Giang Nam Ngoại Truyện

Chương 6




Ánh trăng xuyên thấu qua góc cửa sổ soi vào trong phòng, phản chiếu lên chiếc gương đồng một quầng sáng nhàn nhạt. Ta nằm trên giường, đáy lòng dâng trào cảm xúc phập phồng không thôi. Hễ chợp mắt, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt không nhiễm bụi trần của sư phụ. Ta nghĩ Lục Tiểu Nguyệt là một cô gái chí tình chí nghĩa, trước mặt mọi người, nàng có thể tự nhiên biểu lộ tâm tình vui vẻ hay tức giận của mình, thế nhưng ta không dám, ta sợ tỉnh mộng, sợ mộng vỡ, sợ một ngày ngay cả mộng cũng mất.

Ngoài cửa sổ tựa hồ có gì đó chợt lóe lên, bên tai hình như nghe được tiếng lạo xạo nho nhỏ, gió mát cuốn theo vài chiếc lá non bay vào phòng, hoặc nặng hoặc nhẹ mà rơi trên nền gạch. Ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy chạc cây lay nhẹ. Ta thoáng giật mình nhìn lên xà nhà, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được.

Nhắm mắt vờ ngủ say, chốc sau lại mở mắt ra, chẳng có gì. Cứ thế vài lần ta cũng mệt mỏi, dứt khoát ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau, Tô Uyển Nhi sang mời ta qua bắt mạch cho Hạ Đình Chi.

Ta cùng Lâu Tây Nguyệt vừa bước vào phòng của hắn, thì thấy ngay bên trong bày ba quyển Ngũ kinh và không ít quyển trục sách vở. Hạ Đình Chi mặc một bộ trường sam màu xám nhạt ngồi trên chiếc ghế cổ mộc mềm, sắc mặt trông có vẻ mệt mỏi, một tay chống trán. Tấm vải trắng băng mắt đã được tháo xuống, ta thấy hắn khép mắt lại như đang nghỉ ngơi, bình tĩnh lãnh đạm như mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng.

Tô Uyển Nhi nhẹ đỡ hắn, dịu dàng nói, “Đình ca ca, Hạ thần y đến rồi.”

Ta đi tới trước mặt hắn, vái chào, “Hạ đại nhân, tại hạ Hạ Cảnh Nam. Hôm nay đến đây là để bắt mạch cho đại nhân.”

Hạ Đình Chi nghe vậy ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, mở mắt ra, dựa vào ghế, “Làm phiền thần y.”

Con ngươi hắn không hề có một mảy may thần thái, bên trong trống rỗng. Ta thầm nghĩ: đôi mắt này của hắn sợ là bị phế thật rồi.

Tô Uyển Nhi đi ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị trà bánh. Ta bắt mạch cho Hạ Đình Chi, mạch tượng của hắn vừa yếu vừa hỗn loạn, sau đó ta lại xem tưa lưỡi và tròng mắt của hắn. Ta hỏi Hạ Đình Chi, “Hạ đại nhân, theo tại hạ thấy, ngài ắt hẳn trúng bạch thối tán. Loại độc này nhập cốt tức hóa, thấm sâu vào tận tứ chi bách hài, mới đầu không dễ phát giác, dần dần sẽ xuất hiện trạng thái mắt mù, miệng sáp, ù tai, từng bước đoạt tính mạng người. Đại nhân, ngài có biết mình đã gây thù kết oán với ai không?”

Hạ Đình Chi vẫn duy trì vẻ thản nhiên phảng phất đã sớm biết cả, sau một lát hắn mới mở miệng nói, “Nếu không chữa được thì cũng không bắt buộc. Thần y không cần phải miễn cưỡng.”

“Hạ đại nhân bị mù bao lâu rồi?”

Hắn hơi nhíu mi tâm, “Không nhớ nữa, hình như là nửa tháng.”

“Bạch thối tán có thể dùng lục ngạc điêu để giải độc. Đợi tại hạ hái được nó rồi sẽ quay lại bố châm trừ độc cho Hạ đại nhân.”

Nói xong ta kéo Lâu Tây Nguyệt ra cửa, “Ta thấy Hạ Đình Chi một lòng muốn chết, không thiết sống. Nếu muốn chữa lành cho hắn, trước phải thuyết phục hắn chớ coi thường mạng sống của mình đã mới được. Bằng không, ta cay đắng cực nhọc cứu hắn, hắn lại tìm dây treo cổ, ta chẳng phải làm trò vô công rồi sao.”

Lâu Tây Nguyệt híp mắt lại, “Xin sư phụ chỉ giáo?”

“Mắt mù, chứng tỏ hắn đã trúng độc nặng. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, thái dương có mồ hôi rịn, vừa rồi tay phải hắn nắm chặt, đốt ngón tay gồ ra trắng bệch chứng tỏ độc tính đã phát tác, đang phải chịu đựng cực kỳ khổ sở. Nhưng hắn vẫn tỏ ra mình vẫn ổn, hiển nhiên là không muốn để ta chữa lành.”

Ta vỗ vỗ vai Lâu Tây Nguyệt, “Thế gian này khó chữa nhất chính là tâm bệnh. Vi sư quyết định giao thách thức xoay chuyển càn khôn này cho cậu, cậu vào phổ độ hắn đi.”

Ta suy nghĩ một chút, lại dặn dò thêm ít lời nữa, “Nếu cậu muốn khơi dậy ham muốn với tương lai của hắn, có thể kể hắn nghe đôi ba cô gái mà cậu đã gặp qua, nào là muôn màu nhiều vẻ ra sao, Hoàn mập Yến gầy thế nào, hồng thắm xanh biếc ra sao. Bây giờ hắn còn trẻ tuổi, con đường sau này còn rất dài. Sau đó lại nói cho hắn biết, hắn tuyệt không phải là người thảm nhất, trên đời này còn rất nhiều nam nhân không có lương tâm hơn hắn, bi ai hơn hắn, tịch mịch hơn hắn. Khuyên hắn nghìn vạn lần hãy nén bi thương.”

Ánh mắt Lâu Tây Nguyệt chứa ý cười, “Sư phụ hiểu biết nhiều như vậy, sao không tự mình khuyên hắn?”

Ta đĩnh đạc nói, “Ta nghĩ cậu và hắn là cùng một loại người, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

“Loại nào cơ?”

“Bạch nhãn lang?” Ta ném cho Lâu Tây Nguyệt một ánh nhìn đầy ký thác.

Hắn run lên, sau đó vào phòng vắt chân đàm thoại với Hạ Đình Chi.

Ta ở bên ngoài một lát, bỗng trong phòng có tiếng đàn truyền ra, từ từ vang lên tựa như dòng thủy triều chảy tràn khắp nơi, vỗ vào bên tai. Trong lòng ta khoan khoái: Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, Lâu Tây Nguyệt và Hạ Đình Chi quả nhiên là đôi tri kỷ cao sơn lưu thủy*.

*Cao sơn lưu thủy: câu thành ngữ dùng để chỉ tiếng nhạc hay tuyệt diệu hoặc dùng để ví về tri âm khó tìm.

Ta toan quay người về phòng, chợt thấy một thân ảnh mặc bộ váy áo màu hạnh đứng dưới cây hòe trong viện, người kia chính là Lục Tiểu Nguyệt, nàng ta tựa hồ đang suy tư điều gì đó, vẻ mặt dịu dàng mất đi nét ngang ngược của ngày xưa. Sau một âm trầm nặng nề, tiếng đàn đột nhiên dừng lại tựa như chiếc lược gỗ bị mạnh mẽ bẻ gãy.

Lục Tiểu Nguyệt sửng sốt, đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên nhìn căn phòng Hạ Đình Chi, đứng lặng hồi lâu, cuối cùng cất bước tiến lên đẩy cửa vào phòng.

Đầu ngón tay Hạ Đình Chi nhỏ máu, chiếc cổ cầm Lạc Hà gỗ sam đặt trước mặt hắn đột ngột bị đứt hai dây, dây đàn nhuộm vết máu đỏ tươi, nhìn vào khiến lòng người ta đau đớn cứ như dao cứa qua đầu quả tim.

Lục Tiểu Nguyệt cắn môi, nét mặt căng thẳng như không đành lòng, nhưng vẫn cứ do dự tại chỗ.

Hạ Đình Chi nhìn ra cửa, hỏi, “Là ai vào?”

Lục Tiểu Nguyệt không trả lời.

Ánh dương quang nghiêng nghiêng trút xuống sau người kéo bóng nàng dài thật dài.

Hai người này trầm ngâm không nói, mặc cho gió mát thổi sách trên án vang lên tiếng ‘sàn sạt’.

Ta thở dài, bước vào phòng, cười nói, “Hạ đại nhân, là ta, Hạ Cảnh Nam, ta đến tìm Lâu Tây Nguyệt.” Quét mắt nhìn khắp phòng một lượt, thấy Lâu Tây Nguyệt nhàn nhã nhởn nhơ một tay cầm quyển sách nghiêng người dựa vào ghế mềm, đầu ngón tay kia gõ gõ lên án, hứng thú dạt dào mà đọc <<Tam triều dã sử>>*.

*Tam triều dã sử: cuốn sách ghi chép ba triều vua cuối đời Minh, gồm Thái Xương, Thiên Khải, Sùng Trinh.

Hạ Đình Chi cong cong khóe miệng, “Lâu công tử đọc nhiều thi thư. Hiện tại mắt ta không tốt, nếu công tử thích thì cứ cầm đi.”

Bấy giờ Lâu Tây Nguyệt mới bớt chút thì giờ ngẩng đầu nhìn ta, cười nói cám ơn, “Đa tạ Hạ huynh.”

Ta nghiêng đầu thoáng nhìn Lục Tiểu Nguyệt, suy tư một phen, rồi nghiêm giọng nói, “Ôi, Lục tiểu thư cũng ở đây sao, đêm qua Tây Nguyệt tuyệt đối không có ý khinh nhờn cô đâu. Vốn là thấy cô uống say nên định đưa cô về phòng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu có mạo phạm, người làm sư phụ ta đây thay nó tạ tội với cô.”

Lời vừa nói ra, Lâu Tây Nguyệt sững sờ, Lục Tiểu Nguyệt cả kinh, Hạ Đình Chi trầm mặt.

“Xoạc xoạc—” <<Tam triều dã sử>> rớt xuống đất.

“Ngươi vừa nói gì…” Mâu quang Lục Tiểu Nguyệt quét sang, tức thì ta cảm thấy sau lưng lạnh tê.

Ta lui vào phòng hai bước, “Khụ khụ, Lục tiểu thư chớ tức giận. Là ta quản giáo không nghiêm, đồ nhi ta xưa nay phong lưu thành tánh, khi làm việc khó tránh khỏi phóng túng. Cũng may đêm qua chưa xảy ra sai lầm lớn, mong Lục tiểu thư rộng lòng tha thứ.”

Hạ Đình Chi đứng dậy, sắc mặt sa sầm, trầm giọng nói, “Tiểu Nguyệt, ta muốn nói chuyện với nàng.”

Khuôn mặt Lục Tiểu Nguyệt ửng đỏ, vung một chưởng bổ tới, cả tiếng quát lên, “Ta xem ngươi nói bậy này!”

Ta vội vàng chạy lại trốn sau lưng Lâu Tây Nguyệt. Hắn giơ tay đón một chưởng của Lục Tiểu Nguyệt, rồi trở tay giữ vai nàng, thật thà nói, “Lục tiểu thư, trong này có hiểu lầm.”

Ta cả kinh, “Ối! Lâu Tây Nguyệt cậu lại nhân cơ hội khinh nhờn nàng, lần này người làm sư phụ ta đây cũng không giúp cậu được nữa!”

Lục Tiểu Nguyệt nghe vậy vội vàng nhìn về phía Hạ Đình Chi, rồi lại quay qua giải thích, “Các ngươi đừng ăn nói bậy bạ hủy thanh danh của ta! Lâu Tây Nguyệt gì chứ, ta không hề biết ngươi!”

Ta hậm hức mà thấp giọng nói, “Chẳng lẽ Lục tiểu thư đã quên đêm qua cô cùng Lâu Tây Nguyệt hôn nhau dưới ánh trăng sao?”

Hạ Đình Chi run lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, nét mặt giận tái, mở miệng nói, “Hạ thần y, có thể đưa đệ tử của người ra khỏi phòng được không. Hạ mỗ có việc muốn trao đổi với nương tử.” Tiếp đó, hắn đề cao thanh lượng, phân phó hạ nhân, “Người đâu, tiễn khách!”

Nói xong, phất tay áo quay lưng lại.

Lục Tiểu Nguyệt vẫn đứng im chỗ cũ, nhất thời chẳng biết làm gì cho phải. Sau một lát nàng cũng xoay người toan đi.

“Nàng đứng lại.” Hạ Đình Chi gằn từng lời từng chữ với nàng.

Ta vốn đang lưu luyến không nỡ rời đi, cứ bước một bước lại lén quay đầu nhìn xem diễn tiến tiếp theo của hai người này thế nào. Nhưng Lâu Tây Nguyệt lại dùng ánh mắt lạnh tê quét ta, túm ta cấp tốc tránh xa khỏi hiện trường. Sau khi ta đóng cửa lại rồi, bèn đứng yên bên ngoài một lúc lâu, tiếp đó nghe được trong phòng có tiếng động, động tĩnh lớn đến mức khiến ta không kềm chế nổi mà toan đẩy cửa vọt vào lần nữa.

Nhưng Lâu Tây Nguyệt một tay tóm tay ta, “Nếu sư phụ định vào quậy một trận nữa, hai ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Ta ngượng ngùng thương lượng với hắn, “Nếu không chúng ta đâm cửa sổ nhìn tí nhé? Ta vô cùng lo lắng đấy, Hạ Đình Chi đang bị mù, nhỡ đâu hai người này động tay chân, Lục Tiểu Nguyệt lỡ tay giết hắn, thế chẳng phải ta đã gây tai họa sao?”

Tiếp đó, ta như nghe thấy tiếng chén trà vỡ tan trên mặt đất.

Lâu Tây Nguyệt nhướn mày, nheo mắt nhìn ta.

Rốt cuộc ta bị hắn giết trong nháy mắt, cúi đầu than thở, “Mà thôi mà thôi, nên để hai người họ lưu luyến triền miên đi. Chúng ta cũng phải đi hái lục ngạc điêu nữa.”

“Nơi này không có lục ngạc điêu?”

Ta lắc đầu, “Lục ngạc điêu sinh trưởng trong sơn cốc, thích chỗ ẩm thấp. Cách thành Từ Châu trăm dặm về phía tây có ngọn Vân sơn, ta nghĩ chắc có thể tìm được lục ngạc điêu ở đấy. Chỉ có điều hoa này có màu xanh biếc không khác mấy với các loài cây cỏ bình thường, cho nên không dễ tìm được.”

Hôm đó, ta và Lâu Tây Nguyệt mượn hai con ngựa khởi hành đến Vân sơn. Hai con ngựa này của Hạ phủ, một đỏ một trắng, hình như là một đôi. Bởi vì sau khi hai đứa nó chạy như bay được một đoạn thì đột nhiên dừng lại, quàng cổ thầm thì, vành tai chạm tóc mai. Ta nhìn hai con ngựa diễn trò uyên ương hí thủy, gắn bó keo sơn, nhưng lại không thể thành toàn ước nguyện chỉ riêng đôi ta ở chung chốn này của chúng, trong lòng rất không đành lòng.

Ta nghiêm túc suy đoán, rất có thể sau khi từ Vân sơn trở về sẽ có thêm một con ngựa non khỏe mạnh.

Cứ thế chạy ước chừng hai ngày đường đã đến chân núi Vân sơn.

Ta chắp tay ngửa mặt trông lên, nói với Lâu Tây Nguyệt, “Tây Nguyệt, núi này thật là hùng vĩ tráng lệ, sừng sững giữa mây mù. Thật khiến vi sư có ý muốn đứng cao nhìn xa, vừa nhìn đã trông hết mấy ngọn núi nhỏ.”

Hắn cười nói, “Con ôm người đi lên.”

Ta gật đầu khen, “Ngộ tính của con rất tốt, một lời tức thông.”

Lâu Tây Nguyệt ôm ta, mượn lực từ cây cối trong núi, bước nhanh qua tầng lá dày đặc. Ta nhìn xuống phía dưới tìm kiếm, một lát thì thấy có một sơn cốc, trong cốc có một con suối ngoằn nghèo trườn xuống dưới, dưới tầng cành lá nửa che nửa đậy hiện lên ánh bích quang.

Tay ta nắm chặt, ra hiệu với Lâu Tây Nguyệt, “Chúng ta xuống đó đi.”

Sơn cốc này quả nhiên là chốn chim hót hoa thơm, khắp nơi tràn ngập màu xanh biêng biếc như ngọc bích, rực rỡ như ráng mây màu, tiếng suối róc rách như tiếng chuông ngân. Nội tâm ta nhất thời tràn đầy nhu tình, trên mảnh đất này dâng trào niềm vui vẻ không ngớt.

Lâu Tây Nguyệt mặc cẩm bào màu xanh đen đứng giữa đám hoa rực rỡ, hết sức hợp cảnh mà cùng ta giải thích cảnh giới ‘Hoa hoa công tử’.

Ta vén tay áo lên, miêu tả qua hình dáng của lục ngạc điêu cho hắn, sau đó chúng ta bắt tay vào tìm kiếm. Lúc trước khi còn ở Dược vương cốc, ta từng giao cho Lâu Tây Nguyệt nhiệm vụ nhổ cỏ dại trong cốc, công việc này nhằm mục đích là rèn cho hắn bản lĩnh mắt sáng như đuốc. Thế nhưng hôm nay ta phát hiện hắn học tập chẳng đến nơi đến chốn gì cả, cứ nhằm khi ta đang hưng trí bừng bừng nghịch mấy con cá trong nước, thì hắn cầm một cây cỏ dại đến hỏi ta: Đây có phải lục ngạc điêu không?

Ta cởi vớ vứt bên suối, vừa huýt sáo vừa ngẩng đầu ngắm chim chóc liệng tới liệng lui trên bầu trời, khoan khoái vô cùng.

Lâu Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, “Sư phụ, trời sắp tối rồi, nếu không tìm được hoa lục ngạc, sợ rằng hôm nay chúng ta không thể xuống núi.”

Ta nghe vậy gật đầu một cái, đi dọc theo con suối mấy bước hái một đóa lục ngạc nở rộ bên dòng nước, “Tây Nguyệt, nếu thời gian không còn sớm thì chúng ta về thôi.”

Lâu Tây Nguyệt đỡ trán nói, “Sư phụ đã sớm nhìn thấy hoa lục ngạc này sao?”

Ta cười nói, “Ôi, lẽ nào ta chưa nói với cậu? Lục ngạc thích ẩm thấp, chỉ sống gần nước thôi. Ha ha ha ha.”