Giang Như Ý - Thập Nguyệt Thập Lục

Chương 3




7

"Điện hạ." Ta quỳ gối trước mặt Tề vương hành lễ.

"Như Ý, ngươi càng ngày càng đẹp ra đấy, đẹp đến mức, cảm giác như có độc vậy.".  Thẩm Xác ngồi xổm xuống, nâng cằm ta lên cười dò xét.

"Tất cả mọi tin tức đã nắm rõ ràng cả chưa? Bao giờ nàng ta lên núi?" Lời nói xoay chuyển, hắn lại khôi phục thành chủ tử lạnh lùng lại kiệm lời trong trí nhớ của ta

Mấy năm này mỗi lần phục chế lại khúc phổ bị thất truyền, ta đều sẽ để người ta truyền ra ngoài rằng, lên núi Thanh Sơn cầu nguyện rất linh nghiệm.

Thời gian dần qua, trong kinh càng ngày càng nhiều người đến núi Thanh Sơn cầu may.

Phương Tri Hạ cũng không ngoại lệ, hôn kỳ đến gần, nàng ta cũng muốn lên núi đi thắp hương cầu phúc.

"Tối hôm qua ta đi Hầu phủ thăm dò qua rồi, ngày mốt, nàng ấy sẽ lên núi."

Thẩm Xác lúc này mới dìu ta đứng dậy: "Như Ý ngươi làm rất tốt.

"Bản vương cưới được Phương Tri Hạ rồi, ngươi mau chóng tiếp cận Thái tử, tìm hiểu tin tức thử xem. Chuyện quá khứ của ngươi đã được bản vương tẩy rửa sạch sẽ, ngươi không cha không mẹ, một mình ở kinh thành kiếm ăn.

"Đợi sự đã thành, bản vương sẽ đón ngươi trở lại bên người, về sau vinh hoa phú quý ngươi sẽ được hưởng đến cuối đời. Ngươi sẽ là quý phi trong hậu cung, chỉ thua Hoàng hậu mà thôi."

Thẩm Xác nói đến mức chân tình tha thiết.

Hoàn toàn quên mất hắn từng hứa hẹn cho ta chức vị hoàng hậu.

Trong lòng hắn, đối với dạng người như ta mà nói, quý phi đã là phân vị cực cao rồi.

Cũng may, ta cũng không quá coi là thật.

Ngay từ đầu ta liền biết, hắn là thật tâm muốn cưới Phương Tri Hạ.

Một mặt có thể dằn mặt Thái tử.

Mặt khác thì, mấy vị công hầu nắm binh quyền trong tay, chỉ có Nam Dương hầu có đích nữ, hơn nữa doanh địa của Nam Dương hầu gần kinh thành nhất.

Sau này có bức vua thoái vị, thì có thể trợ lực cho hắn nhiều hơn.

8

Buổi sáng, Phương Tri Hạ được Trần Yên bồi tiếp lên núi cầu phúc, buổi chiều liền truyền đến tin tức, nàng đang ở trên núi thì bị một đám sơn phỉ bắt đi.

Ta đứng tại tầng cao nhất của Linh Nhạc Phường nhìn xuống, Tiêu Tấn Thần cưỡi ngựa hướng về phía cửa thành mau chóng đuổi theo.

Phương Tri Hạ cùng Trần Yên mất tích.

Đường núi vốn là khó đi, trong rừng cây lại mọc dày, thêm vào đó ông trời như trêu ngươi đổ một trận mưa xuống, cả một ngày một đêm trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng của các nàng đâu

Thái tử gấp đến độ thất thần, vô ý trượt chân rơi xuống vách đá.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cũng đều vội vàng đi tìm Thái tử.

Lúc Tiêu Tấn Thần được đưa về Đông cung thì vết thương đã đầy người, nghe nói hoàng hậu trước tượng thần khóc quỳ một ngày, Thái tử mới nhặt về một cái mạng.

Nhưng hắn lo lắng cho Phương Tri Hạ, không ăn không uống, vẻn vẹn mấy ngày người liền gầy hốc hác đi.

Chỉ là hắn không biết, lúc này Phương Tri Hạ của hắn đã gặp được “ anh hùng cứu mỹ nhân” của cuộc đời mình.

Nàng ta đã đem hắn ném ra sau đầu, tự tiện định chung thân cùng anh hùng của nàng ta mất rồi.

9

"Như ý cô nương, đại hỉ đại hỉ a! Trần Yên đã từng nhục nhã cô nương trước đây, bây giờ cũng bị người ta làm nhục rồi." Lý công tử chạy tới Linh Nhạc phường báo tin vui cùng ta.

"Nàng ta sau khi bị bắt đi, thì bị đám kia sơn phỉ thay nhau vũ nhục thất thân, bây giờ so với nữ tử thanh lâu còn bẩn hơn nữa kìa. Để xem nàng về sau còn mặt mũi nào đến nhục nhã cô nương nữa không.

"Đúng rồi, vậy mà Phương Tri Hạ lại không hề hấn gì cả, nàng vậy mà may mắn được Tề vương trên đường hồi kinh cứu được. Tề vương cứu được nàng rồi đem hang ổ bọn thổ phỉ kia g.i.ế.c sạch sẽ.

"Bây giờ người người đều khen Tề vương, Hoàng Thượng cũng cực kỳ vui mừng, hắn không cần phí công, cũng chiếm được lòng người trong triều lẫn thiên hạ."

Ta cười phụ họa: " Tề vương này quả thật là có vận khí tốt quá."

Lý công tử chậc chậc thở dài: "Mới nhiêu đây thì có là gì, ngươi có biết không, Phương Tri Hạ hối hôn rồi. Nàng nói Tề vương cứu được nàng, không biết lấy gì hậu tạ, nên muốn thấy thân báo đáp."

Ta giả bộ như kinh ngạc, nhưng trong lòng lại rõ ràng, đây là điều tất nhiên.

Theo dõi Phương Tri Hạ nửa năm, ta phát hiện nàng thích đọc mấy thoại bản sách vở liên quan đến chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, nàng thờ phụng, tin tưởng triết lý rằng chỉ có gặp gỡ rồi kết hôn với người mình yêu thì phần đời còn lại mới có thể trôi qua trong vui vẻ được.

"Chỉ cần hai người yêu nhau, gia thế hay dung mạo nào có còn quan trọng đến thế." Nàng thường xuyên giáo dục nha hoàn bên cạnh như vậy.

Nàng thích cảm giác được che chở đến mức kiêu căng.

Nhất là thích nam nhân đối với người ngoài thì đạm mạc như băng, duy chỉ đối với nàng là nhiệt tình như lửa.

Tiêu Tấn Thần, không cách nào thỏa mãn những chờ mong này của nàng được.

Hắn chưa từng bởi vì thân phận của mọi người mà đối xử chênh lệch, từ đầu đến cuối lúc nào cũng cười nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, ôn nhu hào phóng.

Nếu nói chỉ một lần thất thố duy nhất, chính là hôm đó chạy ra khỏi thành đi tìm Phương Tri Hạ mà thôi.

Mà Tề vương, lại là một người coi mỗi chữ như vàng, lúc nào cũng đứng cách đám đông cả vạn dặm, lại vì cứu nàng g.i.ế.c sạch tất cả thổ phỉ, chí ít, cho Phương Tri hạ cảm giác hắn ta đang làm tất cả vì nàng.

Nàng làm sao có thể không động tâm cho được đây.