Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 213






Thải Ngọc vẫn luôn tôn trọng Sài Thiệu, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng say rượu của hắn, lòng nàng đau như cắt.

Hai người trước giờ vẫn tôn trọng nhau, khi còn ở Đông Đo, Sài Thiệu cùng với huynh đệ Lý thị quan hệ cũng không tồi, hơn nữa quan hệ với Lý Thế Dân cũng rất tốt.

Lúc đứa con của Lý Mẫn mất hết tính người, bọn họ cũng ở đó, mặc dù là cùng họ Lý, nhưng nàng đối với con của Lý Trụ Quốc thì ghét cay ghét đắng.

Một đêm nọ, bọn họ ba người giả dạng bịt mặt đột nhập Lý phủ muốn giải cứu nữ tử đáng thương không nơi nương tựa, nhưng cuối cùng Sài Thiệu lại giết nữ tửấy, nàng cũng không có trách Sài Thiệu, một phần cũng là vì bọn họ cho rằng, chết đối với nử tử kia cũng là một cách giải thoát.

Lúc bọn họ đi giải cứu nử tử cũng không có nói với Huyền Bá, bởi vì Huyền Bá so với thường nhân thì lãnh tĩnh hơn nhiều lắm, mà Sài Thiệu thì lại lại tràn đầy nhiệt huyết.

Từ điểm đó mà xét thì Huyền Bá và Tiêu Bố Y cùng một loại người, mà Sài Thiệu cùng Thế Dân lại là một loại khác.

Nàng cảm thấy mình thích Sài Thiệu chính là vì hắn là con người như vậy.

Nhưng đột nhiên nàng phát hiện ra là mình đã sai, Sài Thiệu không giống với Thế Dân, tuyệt đối không phải cùng một loại người, ít nhất thì Sài Thiệu vô tri vô giác mà trúng kế, còn Thế Dân lại là một con người thờ ơ lạnh nhạt.

Sau khi trở lại thành Thái Nguyên, nàng cùng Tiêu Bố Y cũng không có phát sinh thêm chuyện gì, nàng thậm chí có cảm giác Tiêu Bố Y là một người có thể xem như là quân tử, chính chắn không như tuổi của hắn, Lý Thải Ngọc tự giễu bản thân, có lẽ nàng còn chưa đủ tư cách để Tiêu Bố Y để ý.

Đối với Tiêu Bố Y, nàng cũng không có cảm giác gì, Tiêu Bố Y là người tốt, nhưng nàng cũng không thích hắn, càng chưa nói tới việc chỉ gặp qua vài lần là có thể thích, người khác có thể như vậy nhưng Lý Thải Ngọc thì không.

Sau khi cùng Tiêu Bố Y chia tay, Lý Thải Ngọc liền ở cửa thành chờ đệ đệ cùng Sài Thiệu trở về, chuyện này nàng cũng muốn cùng Sài Thiệu gặp mặt nói chuyện rõ ràng, không muốn để cho hiểu lầm càng ngày càng sâu.

Nhưng đã muộn, cũng là vì Lý Thải Ngọc đánh giá thấp đệ đệ mình.

Lý Thế Dân hiện còn chưa thể cầm quân đánh giặc, nhưng ở phương diện tâm kế sớm đã vượt qua người tỷ tỷ như nàng rồi.

Lý Thải Ngọc không hiểu hết Lý Thế Dân, nhưng mà Lý Thế Dân lại hiểu rất rõ Lý Thải Ngọc, hắn nếu muốn làm việc gì, thì chắc chắn là tính toán chu toàn hết thảy.

Hắn không ngại nói dối, bởi vì hắn biết Lý Thải Ngọc có biết cũng không thể làm gì được, Tiêu Bố Y lại càng không cần nói tới, mà Sài Thiệu này cho dù có nghi vấn thì trong lòng cũng sẽ có chút vướng mắc.

Lý ThếDân cũng không có nghĩ rằng chỉ một lần là có thể thành công chia rẽ hai người, nhưng mà những người yêu nhau thì đều có sự ghen tị cùng nghi ngờ, chỉ cần biết cách lợi dụng cái đó thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hắn không có dẫn Sài Thiệu đi đường chính để vào thành, mà lại đi quanh một vòng rồi vào thành qua một cửa khác, đương nhiên lấy cớ là Ngọc Tiên phường gần cổng này hơn.

Sài Thiệu thì còn đang thất hồn lạc phách, không có ý kiến gì, càng không nghĩ đến chuyện Lý Thải Ngọc chờ đợi hai người.

Lý Thải Ngọc chờ đợi hai người hết một canh giờ vẫn không thấy hai người quay về, từ trách cứ chuyển thành lo lắng.

Nàng sợ hai người bọn hắn gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Đúng lúc này, Lý Thế Dân lại có bộ dáng khổ não xuất hiện, nói với nàng rằng không cần phải chờ Sài Thiệu bởi vì Sài Thiệu hiện đang ở tại Ngọc Tiên phường say đến không biết gì rồi, có nhiều khả năng là sẽ qua đêm ở đó.

Nếu như không phải chính là thân đệ đệ mình, nếu như không phải ở cửa thành đông người, Lý Thải Ngọc chắc đã đá cho Lý Thế Dân mấy cước.

Tên này làm việc thật là kín kẽ, một giọt nước cũng không lọt, làm cho hai người cả một cơ hội để giải thích cũng không có.

Nghe xong, Lý Thải Ngọc liền đi đến Ngọc Tiên Phường, trong ánh mặt kỳ lạ của mấy cô nương nơi đây mà tìm kiếm Sài Thiệu.

Nàng thấy được một màn không muốn thấy nhất, khí trời mặc dù lạnh, nhưng quần áo mà những cô gái Sài Thiệu đang ôm ấp không nhiều hơn trẻ con là bao.

Mà Sài Thiệu lại còn coi này như ca kỹ, kéo nàng muốn cùng nàng qua đêm, Lý Thải Ngọc rốt cuộc không nhịn được mà bộc phát.

Sài Thiệu ôm mặt đau rát, vẻ mặt khó có thể tin được nhìn Lý Thải Ngọc có ý hỏi, Lý Thải Ngọc cắn răng nói, “Sài Thiệu, cùng ta rời khỏi đây”.

“Này, cô nương là ai?” Một cô nương chợt hỏi, nhìn Lý Thải Ngọc với ánh mắt khinh thường.

“Quá nửa là phu nhân của Sài công tử rồi” Một cô nương khác nhẹ nhàng nói, “Sài phu nhân, người quản Sài công tử quá nhiều đi, trách không được hắn lúc nào cũng rầu rĩ không vui”.

Sài Thiệu vẫn đang ngơ ngẩn, lại hỏi một câu, “Tiêu Bố Y đâu?”
Lý Thải Ngọc xoay người bước đi, Sài Thiệu nhịn được bước tới kéo lại, “Thải Ngọc, nàng làm sao vậy?”
Hắn uống cũng có hơi nhiều, thân thủ không được như lúc bình thường nên nắm không trúng tay của Thải Ngọc, lúc này Lý Thải Ngọc đã ra đến cửa rồi.

Sài Thiệu đột nhiên cười ha hả, “Đi sao, ta biết là nàng sẽ đi”.


Lý Thải Ngọc chợt dừng lại, quay đầu nhìn Sài Thiệu không nói một lời.

Nàng là lần đầu tiên đến một nơi như thế này, cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà nàng thật không ngờ Sài Thiệu lại không cùng nàng rời đi mà lại hỏi Tiêu Bố Y đâu.

Những lời như vậy thật sự làm cho nàng rất thất vọng về hắn.

“Ta biết nàng rất thất vọng” Sài Thiệu giống như đoán được suy nghĩ trong lòng Lý Thải Ngọc, tiếp tục cười lớn nói, “Nữ nhân bỏ đi luôn muốn tìm lấy một cái cớ phải không? Nàng thất vọng về ta, nhưng nàng có biết khi ta thấy nàng cùng Tiêu Bố Y chung một chỗ, trái tim ta đau như bị ngàn kim đâm vào hay không?”
Trong mắt Lý Thải Ngọc chợt toát ra một tia nhu tình, Sài Thiệu lại nói: “Nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi, ta không bằng Tiêu Bố Ý, ta không được anh tuấn như hắn, địa vị cùng hắn cũng là một trời một vực, nàng chọn hắn là đúng.

Ta mặc dù yêu nàng, nhưng ta vẫn chúc nàng hạnh phúc.

Nàng đi sao, đi tìm hắn sao, để cho ta tự sinh tự diệt sao?”
Lý Thải Ngọc không nói gì, bỗng nhiên xoay người, rốt cuộc cũng rời đi, không thấy đâu nữa.

Sài Thiệu ngã ngồi xuống đất, khóc rống lên: “Thải Ngọc…”
Một cô nương vội chạy tới bên cạnh, an ủi hắn: “Sài công tử, Thải Ngọc đi rồi, không phải còn có chúng ta sao?”
“Cút, các ngươi cút hết cho ta!” Sài Thiệu tức giận quát.

Mấy cô nương nhìn nhau, thầm nghĩ tiểu tử này có bệnh.

Nhưng thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, thở hồng hộc, sức lực mạnh mẽ, không khỏi sợ hãi rời đi.

Đợi cho mấy cô nương rời đi hết, Sài Thiệu cầm lấy một bình rượu trên bàn, ựcực uống một hơi cạn hết, “choang” một tiếng vang lên, bình rượu rơi xuống sàn vỡ nát, Sài Thiệu thì ngã sóng xoài trên mặt đất, không còn tri giác.

***
Lý Thải Ngọc trong lòng cũng rất tức giận, sau khi rời khỏi Ngọc Tiên Phường thì chuyện đầu tiên nàng muốn làm là tìm đệ đệ.

Nàng biết không thể cùng Sài Thiệu đang say xỉn mà nói lý, muốn nói cái gì cũng phải chờ đến khi hắn tỉnh táo lại đã.

Khi tìm được Lý Thế Dân, hắn cũng đang uống rượu.

Bất quá Lý Thế Dân có vẻ rất tỉnh táo, cũng không có vẻ thương tâm, mà lại có vẻ như là có chuyện vui.

Nhìn thấy tỷ tỷ đi tới trước mặt mình, Lý Thế Dân cười nói: “Không biết tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì?”
“Trong lòng đệ tự biết rõ, Thế Dân, đệ không thấy đệ làm như vậy có hơi quá phận sao?” Lý Thải Ngọc cố gắng kiềm chế giận dữ.

“Quá phận, quá phận chỗ nào? Đệ không rõ tỷ đang nói chuyện gì” Lý Thế Dân vừa rót rượu vừa nói.

Lý Thải Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Đệ tưởng rằng có thể lừa được ta sao? Đệ cố ý lừa gạt Sài Thiệu nói ta không có ở đây, lại thừa dịp ta cùng Tiêu Bố Y đi tế bái Huyền Bái mà lập bẫy làm bị thương ngựa của ta, đào một cái hố khiến chân ta bị thương, để cho ta cùng Tiêu Bố Y cưỡi chung một ngựa, rồi lại hồ ngôn loạn ngữ lừa Sài Thiệu”.

Nhìn thấy Lý Thế Dân lại rót rượu, Lý Thải Ngọc đưa tay giật lấy bình rượu, “Thế Dân, ta hỏi đệ, có phải đúng như vậy không?”
“Đúng thì sao, không đúng thì sao?” Lý Thế Dân lạnh nhạt nói.

“Nếu thật sự là đúng là như vậy, đệ làm cho ta thật sự thất vọng” Lý Thải Ngọc nhíu mày nói, “Thế Dân, ta không muốn trách đệ.

Nhưng ta hy vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Huyền Bá đã qua đời, bây giờ chỉ còn tỷ đệ chúng ta…”
“Tỷ vẫn còn nhớ là Huyền Bá đã qua đời sao?” Lý Thế Dân giận dữ đập bàn, bỗng nhiên đứng lên.

Giờ khắc này Lý Thế Dân lại lộ ra vẻ bất cần đời.

Lý Thải Ngọc thấy bộ dáng tức giận của đệ đệ, giật mình thối lui hai bước, khó hiểu hỏi, “Thế Dân, đệ làm sao vậy?”
“Đệ làm sao?” Lý Thế Dân hít sâu một hơi, “Những gì đệ cố gắng làm tỷ không hiểu sao? Đệ làm tất cả không phải là vì Lý gia sao? Tỷ nếu còn nhớ rõ Huyền Bá tại sao mà chết thì có lẽ hôm nay đã không tới gặp đệ! Huyền Bá tại sao mà chết, không phải là vì Lý gia sao? Huyền Bá vì Lý gia không bị họa diệt gia mà chết, còn tỷ, tỷ làm được gì cho Lý gia?”
Lý Thải Ngọc cắn chặt làn môi đỏ mọng, thất thanh nói: “Đệ nói cái gì?”
Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng, “Đệ nói cái gì trong lòng tỷ tự nhiên là rõ.

Với trình động võ công của Huyền Bá, cho dù là đánh lén thì Lịch Sơn Phi cùng Vương Tu Bạt cũng không thể giết được huynh ấy, nhưng huynh ấy lại chết.

Tại sao? Bởi vì huynh ấy biết Lý gia đã bước đến bờ vực sinh tử, nếu huynh ấy không chết thì không thể hóa giải nguy cơ này được! Lý Mẫn rơi đài, Lý Phiệt sụp đổ, tai hoại Lý gia chúng ta cũng gần kề.

Tỷ nghĩ xemtrong một năm qua xảy ra những chuyện gì, Lý gia tại Đông Đô còn người nào không? Nặng thì rơi đầu, nhẹ thì lưu vong, còn được như cha có mấy người? Tỷ có bao giờ nghĩ tới, Lý gia được như bây giờ, chính là nhờ máu của Huyền Bá đã đổ ra!”
Lý Thải Ngọc hít sâu một hơi, kinh ngạc nói, “Đệ nói là Huyền Bá…”

“Không sai, Huyền Bá chính là tự sát!” Hai mắt Lý Thế Dân rưng rưng nói, “Trước khi chết một ngày, huynh ấy đã đem hết toàn bộ sự tình nói rõ với đệ, huynh ấy yêu cầu đệ chuyển về Thái Nguyên an táng cũng là đã suy tính kỹ càng từ trước.

Thời điểm Huyền Bá chết, đệ đã thề tuyệt đối không để máu của huynh ấy đổ xuống một cách vô nghĩa.

Từ ngày đó, Lý Thế Dân ta đã quyết tâm đưa vai gánh vác trọng trách bảo vệ Lý gia! Nếu như có thể, đệ sẵn sàng chết, nhưng mà lúc này có biện pháp nào đây? Đệ hai bàn tay trắng, không có chức, không có quyền, lấy gì cùng người khác tranh đấu?”
Lý Thải Ngọc trầm mặc, mở miệng ra rồi lại ngậm lại, không nói lời nào.

“Tỷ cảm thấy đệ lợi dụng chuyện tình duyên của tỷ, đệ cũng cảm thấy rất có lỗi với Sài Thiệu, nhưng đệ chỉ có thể nói với tỷ rằng, so sánh với lợi ích của Lý gia, thì đó là chuyện không đáng để tâm.

Nếu phải lựa chọn lại một lần nữa, Lý Thế Dân ta vẫn làm vậy! Huyền Bá có thể chết, đệ chỉ bị tỷ tỷ trách mắng thì có là gì?” Lý Thế Dân ngừng một chút, rồi nói: “Tỷ có biết có bao nhiêu người muốn Dương Quảng chết, đệ cũng muốn hắn chết, nhưng mà hắn hết lần này đến lần khác đều không chết!”
Lý Thải Ngọc hoa dung thất sắc, trách mắng: “Thế Dân, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”
“Đệ đương nhiên biết” Lý Thế Dân lạnh lùng nói: “Hiện tại tất cả mọi người đều biết rõ ràng, khi thành Nhạn Môn bị vây lại chậm trễ cứu viện, chỉ là vì mong rằng quân Đột Quyết công phá được thành Nhạn Môn, đem tên hôn quân kia giết đi.

Đệ đề nghị Vân Định Hưng dùng kế nghi binh, không xuất binh cũng là mong rằng Dương Quản sớm chết đi mà thôi.

Hắn khi nhục phụ thân cả đời, tỷ nghĩ rằng một người làm con như ta có thể thoải mái được sao? Nhưng mà dù cho bất mãn, cũng không thểnhư lão tứ cứ la hét, hô hào tự rước lấy họa sát thân thì có ích gì?”
Lý Thải Ngọc sau hồi lâu mới nói: “Thế Dân, cái này đệ không nên nói với ai…”
“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng”.

Lý Thế Dân chậm rãi ngồi xuống, rót đầy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, bàn tay cầm chén rượu của hắn nổi đầy gân xanh.

“Đất Quan Trung là nơi hiểm yếu, hào kiệt đông đảo, sĩ dân cường thịnh.

Dễ thủ khó công, bốn triều Chu, Tần, Hán, Tùy cũng nhờ vậy mà hưng thịnh…”
Lý Thải Ngọc đột nhiên có chút sợ hãi, bởi vì nàng đã không còn hiểu người đệ đệ này nữa, “Thế Dân, đệ nói gì vậy?”
“Đệ muốn nói hiện giờ Lý gia đang ở khoảnh sinh tử” Lý Thế Dân trầm giọng nói, “Hiện chức Thái Nguyên Lưu Thủ còn trống, vô luận người nào cũng muốn ngồi lên vị trí này.

Lý gia cùng Tiêu Bố Y làm đám cưới chính là một nước cờ bảo mệnh.

Nếu như cha có thể lên ngồi ở chức Thái Nguyên Lưu Thủ, con rể lại là Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân, nắm giữ binh quyền.

Thử hỏi Lý Tiêu hai nhà liên thủ, Sơn Tây này còn có ai có thể chống lại? Cho dù là Dương Quản muốn đối phó với chúng ta, cũng không dám cường ngạnh dùng sức mạnh.

Nếu thiên hạ đại loạn, chúng ta có thể tấn công Trung Nguyên, lui có cũng có thể phòng thủ Quan Trung.

Chỉ cần cẩn thận, Lý gia có thể bảo toàn” Nói tới đây khẩu khí của Lý Thế Dân lại mềm lại, “Tỷ, Huyền Bá có thể vì Lý gia mà chết, đệ có thể vì Lý gia mà chịu điều tiếng thiên hạ, chẳng lẽ tỷ lại không thể vì Lý gia mà từ bỏ một Sài Thiệu?”
“Cái này căn bản không giống nhau” Lý Thải Ngọc thống khổ lắc đầu.

Lý Thế Dân bỗng nhiên đứng bật dậy, “Có gì không giống? Tỷ một khi đã là nữ nhân Lý gia thì phải lấy đại cục làm trọng, không nên dựa theo cảm tính.

Tỷ cũng thật ngây thơ, bị cái truyền thuyết về Nhạn Hồi Sơn đầu độc quá nhiều rồi.

Tiêu Bố Y là một người rất trọng tình, chỉ cần tỷ không làm điều gì khiến hắn không chấp nhận được, thì hắn cũng không để tâm đến tỷ.

Chuyện đám cưới giữa Tiêu Lý hai nhà khó khăn không phải ở Tiêu Bố Y.

Mà chính là vì sự ngây thơ của tỷ và Sài Thiệu.

Đệ biết tỷ không bỏ được Sài Thiệu, nên mới bày ra kế này để giúp tỷ thoát khỏi Sài Thiệu.

Chẳng lẽ đến lúc này rồi tỷ còn không hiểu được nỗi khổ tâm của đệ.

Tỷ thật sự làm cho đệ rất thất vọng”.

Lý Thải Ngọc hai mắt xoay tròn, khóe mắt đã đọng nước, “Thế Dân, ta xin đệ, đệ đừng bức tỷ, đối với tỷ chuyện tình cảm không thể như đệ nói”.

Lý Thế Dân cười lạnh nói: “Một khi đã tin tưởng tình cảm của Sài Thiệu, sao lại sợ khảo nghiệm này của đệ, không vượt qua được khảo nghiệm thì có phải là chân tình hay không? Hôm nay Sài Thiệu đối với tỷ một mảnh si tình, vậy sao lại đi nghi thần nghi quỷ, suy sụp nhanh như vậy? Đệ không muốn bức tỷ, tỷ cứ suy nghĩ cẩn thận rồi hãy quyết định”.

Lý Thế Dân đứng dậy, đi qua bên người tỷ tỷ, chỉ là vừa đi được vài bước lại dừng lại, lãnh tĩnh hô một tiếng “Cha!”
Lý Thải Ngọc vội quay đầu lại, nhìn thấy Lý Uyên nước mắt chảy dài, khuôn mặt đầy vẻ tiền tụy.


Đông Đô, Thượng Lâm Uyển, Tê Loan Viện.

Tiêu hoàng hậu đứng ở trong Tê Loan Viện, lòng tràn ngập ủy khuất cùng phẫn nộ.

Nàng cùng Dương Quảng sống với nhau lâu như vậy, Dương Quảng lúc nào không vui đều muốn nàng cùng hắn làm bạn, nhưng hơn mười ngày rồi, nàng không gặp được Dương Quảng một lần.

Từ sau khi hồ ly tinh kia xuất hiện, Hoàng Thượng không còn để ý đến triều chính, cũng không xuất tuần, chỉ ngày ngày ởtrong Tê Loan Viện cùng với hồ ly tinh kia vui vầy.

Hồ ly tinh chính là ám chỉ Trần Tuyên Hoa!
Khi nghĩ đến Trần Tuyên Hoa, Tiêu hoàng hậu củng cảm thấy kinh sợ, nàng tuy sớm được gả cho Dương Quảng, địa vị so với Trần Tuyên Hoa cũng không kém, nhưng là cả đời cũng không vượt qua được Trần Tuyên Hoa, liệu nàng có thể tranh với một người đã chết không?
Khi Trần Tuyên Hoa chết, Dương Quản có lẽ sẽ không bao giờ vui được nữa, dù cho Tiêu hoàng hậu có cố gắng thế nào, cũng không thể thay thế được địa vị của Trần Tuyên Hoa trong lòng Dương Quảng.

Tiêu hoàng hậu có chút bi ai, nhưng cũng cảm thấy may mắn, bởi vì vô luận như thế nào thì Trần Tuyên Hoa đã chết.

Nhưng mà nàng có nằm mơ cũng không ngờ được, Trần Tuyên Hoa lại có thể sống lại.

Nhưng đó tuyệt đối không phải là Trần Tuyên Hoa, Tiêu hoàng hậu cũng không tin chuyện chết đi sống lại, nhưng mà Hoàng Thượng tin, chỉ cần vậy là được.

Tiêu hoàng hậu trong lòng tràn ngập bi ai, vô luận là Trần Tuyên Hoa thật hay giả, thì cả đời này nàng vẫn không bằng một Trần Tuyên Hoa, dù cho nàng có là hoàng hậu.

Nhìn thấy cung nữ vội vàng chạy lại, nàng khẩn trương hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”
Cung nữ lắc đầu nói: “Bẩm hoàng hậu, Hoàng Thượng nói hôm nay không tiếp ai hết”.

Tiêu hoàng hậu sửng sờ, nàng không giống Dương Quảng, vì cái gì nghiệp lớn, nàng cả đời này chỉ vì bảo vệ một nam nhân, thật không ngờ cuối cùng nam nhân ấy cuối cùng lại ngả vào vòng tay một người con gái khác.

Một nỗi buồn cô đơn xâm lấn tâm hồn nàng, đang muốn rời đi thì Vũ Văn Thuật từ xa đi tới, thấy Tiêu hoàng hậu đi qua, vội vàng thi lễ nói: “Hoàng hậu vạn an”.

Tiêu hoàng hậu cố vui vẻ tươi cười, “Vũ Văn tướng quân bình thân” Nàng chỉ nói một câu rồi xoay người rời đi.

Nàng đương nhiên biết rõ bên dưới vẻ mặt cung kính của Vũ Văn Thuật ẩn giấu cái gì, Trần Tuyên Hoa này cũng chính là hắn đưa đến cho Hoàng Thượng.

Vũ Văn Thuật nhìn bóng lưng Tiêu hoàng hậu, không hề có vẻ cung kính nữa mà chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Hắn đương nhiên có lý do thống hận hoàng hậu, bởi vì đứa cháu họ hàng xa của nàng cùng với Tiêu Bố Y mà tiền đồ của con trai hắn hoàn toàn bị chặt đứt, hắn hận không thể đem hai người ra phân thây, xả thịt.

Chẳng qua hắn cũng từng trải, cho nên cũng không có để trong lòng, hiểu rõ đạo lý đã chơi bạc tất có thắng có thua, Vũ Văn Hóa Cập tuy nhiều lần than khóc với hắn nhưng hắn cũng chỉ là an ủi cho qua.

Hắn biết con trai mình không thể làm nên đại sự, nhưng dù sao đó vẫn là con hắn, có Trần Tuyên Hoa, hắn tin tưởng có thể nắm chắc thắng lợi.

“Vào bẩm với Hoàng Thượng, nói là Vũ Vẵn Thuật cầu kiến”.

Cung nữ có chút bất an nói, “Vũ Văn đại nhân, mới vừa rồi Tiêu hoàng hậu có tới tìm Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng có nói hôm nay không tiếp kiến ai hết”.

“Ta nói thì ngươi cứ đi bẩm báo với Hoàng Thượng đi” Vũ Văn Thuật trầm giọng nói.

Cung nữ không dám đắc tội với hắn, cũng chỉ có thể quay vào, chốc lát sau kinh ngạc quay ra nói: “Vũ Văn đại nhân, mời vào”.

Vũ Văn Thuật lập tức tiến vào Tê Loan Viện, được cung nữ dẫn thẳng đến trước một chiếc giường lớn.

Mành trúc buông xuống, bên trong có hai người, thấp giọng nói cười.

Vũ Văn Thuật thần sắc không đổi, cũng không ngẩng lên nhìn thẳng, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

“Chuyện gì?” Dương Quảng lười biếng hỏi.

Đối với Vũ Văn Thuật, hắn đã phá lệ tiếp kiến.

Mấy ngày nay, trong mắt hắn chỉcó mỗi Tuyên Hoa, hắn muốn đem toàn bộ những nhung nhớ trước kia giải phóng ra hết, quyết không để cho Tuyên Hoa lại rời khỏi hắn một lần nữa.

“Hôm nay đã sắp sang năm mới, nhưng có hai mươi sứ giả của hai mươi quận chưa đến được, nguyên nhân chính là do đạo phỉ hoành hành”.

“Ngươi cùng binh bộ Vê Văn Thương thương nghị đi, đừng làm phiền đến trẫm”.

“Hoàng Thượng, chuyện thứ hai chính năm mới đến, lão thần y theo năm trước, gọi sứ giả các nơi về đây triều bái, đồng thời làm một đại lễ mừng Tuyên Hoa phu nhân sống lại”.

“Chuyện này là chuyện tốt, cứ thế mà làm đi” Dương Quảng nghe được bốn chữ Tuyên Hoa phu nhân, Dương Quảng liền nổi lên hứng thú, “Tuyên Hoa, đợi sang năm mới, Trẫm sẽ đưa nàng đi ngắm một cảnh tuyệt mỹ nhất thế gian”.

Trần Tuyên Hoa ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, chỉ cần ở bên người là có thể thấy được cảnh sắc tuyệt mỹ nhất rồi”.

Dương Quảng cười to, hôn lên miệng nhỏ anh đào của Trần Tuyên Hoa.

Trần Tuyên Hoa thở gấp không thôi, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, còn có người ngoài”.


“Vũ Văn Thuật, không có việc gì thì lui đi” Dương Quảng có chút thiếu kiên nhẫn nói.

Vũ Văn Thuật cung kính nói: “Lão Thần không có sự tình gì, chỉ là Bùi ngự sử cùng Ngu thị lang muốn lão thần xin Hoàng Thượng xác định chức Thái Nguyên Lưu Thủ…”.

“Không phải là Lý Uyên sao, chuyện này đã sớm quyết rồi mà.” Dương Quảng thiếu kiên nhẫn nói.

“Bẩm Hoàng Thượng, Lý Uyên phục trách tiêu diệt đạo phỉ Sơn Tây vốn không có nhiều vấn đề, chỉ là lễ mừng năm mới ở Đông Đô sắp tới, sợ đạo phỉ Hà Nam nhân cơ hội làm loạn, ảnh hưởng đến an nguy của Hoàng Thượng, lão thần kiến nghị triệu Tiêu Đại tướng quân về kinh thành hộ vệ, bảo đảm an toàn cho Đông Đô, không biết ý chỉ của Hoàng Thượng như thế nào?”
Dương Quảng lúc này lại có chút do dự, sau một hồi lâu vẫn không nói gì.

Trần Tuyên Hoa cũng thấp dọng cười nói: “Hoàng Thượng, nghe nói Tiêu Bố Y là Đại Tùy đệ nhất kỳ nhân, Tuyên Hoa cũng muốn gặp mặt hắn một lần”.

“Kỳ nhân gì?” Dương Quảng khó hiểu nói.

Trần Tuyên Hoa mỉm cười nói: “Tuyên Hoa nghe nói Tiêu Bố Y là một người thần kỳ, hiếm thấy, chỉ riêng chuyện làm quan có một năm mà lại có thể lên tới Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân, thử hỏi có mấy người có thể so được đây?”
Dương Quảng rốt cuộc nói: “Nếu đã như vậy, vậy truyền chỉ gọi Tiêu Bố Y tạm thời trở về Đông Đô, chỉ là, ta vẫn không thấy hắn kỳở chỗ nào”.

Trong mắt Vũ Văn Thuật hiện lên vẻ cổ quái, trầm giọng nói: “Thần tiếp chỉ!”
***
Đông Đô, Bùi phủ.

Bùi Minh Thúy cô đơn ngồi ở trên ghế, nhẹ ho một tiếng, ngồi đối diện là thủ hạ của hắn, Cao Sĩ Thanh.

Cao Sĩ Thanh vẫn lãnh tĩnh như vậy, chỉ là trong mắt có chút bất an, hắn nhìn thấy Bùi Minh Thúy đang lo lắng điều gì đó.

“Ta trở về đã vài ngày rồi” Bùi Minh Thúy thì thào lẩm bẩm, “Nhưng ta cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì, cũng không ngờ là Vũ Văn Thuật lại xuất ra một kỳ chiêu như vậy”.

Cao Sĩ Thanh nhẹ giọng nói: “Thật ra theo ta nghĩ, sự xuất hiện của Trần Tuyên Hoa cũng không có nghiêm trọng như tiểu thư nghĩ”.

Bùi Minh Thúy quay đầu nhìn về phía cửa sổ, sau nửa ngày mới nói: “Vũ Văn Thuật tìm được một người như vậy, loạn giả thành chân, thì cần một thời gian bao lâu đây? Ta nghĩ ít nhất cũng phải là ba năm mới có thể bắt chước tướng mạo, âm thanh, thần thái, thói quen một cách hoàn chỉnh giống y như thật được.

Ba năm, thậm chí có thể lâu hơn, ngươi nghĩ bỏ ra công phu nhiều như vậy để chuẩn bị sao không khiến cho người ta cảm thấy lo sợ đây? Ta vẫn cho người lưu ý nhất cử nhất động của nữ nhân này, nhưng mà vẫn không thể bắt được cái đuôi hồ ly của nàng”.

Cao Sĩ Thanh im lặng, hắn kính phục Bùi Minh Thúy không phải vì quyền uy, mà bởi vì khả năng quan sát cùng suy xét của nàng.

Bùi Minh Thúy nhận định việc gì thường rất ít khi sai lầm, nàng nếu đã phán Trần Tuyên Hoa là một vấn đề lớn nhưng lại không ra tay, có phải là cố kỵ điều gì hay không?
Ngoài cửa sổ có tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên, một chim bồ câu bay từ ngoài cửa vào, đậu lên trên bàn.

Bùi Minh Thuy quan sát một lúc lâu mới gỡ một cuộn giấy từ trên đùi chim bồ câu, mở ra xem rồi thở dài nói: “Hoàng Thượng quyết định để cho Lý Uyên làm Thái Nguyên Lưu Thủ, truyền gọi Tiêu Bố Y về kinh hộ vệ, chính là do Trần Tuyên Hoa cùng Vũ Văn Thuật thuyết phục”.

“Bọn họ muốn xuống tay với Tiêu Bố Y?”
Bùi Minh Thúy đốt tờ giấy, hít phải một ít hơi khói, ho kịch liệt một hồi, đợi đến khi ngừng ho, hai gò mà hồng lên rất xing đẹp.

Cao Sĩ Thanh đau lòng nói: “Bùi tiểu thư, hãy lấy thân thể làm trọng”.

Bùi Minh Thúy đột nhiên cười, ánh mắt tràn ngập thê lương, “Đây chính là một một ván bài đầu năm mới, thắng thì được tất cả, thua thì không được gì.

Thua, thì kết quả cũng chỉ có một chữ, chết! Đã như vậy, thân thể tốt hay không tốt cũng không còn quan trọng nữa”.

Trái tim Cao Sĩ Thanh trầm xuống, hắn chưa bao giờ thấy Bùi Minh Thúy bi quan như vậy, chẳng lẽ một Trần Tuyên Hoa lại khó đối phó như vậy sao?
***
Tiêu Bố Y lúc này còn không biết sự rối loạn trong cung đã tới một tình trạng rất căng thẳng.

Nhưng lúc này hắn cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý, không rảnh để ý đến chuyện ở Đông Đô.

Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân là một vị trí quyền cao chức trọng, nhưng cũng bị ước thúc rất nhiều, giơ tay nhấc chân cũng phải cẩn thận.

Tiêu Bố Y cũng chỉ có thể tọa trấn ở tướng quân phủ, đem hết mọi sự tình giao cho thủ hạ xử lý.

May mắn chính là bây giờ hắn cũng có nhiều thủ hạ có thể dùng được, còn có Viên Lam giúp đỡ hắn.

Viên Lam về các phương diện khác thì không có gì tài giỏi, nhưng mà về thủ đoạn thì tuyệt đối là nhất lưu.

Bọn họ tạo ra một Triển Phong Lưu buôn bán ngựa ở Quan Đông, lấy danh nghĩa để tiến hành buôn bán ngựa, do Viên Lam phụ trách tuyến xuất hàng, như vậy vô luận là sơn trại hay ngựa ở thảo nguyên đều có thể thông qua con đường này để bán ra.

Con đường này mười phần bí ẩn, Tiêu Bố Y vẫn muốn giữ bí mật, tìm người ra mặt, nhưng người mua cũng sẽ không ra mặt, giao dịch qua vài trung gian.

Hắn đối với chuyện buôn bán cũng không giỏi, nhưng hắn biết, từ sau khi thành Nhạn Môn được giải vây, Thủy Tất Khả Hãn cấm cùng Trung Nguyên giao dịch, buôn bán ngựa, cho nên giá cả thị trường bây giờ cao hơn rất nhiều.

Sơn trại lại thông qua loại phương thức này bán ra mấy trăm thớt chiến mã, thua hoạch cũng khá, làm cho Tiêu Bố Y cảm thấy một tương lai sáng lạng! Bất quá những thớt chiến mã tốt nhất hắn vẫn giữ lại, không có bán ra, bởi vì hắn tin, rồi sẽ có một ngày hắn cần dùng đến những chiến mã đó.