Lưng ghế rất mỏng, Tết Viễn dựa vào không nhúc nhích, làm cho tôi nghĩ đến Tiểu Long Nữ chỉ cần kéo sợi dây là có thể nằm ngủ.
Trong tiểu thuyết, cao nhân như hắn hẳn là rất cảnh giác, có người tới gần sẽ mở mắt ra đề phòng, thậm chí từ dưới cánh tay còn loé ra một thanh dao găm lấy tính mạng người khác.
Nhưng mà lúc tôi đến gần, cái gì cũng không phát sinh, hắn ngủ rất an ổn, không hề phòng bị.
Ánh đèn dịu dàng buông từ trên xuống, từ đỉnh tóc đến vạt áo nhuộm ra ánh sáng mơ hồ. Tôi đứng một lúc lâu, ánh mắt gần như tan chảy nhìn hắn, dưới chân một bước cũng không cách nào di chuyển, hơi thở dồn dập, giống như dần dần chìm vào trong vũng lầy ấm áp.
Hắn ngủ trên lưng ghế như thế này cả đêm, cột sống làm bằng thép cũng không thể chịu được, tôi lại không thể di chuyển được hắn, cuối cùng chỉ có thể đến gần hô: "Tiết viễn, Tiết —— Viễn ——"
Hệ thống phòng ngự của hắn rốt cục khởi động, nhắm mắt lại cũng có thể chính xác giữ chặt cổ tay tôi, hắn ngẩng đầu, chậm chạp chớp chớp mắt, ánh mắt tập trung vào tôi, dần trở nên rõ ràng hơn.
"Hà Hoàn." Hắn đọc tên tôi, hơi cau mày, giọng nói vẫn còn hơi khàn, suy tư một lúc, mới hỏi: “Tôi vừa rồi có nói cái gì không?”
“Không có.” Tôi để hắn tóm lấy tôi không nhúc nhích.
Hắn thu tay lại, nhíu mày có chút buồn rầu thấp giọng lẩm bẩm: “ Sau này tôi không uống rượu nữa”
Tôi cười: "Không pha tất cả các loại rượu với nhau thì sẽ ổn thôi".
Hắn vẫn uống canh tỉnh rượu, rồi về phòng nghỉ ngơi. Đêm nay vẫn im lặng như bao lần trước, ngoại trừ việc tôi bị mất ngủ đôi chút.
Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà tối tăm, chấp nhận số phận của mình sau một cuộc tự kiểm tra khá quyết liệt - tôi nhận ra cảm giác của bản thân ở thời điểm này, Giống như một con ếch trong nước ấm, bị đau mới nhận ra mình bị nấu chín từ khi nào.
Nhiệt độ nước này sẽ không trực tiếp giết chết tôi, nhưng nó khiến tôi cảm thấy khủng hoảng không kiểm soát được, tâm hoảng ý loạn bốc lên. Tiết Viễn là đầu sỏ gây ra, là người thêm dầu vào lửa, hoặc có lẽ hắn chỉ là một người qua đường vô tội, còn tôi thì tự đâm đầu vào lưới, tự nấu chín chính mình.
Màn đêm lặng lẽ bao trùm lấy tôi, nếu tầm mắt có thể hoá thành thực thể, chắc là tôi sẽ nhìn trần nhà ra hai lỗ thủng mất.
Tiết Viễn đang nằm cách một bức tường, Tôi không biết mình sẽ ở đâu trong giấc mơ của hắn, cũng không dám suy nghĩ kỹ, chỉ có thể suy nghĩ, đêm nay hắn uống nhiều như vậy, sáng mai có lẽ sẽ đau đầu.
Ngày hôm sau, Tiết Viễn quả nhiên hiếm thấy nằm bẹp dí trên giường, tôi mang quầng thâm đi làm.
Đồng nghiệp đưa tài liệu tới cho tôi ký tên, tôi tiện tay cầm bút viết, chờ phản ứng lại đã muộn —— viết hai chữ "Tiết Viễn".
“Xin lỗi!” Tôi sờ bàn tâm chết lặng, cái này gọi là chuyện gì đây.
"Không sao, tôi sẽ in một bản nữa." Đồng nghiệp này rất hiền lành, cô ấy nhìn thấy trước khi tôi kịp chặn lại, hỏi tôi: "Anh cũng đang xem bộ phim đó à?"
"Cái gì?" giá trị ngu ngốc của tôi phá vỡ các chỉ số ngày hôm nay.
"Gần đây xuất hiện một bộ phim tài liệu, nói về lịch sử triều Lê, có một tướng quân tên là Tiết Viễn." Cô ấy tò mò nhìn tôi, “Anh không biết sao?”
Ồ, tôi biết, tôi biết quá.
Tôi lên mạng tìm kiếm trong giờ nghỉ trưa, đích xác có, thoạt nhìn chế tác tinh xảo, cả một hệ liệt dài, phần về Tiết Viễn chia làm hai tập. Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại -- T??? T?UYeN.?? --
Đây chính là chênh lệch, qua một ngàn năm dài đằng đẵng, lịch sử vẫn ghi chép về Tiết Viễn, mà loại người bình thường như tôi cũng không có nổi dấu chấm câu.
Thời gian nghỉ ngơi không có việc phải làm, tôi đeo tai nghe mở tập trước, tiếng nhạc cổ trang trang trọng uy nghiêm chậm rãi rót vào bên tai, bóp lấy trái tim.
Nội dung của bộ phim tài liệu chi tiết hơn nhiều so với những gì tôi đã xem lúc đầu, quá khứ Tiết Viễn từ từ mở ra.
Hắn xuất thân tướng môn, thừa hưởng bóng râm tổ tiên, vốn có thể làm một thế gia công tử vô âu vô lo. Nhưng chiến hỏa vô tình, cướp đi cha mẹ hắn, cuốn hắn lên miền Tây Bắc.
Trái tim tôi chợt lắng xuống tận cùng. Đó là lần đầu tiên tôi biết được những điều này, những thành tựu sau này của hắn chói lọi đến nỗi chúng che khuất con đường mà gian nan mà hắn đã từng đi
Hiệu ứng đặc biệt của phim rất chân thực, trong tiếng la hét giết chóc không ngớt, tiếng trống quân chấn động mặt đất, binh lính đụng độ, đám cháy rừng liếm cỏ hoang đã sớm khô héo, tiếng ai oán dậy khắp đất trời, mịt mù khói lửa. Trong bóng tối, bóng dáng thiếu niên có chút gầy gò, đang một mình cắn răng rơi lệ.
Trong từng trận đau đớn ngầm, tôi giật mình phát giác, mình trước kia quá chậm chạp, đến bây giờ tôi mới nhận ra rõ ràng đằng sau những thành tựu lừng danh ngàn năm đến tột cùng phải trả giá những gì. Chiến tranh ngàn năm đã kết thúc, quá khứ quá lâu sẽ bị phai mờ, lãng quên. Chỉ là Tiết Viễn giờ trở thành người tôi vướng bận, ly sầu huyết hận vốn xa lạ cũng trở nên có liên quan đến tôi.
Đằng sau những hình ảnh giả dối là sự tồn tại thực sự, thậm chí còn đến với tôi, tôi không biết Tiết Viễn có khóc hay không, hắn đã chịu đựng nó như thế nào, khi xuất hiện trước mặt tôi, hắn đã giấu rất kỹ những vết sẹo này. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Trên màn hình, từng giọt nước mắt chảy qua khuôn mặt còn ngây ngô kia, làm cho cổ họng người ta như thắt lại.
Trước đây tôi từng nghĩ đến muốn để Tiết Viễn quan sát một chút lời kể lại của người đời sau về hắn, nhưng lúc này tôi quyết định từ bỏ ý định.
Tuy nhiên, tôi đã xem thường sức lan tỏa của bộ phim tài liệu này. Ngày hôm đó tôi trở về nhà, thấy TV bật, truyền đến âm thanh quen thuộc. Tiết Viễn nhàn tản ngồi trên sô pha, thấy tôi liền nói: “Họ nói rằng tôi trùng tên với một danh nhân lịch sử."
Tôi không thể tìm thấy một chút buồn bã nào trên khuôn mặt của hắn, cuối cùng tôi ngồi xuống xem với hắn. Theo thời gian, phong cách của bộ phim chuyển từ trầm lắng sang hào hùng, vẫn mang màu sắc của máu và sắt.
Tiết Viễn thủy chung lạnh nhạt, phảng phất như đứng ngoài cuộc. Tôi lại đắm chìm trong đó, cho đến khi Tiết Viễn đột nhiên đưa tay vẫy vẫy trước mặt, đánh thức tôi.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói nhẹ nhàng kéo tôi trở lại thực tế: "Tất cả đã qua rồi"
Tôi nhất thời không biết nên nói cái gì, giống như là trong đầu có một đàn bướm đang bay loạn xạ, cuối cùng chỉ thể thở dài, tôi không đi an ủi hắn, hắn ngược lại đến an ủi tôi, đây có lẽ cũng coi như là sự tu dưỡng bản thân của người lãnh đạo binh lính.
Quả thật, quá khứ rộng lớn, hết thảy đều đã qua, núi sông trải dài, cỏ cây từ lâu đã mọc lại trong đống than cháy của chiến trường xưa, mà Tiết Viễn trước đó đã tôi luyện ra trình độ lãnh khốc nhất định, bất kể hắn có muốn hay không.
Bình luận viên trên tv vẫn tự động nói: "Tiết Ngộ Chi mới mười lăm tuổi đã thể hiện ra tài năng quân sự xuất chúng, đến nay vẫn chưa ai biết, hắn chỉ trong vòng một đêm tập kích, vây đánh quân địch như thế nào.”
Trong lòng tôi cảm động, chậm rãi nhìn về phía đương sự bên cạnh, Tiết Viễn lại chỉ thần bí cười: "Có lẽ là thần tiên giúp tôi. ”
Tôi đột nhiên bất mãn nhìn hắn không nói nên lời, tuy rằng hiện tại tâm tình không tốt nhưng trí tuệ vẫn bình thường, tôi vẫn có thể nghe được rõ ràng lời này là lừa gạt.
Tiết Viễn không đáp lại ánh mắt của tôi, đoạn này tựa hồ gợi lên hồi ức của hắn, hắn nhìn TV, ánh mắt lại phảng phất rơi vào nơi nào đó xa hơn, mở miệng nói: "Lúc ấy tôi cho rằng mình sẽ chết ở đó. ”
Giọng điệu của hắn cũng không trầm thấp, mơ hồ lộ ra vài phần hoài niệm xa xôi, có lẽ còn có cái gì khác.
"Sau đó thì sao?" Đoạn phim tài liệu này nói nó rất thần kỳ, không đề cập chi tiết, tôi kinh ngạc tò mò, không thể không đặt câu hỏi.
Tiết Viễn nhìn sang, vô tình ngồi rất gần tôi, khóe miệng nở một nụ cười: "Sau đó liền đến trước mặt cậu. ”