2.
Chu Nguyệt chậm rãi thay quần áo đi ra, lúc ra vẫn còn ôm khư khư chiếc cặp hồng.
Tôi vờ như không thấy.
“Chu Nguyệt, cậu tự thực hiện động tác lại một lần đi.”
Ngay lập tức, mọi người yên tĩnh trở lại.
Mọi người đều quay lại nhìn Chu Nguyệt, cười hả hê.
Mọi ánh mắt đổ dồn lên người cô ta. Chu Nguyệt siết chặt chiếc cặp, đôi mắt đỏ lên.
Không lâu sau, đôi mắt cô ta đã rơm rớm nước.
Bạn cùng bàn tôi không ngại làm to chuyện, đi đến trước mặt cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Ồ, học sinh giỏi, sao cậu lại khóc?”
“Cậu năm lần bảy lượt đến trễ không phải là đã luyện được rất khá rồi sao? Tự biểu diễn lại một lần cho chúng tớ coi không được à?”
“Hay là… cậu cố ý đến trễ?”
Giọng của cô ấy đột nhiên lớn lên.
Chu Nguyệt giật mình, liếc mắt lườm tôi. Cô ta lắc đầu, nhỏ giọng phản bác: “Tớ không có…”
Lông mi cô ta run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống, đáng thương vô cùng.
“Tớ… Tớ nhảy là được.”
Nói rồi, cô ta đặt cặp xuống và thực hiện phần vũ đạo của mình.
Bởi vì chỉ sắp xếp tạm thời, lại không có nền tảng vũ đạo nên phần của Chu Nguyệt rất ít.
Mặc dù vậy nhưng đoạn của cô ta rất đặc sắc. Chu Nguyệt là người duy nhất có phần biểu diễn solo trong cả bài.
Nhưng cô ta đã nhảy thành cái gì đây?
Động tác không ăn khớp, tay chân cứng đơ.
Ngay cả động tác cơ bản nhất cũng không làm được.
Trong chốc lát, cô ta nghẹn ngào ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc thút thít. Cô ta không nhảy được.
“Như thế này thì tệ quá!”
“Cái trình độ này mà còn có mặt mũi đến trễ hết lần này đến lần khác sao?”
“Không muốn tới thì nói thẳng đi. Còn cướp suất của người khác.”
Tất cả mọi người đều vây quanh, từ trên cao nhìn xuống người được gọi là học sinh ưu tú.
Học sinh quá mức ưu tú không nên tồn tại ở ngôi trường tư thục Minh Đức này.
Nhưng cô ta là nữ chính.
Cô ta có thể cướp Giang Chiếu của tôi dễ như trở bàn tay. Chỉ vì một câu “Muốn hòa nhập với mọi người” mà giáo viên đã đem đoạn múa solo này đưa cho cô ta.
“Chu Nguyệt.”
Giọng nói lạnh lùng của tôi vang vọng khắp hội trường.
“Cậu có thể nghiêm túc hơn được không?”
Cô ta đến trễ hay không, tôi cũng không quan tâm.
Nhưng cô ta không được dùng thái độ như vậy đối với tác phẩm do tôi dày công sáng tác.
Bài múa dâng tặng lễ vật này vô cùng quan trọng đối với mọi người trong đoàn chúng tôi, nếu diễn tốt thì đó sẽ là cơ hội của chúng tôi để được vào học viện múa hàng đầu của cả nước.
Là một người chủ biên và vũ công chính, tôi phải dẫn dắt mọi người hoàn thành tốt vở diễn này.
Nhìn người đang ngồi xổm dưới đất khóc nức nở, tôi hít sâu một hơi, cố kiềm lửa giận, đưa tay tới trước mặt cô ta:
“Đứng lên. Tớ giúp cậu nhảy.”