Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 158-2




Bùi Củ lúc này chẳng khác nào một ngư ông, kiên nhẫn đợi Đậu Khánh mắc câu. Lão biết rằng Đậu Khánh nhất định sẽ tìm lão, nếu không được gia tộc Bùi thị phối hợp thì kế hoạch của phủ Vũ Xuyên sẽ không thể tiến hành.

Đêm đến, xe ngựa của Đậu Khánh chậm rãi đến trước cửa phủ Bùi Củ, trước đó nhận được bái thiếp, Bùi Củ đã đứng ở cửa lớn nghênh đón Đậu Khánh.

Bọn họ như hai cấp tuyệt đỉnh cao thủ, vừa đánh nhau lại vừa thông cảm cho nhau.

Đấy cũng chính một loại xác nhận thực lực, Bùi Củ biết quý tộc Quan Lũng thực sự mạnh hơn sĩ tộc Sơn Đông và di tộc Bắc Tề, sắp tới sẽ bùng nổ đối kháng giữa hai thế lực lớn, Bùi Củ rất xem trọng quý tộc Quan Lũng nhưng Bùi Củ cũng cần ra giá.

Cùng lúc đó Đậu Khánh cũng biết gia tộc Bùi thị đối với Lý Uyên có vị trí quan trọng, nếu không được gia tộc Bùi thị tán thành và trợ giúp thì Lý Uyên rất khó sống ở Tịnh Châu, cho nên dù bất cứ giá nào cũng phải lôi kéo Bùi gia.

- Muộn như vậy còn đến quấy rầy Bùi Thượng thư nghỉ ngơi, Đậu Khánh thật có lỗi quá, kính xin Bùi Thượng thư thứ lỗi.

Trước tiên Đậu Khánh biểu hiện thái độ thành khẩn, vừa xuống xe ngựa liền chủ động hướng Bùi Củ tỏ vẻ xin lỗi.

Bùi Củ cười ha hả đi lên trước thân mật khoát tay Đậu Khánh:

- Đậu Công không nên nói những lời khách sáo như vậy, cho dù có nghỉ ngơi, khi Đậu Công đến chơi Bùi mỗ cũng phải đón tiếp mới thể hiện sự tôn quý với Đậu Công.

Đậu Khánh nghe nói thế trong lòng rất dễ chịu, hai người nhìn nhau cười, lại cùng nhau hướng cửa lớn đi đến.

Bùi Củ tiếp đãi Đậu Khánh nơi phòng dành cho khách quý, nội thư phòng này bình thường không tiếp khách, đây là nơi riêng tư của Bùi Củ. Tuy rằng ngoại thư phòng có thể tiếp đãi bằng hữu thân mật hay cấp dưới nhưng không đủ tôn quý, đối với Đậu Khánh thì nơi đó không thích hợp.

Cho nên suy đi xét lại nơi riêng tư này của lão là thích hợp tiếp Đậu Khánh nhất.

Hai người chủ khách cùng ngồi xuống, một thị nữ mang trà lên cho hai người họ, Bùi Củ uống một ngụm trà cười hỏi:

- Nghe nói nông dân Thái Nguyên mang cáo trạng vào kinh khiến Thánh thượng tức giận, Thúc Đức luôn là người cẩn thận sao lần này lại không cẩn thận thế?

Đậu Khánh thầm mắng Bùi Củ biết rồi còn hỏi, lấy chuyện này châm biếm lão, lão cười nói:

- Ta đã phê bình y rồi, bị quyền lực làm cho váng đầu rồi, vì lợi nhỏ mà hủy hoại thanh danh của mình, cũng may là y đã tỉnh ngộ nên xế chiều đã gọi nông xã đó vào nói chuyện, mang tất cả đất đai mua được trả lại, con người không phải là thần thánh, ai cũng có lúc mắc phải sai lầm, điều quan trọng là biết sai mà sửa là được, Bùi Thượng thư nghĩ thế nào?

- Đúng thế, chỉ mong Thúc Đức không nên tái phạm lại.

Bùi Củ nhanh chóng chuyển đề tài cười hỏi:

- Đậu Công và Trương Huyễn rất thân thiết sao?

Trong lòng Đậu Khánh có chút sửng sốt, ông ta không hổ là lão tướng quan trường, nhanh chóng hiểu được vì sao Bùi Củ hỏi như vậy. Lúc đầu Trương Huyễn cầu xin Bùi Củ nhưng cuối cùng không được đáp ứng, Bùi Củ sao không biết được chứ.

Đậu Khánh thở dài khẽ một tiếng nói:

- Năm trước hắn đến Lạc Dương ta có quen biết qua, người thanh niên này là một nhân tài, rất có tiền đồ, đáng tiếc thật đáng tiếc.

Bùi Củ hiểu được hai từ đáng tiếc kia của Đậu Khánh, cũng chỉ vì không phải là con cháu Quan Lũng nên không thể tiến vào phủ Vũ Xuyên, cho nên Đậu Khánh không thể lôi kéo được Trương Huyễn.

Thực tế Bùi Củ hỏi về Trương Huyễn là có nguyên nhân khác, lão ta muốn biết giữa Đậu Khánh và Trương Huyễn rốt cuộc là có thỏa hiệp gì. Tuy nhiên Đậu Khánh lại không muốn nói nhiều về chuyện này, Bùi Củ cũng không muốn hỏi nhiều.

Đậu Khánh lại không để tiếp tục bị động, ông ta lập tức chuyển đề tài:

- Không biết vụ án Lai Hộ Nhi tiến triển thế nào rồi?

- Còn có thể thế nào nữa, Lai Hộ Nhi kiên quyết không thừa nhận bất kì dị tâm nào, giám quân Thôi Quân Túc cũng chỉ chứng minh Lai Hộ Nhi vì báo thù mà làm thế, ta cảm thấy việc này cũng có thể hiểu được, kết quả điều tra cũng giống nhau.

- Vụ án Xương Hạp Môn thì thế nào?

Đậu Khánh lại hỏi:

- Định kết án chưa?

- Cụ thể ta cũng chưa xác định được, chỉ có điều nghe nói vụ án này khá phức tạp, những tướng lĩnh này thực sự động cơ giết người cũng không có, nghe nói có người xúi giục, nhưng cũng chỉ là nghe nói.

Hai người thử qua thử lại, họ cũng ngầm hiểu nhau, điều mấu chốt là quý tộc Quan Lũng và gia tộc Bùi thị chiến đấu nhau qua nhiều thập kỷ.

Dù là Bùi Củ cũng tốt, phụ thân Bùi Củ Bùi Nột cũng tốt, lập trường đều nghĩ cho gia tộc Bùi thị, lợi ích gia tộc lớn nhất, sau đó xã tắc mới đứng thứ hai.

Đậu Khánh cũng không cần suy xét đến lợi ích vương triều Tùy, chỉ cần có thể chiếu cố đến lợi ích Bùi gia là đủ, như vậy hai bên có thể đi đến thống nhất.

Đậu Khánh trầm ngâm một chút hỏi:

- Ta từng nghe nói Bùi gia định mua một ít sản nghiệp ở Trường An, hiện tại tiến triển thế nào rồi?

Thỏ không nên ở trong hang động, đặc biệt trong thế giới không hòa bình, gia tộc Bùi thị có khá nhiều của cải cần người tài năng mới có thể ngày càng tăng lên. Gia tộc Bùi thị có thương đội rất lớn, ở Tịnh Châu chiếm một vùng đất rộng lớn, Lạc Dương và Dương Châu có mấy chục cửa hàng.

Nhưng bắt đầu từ mùa xuân năm nay Đột Quyết dần dần cấm buôn bán với Trung Nguyên, hơn nữa Trung Nguyên các nơi đều có loạn phỉ hung hăng ngang ngược, thương đội Bùi gia nhiều lần bị tổn thất khá lớn nên đã ngừng hoạt động thương đội, việc này khiến thu nhập của Bùi gia gặp phải nhiều bất lợi.

Cho nên hai tháng trước Bùi gia quyết định đặt mua sản nghiệp ở Trường An, nhưng Trường An lại là địa bàn của quý tộc Quan Lũng, gần như tất cả nghề kiếm tiền đều bị đại gia quý tộc Quan Lũng thâu tóm, Bùi gia muốn chen chân vào thật không dễ dàng, đến nay chưa có tiến triển mới.

Đương nhiên Bùi Củ hiểu được ý của Đậu Khánh, ông ta nhượng bộ đối với việc đặt mua sản nghiệp của Bùi gia, nếu như bình thường có lẽ Bùi Củ sẽ vui vẻ đồng ý nhưng tình huống hôm nay khác rồi, sao có thể chỉ vì lợi nhỏ này mà đáp ứng điều kiện của Đậu Khánh.

Bùi Củ cười ha hả:

- Xem ra lời đồn có quá nhiều sai lệch, Bùi gia không định mua sản nghiệp gì ở Trường An, thực tế Bùi gia muốn mua một tòa trang viên ở Quan Trung.

Cuối cùng Bùi Củ cũng nói ra điều kiện của lão, ở Quan Trung mua một tòa quan viên khác với mua đất đai và mua cửa hàng. Mua cửa hàng chỉ vì thu lợi, mua đất đai thì có ý muốn mang thế lực Bùi thị tiến vào Quan Trung.

Mà từ trước đến nay Quan Trung là phạm vi thế lực của quý tộc Quan Lũng, tuyệt không cho phép sĩ tộc Sơn Đông tiến vào. Nhưng thế lực ngoại lai tiến vào Quan Trung lại có hai ý hoàn toàn khác nhau, một là xâm lấn, một loại là ở nhờ. Gia tộc Bùi thị tiến vào Quan Trung hiển nhiên liên quan đến vế sau.

Đậu Khánh trầm tư thật lâu,chuyện này nếu thảo luận ở phủ Vũ Xuyên tất nhiên sẽ khiến đại bộ phận quý tộc Quan Lũng phản đối, lúc này lão chỉ có thể lợi dụng quyền lực Hội chủ Vũ Xuyên của mình để thúc đẩy chuyện này.

Điều mấu chốt là có thể giải được lời tiên tri kia, Đậu Khánh rốt cuộc cũng gật đầu:

- Ở chân núi Lương Sơn huyện Cáp Dương có một tòa trang viên ước chừng khoảng tám ngàn mẫu đất, lúc trước thuộc về Hạ Nhược Bật, con của ông ta ủy thác ta bán thay. Nếu Bùi thượng thư cảm thấy hứng thú thì tòa trang viên này ta sẽ làm chủ bán cho Bùi gia.

Bùi Củ cười híp mắt nói:

- Nếu đã thế, ta cảm ơn mỹ ý của Đậu Công.

Trong lòng hai người biết rõ vụ giao dịch này đã thành công.