Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 355






Trong khi Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh mưu đồ Ngõa Cương, Lý Uyên đương nhiên cũng không nhàn rỗi, hôm nay hắn đối với Tây Kinh đã tạo thành thế họp vây, thoạt nhìn lấy được Quan Trungbấtquálà chuyện dễ dàng.

Mọi người đều đang bận rộn, bận rộn chiếm lấy giang sơn Đại Tùy, chi có một người vẫn rất là nhàn nhã, mỗi ngày ngắm ầoa phẩm rượu, nhìn người khác từng chút từng chút một xâm chiếm giang sơn cùa hắn.

Người này đương nhiên chính là Dương Quảng!
Dương Quảng từ khi phái ra năm lộ đại quân, thì ít để ý tới chính sự, mỗi ngày ban ngày thì ngắm hoa, buổi tối thì ngắm trăng, thường thức cảnh đẹp vô cùng trong cung, nhàn nhà như phảng phất chuyện gi cũng chưa từng phát sinh qua, từ vè mặt hắn, giang sơn cùa hắn thoạt nhìn vẫn vững như thái sơn.

Ngu Thế Cơ ờ một bên nơm nợp lo sợ bẩm báo, "Thảnh thượng, Kiêu Quả ở lâu tại Giang Đô, ờ ngoài lâu ngày nhớ tới cố hương, rất nhiều người đều nói muốn quay trờ về, chì sợ cứ tiệp tục như vậy, lòng dân sẽ biến, cũmg mong Thárứi thượng định đoạt".

Dương Quảng nhìn hoa, cau mày lại, thoáng qua nói: "Không biết Ngu Thị lang có đề nghị gi?"
Ngu Thế Cơ cười khổ nói: "Đương nhiên tốt nMt là quay trờ về Đông Đô..."
Dương Quảng bỗng nhiên xoay người, nồi giận nói: "Hiện tại đạo phì hoàrih hành, Ngõa Cương làm loạn, Trẫm làm sao có thể quay trờ về?"
Ngu Thế Cơ vội vàng quỳ xuống, "Lão thần nói sai rồi, xin Thánh thượng thứ tội" Dương Quảng cầo dù đã không còn là Dương Quảng lúc trước, ờ trong mắt Ngu Thế Cơ vẫn là quyền uy vô hạn.

Hắn hiện tại cũng rất là đau đầu, đơn giản hắn là tân phiệt, vẫn lấy Dương Quảng làm căn cơ, nếu Dương Quảng ngã xuống, hắn thật sự không biết làm thế nào cho phải Nhưng Dương Quảng còn có thể kiên trì bao lâu, ai cũng đều không thể đoán trước.

Hiện tại Dương Quảng còn điên khùng hơn cả Dương Quảng trước đây, hơn nhiều phần âm u, hơi một tí là giết người, mới vừa rồi nhàn nhã bất quá chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão táp.

Dương Quảng sau khi xoay người lại, mới phát hiện bên người cíù có Ngu Thế Cơ cùng Bùi Uẩn hai người, không khỏi cau mày nói: "Bùi Thị lang đàu?"
Bùi Thị lang chírih là Bùi Củ, ở trong mắt Dương Quãng cũng tính là nhân vật, luôn nhìn mãi hai khuôn mặt này, khó trárứi khỏi làm cho hắn cảm thấy phiền muộn.

Bùi Uẩn trờ lại: "Thánh thượng, Bùi Thị lang ờlâu tại Tây Vực, lần này sau khi đi tới Giang Đô.

nhiều ít cũng có cầút khí hậu không quen, nên đã bị bệnh không dậy nồi, đến bây giờ cũng không thể tới tham kiến Thánh thượng".

Thật ra cái này Dương Quảng cũng đã sớm biết, nhưng Dương Quảng hiện tại chung quy vẫn muốn người khác nhắc nhờ, thậm chí đôi khi còn nhắc tới Trương Tu Đà lúc nào bình định Ngõa Cương, điều này làm cho mọi người trong lòng đều thấp thòm, có người thậm chí còn cảm thấy Thánh thượng đã điên rồi!
Nhưng loại đề tài này ai cũng không dám đề cập, Dương Quảng đang lừa gạt chính mình, quằn thằn thật ra cũng như vậy, mọi người giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền cũ nát, thuyền thật ra đã có một lỗ thủng lớn, thuyền đang chìm xuống, mọi người tính mạng đều nguy hiểm, nhưng vô kế khả thi, đều bịt mắt làm bộ nhìn không thấy mà thôi.

"Bùi Thị lang lại bị bệnh?" Dương Quảng nhíu mày, "Bệrih có nặng không, Trẫm đi thăm hắn?"
"Cái này không nhọc Thánh thượng đi thăm" Bùi uẩn vội vàng nói: "Thárih thượng, thật ra biện pháp để an định đối Kiêu Quả quân, Bùi Thị lang mặc dù bệnh nặng, nhưng lại đưa ra biện pháp tốt, đó chính là từ nhân tình mà nói, không có phối ngẫu mà nói, quân tâm không yên.

Nếu như để cho các quân sĩ ờ tại Giang Đô thành gia, vậy hiển nhiên sè không có người nào nghĩ tới chuyện rời đi".

Dương Quảng cao hứng lẻn, "Tốt lắm, chuyện này nhanh chóng đi làm, đi trong dân gian triệu tập các cô gái vào trong cung.

Nhưng tùy ý để Kiêu Quả tìm hôn phối Bất quá chuyện này, để cho người nào xừ lý là tốt nhất?"
"Hồ Bí Lang tướng Tư Mã Đức Kham rất được Thánh thượng tín nhiệm, có thể đảm nhiệm việc này Ngu Thế Cơ đề nghị.

"Tốt lắm, để cho Tư Mã Đức Kham giám thị việc này, cần phải làm cho tốt" Dương Quảng trong lúc nhất thời lại tràn đầy thận trọng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đạo phi Ngõa Cương thế nào rồi?"
"Hồi Thánh thượng, hóm nay Vương Thế Sung, Tiêu Bố Y tọa trấn Đông Đô, đã đánh cho Ngõa Cương không có lực hoàn thù" Bùi uẳn nói: "Ta nghĩNgõa Cương một khi trừ.

chính là ngày Thárứi thượng quay về Đông Đô".

Dương Quảng rốt cuộc lộ ra nụ cười, "Thật sao?"
"Lão thằn không dám hư ngôn" Bùi uẩn nói: "Đông Đô Việt vương tự mình truyền tin tức đến.

Nghĩ tới Việt vương đối với Thárứi thượng vẫn một lòng trung thành, tất sẽ không lừa gạt".

Dương Quảng thờ phào một hơi, "Dương Thái Phó một lòng trung thành, khi lâm chung cho tiẫm đề nghị quả thực là kim ngọc lương ngôn.

Vương Thế Sung không có phụ tín nhiệm cùa ta, đương nhiên...!Tiêu Bố Y cũng không kém.

Đúng rồi, ta nếu quay về Đông Đô đã có hy vọng, vậy Vũ Văn Hóa Cập đâu, chuyện Tuyên Hoa hoàn dương rốt cuộc thế nào rồi?"
Dương Quảng giờ phút này lại lộ ra vẻ không nhẫn nại, Ngu Thế Cơ đáp: "Hồi Thánh thượng.

Vũ Văn Hóa Cập sớm đã nói qua với Thárứi thượng, muốn trai giới bảy bảy bốn mươi chín ngày, dâng hương chín chín tám mươi mốt ngày, hôm nay còn kém một ít thời gian.

Thánh thượng đợi lâu như vậy, nói vậy cũng không nên sốt ruột nhất thòi".

Dương Quảng khẽ cười nói, "Không sai, xem ra Trẫm khồ tận cam lai, đạo phibình định, Tuyên Hoa trò lại bèn cạrih Trâm, thiên hạ vẫn là thiên hạ cùa Trẫm, Vương Thể Sung, Tiêu Bố Y có công, Trẫm phải phong thường thật lớn!"
Ngu Thế Cơ, Bùi uẳn liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng nhìn ra sự khổ sờ lẫn nhau, nhưng vẫn cung kính nói: "Thárih thượng anh minh".

Dương Quảng cười ha hả, trong tiếng cười có sự vui sướng nói không nên lòi, chỉ là tiếng cười kích động, có hãn hoan, nhưng cũng có sự điên cuồng! Hai mắt nhìn lẫn nhau, nhìn ra nội tâm sợ hãi, Ngu Thế Cơ nhẹ giọng nói: "Bùi Ngự Sừ, Tây Kinh đưa tin tức tới, nói Lý Uyên ba lộ đại quân vây khốn Tây Kinh, đem Khuất Đột Thông khốn thù Hà Đông, Tây Kinh cấp báo.

có nên bẩm báo Thárứi thượng hay không?"
Bùi Uẩn cười khồ nói: "Ngu TầỊ lang, ta không dám nói, không biết ngươi có thể có lá gan này không?"
Ngu Thế Cơ chi thờ đài một tiếng, một hồi lâu mới nói: "Chúng ta qua một ngày thì tírih một ngày là tốt rồi, bất quá Bùi Ngự Sừ, Tiêu Bố Y uy chấn Đông Đô là không giả, hắn lúc đầu được Bùi Phiệt chiếu cố.

lại càng giao hảo cùng Bùi tiểu thư, nếu thật có một ngày như vậy..Đưa mắt nhìn mọi nơi, Ngu Thế Cơ nhẹ giọng nói: "Cũng mong BùiNgự Sừ chiếu cố nhiều hơn".

Nói tới đây, Ngu Thế Cơ xuất ra một lễ đan đưa cho Bùi uẩn, tràn đầy sự tha thiết.

Bùi Uẩn cũng không tiệp nhận, chỉ nói: "Ngu Thị lang, nhớ ngưai và ta đã sớm vinh nhục cùng hường, huynh đệ có, Ngu Thị lang cũng sẽ ổn thòa, chỉ mong nếu có gió thồi cò lay gi, không nên quèn huynh đệ là được".

Ngu Thế Cơ liên tục gật đầu, "Nhất định...!nhất định, đúng rồi, Bùi Thị lang hôm nay nẳm trên giường không đậy nồi, ta cũng muốn đi thăm, xin mời Bùi Ngự Sừ dẫn đường".

Bùi uẳn gật đầu, hai người lẻn kiệu, một trước một sau hướng tới phù đệ cùa Bùi Cù mà đi tới.

Đồrih thời lúc đó, cũng có một chiếc kiệu từ trong cung đi xuyên qua mấy con phố tới Vũ Văn phù đệ.

Loại kiệu nhò này luôn cất giấu chút bí mật, có vệ binh chứng kiến, cũng không ngăn trờ, tự động vọt sang một bèn.

Vô luận như thế nào, kiệu từ trong cung đi ra không phải vệ binh vệ ờ đây có thể ngăn cản, càng huống chi bọn họ cũng chi lo chuyện cùa bản thân, nào quản được quá nhiều.

Hôm nay Vũ Văn Hóa Cặp cũng là Hữu truân vệ Đại tướng quân, Vũ Văn phù đệ lại tràn đầy đồ tang, thoạt nhìn giống như chạy tang vậy.

Thứ nhất là bời vi Vũ Văn Thuật đã chết, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là hiện tại Vũ Văn Hóa Cập thân là hồng nhân bên cạnh Thárứi thượng, đang vi Trần pầu nhân hoàn dương, hôm nay đang ờ phù trai giới dâng hương, nhưng người không phận sự không dám quấy nhiễu.

Kiệu nhỏ từ cừa hông mà vào, hiển nhiên không phải là lần đầu đến đây, cũng là ngựa quen đường cũ.


Sớm có ầạ nhân đẫn đường xuyên qua hành lang, đi tới hậu viện trong hậu hoa viên.

Vèn kiệu vén lèn, mùi thơm theo đó ùa ra, một nữ từ chui ra.

Nữ từ chừng ba mươi tuổi, cực kỳ xinh đẹp, mắt phượng miệng anh đào, cũng coi như là một mỹ nhân.

Bất quá so với Tiêu hoàng hậu đoan trang tao nhã, mi mắt cùa nàng lại hơn nhiều phần phóng đãng.

Người phụ nữ đi vào một gian phòng, một người đang ngồi ờ trước bàn, trên bàn tràn đầy trân tu mỹ vị, nhưng hắn không có nừa phần ý địrih động đũa trong đầu.

Người này xanh xao vàng vọt, mặt ù mày chau, bất ngờ chính là Vũ Văn Hóa Cập đang giới trai dâng hương.

Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên Không có trai giới, trước mặt hắn đều là món ngon, hắn lại càng không có dâng hương, nhưng trên mặt hắn khô héo, thoạt nhìn khó chịu như là bị khói hun vậy.

Người phụ nữ nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập.

mùn cười xông lại, rúc vào trong lòng hắiỊ nũng nịu nói: "Hóa Cập.

chàng đang đợi thiệp sao?"
Vũ Văn Hóa Cập chẳng những đối với thức ăn Không có hứng thú, thoạt nhìn đối với phụ nữ cũng không có hứng thú.

Sự thật cũng là như th4 trừ người không có tim phồi ra, thì không có kè nào trong khi đại họa lâm đẳu còn muốn phóng đãng.

Vũ Văn Hóa Cập hiện tại một ngày qua như một năm, cũng không ôm người phụ nữ, nhưng cũng không có đầy ra, chỉ cau mày nói: "Thục phi, nàng tới nơi này làm cái gi?"
Thục phi lấy tay chi vào trán cùa Vũ Văn Hóa Cập, "Hay có kè không có lương tâm này.

Thiệp mạo hiểm tính mạng nguy hiểm tới tìm chàng, chàng lại dùng loại thái độ này đối với ta? Hóa Cập, chàng có nhớ tới thiệp không?"
Thục phi thanh âm như vắt ra nước, Vũ Văn Hóa Cặp lại hằm hừ nói: "Ta con mẹ nó bây giờ ăn còn không nồi, đừng nói là sắc dục?" Thục phi họ Tiêu, vốn là thân mẫu cùa Triệu vương Dương Cảo.

Dương Quảng con không nhiều lắm, chi có ba người, con lớn nhất đã chết sớm, con thứ ầai không nên thán, chi có Dương Cảo tuy tuổi nhò.

nhưng rất là thông minh, luôn được Dương Quảng yêu thích.

Tiêu hoàng hậu sinh lão đại Dương Chiêu cùng lão nhị Dương Mục, Dương Cào lại do Tiêu Thục Phi sinh ra, cho nên Tiêu Thục Phi mặc dù địa vị so với Tiêu hoàng hậu kém một chút, ngày thường cũng là ung dung tòn quý, được vạn người tôn kính.

Chi là từ sau khi đi tới Giang Nam, đãi ngộ đương nhiên đã khác trước, Dương Quảng lúc nào cũng bẳn thần lẩm ba lẩm bẩm, cho dù Tiêu Thục Phi cũng bắt đầu tự tình sinh lộ, bắt đầu quyến rũ Vũ Văn Hóa Cặp.

Nghe được Vũ Văn Hóa Cặp đầy bụng oán khị Tiêu Thục Phi khuôn mặt xirih xắn nghiêm lại, "Ta không biết sao lại xem trúng loại nam nhân này, đến bây giờ đầu óc cũng chi nghĩ đến loại chuyện xấu xa này".

Vũ Văn Hóa Cập hừ lạrih một tiếng, "Trong đằu cô suy nghĩ không lẽ tao nhã hơn nhiều sao? Ta còn tường rằng cô có gi khác lạ, phát hiện thì ra ờ trên giường cũng không khác gi những người phụ nữ khác".

Tiêu Thục Phi vốn mặt giận dữ, nghe được Vũ Văn Hóa Cập bất mãn, ngược lại tươi cười, dịu dàng nói: "Oan gia chết tiệt này, chàng nếu đem một nưa sự hung ác sự đối với thiệp dùng vào trong chính sự, thì cũng là một nhàn vật đinh thiên lập địa rồi".

"Cô có chuyện thi cứ nói, có rắm thì cứ phóng, lão tử không rảnh để nghe cô nịnh bợ" Vũ Văn Hóa Cặp có chút không kiên nhẫn nói.

Tiêu Thục Phi tròng mắt chợt chuyển, "Thiệp biết chàng lo lẳng cái gi, chàng không phải là lo lắng sắp tới thời hạn mà giao không ra Trần Tuyên Hoa, sẽ bị Thánh thượng chém đầu.

Chàng nếu muốn bảo vệ cái đầu, thiếp cũng có chút phương pháp".

Vũ Văn Hóa Cập cà kinh, lặp tức ôm chặt Tiêu Thục Phi nói: "Thi ra Thục phi là vi tírih mạng cùa ta mà đến, cũng không biết nàng có diệu sách gi? Nàng có thể giúp ta tìm một cô gái giống Tĩần Tuyên Hoa sao?"
Tiêu Thục Phi lộ ra vè khinh thường, còn có chút hận ý, hiển nhiên nàng đối với Trần Tuyên Hoa không có hảo cảm gi, "Chàng cũng chỉ có chút tiền đồ này sao, muốn tìm cô gái nào tướng mạo giống như Trần Tuyên Hoa, mười năm cũng không được, cầù ý cùa ta cũng không phải là xuống tay từ cầỗ nàng ta".

"Cô cùa ta ơi, nàng nói mau đi" Vũ Văn Hóa Cập cầu khẩn nói.

Tiêu Thục Phi trên mặt lộ ra hận ý, "Hiện tại ai còn vi Thánh thượng mà bán mạng nữa, cũng chỉ có loại xuẩn tài nhát gan sợ chuyện như chàng, đến bây giờ mới còn đem lời hắn nói mà để ờ trong lòng.

Hiện tại tiên hạ thù vi cường, hậu hạ thù tai ương.

Chàng chẳng lẽ còn không rõ sao?"
Vũ Văn Hóa Cặp lần này đích xác không nghĩ ra, khó hiểu hỏi, "Cái gi mà tiên hạ thù hậu hạ thù?"
Tiêu Thục Phi cẩm lấy tay Vũ Văn Hóa Cập, thấp giọng nói: "Hiện tại Kiêu Quả cũng đối với Thánh thượng bất mãn, sớm muốn quay về, nhưng trốn về chính là chết, không trốn về cũng là chết, ta nghe nha hoàn nói, bọn họ cũng đang thương lượng giết hôn quân, lập khác quân vương khác!"
Vũ Văn Hóa Cặp mặt đều có chút trắng bệch ra, "Ta sao lại không có nghe nói qua?"
"Chàng cả ngày ờ chỗ này phát ngốc ra, làm sao mà nghe được?" Tiêu Thục Phi bất mãn nói: "Chàng nếu giao không ra Tĩần Tuyên Hoa, sớm muộn cũng chết, chi bằng đánh liều một chuyến.

Chàng hiện tại thân là Hữu truân vệ Đại tướng quân cùa triều đình, tại Giang Đô binh quyền nơi tay, chi cần cùng đầu lĩnh Kiêu Quả liên họp lại, vào cung giết hôn quân, lập Cảo nhi làm đế, chúng ta tọa tĩắn Giang Đô xưng vương, chẳng phải so với cuộc sống lo lắng đề phòng qua ngày cùa chàng tốt hơn sao? Cái này...! Hóa Cập...!chàng làm sao vậy?"
Tiêu Thục Phi nói phấn chấn, nhưng không chú ý tới Vũ Văn Hóa Cặp hai mắt đăm đăm.

tav chân lạnh lẽo.

đợi khi dùng sức đẩy một cái.

Vũ Văn Hóa Cặp mới phản ứng lại.

mồ hôi đồ ra.

cuống quít lắc đầu nói: "Không thể.

việc nàv tuvệt đối không thề!"
"Chàng có còn là nam nhẵn không vậỵ?" Tiêu Tầục Phi không nhịn được mắng.

"Lão nương ta vì chàng mà tính mạng cũng có thể bò rạ chàng lại nói không thể?"
Vũ Văn Hóa Cặp toát cả mồ ầôi lạnh ra, "Thục phi.

nàng sao có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế.

ta có tầứ gì bộ ta còn không rõ sao? Ta sao có thể làm ra loại chuvện này? Hôm nav Thảnh thượng nói như thế nào cũng là đứng đầu vạn dân.

Tùv thần kính trọng, ta nếu giết hắn.


đó là công nhiên cùng Tùv thắt là địch.

Ta không phải Thọ tinh mà ngại mạng quá dải? Ta nếu hành thích vua.

chỉ sợ Giang Đô cũng dung không được ta.

cho dù ta toàn mạng, ầôm nav Tiêu Bố Y đà nắm Đông Đô ờ trẽn tay.

bắn hiện tại là tông thân Tùv thắt, muốn tiêu diệt ta chẳng phải là chuvện dễ dàng sao?"
"Ta đã nói loại nam nhân như chàng chẳng có chỗ nào hữu dụng." Tiêu Tầục Phi cười lạnh nói: "Chàng không cần sợ Tiẻu Bố Y, Hoàng bậu là cò mẫu cùa Tiêu Bố Y; Tiêu Đại Bẳng là cha cùa Tiêu Bố Y.

Bọn bọ đều ở tại Giang Đô.

Chàng giết hỏn quân, chi cần đem hai người nàv khống chế nơi tay.

thì lo chi Tiêu Bố Y không ngoan ngoãn nghe lời chàng? Đến lúc đó chàng quav về Đông Đô nắm giữ đại quvềạ Tiêu Bố Y nếu đà bị chàng khống chế.

thiên bạ chẳng phải là cùa chàng sao?"
Vũ Văn Hóa Cặp lại lắc đầu.

"Không được...!tuvệt đối không được.

Tiêu Bố Y nàv phi thường giảo hoạt, sao lại khoorứi lo lắng đến điểm ắy? Hắn không tìm tới ta gâv phiền toái đã là chuvện mav mắn.

ta làm sao dám đi động tới hắn? Ta nếu không khống chế Tiêu Đại Bẳng tầì còn mav.

ta nếu có dũng khí áp chế Tiêu Đại Bẳng.

chi sợ thoảng qua sẽ chết không có chỗ chôn".

"Ta đă thấy qua nam nhân vô dụng, nhưng chưa từng thấy qua nam nhân vô dụng như ngươi!" Tiêu Tầục Phi khôngthể nhịn được nữa.

bỗng nhiên đứng lẻn.

phất tay áo rời đi.

Vũ Văn Hóa Cặp vẫn không quèn dặn dò một cảu, "Thục phi- chuvện bôm nav nàng biết ta biết là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng nói cho người thứ ba biết, nếu không tính mạng của nàng và ta khó mà bảo toàn".

Tiêu Thục Phi không nói.

đi thẳng một lèo.

Vũ Văn Hóa Cập vô lực ngồi xuống, cười khè nói: "Cũng mav là còn hai tháng để suv nghĩ đối sách- lời đàn bà nàv nói.

không thể nghe được!"
***
Trong khi Vũ Văn Hóa Cặp cùng Tiêu Thục Phi mặt mưu.

Tiêu Đại Bẳng thật ra cũng đang cùng người thương thảo.

Vũ Văn Hóa Cập mấv tháng quạ gằv đi rắt nhiều.

Tiêu Đại Bẳng mắv tháng nav.

trỏng lại phát phúạ hơn nữa thoạt nhìn thần thái bav bồng.

Nam nhân lâm vào luvến ái, mười tám tuổi cùng tám mươi tuổi cũng không khác gì nhau, có thể vì phụ nữ trong mắt mà quên đi tắt cả, nỗ lực tắt cả, hơn nữa cảm giác đày chính là mệnh.

ít khi lo lắng cái khác.

Tiêu Đại Bẳng lúc nàv là như thế.

Hắn lưu lạc đã hơn mười năm.

cuối cùng rốt cuộc thủ ờ bẽn cạnh người phụ nữ mà hắn vẽu mến.

chỉ cảm thấv cuộc đời nàv đã không gì tiếc nuối.

Tiết Bố Nhân lại cau màv nhìn Tiêu Đại Bẳng.

trầm giọng nói: "Trại chủ.

người hiện tại có ồn không?"
Đối với Tiết Bố Nhẵn đến.

Tiêu Đại Bẳng có chút ngoài ý muốn, nhưng lại phi thường mừng rỡ, đâv dù sao cũng là huynh đệ tốt nhất cùa hắn!
"LăoNtụ.

ngươi sao lại đến Giang Đô?"
"Trại chủ thông minh như thế.

sao lại không rõ dụng ý cùa ta tới đây?" Tiết Bố Nhân cau màv nói: "Thật ra là Bố Y cho ta đến đây".

"Bố Y bảo ngươi tới làm gì?" Tiêu Đại Bẳng biết rõ vẫn hỏi.


Tiết Bố Nhân trầm giọng nói: "Trại chù.

người thật làm cho ta rất thất vọng, người chẳng lè không biết, biện tại Giang Đô đã sớm nguv cơ trùng trùng, ờ lại Giang Đô bắt cứ lúc nào cũng nguv hiểm đến tính mạng? Bố Y đă khuvèn người mắv lằn.

nhưng người lại không chút động lòng, ta thấv Bố Y buồn bực.

nén đà chủ động xin đi tới khuvên bảo người rời khỏi Đông Đô.

lần nàv người nhất định phải đi!"
Tiêu Đại Bẳng thu liềm nụ cười, nầẹ giọng nói: "Lão Nhị, ta cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng hoàng hậu không rời khói Dương Quãng.

Ta cũng không rời khỏi hoàng hậu.

Hoàng bậu vì Thárih thượng, sinh tử không rời.

ta cả đời nàv lục lục vô vi.

thật sự không có làm được đại sự gì.

Nhưng lằn nàv.

là vì bản thân mà lo lắng.

Ngươi nói ta ícầ kỷ cũng được, mắng ta ngu muội cũng được, cho dù ta già hồ đồ.

ngirơi cứ để cho ta hồ đồ một lần.

có được không?"
Tiêu Đại Bẳng hết sức tinh táo.

nhưng trong giọng điệu tràn đằy cằu khẩn, trong đỏi mắt lại còn có cả ánh lệ.

Tiết Bố Nhân vốn không chút động tĩnh, bỗng nhiên đứng lẻn, tức giận nói: "Tiêu Đại Bẳng, ngươi chăng những làm cho ta thất vọng, hơn nữa còn làm cho Tam cõng chúa thất vọng, ngirơi bôm nav làm như vậy.

có đúng với Tam công chúa hav không?"
Hắn nói vừa dứt.

Tiêu Đại Bẳng mặt không còn giọt máv.

lẩm bẩm nói: "Ta...!ta..."
"Ngươi đă quên ngươi đã đáp ứng Tam công chúa cái gì?" Tiết Bố Nhân cười lạnh nói: "Ta chỉ sợ ngươi ngủ quèn trong ỏn nhu quá làu.

đã sớm quên rồi?"
"Ta không...!không có quèn" Tiêu Đại Bằng lúng túng nói: "Thật không...! không có quên, ta đà đáp ứng nàng, cầo dù tính mạng không cần.

cũng phải cầiếu cố Bố Y, nhưng biện tại...!Bố Y cũng không cằn ta chiếu cố".

"Ngươi tinh ra đi!" Tiết Bố Nhân tiến lẽn vung tav lẻn.

thoạt nhìn muốn táng cho Tiêu Đại Bẳng một cái bạt taỊ nầưng thấv hắn đáng thương như một đứa nhỏ.

rốt cuộc buông tav xuống, than nhẹ một tiếng, "Trại chù.

đại ca...! người để cho ta gọi là đại ca cũng được, chúng ta thuờ nhỏ ở cùng một chỗ, cùng sinh cùng từ, đau khồ gì mà không có kinh qua? Người là hậu duệ hoàng gia, Tam cõng chúa là công chúa Bắc ChiỊ con các người sinh ra nhất định phải bễ nghễ thiên hạ.

uv chấn bát phương! Hôm nav Bố Y thanh thế như mặt trời giữa trưa, không phụ hv vọng cùa Tam công chúa, chúng ta cho dù xuống cửu tuvền đi gặp
nàng, cũng không cần che mặt.

Tam công chúa trước khi lảm chung đem Bố Y giao cho người, chính là ầv vọng người làm cha có thể làm tròn chút trách nhiệm.

Chuvện trước đày chúng ta cũng có thể không đề cặp tới, nhưng Bố Y ầôm nav tọa trấn Đông Đô, chúng ta cho dù không giúp được nó.

nhưng cũng không có thể kéo chân nó.

người nói có đúng không? Người ờ lại Giang Đỏ.

ngirời nào cũng đều biết người là một khối thịt béo.

có thể khống chế người để uv hiếp Bố Y, đến lúc đó nếu thật sự là như thế.

lương tâm cùa người có thể còn hav không? Chăng lè ở trong lòng cùa người.

Tam công chúa tầủv chung không băng Tiêu hoàng hậu?"
Tiêu Đại Bẳng vô lực ngòi xuống, nhẹ giọng nói: "Lão Nhị.

ngươi nói rắt đúng, nhưng ta vẫn khôngthể rời đi.

A Tinh cùng hoàng hậu cũng không thể so sárih với nhau.

Ngươi cứ vẻn tâm.

nếu thật sự có một ngàv như vậy, ta tuvệt đối sẽ không liên lụv tới Bố Y.

ngirơi cũng nói cho nó.

coi như không có người cha như ta là được rồi".

"Ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi!" Tiết Bố Nhân phần nộ vỗ mạnh một phát lẽn trẽn bàn.

lv bát đều bav tứ tung, rồi xoav người rời đi.

cũng không quav đầu lại.

Tiêu Đại Bẳng tùv ý để cho rưọu cùng chén đũa bắn lẽn trẽn mặt.

cũng không nhúc nhích, sắc mặt đờ đẵn.

***
Tiêu Đại Bẳng ờ tại Giang Đỏ trong lúc vừa đau đón vừa khoái lạc.

tầì Tiêu Bố Y tại Đông Đô lại đang khần trương chuần bị, đối phó Ngõa Cương đà tới thời khắc mấu chốt Những gì có thể làm Lv Tĩnh cũng đă làm cho hắn.

biện tại cũng là lúc hắn phát huv tác dụng.


Nhưng đỏi khi.

muốn tan rã kẻ địch không nhắt định phải giống trống khua chiêng, ầimg trọngbinhtấn công.

Ngòa Cương tựa như một mái ngói đã nứt nẻ.

Tiêu Bố Y đangnghĩbiện pháp tạo nén cho mái ngói thêm càng nhiều khe nứt.

sau đó gõ mạnh một cái.

làm cho mái ngói nàv sụp đồ tan tành.

Năm huynh đệ đều đến.

cũng tính là trịnh trọng nhắt trong thời gian gàn đâv.

Đối với việc Tiêu Đại Bẳng có thể không rời Dương Châu, Tiêu Bố Y trong lòng cũng không nghĩ nữa.

ầiện tại thoạt nhìn lúc nàv hắn càng như là cha.

đang quản giáo một đứa nhó không nghe lời.

Đối với sự cố chấp cùa Tiêu Đại Bẳng.

hắn tầặt sự cũng không thể là gì được.

Hắn hiện tại chỉ có thể cho Viên Lam âm thẳm lưu ý biến động cùa Giang Đô.

nếu mà sinh biến thì tận lực để ít khởi sóng.

Tiêu Đại Bẳng không rời đi.

đon giãn là vi Tiêu hoàng hậu.

Tiêu hoàng hậu không rời đi là bời vì Dương Quảng, bắt quá Dương Quảng...!hẳn là sắp chết rồi?
Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đày.

khóe miệng cười cay đắng, đối với Dương Quãng này.

hắn thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào.

Cho đến bâv giờ.

Dương Quãng có chết hav không đối với hắn đã không quan hệ đại cuộc, nhưng bắn không thể phủ nhặn, nguvèn nhàn chính là vì có Dương Quãng, mới có cơ hội cùa Tiêu Bố Y hắn!
"Lương Quốc Công...!người triệu mắy người chúng ta tới để làm cái gi?" Biển bức đặt câu ầòi trước.

"Ta chuẩn bị cho các ngươi giả trang đi Ngõa Cương làm một việc" Tiêu Bố Y nghiêm mặt nóL
"Chuvện gì?" Năm huynh đệ đều phán chắn, bọn họ đều nhàn hạ không có gì làm.

nghe được có việc để làm.

vô cùng cao bứng.

"Đi giả trang một người, giết một người khác!" Tiêu Bố Y mim cười nói.

Năm huynh đệ đòng loạt gặt đầu.

"Tuvệt đối không thành vấn đề!" Việc nàv vốn là sờ trường cùa bọn hắn.

Tiêu Bố Y cũng xem như phát huv sở trường cùa năm người.

Biển Bức dù sao cũng lăo thành, sau khi gặt đằu thì cảm thấy có chút vấn đề, thử dò xét ầòi: "Tiêu lão Đại, người cằn giết không phai là Lv Mặt chứ?"
Năm huynh đệ đều có chút đồ mò hỏi.

cảm thấv cái nàv quả thực là một vắn đề khó bẳng tròỊ Tiêu Bố Y cười khồ nói: "Ta cũng không có phái các ngirơi đi chịu chết".

Mấy huynh đệ cũng nỡ nụ cười, Biển Bức cười khổ nói: "Tiểu tử Lý Mặt nàv võ công thật sự cao cường, chúng ta cho dù giã trang ám sát hắn cũng không có cơ bội quá lớn" Tiêu Bố Y biết Biển Bức nói không sai- năm huynh đệ võ công tầm thường, muốn ám sát cao thủ tuvệt đinh cơ bội thật sự rắt ít.

Đơn giản là bắn dựa vào bản thân mà thấy, phàm là cao thủ nội ngoại kiêm tu cảm quan đều luvện đến tình trạng nhạv cảm chưa từng có.

thích khách còn chưa tới gần ngirời đà có thể bị cao thủ phát hiện, muốn ám sát cũng không phải là chuvện dễ.

Nhìn tầấv árih mắt nghi hoặc cùa mấv huynh đệ, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Người muốn giết vò công tầm thường, chi cằn tránh né vài người, bẳn là không có vắn đề gì quá lớn.

Hôm nav.

ta sẽ đem kế ầoạcầ chi tiết nói cho các ngươi cụ thể một chút!"
***
Tầật ra không đợi kế hoạch ám sát của Tiêu Bố YtriểnkhaỊNgõa Cương đã gặp một lằn nguv cơ lớn nhất từ khi hưng thịnh tới nav.

LÝ Mặt nẳm ờ trẽn giường, tầoạt nhìn bị thương không thể đóng dặv.

Phía sau lưng, bẽn hông, dưới bụng đều quần băng vải rắt dàv.

mơ hổ có vết máu lộ ra, Lý Mặt từ khi xuắt sư tới nav.

trận thua nàv là bi thảm nhất, lằn bị thương nàv là nặng nhất.

Một đám quần hùng Ngõa Cương trước mặt, đều yên lặng không nói gì.

bọn ầọ ầiện tại tâm tình đều phúc tạp, lằn nữa cảm thấv mờ mịt.

Nếu như theo tâm lv mà nói, trừ một số ít người vẫn cố chấp cho rẳng Lv Mặt có thể thav thế được Đại Tùy.

thì đại đa số người ờ đây đối vói điều nàv cũng không tán thành.

Người cũ của Ngõa Cương thậm chí cảm giác được, tình thế lúc nàvđã là hưng vượng cực điểm cùa Ngòa Cương, qua nữa sẽ đi xuống, không bẳng thừa dịp sớm tầu tav lại mới là chính đạo.

Nhưng những lời nàv hiện tại ai cũng không thể nói, bời vì ai cũng tầấv được sự lạnh lẽo ờ trên mặt Lv Mật.

Lý Mật dưới trọng thương giống như là một con sư từ bị thương, càng hung tàn dũng mãnh hơn trước!