Giang Hứa

Chương 2




2

 

Ta cuộn mình trong góc, im lặng ăn.

 

Nghe người xung quanh thì thầm rằng An Lạc quận chúa thấy ta đáng thương, muốn cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho ta.

 

Nàng luôn không vừa mắt với ta, chuyện từ hôn của ta nhanh chóng lan truyền trong kinh thành, khiến nhiều người chế giễu, trong đó không thiếu phần của nàng.

 

Nàng có thể cầu xin cho ta hôn sự tốt đẹp gì chứ, cùng lắm là để ta gả cho vị đại thần nào đó trong triều làm kế thất.

 

Dù vậy, đối với ta cũng là kết cục tốt đẹp rồi. 

 

Không lâu sau, thái giám trước điện đột nhiên đến gọi ta.

 

Ta kính cẩn đứng dậy, đi theo sau hắn vào trong điện.

 

Sau lưng vang lên tiếng cười nhạo của các tiểu thư quý tộc.

 

“Giang Hứa thật may mắn, sau khi từ hôn còn được Hoàng thượng đích thân ban hôn, không biết vị đại nhân nào mất vợ sẽ lấy nàng ta.”

 

“Nếu thực sự có người chịu lấy nàng, thì thám hoa lang phẩm hạnh tốt như vậy cũng coi như thoát khổ hải* rồi.”

 

(*) biển khổ

 

***

 

Chức quan của cha ta không lớn, cũng không có tước vị.

 

Ta chưa từng diện thánh gần đến vậy, và thực sự chưa thấy qua thế sự, quỳ xuống hành lễ mà toàn thân không khỏi run rẩy.

 

Hoàng đế nói chuyện với ta, ta cũng không nghe rõ lắm.

 

“Trẫm hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý gả cho Vương gia…”

 

Trong đầu ta trống rỗng, Hoàng thượng sao lại muốn ban hôn ta cho Vương gia?

 

Tuổi Vương gia dường như còn lớn hơn cha ta, làm kế thất của người cũng hợp lý, nhưng Vương phủ môn đệ cao quý như vậy… sao lại đến lượt ta?

 

Khoan đã, hình như Vương gia là… cha của Tạ Từ.

 

Ta đây là… sẽ làm kế mẫu của Tạ Từ ư?

 

Hắn chẳng phải sẽ phun ra m.á.u sao?

 

Quả nhiên, Tạ Từ rất nhanh quỳ xuống bên cạnh ta.

 

Ta tưởng rằng hắn sẽ giúp ta từ hôn, không ngờ hắn lại nhắc nhở ta nhỏ giọng: “Ngây ngốc cái gì, còn không mau tạ ơn.”

 



Ta hơi nghiêng đầu, dùng âm thanh chỉ hai người chúng ta nghe thấy mà hỏi hắn: “Ngài thực sự đồng ý để ta làm kế mẫu của ngài sao?”

 

Ta bị Tạ Từ ấn đầu tạ ơn.

 

Hoàng đế ho khan một tiếng: “Qua một thời gian sẽ chỉ ý ban hôn xuống, lần này ngươi hài lòng chứ?”

 

Ta hồi thần, mới nhận ra vừa rồi không nghe rõ lời Hoàng thượng nói hết, hình như là muốn ban hôn ta cho Vương gia… Thế tử…

 

Vậy chính là Tạ Từ.

 

“Hài… hài lòng…” ta vội nói.

 

Tạ Từ người này tuy đáng ghét, nhưng tài mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, tuổi trẻ đã lập không ít công lao, danh tiếng tại kinh thành cực tốt.

 

Huống chi khi thành thân, người ta chú trọng nhất là môn đăng hộ đối. Dù không có chuyện hủy hôn với Thẩm Hằng, việc ta được ban hôn với Tạ Từ cũng không đến lượt ta.

 

Có vấn đề, nhất định có vấn đề.

 

Hầu hết những người có mặt đều là hoàng thân quốc thích. Ta vô tình bắt gặp ánh mắt của An Lạc quận chúa.

 

Ánh mắt nàng ấy như muốn khoét ta ra. Việc ban hôn này chắc chắn không phải do nàng cầu xin cho ta.

 

Trước khi rời khỏi tiền điện, ta theo sau Tạ Từ với một khoảng cách vừa phải.

 

Tiểu hầu gia của phủ Bình Tân hầu đang trò chuyện với hắn: “Thái hậu đã sủng ái ngài như vậy, ngài từ chối hôn sự cũng được mà?”

 

Hắn mỉm cười, khóe môi như có như không: “Nàng ấy đã khen ta rồi, từ chối hôn sự chẳng phải không thích hợp sao.”

 

???

 

Khen ngợi cái chân bà ngươi.

 

Hắn thường xuyên đối nghịch với ta. Vừa gặp mặt là ta muốn chửi hắn, đã khi nào khen ngợi hắn đâu?

 

Nếu không phải vì giữ danh tiết của đại gia khuê tú, ta đã chửi thẳng vào mặt hắn rồi.

 

Suy đi nghĩ lại, chắc là hắn có bệnh, có khi là vấn đề khó nói.

 

Ngay cả tiểu hầu gia cũng thắc mắc: “Tiểu thư Giang gia gặp ngài mà không chửi ngài đã là khách khí, sao còn khen ngài được?”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Tạ Từ mỉm cười nhạt nhẽo: “Vừa rồi nàng nói… ta cái gì cũng tốt.”

 

Tiểu hầu gia vừa đi khỏi, bước chân của Tạ Từ đột nhiên dừng lại.

 

Hắn quay đầu nhìn ta: “Nàng không muốn gả cho ta?”

 

Ta lập tức nói: “Không phải.”