Tả Ký tự nhận là một nông dân an phận. Lúc hắn còn niên thiếu cũng từng được đưa đến học đường trong thành đọc qua vài năm đèn sách, vốn trong nhà cũng trông cậy vào hắn có thể thi đỗ công danh làm rạng rỡ tổ tông một phen. Ai ngờ được phong vân biến đổi, năm ấy lúc hắn mười bốn tuổi, song thân hắn gặp tai nạn mà song song qua đời. Lưu lại hắn cùng một đệ đệ tám tuổi, bàng hoàng không nơi nương tựa.
Bà con thân thích đồng hương cũng coi là phúc hậu, nhiều ít có thể giúp đỡ. Thế nhưng trông cậy vào người ta nuôi mình đọc sách, Tả Ký làm không được. Vì thế Tả Ký liền thôi học hồi hương, an an phận phận mà làm một nông dân. Nói gì đi chăng nữa, bản thân mình cũng là một huynh trưởng, không thể để đệ đệ nhà mình chịu khổ đúng hay không?
Từ một văn nhược thư sinh vai không thể gánh tay không thể cầm tôi luyện thành một thô nhân tay thô chân to, bất quá cũng chỉ có mấy năm mà thôi. Hiện tại hắn chăm bón vài mẫu hoa màu, ngày thường còn có thể giúp bà con láng giềng viết vài lá thư đề vài tấm biển vân vân, cũng coi như duẫn văn duẫn võ, một nhân vật tinh anh của Tả gia trang nha. Cuộc sống cứ như vậy diễn ra, cho đến khi người ấy xuất hiện...