thêm một ngụm trà, sau đó nhàn nhạt nói: “Thực ra cũng không có gì, ta gây sự với Mẫu Đơn công chúa, bây giờ nàng ta đang tìm mọi cách đưa ta vào miếu làm ni cô.”
Nam Bình vừa nghe vừa rót đầy chén trà cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta biết cô đang cố gắng diễn vai Tô tiểu thư, nhưng mà cô cũng không cần cố gắng như thế đâu. Bên chỗ của Mẫu Đơn công chúa, cô có thể lùi thì lùi một bước, hà cớ gì muốn đối đầu với đại địch này?”
Tô Tô không nói nên lời, tên gia hỏa này tới bây giờ vẫn cho rằng nàng là kẻ giả mạo, là do người nào đó phái tới giả mạo Tô Tô.
Tô Tô lười giải thích với hắn, hơn nữa theo nàng thấy, để hắn tiếp tục hiểu lầm thì chỉ có lợi cho nàng chứ không có hại gì.
Suy tư một lát, Tô Tô đột nhiên ngẩng đầu nói: “Thái phó, huynh có ý kiến gì không?”
“Hả?” Nam Bình cười như không cười nhìn nàng.
“Trước đây không phải huynh nói, muốn giúp ta giả trang tốt thành Tô đại tiểu thư sao?” Tô Tô chớp mắt nhìn hắn, “Giúp đỡ đi, Thái phó đại nhân. Ngài có thể chỉ cho ta mấy chiêu được không?”
Nam Bình nhướng mày, nheo mắt lại, cười với nàng như hồ ly: “Khi nào cô cần ta giúp thì liền gọi ta là Nam Bình đại nhân, khi không cần ta thì liền gọi ta là này nọ.”
“Chỉ cần huynh có thể giúp ta chuyện này, đừng nói là đại nhân, huynh bảo ta gọi là đại gia ta cũng chịu!” Tô Tô cười đến độ vô sỉ, nghĩ thầm: Không phải chỉ là một cách gọi thôi à?! Nếu như có thể đổi lấy chỉ điểm của quân sư hàng đầu Khánh Quốc thì ta có lời rồi!
Nhìn nàng đảo mắt nhìn xung quanh, Nam Bình liền biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, cảm thấy bộ dáng khi cười của cô nương này trông giống như một tiểu hồ ly, cứ như sợ người khác không biết trong lòng nàng đang tính kế xấu gì đó.
Nhưng mà Nam Bình cũng không ghét bộ dáng này của Tô Tô.
Hắn luôn thích người thông minh, bao gồm cả nam nhân thông minh và nữ nhân thông minh.
Cho nên dù trước đây Tô Tô có theo đuổi hắn như thế nào, hắn không cảm thấy chán ghét. Bởi vì theo hắn thấy, đối phương bề ngoài nạm vàng ngọc nhưng bên trong thối nát, bề ngoài xinh đẹp nhưng quấn trong đống rơm. Yêu nàng ta không khác gì yêu một con bù nhìn.
Nhưng Tô Tô giả bây giờ lại hợp với khẩu vị hắn hơn.
Có lẽ trong mắt người ngoài, hai người tuy có ngoại hình giống nhau, dáng người giống nhau, gia cảnh giống nhau. Nhưng trong mắt Nam Bình, hai người này hoàn toàn khác nhau. Nụ cười khác nhau, ánh mắt khác nhau và quan trọng nhất là ý nghĩ trong đầu cũng khác nhau.
Vì thế hắn cười tủm tỉm với nàng: “Trước cứ gọi ta một tiếng nghe đã.”
Ta giết! Khoé miệng Tô Tô giật giật, nhưng nhanh chóng nặn ra một nụ cười ngọt ngào: “Nam Bình đại gia kính mến, Nam Bình đại gia tuyệt vời. Ta có thể gọi thế không, Nam Bình đại gia?”
“Ừ, gọi rất hay.” Nam Bình gật đầu.
“Vậy huynh có thể chỉ ta vài chiêu không?” Tô Tô hỏi.
Nhưng không ngờ Nam Bình lại cong môi cười: “Ta biết giải quyết chuyện này như thế nào.... Nhưng ta sẽ không nói cho cô biết.”
“Huynh!” Tô Tô trợn to hai mắt, “Huynh chơi ta à? Ta đã gọi huynh là đại gia rồi đấy!”
“Cô chỉ gọi thôi.” Nam Bình giang tay, vẻ mặt vô tội nói, “Nhưng ta chưa từng nói là chỉ cần cô gọi thì ta sẽ giúp cô.”
Tô Tô tức giận đến không nói nên lời.
Nam Bình nhìn bộ dáng xù lông của nàng, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cảm giác như đang trêu chọc một tiểu hồ ly rảnh mãnh vậy. Thật là thú vị....
Hắn rất kiên nhẫn với chuyện thuần hoá động vật nhỏ, sợ vật nhỏ trước mắt này chạy trốn nên sau khi cười xong thì nghiêm mặt nói: “Có hai cách.”
Vừa rồi Tô Tô suýt nữa đã bỏ đi, nghe thấy những lời này bèn ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn Nam Bình rồi nói: “Nói ta nghe chút.”
“Cách thứ nhất, vào Đạo môn.” Nam Bình nói, “Phật gia và Đạo gia trước nay luôn cạnh tranh gay gắt với nhau. Nếu cô không muốn gia nhập Phật môn, vậy thì gia nhập Đạo môn, trở thành một nữ đạo sĩ tu hành tại nhà. Nếu so sánh thì nữ đạo sĩ tự do hơn nữ ni nhiều, không cần phải xuống tóc đi tu, cũng không cần tuân thủ nhiều thanh quy giới luật. Quan trọng nhất là, nếu Phật môn tiếp tục quấy rầy cô, Đạo môn có thể ra mặt giúp cô.”
Tô Tô nghe xong, nghĩ rằng đây là một ý kiến hay, vừa định ra cửa liền tìm một Đạo quán để đăng ký lý lịch thì nghe thấy Nam Bình nói tiếp: “Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có Lão Quân Quan mới có thể đối đầu với Bạch Mã Tự, nhưng Quan chủ của Lão Quân Quan đã đi du ngoạn khắp nơi, trong vòng một hay hai năm tới vẫn chưa thể về.”
Nói cũng bằng không! Tô Tô vô cùng thất vọng, cảm thấy hy vọng nhỏ nhoi của mình vừa mới bị dập tắt.
“Nhưng còn có cách thứ hai, so với cách trước thì tốn ít thời gian hơn và hiệu quả nhanh chóng.” Nam Bình cười nói.
“Cách gì thế?” Tô Tô hỏi, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Rồi nghe thấy trong miệng Nam Bình nhẹ nhàng tuân ra hai chữ: “Thành thân.”
Đây cũng là một ý kiến hay, hơn nữa Tô Tô còn có sẵn đối tượng thành thân là Diệp Lạc Anh.
Cái tên này nháy mắt xuất hiện trong đầu nàng, Tô Tô liền cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau lòng.
Mấy ngày trước nàng còn chắc chắn rằng, chỉ cần mình nói ra thì đối phương nhất định sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ, nàng có chút không chắc chắn....
Nhìn vẻ mặt đang thay đổi của nàng, Nam Bình như suy tư gì mà vuốt ve chiếc quạt trong tay, chậm rãi nói: “Đối tượng thành thân này không phải ai cũng được. Người này phải có chút năng lực, một chút tính tình và thế lực nhất định. Và quan trọng nhất, người này cần phải quan tâm đến cô. Nếu không, hắn chẳng những không thể trở thành tấm lá chắn cho cô mà ngược lại sẽ đẩy cô xuống vực.”
Nói tới đây, Nam Bình dùng cặp mắt mảnh mai nhìn chằm chằm vào Tô Tô, như thể đọc thấu nét mặt và nội tâm của nàng.
“Sao thế?” Hắn cười hỏi, “Cô không có đối tượng thích hợp à?”
Tô Tô im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài rồi nói: “Còn có cách thứ ba không?”
“Cô đúng là một tiểu hồ ly tham lam.” Nam Bình cười nói, “ Mới gọi ta hai tiếng đại gia thì bắt ta vì cô mà hao tổn sức lực à?”
Tô Tô suy nghĩ một chút liền cảm thấy mình có chút quá tham lam, hai người chúng ta không thân cũng chẳng quen. Không, nói đúng hơn là, đối phương cũng coi như là người bên cạnh Hoàng đế, hắn không ra tay đối phó với ta thì tốt rồi, vì sao trái lại còn muốn giúp đỡ ta?
Nghĩ vậy, Tô Tô lễ phép rót trà pha nước cho hắn, cung kính nâng chén: “Là ta quá tham lam. Cảm ơn huynh đã chỉ bảo cho ta. Tiếp theo, ta sẽ tự mình tìm người này....”