Giang Hứa

Chương 7




“Người thê tử chưa vào cửa không những phải chấp nhận hắn nạp thiếp, mà còn phải cùng người khác khen ngợi phẩm hạnh của hắn... Ta nghĩ thế nào cũng thấy không thoải mái.

 

“Ta không muốn gả cho hắn, nhưng hôn sự này là cha ta định đoạt…”

 

Ta hít sâu một hơi, nhìn nàng.

 

“Ngươi thật sự quyết định hủy hôn? Ta đã hủy hôn với Thẩm Hằng, danh tiếng đã tan nát rồi.”

 

“Ta thà đi theo ông bà nội về quê nhà Thanh Châu, còn hơn ngày ngày đối diện với Thẩm Hằng.” Đường Anh Mị nhíu mày, mắt đỏ hoe nói, “Nhưng cha ta không đồng ý cho ta hủy hôn, ta thực sự không còn cách nào mới đến tìm ngươi.”

 

Ta nhếch môi: “Nhưng ta từng đính hôn với Thẩm Hằng, mà ngươi lại là biểu muội của An Lạc quận chúa, giữa ta và Đường cô nương lẽ ra phải là nước lửa bất dung chứ nhỉ?!.”

 

“Sau khi ngươi hủy hôn, ta cũng không thêm dầu vào lửa.” Đường Anh Mị vặn khăn tay, giọng càng lúc càng nhỏ, “Chỉ là khi biểu tỷ cười nhạo ngươi, ta lặng lẽ nghe thôi...”

 

Ta trực tiếp cầm chén trà bên cạnh, hất nước trà lên người nàng, quát lớn:

 

“Đừng tưởng rằng ngươi là thiên kim phủ thượng thư thì có thể đến đây gây sự, ta không sợ ngươi!”

 

Đường Anh Mị định nổi giận, nhưng tự biết mình không có lý, nên rất nhanh đã hạ giọng. 

 

"Ta không định gây chuyện... không muốn giúp ta thì thôi, sao ngươi phải nói năng gay gắt như vậy..."

 

Ta hạ giọng, cắt ngang nàng.

 

"Ta vừa mua một tiệm thuốc, khế ước mua bán còn chưa được quan phủ đóng dấu, có thời gian bảo thuộc hạ của cha ngươi đến điều tra đi."

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Đường Anh Mị ngẩn ra một chút, sau đó đứng dậy đi đến cửa, lớn tiếng quát với ta:

 

"Giang Hứa, ngươi cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ khiến ngươi không làm ăn được ở Thịnh Kinh!"

 

7

 

Ngày hôm sau, người của bộ Hộ đã niêm phong tiệm thuốc của ta, tịch thu sổ sách.

 

Trong cuốn sổ sách đó, có vài khoản ghi chú là thuốc dưỡng thai được gửi đến Hẻm Thanh Thủy.

 

Mà Hẻm Thanh Thủy chính là nơi Thẩm Hằng an trí biểu muội mồ côi của hắn.

 

Không lâu sau, Đường Anh Mị và Thẩm Hằng đã hủy hôn.

 

Bởi vì nhà họ Đường nắm được điểm yếu của Thẩm Hằng.



 

Vì vậy sau khi hủy hôn, Đường Anh Mị không bị hủy hoại danh tiếng như ta, hai gia đình chỉ nói với bên ngoài là hai người không hợp nhau.

 

Còn ta thì bị phong tỏa một tiệm thuốc, tổn thất nặng nề.

 

Nhưng không lâu sau, Đường Anh Mị lén nhờ người gửi cho ta ngân phiếu.

 

Những ngân phiếu đó đủ để mua ba tiệm thuốc.

 

Ta âm thầm kiếm được tiền, tâm trạng rất tốt, đến mức khi đi qua tiền sảnh vào buổi sáng gặp cha ta và Lưu thị, sắc mặt ta cũng không tệ lắm.

 

Lưu thị nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương.

 

"Lão gia, ngài thế nào cũng phải lo cho chuyện cả đời của Nguyệt nhi."

 

Cha ta vung tay áo đẩy bà ra: "Nàng muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ta mất mặt sao?"

 

Lưu thị dịu dàng nói: "Lão gia, ngài nói chuyện với Giang Hứa đi..."

 

Cha ta vốn không chịu nổi vẻ yếu đuối của Lưu thị, huống hồ Giang Mạn Nguyệt là con gái yêu của ông.

 

Cha ta suy nghĩ một lúc rồi gọi ta lại.

 

Ta dừng bước, nhận ra màn kịch này là diễn cho ta xem.

 

Ta từ từ bước qua, vừa hành lễ xong, Lưu thị liền mở miệng, mắt đỏ hoe:

 

"Muội muội của ngươi giờ đã đến tuổi thành thân, nhưng số không tốt, không được sinh ra từ bụng tốt, những gia đình có môn đăng hộ đối không để mắt tới con bé..."

 

Ta cười nhạt: "Muội muội từ nhỏ được cha mẹ thương yêu, sống còn sung sướng hơn nhiều tiểu thư danh giá trong kinh thành, nay người đã được nâng làm chính thất, muội ấy cũng theo đó thành tiểu thư dòng chính, sao người cứ nói con bé đáng thương?"

 

Lưu thị như không hiểu lời ta, tiếp tục thở dài đáng thương: "Nhưng con bé không phải là tiểu thư dòng chính thực sự, gia đình có môn đăng hộ đối nào để mắt đến con bé đâu."

 

Ta khinh bỉ nói: "Di nương muốn nói gì?"

 

Cha ta vì thái độ của ta đối với Lưu thị mà sắc mặt không vui, nhưng dù sao bọn họ có việc cần nhờ ta, nên cũng đành nhẫn nhịn không nổi giận.

 

Lưu thị đứng thẳng người: "Mấy ngày trước, muội muội ngươi trong buổi thơ hội tình cờ gặp thám hoa lang, hai người vừa gặp đã yêu... nhưng thám hoa lang từng đính hôn với ngươi, chỉ sợ..."

 

Trong thơ hội tình cờ gặp đã yêu?