Giang Sơn Bất Hối

Quyển 1 - Chương 8




Tối nay Phá Nguyệt ngủ ở gian ngoài. Sáng sớm hôm sau, khi nàng thức giấc, Mộ Dung Trạm vẫn còn chưa tỉnh. Đã nhiều ngày chàng không hề chợp mắt, đêm qua thấy Bộ Thiên Hành vẫn còn lành lặn, nguyên vẹn, vừa kích động, vui mừng, lại mệt mỏi khôn cùng nên lúc này đang ngủ rất say.

Phá Nguyệt đẩy cửa ra, thấy một nhóm nha hoàn bê đủ các món đồ, đứng trước cửa chờ đợi đã lâu. Nàng dùng điểm tâm sáng, chải tóc, trang điểm ở gian ngoài xong xuôi thì một nha hoàn khác dâng mấy bộ nữ trang hoa lệ lên.

Phá Nguyệt dù sao cũng là con gái, nhìn thấy mấy bộ y phục hoa lệ mà không mất vẻ trang nhã thì động lòng bèn chọn một bộ khoác lên. Bỗng dưng nghe thấy tiếng nha hoàn khen:


– Quả đúng là rất hợp với cô nương! Bộ y phục này do đích thân Nhị điện hạ chọn, điện hạ nói tiểu thẩm thẩm… cô nương tư dung xuất chúng, nếu được trang điểm cẩn thận thì Thành Vương điện hạ chắc chắn sẽ càng thêm yêu mến.

Một lúc lâu sau Phá Nguyệt mới phản ứng lại, Thành Vương mà họ nói chính là Mộ Dung Trạm.

Thành Vương, Thành Vương, nàng biết hôm qua mình ở với Mộ Dung Trạm cả đêm trong phòng, chắc chắn là khiến mọi người hiểu lầm. Nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác, ngay cả Mộ Dung Trạm còn cảm thấy cần thiết. Nhỡ nửa đêm Nhan Phác Tông tới bắt nàng đi thì làm thế nào? Có chàng bảo vệ nên Nhan Phác Tông mới không dám xuất hiện.

Nàng cười nhạt không đáp, nghĩ bụng ngày nào đó Dung Trạm hồi kinh, nàng theo Bộ Thiên Hành đi rồi sẽ không còn sợ người khác hiểu lầm nữa.

Các nha hoàn đều lui ra ngoài, Phá Nguyệt vẫn không dám đi lung tung, ngoan ngoãn ngồi ở gian ngoài, nhìn đám trang sức, y phục chất đầy giường, bất giác buồn bã. Đều do hai vị Hoàng tử phái người mang tới, nhưng nàng biết cất vào đâu bây giờ?

Đang cầm mấy món đồ châu bảo nghịch trong tay thì đột nhiên nghe thấy gian trong có tiếng người ho khẽ một tiếng, tiếng bước chân lại gần. Nàng vội đứng lên, quay đầu, thấy Mộ Dung Trạm đang đứng cách mình chừng bảy, tám bước chân. Chàng đã mặc áo bào cẩn thận, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai, gương mặt thanh tú như trong tranh, tỏa sáng lấp lánh.

– Khỏe hơn chưa? – Nàng vội vàng lại gần, quan tâm hỏi.

Mộ Dung Trạm như vừa bừng tỉnh, quay mặt đi, đỏ mặt tía tai:

– Khỏe… khỏe hơn rồi.

– Tôi gọi nha hoàn tới hầu hạ huynh nhé? – Phá Nguyệt nhìn mặt chàng đỏ bừng, nghĩ bụng hình như chàng bị sốt.

Dung Trạm lắc đầu:

– Không cần đâu. Tự tôi làm cũng được.

Chàng tự đi tới trước chậu rửa mặt, những giọt nước lạnh lẽo táp lên mặt khiến nhiệt độ trên mặt giảm xuống.

Ban nãy tỉnh dậy, chàng cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần phấn chấn. Vừa ngồi dậy đã thấy trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài có một giai nhân mặc cẩm y ngồi đó.

Chiếc váy nhiều tầng bằng lụa mỏng in hình những cánh bướm đang vờn hoa làm nổi bật vòng eo thon gọn của nàng. Mái tóc đen dài được búi gọn bằng trâm cài ngũ sắc, hai bím tóc thả trước ngực, ánh lên gương mặt trắng như bạch ngọc.

Khi chàng chầm chậm quay người lại, Mộ Dung Trạm thấy một đôi mắt đen lay láy, mặt ngọc xinh xắn, đôi môi đỏ chúm chím, vô cùng sinh động, nhất thời cảm thấy hơi thở của mình như bị đôi mắt đang lấp lánh ánh sáng ấy cướp mất, nhìn đến si mê.

Hoàn toàn không giống, trong đầu Dung Trạm nảy ra ý nghĩ ấy, hoàn toàn không giống.

Vẫn là dung nhan tinh tế, yêu mị khiến người ta kinh ngạc, nhưng làn da của nàng đã hồng nhuận hơn trước rất nhiều, dưới sự hỗ trợ của y phục, nó càng trắng lên như tuyết, nghiêng ngả lòng người.

Cảnh tượng tú lệ trong mơ từ rất lâu trước kia đột ngột ùa vào đầu Mộ Dung Trạm. Chàng chưa kịp ổn định tâm thần thì phần bụng dưới bỗng nóng rực. Chàng phát hiện ra mình rất, rất muốn ôm người con gái có làn da sáng như ngọc kia vào lòng, rồi mặc sức hôn hít, vuốt ve nàng như trong mơ.

– Không sao chứ? Huynh đang chảy mồ hôi kìa? – Phá Nguyệt thấy chàng đứng thẫn thờ trước chậu nước thì vội vàng lại gần, thấy trán chàng lấm tấm mồ hôi, bất giác kinh ngạc.

– Không sao! – Mộ Dung Trạm đột nhiên quát to, không dám quay đầu lại nhìn nàng. Từ nhỏ chàng ra vào cung đình, từng gặp bao nhiêu giai nhân xung quanh Hoàng đế. Luận về dung mạo, rất nhiều người còn xinh đẹp hơn Phá Nguyệt, trong mắt chàng, chẳng qua cũng chẳng khác một túi thịt da.

Nhưng hôm nay, người con gái yếu đuối này lại khiến chàng không cầm lòng nổi.

Dường như chỉ cần nàng tiếp tục bước lên bước nữa thì chàng sẽ lập tức kéo nàng vào lòng, ôm chặt không buông.

Không được!

Chàng thầm quát trong lòng: Không được!

Rõ ràng là nàng đã có cảm tình với đại ca, trưởng tẩu như mẹ, sao chàng có thể suy nghĩ lung tung được! Chàng cố trấn tĩnh lại, quay người lại, điềm nhiên nói với Phá Nguyệt:

– Ta vào địa lao thăm đại ca, nàng ở lại trong phòng đừng đi lung tung. – Nói xong chưa chờ Phá Nguyệt trả lời, cũng không nhìn nàng thêm cái nào, chàng rảo chân bước nhanh ra khỏi phòng.

Đi tới tận cửa lao, Mộ Dung Trạm bỗng giật mình, thầm nghĩ, ban nãy vì sao mình không đưa nàng cùng vào gặp đại ca? Là vì mình không muốn ư? Hay là vì… không muốn đại ca thấy nàng trong dáng vẻ ấy?

Nghĩ tới đây, chàng thấy xấu hổ vô vàn, lập tức quay người ngược trở lại, quyết ý đưa nàng tới gặp đại ca, vẻ như vì chàng đã thấy nàng mặc nữ trang, nếu không cho đại ca nhìn thấy thì cảm giác như trong lòng có quỷ.

Chàng quay về phòng, tư duy đã bình thường trở lại, gõ nhẹ cửa phòng nhưng không thấy ai trả lời. Hộ vệ gác cửa nói:

– Cô nương chưa từng đi ra.

Mộ Dung Trạm giật nảy mình, đẩy cửa bước nhanh vào trong, thấy một nữ tử đang nằm ngủ trên chiếc giường ở gian ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đã ngủ rồi, Mộ Dung Trạm quay người định đi ra, bất giác liếc thấy gương mặt nghiêng nghiêng đang say ngủ của nàng, bước chân không tài nào nhấc lên được nữa.

Thị vệ sau lưng vẫn đang nhìn vào trong, Mộ Dung Trạm bỗng dưng không muốn để họ thấy Phá Nguyệt, quay lưng ra phía cửa, chàng lạnh lùng đóng cửa lại, trong lòng như có một con quỷ đang lạnh lùng nhìn chính mình.

Chàng chầm chậm đi tới bên giường, cúi đầu nhìn dung nhan nàng. Thân hình đó trông thật là nhỏ nhắn, nhưng sau khi thay bộ nữ trang lại trở nên cân đối và cao ráo.

Chàng đứng rất gần, có thể ngửi thấy mùi hương nữ tử nhàn nhạt. Gương mặt trái xoan hồng hào, trơn mịn, hàng lông mày đen nhánh, tinh tế, thanh tú; sống mũi cao thẳng dài, miệng anh đào chúm chím, sắc hồng mơn mởn.

Không thể, Mộ Dung Trạm, không thể!

Trong đầu chàng có một âm thanh thét gào, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chàng chống hai tay xuống giường, chầm chậm cúi thân hình cao lớn của mình xuống.

Mỗi khi gần đôi môi ấy thêm một tấc là dục vọng đang xao động trong lòng lại mãnh liệt thêm một chút, đồng thời thứ cảm giác khó chịu vì mình đang gây ra tội nghiệt cũng thêm dữ dội. Chàng cảm thấy đầu mình nặng trịch, trong mắt chỉ còn dung nhan xinh đẹp yêu kiều và đôi môi đang mím chặt kia. Xung quanh rõ ràng vô cùng yên tĩnh, mà trong đầu chàng có vô số âm thanh đang thét gào…

Nàng xinh đẹp, nhan sắc ấy như đang mê hoặc chàng, nhưng Mộ Dung Trạm, không được làm thế!

Cuối cùng, đôi môi chàng dừng lại khi chỉ còn cách nàng vài tấc. Hơi thở ấm nóng của nàng phất qua cánh mũi chàng, cả người nàng đang nằm trong vòng tay chàng. Chỉ cần tiến thêm một chút nữa thôi là chàng sẽ chạm được vào môi nàng, có thể ôm nàng vào lòng.

Tà niệm như một sợi dây leo quấn lấy tim chàng, trong đó loáng thoáng một âm thanh, nếu chàng mở miệng xin Hoàng thượng ban nàng cho mình, chắc chắn nàng sẽ là của chàng. Nàng và đại ca tuy đã có tình cảm, nhưng tình ý chưa sâu sắc. Nếu chàng hôn nàng, ôm nàng, thậm chí… muốn có nàng, đại ca mà biết chắc chắn sẽ nhường cho mình. Rồi biết đâu có ngày nàng hồi tâm chuyển ý, một lòng làm thê tử của chàng… Nếu không phải Nhan Phác Tông gây chuyện thì nàng đã trở thành thê tử của chàng từ trước.

Có được nàng thật dễ dàng, chẳng qua chỉ là một câu nói, một cái vươn tay, một cái cúi đầu.

Nhưng đôi môi của chàng dừng lại cách nàng một tấc, rồi như thể bị một cây đinh gặm chặt, không thể nhúc nhích nổi nữa.

Một lúc lâu sau, chàng bừng tỉnh lại, thân hình ngả mạnh về phía sau, kéo giãn khoảng cách với nàng.

Chàng loạng choạng lùi lại mấy bước, hãy còn hoảng hồn chưa trấn tĩnh, mồ hôi đầm đìa. Nhìn dung nhan diễm lễ cách mình vài bước mà cảm giác như giờ đã xa tận chân mây.

Sáng nay Phá Nguyệt dậy sớm, do buổi sáng đã ăn cơm nên lại muốn ngủ thêm một giấc. Khi nàng thức giấc trong phòng chẳng có một ai. Nàng đẩy cửa ra, thấy Mộ Dung Trạm đang lặng lẽ đứng trong đình viện, các hộ vệ đứng hai bên.

Phát giác ra động tĩnh của nàng, Mộ Dung Trạm chầm chậm quay đầu, nụ cười nhàn nhạt:

– Dậy rồi à? Ban nãy thánh chỉ tới, đại ca được thả ra rồi, mau đi thăm huynh ấy đi. – Sau đó chàng nhìn hộ vệ bên cạnh, người đó lập tức cung kính bước lên:

– Thuộc hạ sẽ đưa cô nương đi.

Phá Nguyệt vừa mừng vừa ngạc nhiên:

– Nhanh thế à? Huynh ấy đang ở đâu?

Ánh mắt Mộ Dung Trạm dừng trên bụi cây thấp nhỏ bên cạnh, mỉm cười nói:

– Hoàng huynh phái một người rất đắc lực của người tới. – Chàng vừa dứt lời Phá Nguyệt đã theo hộ vệ đi tới góc hành lang, không quay đầu lại, vẫy tay với chàng rồi khuất dạng.

Lúc này Mộ Dung Trạm mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng đã đi, trầm ngâm.

– Nữ tử kia là ai? – Một giọng nói the thé chậm rãi vang lên.

Mộ Dung Trạm quay người, một lão nhân thấp bé từ sau gốc cây đi ra. Lão mặc y phục gấm màu xám, đầu đội lung quan[1] màu đen, tóc bạc phơ, mặt trắng không râu, hai mắt sáng quắc, trông đã chừng năm mươi tuổi. Mộ Dung Trạm vội vàng cúi người hành lễ:

[1] Lung quan: Là một loại mũ quan thời Hán, hình dáng như cái chén úp ngược, phía trước cao thon dần về sau, dừng da hươu trắng kết hợp với vải thưa tạo thành, để sau khi đội sẽ nổi bật phần búi tóc chít khăn phía trong. (BT)

– Sư phụ, nàng là một bằng hữu của đồ nhi.

Lão nhân đó trầm tư giây lát, mỉm cười:

– Bằng hữu à…

Phá Nguyệt theo hộ vệ đi tới trước một căn phòng ở ngoại viện, chưa kịp gõ thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Bộ Thiên Hành đã thay một bộ y phục sạch sẽ, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ánh mắt chàng như ngưng trệ.

Phá Nguyệt giật mình, nàng đã từng thấy dáng vẻ còn đẹp hơn của chàng, nhưng sao hôm nay càng nhìn càng thấy chàng anh tuấn thế này? Nghĩ mình đã thay nữ trang, nàng lại thấp thỏm chờ đợi.

Bộ Thiên Hành chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, ý cười trong mắt càng sâu, còn giọng lại thản thiên:

– Cũng tạm được.

Phá Nguyệt lườm chàng, giận dữ nói:

– Tôi không kiếm cơm bằng ngoại hình.

– Ừm, nói đúng. Nguyệt Nhi của chúng ta không kiếm cơm bằng ngoại hình. – Chàng bước ra sánh vai với nàng, rất tự nhiên vuốt nhẹ lên búi tóc đáng yêu kia, ngón tay tranh thủ lướt qua làn da sau gáy mịn màng, mềm mại của nàng rồi mới hỏi. – Tiểu Dung đâu?

Phá Nguyệt làm sao không cảm nhận được ngón tay ấm áp mà thô ráp của chàng chứ? Cổ nàng như bốc cháy, lúng túng đáp:

– Huynh ấy ở trong nội viện, chúng ta đi tìm huynh ấy đi!

Hộ vệ đi trước dẫn đường, Phá Nguyệt thấy trong lòng ngọt ngào, cười hỏi:

– Chuyện này coi như kết thúc rồi chứ?

Bộ Thiên Hành cười:

– Kết thúc thì kết thúc, chỉ có điều sau này ta không còn là Bình Nam tướng quân nữa, mà bị giáng chức làm Đô úy cấp bát phẩm, đi canh giữ kho lương.

Phá Nguyệt thấy thần sắc của chàng có vẻ u uất, cong môi cười:

– Giữ thì giữ, có phải chưa từng phải giữ đâu. Huynh lợi hại như thế, sớm muộn cũng có ngày được trọng dụng.

Lông mày Bộ Thiên Hành thoáng giãn ra, nắm lấy tay, nhìn nàng nói:

– Nàng không chê hả?

Phá Nguyệt nghe ý của chàng như muốn đưa mình cùng đi, bất giác trong lòng ngọt ngào:

– Thế thì khó nói lắm.

Bộ Thiên Hành mỉm cười:

– Hôm qua bảo nàng đi, nàng không đi, bây giờ thì không được lựa chọn nữa rồi.

Phá Nguyệt bị chàng nắm chặt tay đi ra tới tận hậu viện, thấy Mộ Dung Trạm đang chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng giữa sân, bên cạnh là một lão nhân tóc trắng. Lúc này hai người mới buông tay ra.

Mộ Dung Trạm như không thấy hai người vừa bỏ tay nhau ra, mỉm cười giới thiệu:

– Đại ca, đây là sư phụ truyền thụ võ nghệ cho đệ. Cũng là người mang theo chỉ ý của hoàng huynh, thúc ngựa ngày đêm, hôm nay mới kịp tới giải cứu cho huynh.

Tuy rằng Bộ Thiên Hành không muốn kết giao với quyền quý, nhưng với người võ nghệ cao cường thì vô cùng kính phục. Chàng luôn cảm thấy võ nghệ của Dung Trạm thuần hậu, chất phác, tinh thâm, thuần khiết, không ngờ lại là học trò của lão nhân tóc trắng này, lập tức vái dài:

– Mạt tướng bái kiến tiền bối.

Lão nhân đó cười cười, đỡ chàng lên. Bộ Thiên Hành cảm thấy có một nguồn lực như dời non lấp bể ập tới, nhưng lại mềm mại, nhu hòa, chàng không thể vái sâu hơn được nữa, không thể không đứng lên. Chàng thầm cân nhắc, mình luôn tự phụ rằng võ nghệ hơn người, nhưng không ngờ lão nhân tướng mạo bình thường này võ nghệ lại vượt xa cả mình.

Lão nhân đó nói:

– Ta chẳng qua chỉ là một lão nhân trong cung, tướng quân không cần khách khí. Nhờ có tướng quân nhiều năm qua chăm sóc cho Thập thất vương gia, ngày nào đó nếu tướng quân có việc, lão không dám chối từ.

Lão nói chuyện rất khách khí, ấn tượng của Bộ Thiên Hành với lão lại càng tăng thêm. Lão nhân quay sang nhìn Phá Nguyệt, chăm chú quan sát nàng một lát, cười nói:

– Con gái độc nhất của Vệ úy đại nhân quả nhiên xinh đẹp.

Lời này vừa thốt ra, Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành đều kinh ngạc. Bộ Thiên Hành nhìn Mộ Dung Trạm, Mộ Dung Trạm vội nói:

– Là đệ nói với sư phụ, sư phụ không quan tâm tới chuyện triều chính, không sao đâu!

Lúc này hai người mới an tâm, lại nghe lão nhân nói tiếp:

– Nhan tiểu thư, thân thủ của vị tướng quân này không tệ, nhưng so với Vệ úy đại nhân thì e rằng vẫn còn thiếu chút hòa hầu, khó có thể bảo vệ tiểu thư chu toàn. Cô nương không muốn về nhà, lão nhân nể mặt Thập thất vương gia, rất sẵn lòng chăm sóc. Hôm nay chúng ta sẽ hồi kinh, cô theo chúng ta đi đi.

Lời vừa thốt ra, cả ba người đều kinh ngạc. Bộ Thiên Hành nghe lão nói mình không thể bảo vệ được Phá Nguyệt thì hơi giận, trong lòng rúng động, vội hỏi:

– Tiền bối, Nhan Phác Tông mệnh danh đệ nhất cao thủ Đại Tư, không biết thân thủ rốt cuộc thế nào?

Lão nhân đó mỉm cười:

– Lão bình sinh chẳng khâm phục mấy người, nhưng Nhan đại nhân tuổi chưa quá bốn mươi mà võ nghệ thực sự còn cao hơn cả lão.

Ba người đều im lặng. Bộ Thiên Hành đang định lên tiếng từ chối thì đã nghe Phá Nguyệt bình tĩnh nói:

– Đa tạ ý tốt của tiền bối, có điều Phá Nguyệt đã quyết đi nơi khác, nếu lại bị bắt thì sống chết do trời định, không quan trọng.

Lão nhân khựng lại, đang định lên tiếng thì Mộ Dung Trạm đã nói:

– Sư phụ, người không cần nói nữa. Sáng nay Nhan Phác Tông cũng nhận được chỉ ý của hoàng huynh, tuyên triệu gấp, đã hộ tống Lan Nhi về Đế Kinh rồi. Sau này, Phá Nguyệt muốn đi đâu thì đi, nếu có người làm hại, đồ nhi và đại ca sẽ ra tay ứng cứu, quyết không để nàng bị kẻ gian hãm hại.

Chàng luôn tỏ ra cung kính, khiêm tốn hóa nhã với sư phụ, những câu ban nãy chậm rãi mà mạnh mẽ, ẩn chứa ngữ khí không phải bàn cãi. Lão nhân biết tính khí của chàng, cười khẽ, không nói gì với mọi người, quay người bỏ đi.

Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nghe nói Nhan Phác Tông đã đi thì đều mừng rỡ. Nhưng lúc này ba người không ai nói gì, vô hình trung cảm thấy thật ngượng ngùng, mà lại chẳng biết ngượng ngùng ở đâu.

Cuối cùng, Mộ Dung Trạm cúi lưng với hai người, cười khẽ:

– Hoàng huynh giục gấp quá, hôm nay đệ phải đi thôi, đại ca, chúng ta uống rượu lần nữa rồi chia tay nhau tại đây.

Hôm đó, Bộ Thiên Hành và Mộ Dung Trạm không cho Phá Nguyệt theo, hai huynh đệ đối ẩm vui vẻ, nói về những chiến dịch đã qua, về đêm trăng sáng chạy xa nhiều dặm chỉ vì một vò rượu ngon, nói về lý tưởng, về Phá Nguyệt.

Khi mặt trời lặn, Bộ Thiên Hành đã say túy lúy trong phòng, vùi đầu vào ngủ. Phá Nguyệt định tiễn Mộ Dung Trạm, nhưng chàng lại cười bảo nàng hãy chăm sóc cho đại ca. Thấy mắt nàng đỏ hoe chực khóc, chàng không dám nhìn, rảo nhanh bước ra ngoài.

Đi tới bên chiếc xe ngựa đỗ ngoài phủ, bước chân chàng mới chậm lại. Chàng và Bộ Thiên Hành đã đối ẩm nhiều lần, lần nào cũng là chàng say trước, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, có thể vì không dám say, thế nên đại ca say rồi mà chàng vẫn tỉnh.

Chàng chầm chậm nằm xuống xe ngựa, lắng nghe tiếng xe lăn bánh, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, nhưng trái tim thì thật nặng nề. Đang mơ màng chực ngủ, rèm xe bị ai đó vén lên, sư phụ ngồi vào.

Chàng ngồi dậy, chậm rãi hỏi:

– Vì sao sư phụ định mời Phá Nguyệt vào kinh?

Sư phụ chàng là cao thủ đại nội, quanh năm không hỏi tới thế sự, vì sao hôm nay lại chủ động lên tiếng mời Phá Nguyệt cùng về Đế Kinh?

Sư phụ nhìn gò má đỏ hồng của chàng cùng với đôi mắt mang vẻ ngẩn ngơ, thở dài nói:

– Thập thất, vi sư chưa từng cầu xin con điều gì, hôm nay có chuyện muốn cầu, được không?

Ngữ khí của lão nghe rất trịnh trọng, Mộ Dung Trạm cả kinh, đang tây tây cũng tỉnh thêm vài phần, nghiêm giọng nói:

– Sư phụ nói gì thế, chỉ cần sai bảo, đồ nhi không dám chối từ!

Sư phụ gật đầu:

– Con về xin Hoàng thượng chỉ hôn Nhan Phá Nguyệt cho con.

Tim Mộ Dung Trạm đập thình thịch, nghĩ bụng chẳng nhẽ sư phụ đã nhận ra mình có tình ý với nàng? Chàng đáp:

– Sư phụ đừng đoán bừa… con…

Sư phụ chàng lắc đầu, hạ thấp giọng:

– Ta thấy Nhan tiểu thư không phải nữ tử bình thường. Tuy rằng bước chân của nàng nhẹ nhàng vô lực, có vẻ như không biết võ công, nhưng vi sư lại quan sát được trong cơ thể nàng có một luồng chân khí tà môn. Hai con nội lực còn kém nên không phát hiện ra. Khi ta hỏi con về thân thế của nàng, con có nói từ nhỏ nàng đã được Nhan Phác Tông nuôi trong biệt viện, lại ăn sống, uống máu độc, ngày ngày ngâm mình trong hàn băng. Nhan Phác Tông bất chấp luân thường, định cưỡng bức con gái của mình khiến ta nhớ tới một lời đồn từ mười mấy năm trước…

– Lời đồn gì?

– Có lẽ… nàng ta là nhân đan mà Nhan Phác Tông luyện.

– … Nhân đan? – Mộ Dung Trạm nghe thấy cách gọi này, trong lòng đã thấy căm ghét, lại càng thêm thương xót Phá Nguyệt.

Sư phụ gật đầu:

– Đúng thế. Chỉ có điều bí mật trong đó ta không rõ lắm. Nhưng ta đoán, cơ thể của nữ tử này rất bổ ích với nam nhân. Nếu con có được nàng, cùng nàng làm chuyện phu thê, có thể công lực sẽ gia tăng, kéo dài tuổi thọ! Nếu không một kẻ tinh quái như Nhan Phác Tông vì sao cứ phải tìm bắt nữ tử này không tha?

Mộ Dung Trạm vốn đang nghe say sưa, nghe tới chỗ làm chuyện phu thê thì hai má đỏ bừng, nhất thời quên mất trước mắt mình là sư phụ, quát khẽ:

– Hoang đường! Làm gì có chuyện vô lý như thế, nếu thực sự công lực gia tăng thì người đó chẳng cần phải khổ luyện võ nghệ, chỉ cần nuôi một nữ tử là được!

Sư phụ chàng lắc đầu:

– Ta đoán luyện nhân đan không dễ, chỉ riêng những độc vật đó cũng không thể kiếm đủ. Tóm lại, có nàng ta thì chỉ lợi không hại. Về tới kinh sư, con hãy xin chỉ của Thánh thượng đi.

Mộ Dung Trạm trầm mặc giây lát, lắc đầu:

– Sư phụ, con xin lỗi, việc này không thể.

Sư phụ chàng thoáng biến sắc:

– Cho dù con không chút tình ý với nàng thì sau này gặp được nữ tử tâm đầu ý hợp, con lại cưới cũng được chứ sao.

Mộ Dung Trạm thấy tim mình thắt lại, cố gắng đè nén, nghiêm mặt nói:

– Sư phụ, sao có thể vì cơ thể nàng có ích cho đồ nhi mà cưỡng ép chiếm đoạt nàng? Nàng đã có ý trung nhân, chứ không chung tình với von, cho dù có ích lợi khôn cùng thì con cũng không thể miễn cưỡng. Việc này dừng ở đây, sư phụ đừng nhắc tới nữa, cũng đừng nhắc tới với hoàng huynh con.

Sư phụ quan sát sắc mặt của chàng, biết ý chàng đã quyết, không thể lay chuyển, chỉ thở dài một tiếng:

– Si tình, si tình… – Rồi bay vọt ra ngoài xe ngựa, lắc đầu thở dài.

Mộ Dung Trạm sững sờ ngồi trong xe, cúi đầu nhìn ánh trăng trong trẻo như dòng nước chảy trên tay mình, rõ ràng là có thể chạm vào được, nhưng mãi mãi chẳng thể nắm vào trong tay.

Đầu đông, trên núi buốt hơn trong thành rất nhiều. Vừa vào tháng Mười hai, trận tuyết đầu tiên đã phủ trắng ngọn núi, lạnh lẽo. Trên quan đạo tuyết đọng dày tới nửa thước, vó ngựa giẫm lên phát ra âm thanh lạo xạo, như thể giẫm lên tim những người đi đường.

Nhan Phác Tông mặc chiếc áo lông cáo trắng xóa, lặng lẽ đứng dưới chân núi, dõi mắt lên lưng chừng núi. Trong rừng thấp thoáng mấy nóc nhà nhô lên, lúc ẩn lúc hiện, vậy mà trong mắt y, nó lại vô cùng nổi bật.

Bởi vì Phá Nguyệt đang ở trong đó.

Nhan Phác Tông cụp mắt, trên gương mặt anh tuấn, trắng trẻo không nhận ra bất cứ biểu cảm gì.

Ám vệ phía trước vẫn đang tiếp tục bẩm báo:

– … Hôm đó một mình Bộ Thiên Hành tới kho lương này nhậm chức, tiểu thư không đi theo. Hộ vệ mà Thành Vương để lại đưa tiểu thư đi về phía Bắc. Bốn, năm ngày sau, chúng tiểu nhân phát hiện trong xe ngựa không hề có tiểu thư…

… Đầu mối đầu tiên đã đứt, các huynh đệ giám sát Bộ Thiên Hành theo hắn suốt mười ngày cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Phó quan của kho lương là thuộc hạ đã từng cùng Bộ Thiên Hành vào sinh ra tử, cùng bị hắn biếm chức tới đây. Phó quan vốn không chịu phối hợp, nhưng chúng thuộc hạ sử dụng một số thủ đoạn mới khiến hắn ngoan ngoãn khai ra hành tung của Bộ Thiên Hành hằng ngày…

Ông trời làm chuyện tốt, giáng xuống một trận tuyết lớn. Phó quan nói Bộ Thiên Hành thấy tuyết dày thì vô cùng lo lắng, lập tức đi tới kho lương cũ nát này. Bộ Thiên Hành đã ở trong núi một tối, chúng thuộc hạ đoán, có lẽ tiểu thư đang ở nơi này…

Ánh mắt Nhan Phác Tông dần dần hiện ý cười.

– Ta đích thân đi. – Y tiện tay lấy một thanh trường kiếm từ tay ám vệ, bình thản nói, – Các ngươi chờ ở đây.

Ám vệ khựng lại:

– Có cần chúng thuộc hạ…

Nhan Phác Tông cười nhạt:

– Đao pháp của Bộ Thiên Hành rất khá, các ngươi đi theo chỉ vướng tay vướng chân. Cứ canh giữ ở đây, giờ này ngày mai, các ngươi lên núi thu dọn thi thể của hắn rồi đốt sạch kho lương.

Các ám vệ cung kính tuân lệnh, Nhan Phác Tông xách kiếm, một mình men theo sơn đạo đi lên. Các ám vệ đứng ở chỗ cũ, không thấy Nhan Phác Tông phát lực như thế nào, thân hình cao ráo lơ lửng hệt như bóng ma, chớp mắt đã đi tới cuối con đường núi, mất dạng.

Nhan Phác Tông điểm nhẹ mũi chân vào lớp tuyết đọng trên ngọn cây, bay len lỏi trong rừng. Giữa lưng chừng núi, một dòng suối trong vắt vẫn chảy khiến y nghĩ tới gương mặt của Nhan Phá Nguyệt.

Đó là khi ở thành Bà Việt, nàng nắm tay Thành Vương bước vào.

Khi Phá Nguyệt còn ở trong quân, Nhan Phác Tông đã lưu tâm tới Dung Trạm. Sau khi điều tra, cũng thầm đoán ra thân phận của chàng. Sau đó ở tiền tuyến, gần như dễ dàng bắt được Nhan Phá Nguyệt lại bị Dung Trạm ngăn cản, nói với y rằng trên lưng hắn đeo Trạm Nhự kiếm. Các cận thần đều biết, Hoàng đế ban thanh thần kiếm thượng cổ Trạm Nhự cho Thành Vương, đây là Dung Trạm đang nói cho y biết thân phận của mình.

Nếu nói rằng trên đời này có ai đó có thể khiến Nhan Phác Tông dừng chân, thì đó chắc chắn là Hoàng thất Mộ Dung. Thành Vương là hoàng đệ nhỏ tuổi mà Hoàng đế thương yêu nhất, khi đó hai người đều ở trong quân doanh, tai mắt rất nhiều. Cho dù Nhan Phác Tông vô cùng bực bội, cho dù Nhan Phá Nguyệt ở ngay trước mặt thì y cũng không thể động thủ với Thành Vương.

Nhưng không ngờ rằng Thành Vương ngốc nghếch lại đưa Phá Nguyệt quay trở lại thành Mặc Quan đang bị bao vây; y càng không ngờ, Hiệu úy “Mục Thanh” lại có can đảm biến thủ thành công, giết quân địch đông gấp chục lần, uy chấn tam quân.

Khi tới thành Bà Việt, Phá Nguyệt đã hoàn toàn là một người khác.

Làn da nàng vẫn trắng ngần như tuyết, nhưng hồng nhuận hơn trong ký ức của y rất nhiều, dường như cũng cao hơn, không còn vẻ yếu đuối, trắng bệch như một đứa trẻ mà y thích nhất nữa; nàng không còn túm vạt cáo y sợ sệt, còn cùng một nam nhân khác tay nắm tay nhìn y, tuy rằng sợ hãi, nhưng trong đôi mắt đẹp cũng ánh lên một sự kháng cự bướng bỉnh.

Nhìn đôi mắt đó, trong lòng y ngứa ngáy.

Thành Vương?

Chẳng sao, Mộ Dung Trạm bảo vệ nàng được một giờ chứ không thể bảo vệ cả đời.

Ví như lúc này.

Gương mặt tuấn tú của y không một nụ cười, tuyết trắng mênh mông cũng chẳng thể nào lạnh hơn được hàn ý trong mắt y.

Đúng là Phá Nguyệt đang ở trong núi, hơn nữa còn không hề hay biết Nhan Phác Tông đang tới gần.

Nhưng một mình nàng đang đối diện với nguy cơ còn lớn hơn.

Tuyết năm nay rơi quá sớm và quá lớn, nằm ngoài dự đoán của nàng và Bộ Thiên Hành. Thấy con đường lên núi bị tuyết phong tỏa, nàng còn chưa nghĩ ra đối sách thì một nửa nóc nhà đã bị tuyết đọng sụp xuống.

Đây là căn nhà mà người giữ kho ở năm xưa, được xây dựng bằng những trụ gỗ chắc chắn nhất. Tuy rằng một phần nóc nhà và một cây cột nhỏ sụp xuống, đè lên một chân của nàng, nhưng nóc nhà vẫn chưa sập hẳn.

Chỉ là…

Thời gian trôi qua, Phá Nguyệt ngồi trên đất, cố gắng thế nào cũng không thể rút chân trái ra được. Nền đất đông cứng, nàng cảm thấy từ đầu gối trái trở xuống đã đau đớn đến tê liệt, không biết cái chân này còn giữ lại được hay không.

Nửa canh giờ đã trôi qua, sắc trời đã tối hẳn.

Phá Nguyệt tuyệt vọng cùng cực. Nàng không chết trong chiến dịch ở thành Mặc Quan, không bị Nhan Phác Tông bắt về mà phải chết cóng trong tai nạn ngoài ý muốn ở nơi này sao?

Đang lúc buồn bã thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài kia từ xa tới gần, âm thanh vang vọng trong sơn cốc, đã gần tới căn nhà.

Nàng chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, cánh cửa đã bị người ta đẩy ra cái rầm, gió lạnh ùa vào.

Mặt trăng trong trẻo, hắt lên nền tuyết âm u, sau lưng người đó là cái bóng đổ dài. Chàng còn chưa kịp mặc áo khoác, chỉ kịp buộc một chiếc áo choàng màu đen, cả người bám đầy tuyết. Thân hình cao lớn, thẳng tắp như thể hòa lẫn vào màn đêm dày đặc sau lưng.

Một thoáng đôi mắt đen sâu thẳm sáng bừng lên khi nhìn thấy nàng, rồi lại tối đi nhanh chóng.

– A Bộ! – Phá Nguyệt bất giác vui mừng khôn xiết.

Bộ Thiên Hành không cười, trầm mặt lao tới như một mũi tên, ôm chặt nàng vào lòng. Tay còn lại lấy cây cột đè lên chân nàng ra. Phá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra ôm cổ chàng, tim đập thình thịch, nghĩ lại vẫn còn sợ.

Bộ Thiên Hành đi tới trước giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Hàng lông mày cau chặt, giúp nàng cởi giày tất, nắm lấy chân nàng, khàn giọng:

– Đau lắm hả?

Phá Nguyệt chỉ cảm thấy tê cứng khó chịu, sợ chàng lo lắng, lắc đầu hỏi:

– Sao huynh lại tới đây? – Từ sau khi sắp xếp cho nàng ở đây, để tránh tai mắt của Nhan Phác Tông, hai người chưa từng gặp mặt. Tính ra đã phải mười mấy ngày rồi.

– Ta vốn đi tuần tra kho phía Nam. Nhìn thấy tuyết rơi bèn lập tức qua đây, vậy mà vẫn chậm một chút. – Bộ Thiên Hành đáp.

Phá Nguyệt nghĩ bụng, kho phía Nam cách đây mấy chục dặm, vậy mà chàng tới nhanh thật.

Lúc này Bộ Thiên Hành mới cúi đầu kiểm tra kỹ vết thương của nàng, thấy đôi chân ngọc còn chẳng bằng nắm tay chàng, nhỏ nhắn đáng yêu, mười đầu ngón chân như những viên ngọc trai, tròn tròn, yếu ớt. Lần đầu tiên nhìn thấy chân của phụ nữ, thấy cổ họng mình khát khô, vội vàng trấn tĩnh lại, đề chân khí, một hơi ấm từ lòng bàn tay chầm chậm truyền sang chân nàng.

Phá Nguyệt đã trấn tĩnh lại, lặng lẽ nói:

– A Bộ, chân trái của ta… không còn cảm giác nữa. Có phải… ta sẽ bị tàn phế không?

Khi nàng nói điều này, bàn tay nắm nhẹ lên tay áo chàng, những ngón tay mềm mại trông thật yếu đuối, vô lực. Bộ Thiên Hành càng thêm thương tiếc, ngữ khí cũng dịu dàng đi mấy phần:

– Cái đầu nhỏ đang nghĩ gì thế? Đương nhiên là không rồi. Huống hồ còn có ta ở đây.

Chàng cởi áo choàng ra, ôm nàng nằm xuống giường, dùng chăn đắp kín. Cơ thể Phá Nguyệt mềm mại trong tay chàng, chỉ cảm thấy cho dù có được ôm mãi như thế cũng đủ vui lắm rồi.

Bộ Thiên Hành lại cởi áo, điều chỉnh lại vị trí, nhẹ nhàng nắm hai chân nàng lại, đặt lên lồng ngực ấm nóng của mình. Phá Nguyệt vừa bất ngờ, vừa cảm động.

– Như thế huynh sẽ bị lạnh.

– Ta chạy suốt dọc đường, nóng lắm, như thế này mát mẻ hơn. – Chàng đáp, rồi lại đề toàn bộ chân khí, cả người chàng bao phủ trong làn hơi nóng. Phá Nguyệt lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, huyết mạch hình như cũng dần dần ấm trở lại.

Chỉ là Bộ Thiên Hành nhìn gương mặt nhỏ, trắng trẻo, mịn màng, vô cùng đáng yêu của nàng. Dọc đường chàng luôn nhớ tới nàng, lúc này cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ.

Một lát sau, Phá Nguyệt bắt đầu thấy mất tự nhiên bởi ánh mắt nóng bỏng của chàng.

– Huynh đừng nhìn ta như thế. – Nàng nói nhỏ.

Bộ Thiên Hành nghe mà lòng rúng động, đưa tay nắm nhẹ một bàn chân ngọc, ánh mắt càng sẫm hơn.

Phá Nguyệt cảm nhận được ngón tay chai sần của chàng nhẹ nhàng miết lên chân, một cảm giác tê tê khó chịu bất giác khiến nàng thẹn thùng. Chuyện giữa nam và nữ tuy rằng nàng biết rất nhiều, nhưng thực sự trải nghiệm lại rất ít. Tuy ngượng ngùng nhưng nàng cố làm ra vẻ thoải mái, không mấy để tâm, co chân đạp vào ngực chàng:

– Buông tay!

Bộ Thiên Hành bị nàng đạp nhẹ một cái, khí huyết trào lên, cười ha hả, lại túm lấy chân nàng, đưa lên miệng hôn nhẹ. Cả người Phá Nguyệt cứng đờ, mặt Bộ Thiên Hành cũng nóng bừng, trong lòng thấy vô cùng dễ chịu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng cười.

– Ơ, ta cử động được rồi! – Phá Nguyệt đá một cái mới phát hiện ra chân trái của mình đã có hơi ấm, có thể cựa quậy được rồi.

Bộ Thiên Hành mừng thầm, biết rằng nàng bị đè chặt nên huyết mạch không thông, giờ đã không còn trở ngại gì nữa.

Phá Nguyệt giơ tay ra đẩy chàng, định ngồi dậy kiểm tra vết thương. Nhưng Bộ Thiên Hành nào chịu? Tuy rằng đã bỏ chân nàng xuống, nhưng lại ôm gọn cả người nàng vào lòng, ghé sát tai nàng, nghiêm túc nói:

– Đừng cử động, vẫn chưa khỏi hẳn! Coi chừng để lại di chứng, để ta ôm thêm một lát.

Phá Nguyệt vốn đang sợ hãi, cuối cùng nghe chàng nói ôm thêm một lát thì vừa xấu hổ, vừa buồn cười.

Ban nãy khi nói chuyện, môi Bộ Thiên Hành đã chạm vào thùy tai nàng, cảm giác vừa thơm vừa mềm. Lúc này thấy nàng đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, không nhịn được há miệng, ngậm lấy vành tai nhỏ của nàng.

Cả người Phá Nguyệt run rẩy, rên khẽ một tiếng, toàn thân mềm nhũn.

Bộ Thiên Hành chỉ mới từng hôn môi nàng, lúc này cắn vành tai nàng, cảm thấy nơi này cũng thật là quyến rũ, khiến người ta tham lam muốn liếm nhẹ nó, như thể bị nghiện.

Nhiệt huyết trong cơ thể xui khiến chàng, men theo vành tai xinh đẹp ấy hướng xuống dưới, trượt tới cổ nàng, cắn nhẹ từng chút một. Phá Nguyệt bị chàng hôn khiến toàn thân tê dại, bất giác rùng mình, vòng tay ra định đẩy Bộ Thiên Hành nhưng bị chàng giữ chặt hai tay xuống giường.

Bờ môi Bộ Thiên Hành di chuyển liên tục giữa mặt, cổ nàng, hôn mãi, hôn mãi, bụng dưới chàng căng lên.

Trong lòng chàng đã xác định sau này Phá Nguyệt sẽ trở thành thê tử của mình, thời khắc này tuy rất muốn nàng, nhưng chàng đã quyết phải thương yêu, trân trọng nàng, không muốn nàng chịu ấm ức, theo mình không danh không phận.

Thế nên chàng cố gắng nhẫn nại, hạ quyết tâm, đầu lưỡi lưu luyến rời khỏi làn da mịn màng như ngọc của nàng, cánh tay thu về, ôm chặt nàng trong lòng rồi bất động.

– Hôn lâu rồi… mệt thật, chúng ta ngủ đi. – Chàng cố ý ngáp dài.

Phá Nguyệt đã bị chàng hôn cho thần hồn điên đảo, đầu óc mê muội, co người trong lòng chàng, trái tim ngọt ngào và thỏa mãn. Nhưng nàng không biết rằng, chàng trai hai mươi tư tuổi này đang vô cùng khổ sở mới có thể áp chế được tà niệm “xử” nàng tối nay. Trong mắt nàng, nó chỉ đơn giản là một lần thân mật.

Nghe thấy tiếng tim chàng đập “thình thịch”, Phá Nguyệt thả lỏng người, ngủ thiếp đi trong lòng chàng.

Bộ Thiên Hành bôn ba cả đêm, lại phải dùng chân khí thay nàng trị thương cũng thấm mệt. Ôm nàng một lúc, cúi đầu xuống, thấy nàng đã ngủ say.

Thế là chàng lại nâng mặt nàng lên hôn một cái sau đó trở mình xuống giường, ra phòng ngoài đun nước nóng, rồi vén một góc chăn lên, giúp nàng lau sạch vết máu trên chân. Tiếp đó chàng lại nổi lửa, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.

Khi chàng xong việc, Phá Nguyệt đang tạo thành dáng ngủ hình chữ “đại” ở trên giường, một nửa cái chăn bị rơi xuống đất. Chàng bật cười, giúp nàng vén lại góc chăn. Nhìn dung nhan của nàng khi say ngủ, chàng thấy thật buồn cười. Đây là lần đầu tiên chàng phải hầu hạ người khác, đối tượng còn là một nữ nhân, nhưng sao trong lòng chàng vẫn thấy vui thích một cách kỳ lạ.

Chàng nằm nguyên cả quần áo xuống đất, chỉ cách nàng ở trên giường một thước. Nhắm mắt nằm một lúc, đôi mắt đen lại mở ra, thì tay vào trong chăn, tìm được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của nàng, nắm trong tay, ngắm nghía rất lâu, hôn mạnh mấy cái rồi mới vui vẻ ngủ thiếp đi.

Phá Nguyệt ngủ tới nửa đêm thì giật mình tỉnh giấc.

Nàng mơ thấy Nhan Phác Tông.

Trong giấc mơ, nàng lại quay lại Đế Kinh. Nàng mặc bộ váy mỏng mà y thích, buộc một cái yếm đỏ rực, nằm trên giường. Y vui vẻ ngồi cạnh nàng, một tay cần quyển sách, đọc rất chăm chú; tay kia đặt lên eo nàng, vuốt qua vuốt lại…

Giấc mộng đó thật yên tĩnh và đáng sợ, khiến tim nàng như tro tàn, sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Khi mở mắt ra, nàng thấy căn phòng tràn ngập ánh trăng và lò lửa ấm áp. Còn bàn tay nàng buông thõng bên giường được một bàn tay to lớn nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay chàng như lan vào tận trong tim.

Dưới ánh lửa bập bùng, nàng thấy gương mặt Bộ Thiên Hành trong bóng tối càng trở nên mông lung và anh tuấn. Thân hình cao lớn nằm ngay dưới đất, đôi mắt đen khép chặt, hơi thở sâu và ổn định.

Thế là trái tim Phá Nguyệt yên bình trở lại.

Thực ra nàng cũng thích chàng thì phải.

Hình như là rất thích, rất thích, càng ngày càng thích rồi.

Nàng không nhịn được nghiêng người sang, thò tay còn lại vuốt nhẹ lên vầng trán đầy đặn của chàng. Khi không cười thì ra trông chàng anh tuấn uy vũ như vậy, còn kiêu hùng bất khuất hơn bất cứ nam nhân nào mà nàng từng gặp.

Ngón tay vuốt nhẹ xuống sống mũi thẳng tắp của chàng, trái tim Phá Nguyệt thoáng run rẩy. Lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra mình cũng rất, rất muốn ở gần chàng, đêm nay nàng nhân lúc chàng ngủ say mà “trêu chọc”, cảm thấy rất hồi hộp, cũng rất kích thích.

Vậy mà ngón tay của nàng vừa chạm vào đôi môi mỏng ấy thì hàng lông mày dài thoáng giãn ra, đôi mắt đen sâu thẳm mở bừng.

Bàn tay Phá Nguyệt dừng lại giữa không trung.

Không phải không ngờ chàng sẽ tỉnh giấc, chàng vốn là người rất cảnh giác.

Được rồi, thực ra nàng hơi… đã biết mà vẫn làm.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bộ Thiên Hành thoáng tối đi, thân thủ nhanh như chớp, còn hành động lại dịu dàng muôn phần, túm lấy eo nàng bế xuống.

Phá Nguyệt nằm trong lòng chàng, tim đập như trống trận, cũng nghe thấy tiếng tim cuồng loạn trong ngực chàng.

Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đôi môi của chàng đã phủ xuống. Phá Nguyệt không biết rằng, đối với một nam nhân mà nói, ôm nữ nhân mình yêu thương trong lòng mà phải kiềm chế là một việc khó khăn đến nhường nào. Lúc này nàng tự dâng mình tới cửa, làm gì có chuyện Bộ Thiên Hành chịu bỏ qua?

Vẻ đùa giỡn cà lơ phất phơ ngày trước hoàn toàn biến mất, gương mặt chàng chẳng có chút ý cười, ánh mắt còn sâu thẳm hơn cả màn đêm. Một tay chàng ôm lưng nàng, tay kia quàng qua eo nàng, áp chặt nàng vào ngực, không thể cựa quậy. Đôi môi chàng mạnh mẽ và nóng bỏng, như thể đã kiềm nén rất lâu, một khi đã bộc phát thì khó lòng khống chế. Mặt Phá Nguyệt bị chàng giữ chặt, chỉ mặc chàng giày vò.

Chàng cắn, rồi ngậm đôi môi non nớt của nàng, chiếc lưỡi nóng rực liếm mút từng hơi thở của nàng; chàng thở dốc, càng hôn càng mãnh liệt, càng hôn càng cảm thấy không đủ. Lật mạnh người, đè nàng xuống đất, hai tay giữ chặt tay nàng, khiến nàng không thể cựa quậy. Bản năng thúc đẩy chàng rời khỏi môi nàng, rồi lần theo gương mặt nàng, hôn xuống dưới.

Phá Nguyệt thấy người mình tê dại, khó chịu, cả người bị bao phủ trong hơi thở nóng hổi của chàng, hệt như bốc cháy. Nàng không kìm được khẽ giãy giụa, thở hổn hển, lại cảm thấy sợ hãi kỳ lạ.

Bộ Thiên Hành cảm nhận được sự rung động trong nàng, lại càng thần hồn điên đảo. Trời lạnh, đất lạnh, cô nam quả nữ, hai tim nối liền, huyết mạch của chàng như phun trào, lý trí đã bị vứt bỏ. Một tay chàng đặt lên ngực nàng, nhẹ nhàng xoa bóp; tay còn lại đặt lên phần mông mềm mại, đầy đặn của nàng, vuốt ve rất khẽ.

Phá Nguyệt tâm thần hỗn loạn, cố gắng thốt ra một câu:

– Đừng… sờ lung tung…

– Ừm. – Chàng ừ khẽ một tiếng, bàn tay rời đi. Phá Nguyệt cảm thấy chàng đã dừng tay, thở phào một hơi, lại thấy hơi thất vọng. Không ngờ chỉ giây lát sau, một bàn tay luồn vào vạt áo, đi sâu vào bụng nàng. Khi chạm phải hai bầu ngực no tròn, mắt chàng tối đi, ngậm chặt đôi môi anh đào, bắt đầu thận trọng xoa bóp.

– Sao mềm thế này… – Chàng khàn giọng lẩm bẩm.

– Đừng sờ nữa.

Sự kháng cự của Phá Nguyệt không chút tác dụng, cứ thế giày vò rất lâu, Bộ Thiên Hành mới hít sâu một hơi, lắc đầu bật cười, bế nàng đặt trở lại giường, đắp chăn cho nàng, còn mình thì ngồi xuống bên thành giường, nhìn nàng chăm chú.

Hai người đều y phục xốc xếch, hơi thở hổn hển. Bộ Thiên Hành nhìn sắc mặt đỏ bừng của nàng thấy hài lòng vô cùng. Chàng nắm lấy một tay nàng, giọng khàn khàn, nghiêm mặt nói:

– Nguyệt Nhi, ta khổng thể để nàng chịu thiệt. Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ kết thành phu thê.

Phá Nguyệt sửng sốt.

Tuy rằng nàng và Bộ Thiên Hành đã ước hẹn, có điều dù sao nàng cũng mang tư tưởng của người hiện đại, tốt thì tốt, thích thì thích, nhưng chẳng bao giờ nghĩ tới việc thành thân. Lúc này thấy chàng kiên quyết nói sẽ cưới mình, nàng thấy tim mình ngọt ngào, nhưng dường như quá nhanh. Rồi nghĩ, thành thân đâu dễ dàng như thế, mới bình tĩnh trở lại.

Không ngờ giây sau chàng lại trở nên thiếu nghiêm túc, nắm lấy tay nàng, cà lơ phất phơ nói tiếp:

– … Khi nào nàng thành nương tử của ta, chuyện ban nãy chúng ta làm sẽ không dừng lại đâu.

Phá Nguyệt nghe chàng nói mà mặt mũi nóng bừng, ngẩng đầu nhìn chàng, thần thái biếng nhác, gương mặt anh tuấn cũng ửng đỏ, trông vô cùng đáng yêu. Bất giác nàng bật cười, nghĩ, thì ra chàng cũng biết ngượng giống mình! Lại còn giả bộ!

Đột nhiên nhớ ra một việc, nàng vội lên tiếng:

– Có một việc chúng ta phải nói rõ. Ta biết nam nhân năm thê bảy thiếp quen rồi, nhưng ta không chịu đâu.

Bộ Thiên Hành không ngờ nàng lại đề cập tới chuyện này, ý cười sâu hơn:

– Ngày trước ta chưa từng nhìn nữ tử nào khác, sau này cũng chẳng còn tâm tư để mắt đến ai, nàng cứ yên tâm gả cho ta đi.

Phá Nguyệt rung động trong lòng, ngồi dậy hôn nhẹ lên môi chàng.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn, chàng đâu nỡ để nó vội vàng kết thúc? Chàng ôm chặt thắt lưng nàng, nụ hôn kéo dài không dứt, chỉ mong đêm sao dài mãi, không bao giờ sáng.

Hai người đang say đắm trong niềm hạnh phúc, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm trầm mang theo tiếng cười ngoài cửa, tựa như xuyên qua màn tuyết của đêm đen, âm u vọng tới:

– Tốt lắm, tốt lắm, thật đúng là tình chàng ý thiếp, thực khiến bổn quan không nỡ để các ngươi tình đoạn ý tuyệt, vĩnh biệt đôi ngả.

Sự ngọt ngào trong tim lập tức tan như mây khói, Nhan Phá Nguyệt cảm thấy toàn thân như bị giội nước lạnh buốt thấu tim gan, nỗi sợ hãi như màn đêm đen kịt bao vây lấy nàng, cổ họng nàng thít lại, gần như là không thở nổi.

– Nhan… Nhan Phác Tông… – Nàng run rẩy cất tiếng.

Bộ Thiên Hành cũng đã nhận ra giọng nói của y, thầm kinh sợ. Chàng tự phụ nhĩ lực hơn người, đêm nay lại có tuyết dày đọng lại, chỉ một động tĩnh rất nhỏ cũng không thoát khỏi đôi tai của chàng. Không ngờ Nhan Phác Tông đạp tuyết vô thanh, nghe giọng nói của y thì hình như đã ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới buông lời giễu cợt.

Chàng là người quyết đoán, nhảy vọt lên, kéo Phá Nguyệt lại gần, ghé tai nàng nói bằng giọng hầu như không thể nghe thấy:

– Nàng đi ra cửa sau, cưỡi Đạp Tuyết đi trước, ta ngăn hắn lại.

Phá Nguyệt chần chừ, nàng mà đi thì chẳng phải Nhan Phác Tông sẽ phanh thây Bộ Thiên Hành thành trăm mảnh sao? Nhưng nàng ở lại đây thì phỏng có ích gì?

Thấy nàng vẫn bất động, Bộ Thiên Hành sầm mặt xuống:

– Còn đứng đó làm gì! Đi mau! – Chàng đẩy nàng ra cửa sau, Phá Nguyệt loạng choạng bước đi vài bước, tim đau như dao cắt.

Ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh nhạt:

– Đi ư? Một hay hai, tất cả đều ở lại cho ta.

Nỗi sợ hãi mãnh mẽ hơn một lần nữa ập vào tim, Phá Nguyệt nghiến răng, quay đầu chạy ra cửa sau. Bộ Thiên Hành thấy nàng đã chịu đi thì không còn chần chừ nữa, rút Minh Hồng đao, đạp cửa xông ra, đao quang như hoa tuyết phủ kín xung quanh, ép vào những chỗ hiểm yếu trên người Nhan Phác Tông!

Nhưng trong tuyết trắng mênh mông, Nhan Phác Tông vẫn lặng lẽ chắp tay đứng yên, mi thanh mục tú, một quầng ánh sáng nhàn nhạt khiến y trông như thiên thần giáng thế. Y như không hề quan tâm tới đao quang mạnh mẽ của Bộ Thiên Hành, chỉ giơ thanh trường kiếm trong tay chặn nhẹ!

Một chiêu rất đơn giản của y cũng đủ chấn động, khiến khí huyết Bộ Thiên Hành trào ngược lên. Chàng thầm kinh hãi. Minh Hồng đao chém sắt như chém bùn, chàng dốc toàn lực để tấn công, tới nay vẫn chưa có đối thủ. Không ngờ Nhan Phác Tông chỉ dựa vào một thanh trường kiếm trông có vẻ bình thường, kiếm còn chưa rời khỏi vỏ, chỉ dùng vỏ kiếm mà đã dễ dàng ngăn được kình lực của chàng!

Cao thủ so chiêu, một chiêu là biết nông sâu. Lúc này Bộ Thiên Hành đã hiểu, công lực của đối phương hơn mình rất nhiều, cao thâm khó lường.

Chàng giao chiến nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải đối thủ như thế. Bốn mắt nhìn nhau, chàng thấy vẻ lạnh lẽo ngưng tụ trong đôi mắt nhỏ dài ấy, sát khí đằng đằng.

Nếu người ngoài nhìn vào ánh mắt như Tu La địa ngục này, chắc chắn sẽ càng thêm run sợ. Nhưng Bộ Thiên Hành nhìn vào mắt y, ngạo khí trong lòng lại trỗi dậy. Chàng nghĩ, đối thủ có mạnh đến đâu thì chỉ cần giữ chân được y, Phá Nguyệt có thể thoát thân, còn mình chết ở nơi này cũng đâu có gì đáng tiếc? Thế là chàng đổi hướng đao, sử dụng tự quyết “Triền”, biến hóa ra đao quang rợp trời, bao vây Nhan Phác Tông.

Ban nãy Nhan Phác Tông đứng ngoài căn nhà lắng nghe giây lát, đã nổi sát tâm với Bộ Thiên Hành. Vậy mà đôi bên vừa giao thủ, y đã thấy hổ khẩu mình tê buốt, nghĩ bụng tiểu tử này tuổi còn trẻ mà đã có tu vi nhường này, không hề thua kém mình năm hai mươi tuổi, thế là sát ý càng tăng lên.

Bộ Thiên Hành dốc toàn lực sử dụng đao pháp, chiêu thức như nước chảy mây trôi, đao chiêu sâu dày vững chãi, tuy rằng võ công của y cao hơn chàng, nhưng muốn lập tức bắt chàng cũng không phải là dễ.

Chỉ có điều Nhan Phác Tông đâu phải con người thích kéo dài thời gian? Chiến đấu với Bộ Thiên Hành nhưng đồng thời vẫn nghe thấy tiếng Phá Nguyệt cưỡi ngựa dường như đã đi xa, y biết không thể kéo dài thêm được nữa, hú dài một tiếng, rút kiếm khỏi vỏ. Trong phút chốc, một dải kiếm khí mảnh dài yêu dị, chém về phía đao quang sắc bén của Bộ Thiên Hành!

Phá Nguyệt cưỡi lên Đạp Tuyết chạy điên cuồng trong bóng đêm, đường núi gập ghềnh, tuyết dày trơn trượt, ngước mắt chỉ thấy bốn bề mênh mông trắng xóa, trong mắt tràn ngập vẻ cô tịch thê lương. Sau lưng, tiếng quyết đấu xa dần, trái tim nàng càng lúc càng như bị thít chặt. Nàng không dám nghĩ, Nhan Phác Tông sẽ hành hạ Bộ Thiên Hành như thế nào? Nàng cũng không dám nghĩ, nếu Bộ Thiên Hành vì cứu nàng mà chết, nàng làm sao để sống nốt quãng đời còn lại?

Đang lúc đau khổ vạn phần thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh từ xa vọng lại:

– Nguyệt Nhi, quay lại.

Rõ ràng là rất xa mà như vang vọng bên tai, đang thì thầm gọi khẽ. Phá Nguyệt đờ người, ghìm cương ngựa.

Lại nghe thấy âm thanh ấy chầm chậm nói:

– Ta đếm một tiếng, sẽ chặt đứt một khúc xương của tiểu tử này. Đếm đến mười mà nàng chưa quay về, ta sẽ moi tim của hắn. Một!

Cả người Phá Nguyệt run rẩy.

Màn đêm yên tĩnh, ở cách rất xa mà nàng vẫn nghe thấy tiếng rên nho nhỏ. Là ảo giác chăng, chắc chắn là ảo giác rồi, làm sao mà nàng nghe thấy được?

Nhưng nàng đã nghe thấy rồi.

Đó là Bộ Thiên Hành, cố nghiến chặt răng để tiếng rên phát ra nhỏ nhất.

Nhỏ tới mức gần như không nghe thấy nhưng nàng vẫn nghe thấy.

Phá Nguyệt chỉ cảm thấy tựa như có một lưỡi đao chầm chậm lướt qua tim mình, chưa kịp nghĩ ngợi kỹ, nàng đã buột miệng hét lên:

– Đừng làm chàng bị thương! Đừng giết chàng! Tôi sẽ quay lại!

Nàng chưa kịp thúc ngựa thì Đạp Tuyết như cảm nhận được khốn cảnh của Bộ Thiên Hành, hí dài một tiếng rồi quay đầu lao về căn nhà nhỏ.

Màn đêm như ma quỷ.

Sắp rồi, sắp tới rồi.

Nước mắt che mờ tầm nhìn, Phá Nguyệt lờ mờ thấy Nhan Phác Tông đứng thẳng tắp ở đó, một tay đang siết chặt cổ họng của một người, giơ cao!

Người đó mặt mũi méo mó, khóe miệng trào máu tươi, hai mắt mở to trợn trừng, chính là Bộ Thiên Hành! Chàng vừa thấy nàng quay về không kiềm được tức giận, khàn giọng quát:

– Nàng quay lại làm gì?

Nhan Phác Tông cười lạnh lùng, tay siết chặt, giọng của Bộ Thiên Hành bị đứt đoạn, mặt mũi tái xanh!

Lưng ngựa lắc lư như sóng biển, Phá Nguyệt còn chưa tới trước mặt họ, con ngựa đã đột ngột lao vút lên, nàng ngồi không vững, ngã phịch xuống nền tuyết. Ngẩng đầu lên, thấy Đạp Tuyết giơ cao hai chân trước khỏe mạnh, đạp thẳng về phía Nhan Phác Tông!

Sắc mặt Bộ Thiên Hành thay đổi, Nhan Phác Tông thì lạnh lùng nhìn vó ngựa hạ xuống, lông mày thậm chí còn không cau lại, giơ chưởng lên vỗ mạnh vào bụng ngựa!

Đạp Tuyết hí lên một tiếng, ngã rầm xuống đất, tứ chi thẳng đơ, co rút, run rẩy, rồi bất động.

Phá Nguyệt không ngờ rằng Nhan Phác Tông chỉ dùng một chưởng đã đánh chết Đạp Tuyết, cảm giác như tim mình bị ai đó xé tan. Rồi quay sang nhìn gương mặt ngày càng không còn huyết sắc, càng lúc càng bi thống khôn nguôi của Bộ Thiên Hành. Toàn thân nàng cũng đau nhức vì cú ngã, miễn cưỡng bò dậy, quỳ thụp xuống dưới chân Nhan Phác Tông, ôm lấy hai chân y, nước mắt giàn giụa:

– Thả chàng đi! Thả chàng đi, tôi đi theo ông, tôi không bao giờ chạy nữa, cả đời này cũng không bao giờ chạy nữa! Xin ông hãy tha cho chàng!

Nhan Phác Tông chưa bao giờ thấy nàng gào khóc thảm thiết như vậy, y cúi đầu, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn lem bẩn của nàng là nỗi bi thương đầy tuyệt vọng. Tim y nhói lên, đó là một tâm trạng vô cùng kỳ lạ, hình như là hơi đau lòng, nhưng đa phần là khoái trá. Nhưng tâm trạng ấy vẫn không đủ để dập tắt ngọn lửa giận trong lòng y.

Cánh tay dài của y vươn ra, dễ dàng kéo được nàng từ dưới đất lên, rồi vòng tay ôm lấy thắt lưng, cuối cùng ghim chặt cả người nàng vào lòng.

Hai chân Phá Nguyệt đã rời khỏi mặt đất, bị y ôm trong lòng, mặt dán chặt vào ngực y. Nàng trở nên đờ đẫn quay đầu, thấy hai mắt Bộ Thiên Hành đỏ ngầu nhìn mình, nỗi đau đớn và bất cam trong mắt chàng như thủy triều ồ ạt xô bờ, trong khoảnh khắc nhấn chìm chàng.

Âm thanh của Phá Nguyệt nghe bình tĩnh dị thường.

Đâu chỉ là bình tĩnh, mà còn có thể nói là dịu dàng, mềm mại tới khó tin.

Đó là giọng nói của nàng khi nỗi sợ hãi tột cùng đã khiến nàng cam tâm bước chân vào địa ngục.

– Cha, thả chàng ra, được không? – Nàng bấu trên ngực Nhan Phác Tông, mềm mại như không xương, – Sau này Nguyệt Nhi không dám nữa, cha thả chàng ra, chúng ta về Đế Kinh.

Nhan Phác Tông chưa bao giờ nghe thấy nàng nói dịu dàng nhường ấy, tâm thần chấn động, lông mày giãn ra, cười với nàng:

– Không được. Hắn buộc phải chết.

Phá Nguyệt cứng đơ người, lại nghe y lạnh nhạt nói:

– Dám động vào nữ nhân của ta, sao ta có thể để hắn chết dễ dàng được?

Y nhấc cao tay lên, thân hình cao lớn của Bộ Thiên Hành bị ném đi như một miếng giẻ rách, đập mạnh vào vách tường, bức tường lập tức đổ sụp, vùi lấp thân hình chàng.

– Súc sinh… – Giọng nói khàn đặc của Bộ Thiên Hành vang lên từ trong đám gạch đổ, chàng loạng choạng bò ra, cầm đao định tiến lên. Nhan Phác Tông cười lạnh, giơ tay phi thanh trường kiếm về phía chàng!

Chàng hự lên một tiếng, thanh trường kiếm đã xuyên qua ngực chàng, một lần nữa khiến chàng bay vào trong nhà, găm lên bức tường bên trong. Khi Nhan Phác Tông phi lưỡi kiếm này vào chàng cũng đã điểm lực vào sâu trong huyệt đạo, cho dù Bộ Thiên Hành có muốn rút kiếm ra thì toàn thân cũng không thể mảy may nhúc nhích.

Nhan Phá Nguyệt không biết Bộ Thiên Hành sống chết ra sao, vừa kinh hãi, vừa giận dữ, túm lấy cổ áo Nhan Phác Tông:

– Ông giết chàng? Ông đã giết chàng?

Nhan Phác Tông chụp lấy cổ tay nàng, “rắc” một tiếng khớp xương của Phá Nguyệt bị trật, đau đớn khôn cùng. Y thấy nàng đau đớn cau mày thì trái tim lại nhói lên một cái kỳ lạ, có cảm giác vui vẻ, và cả… đau lòng. Y ngước mắt nhìn bầu trời đen đặc, bế thốc nàng lên, nói khẽ:

– Ta không giết hắn.

Phá Nguyệt khựng lại, rồi lại nghe y dịu giọng nói:

– Hắn từng động vào nàng, sao ta có thể để hắn chết dễ dàng như thế được? Ta đả thương huyệt Kiên tĩnh của hắn, lúc này hắn đang đau đớn đến nỗi không thể hôn mê, chỉ có thể giương mắt lên nhìn.

Trái tim Phá Nguyệt chùng xuống, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Nàng cố sức giãy giụa, nhưng càng bị y ôm chặt hơn.

Quả nhiên, y bế nàng từng bước đi vào căn nhà, giọng nói không phân biệt nổi hỷ nộ:

– Ta đã chờ lâu lắm rồi, nếu còn chờ nữa ta sợ sẽ làm Nguyệt Nhi bị thương nặng hơn. Hôm nay ta sẽ phá thân Nguyệt Nhi, để tiểu tử đó đứng một bên ngắm nhìn, rồi từ từ đau khổ mà chết, thế nào?

Y đạp cửa phòng, liếc nhìn Bộ Thiên Hành đang bị găm trên tường nhà, rồi chầm chậm đi tới chiếc giường đặt ở giữa.

Bộ Thiên Hành ở góc nhà, nhìn ông ta đặt Phá Nguyệt lên giường, thân hình cao lớn chậm rãi đổ xuống, cảm thấy trong đầu mình như có ai đó đang dùng một lưỡi đao nóng rực khuấy mạnh. Chàng muốn hét lên nhưng không thể nào phát ra âm thanh; muốn lao tới nhưng lại không thể cựa quậy.

Chàng cảm thấy đau khổ khôn cùng, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau của cơ thể, chỉ có trái tim như đang bị một ngọn lửa hừng hực thiêu cháy. Chàng đã nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ định thần lại, thấy một bàn tay to lớn của Nhan Phác Tông đã nắm lấy gót chân sen của nàng, còn đôi chân trắng như ngọc đang ra sức giãy giụa trên giường, cuối cùng bị Nhan Phác Tông giữ chặt.

Dường như có một sợi dây trong đầu Bộ Thiên Hành đứt “phựt” một cái. Chàng cảm thấy huyết mạch toàn thân trào lên, với một tốc độ mãnh liệt chưa từng có, ồ ạt lao thẳng lên mặt chàng.

– Á… – Chàng phát ra tiếng kêu đau khổ, thổ một búng máu tươi, bờ vai run rẩy rồi chầm chậm di chuyển người ra khỏi thanh kiếm đang xuyên qua ngực mình.

Phải cứu nàng, phải cứu nàng!

Ý nghĩ này như ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt đầu óc Bộ Thiên Hành. Chàng quên cả đau đơn, quên cả nguy hiểm, trong mắt chàng chỉ có thân hình đang giãy giụa của Phá Nguyệt, khiến tim chàng đau đớn tột cùng. Chàng không biết là trong lúc nguy cấp, mình đã nghịch chuyển chân khí, giải khai huyệt đạo bị phong bế; chàng không nghĩ, cho dù chàng tiến lên lần nữa thì cũng sẽ bị Nhan Phác Tông giẫm xuống chân. Chàng chỉ biết đưa ánh mắt u ám nhìn làn da trắng nõn khiến người ta thương tiếc ấy, cơn cuồng nộ và sát ý nổi lên mãnh liệt như rừng lửa đang ngưng tụ trong thân thể chàng!

Nhan Phác Tông ngước mắt lên, thấy Bộ Thiên Hành đang đi về phía mình như một kỳ tích. Nhưng trong mắt y, cho dù Bộ Thiên Hành đã tự giải được huyệt đạo thì cũng chẳng khác gì con kiến. Thậm chí y còn không thèm nhìn chàng thêm nữa, cúi đầu nhìn Phá Nguyệt, chỉ chờ Bộ Thiên Hành lại gần sẽ một chưởng đánh chết chàng.

Nữ tử trong lòng đang giãy giụa, giãy giụa rất mãnh liệt. Càng giãy giụa thì y càng muốn cho nàng một đêm đầu tiên khó quên. Y vốn có thể điểm huyệt nàng, rồi muốn làm gì thì làm. Nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, y muốn nhìn thấy dáng vẻ khuất phục uất ức của nàng, muốn thấy nàng cố hết sức trong lòng mình mà vẫn lực bất tòng tâm.

“Xoẹt”, y xé áo nàng, lộ ra nửa bầu ngực. Nàng cũng rất mạnh mẽ, giơ bàn tay không bị thương lên tát mạnh vào mặt y, nhưng bị y dễ dàng ngăn lại, “rắc” một tiếng nữa, cả hai tay đều không thể cử động.

Tiếng hét như xé họng của Phá Nguyệt vang lên, nàng co chân đạp vào ngực y, y thuận thế nắm lấy hai chân nàng, tách mạnh sang hai bên, chiếc váy bị xé rách, đôi chân dài trắng nõn lồ lộ, nơi bí ẩn yếu ớt ấy chỉ còn cách một chiếc quần lót, vươn tay là có được.

Ánh mắt y tối sẫm, tâm thần có chút ngẩn ngơ, đang định đưa tay ra chạm vào thì bỗng nghe thấy sau lưng có một luồng kình phong ập tới. Y thầm cười lạnh, không quay đầu lại, đưa tay lên chặn, ai ngờ đánh vào một vật gì đó vừa cứng vừa lạnh. Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, thứ nước dinh dính, lanh lẽo tưới ướt người y và Nhan Phá Nguyệt, không kịp né tránh.

Y ngửi thé mùi trên người mình đã biết là không ổn rồi, vội vàng nhìn Phá Nguyệt cũng đang ướt sũng, đưa tay lên lau khô mặt, giận dữ quay đầu.

Mặt Bộ Thiên Hành tái mét, máu trên vai vẫn chảy, ánh mắt thì sắc lạnh như Diêm La đoạt mệnh. Chàng vừa ném vào người Nhan Phác Tông một thùng dầu ăn mà Phá Nguyệt dùng để làm cơm. Lúc này trên tay chàng đang cầm hai ngọn đuốc, Nhan Phác Tông chưa kịp hoàn hồn, chàng đã ném một ngọn đuốc trong tay phải về phía y.

Nhan Phác Tông nhảy vọt ra đằng sau, khéo léo tránh được. Bộ Thiên Hành ngắm chuẩn thời cơ, lao lên như tên bắn, bế Phá Nguyệt lùi về sau vài bước. Phá Nguyệt rơi vào lòng chàng, cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Hai người tâm linh tương thông, đều nghĩ, hôm nay cho dù cùng chết thì cũng cam lòng.

Bộ Thiên Hành vốn dốc hết chút sức tàn, làm xong những việc này, cả người đã không còn sức lực, không tài nào dịch nổi nửa bước chân. Nhưng chàng lại nở nụ cười nhợt nhạt ho khan hai tiếng, chỉ ngọn đuốc trong tay về hướng Nhan Phác Tông, khàn giọng nói:

– Lão rùa già, lão mà lại đây, ta và nàng sẽ cùng chết trước mặt lão.