Vi Sinh Kỳ giận đến sôi người nhưng không tiện quản con dâu, liền nói với Vi Sinh Từ “Lam Tiểu Sí về Phương Hồ Ủng Thúy, thê tử ngươi thì người quản đi, đã thành thân, nói chạy liền chạy, thật không tưởng nổi”
Vi Sinh Từ đứng lên, đi ra ngoài
Vi Sinh Kỳ cả giận “bắt nàng về mà hảo hảo giáo dục một trận. Cứ thế này sẽ làm hỏng gia phong Vi Sinh gia ta”
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, lắc mình một cái liền không thấy bóng dáng
Lam Tiểu Sí đi xuống dưới núi, tiện tay dắt một con ngựa
Có người ở sau hô to “trộm, có người trộm người ah”
Lam Tiểu Sí vẫn yên tâm thoải mái, dù sao cũng là gì đó của Vi Sinh thế gia, sao có thể gọi là kẻ trộm
Người coi ngựa đi tìm Bộ Hàn Thiền cáo trạng. Bộ Hàn Thiền giật mình, Cửu Vi sơn chưa từng có trộm, còn dám cướp ngựa vào ban ngày? Hắn vội đi báo cho Vi Sinh Kỳ
Vi Sinh Kỳ nghe xong, tức giận nói “nàng còn dám trộm ngựa” Nghĩ nghĩ, lại vô lực xua tay “thôi, cũng không xem là trộm”
Lam Tiểu Sí giục ngựa đi được ba mươi dặm, đến trạm dịch liên lạc cùng Vũ nhân, cỡi Vũ nhân trở về sẽ nhanh hơn. Nàng vừa xuống ngựa, phía sau vang lên thanh âm “Tiểu Sí Bàng”
Lam Tiểu Sí quay đầu, nhìn thấy Vi Sinh Từ, liền nói “cha ngươi cho ngươi đến? Nhìn xem, toàn thân đầy đất” Vừa nói chuyện vừa phủi bụi đất cho hắn
Vi Sinh Từ “ta và ngươi cùng về Vũ tộc”
“Ngươi ở lại Cửu Vi sơn chờ ta trở lại được không?”
Vi Sinh Từ nghiêm túc “Ám tộc có Liên Kính, ngươi không an toàn” Hắn mặc kệ nàng trở về Vũ tộc làm gì, cũng không hỏi nàng khi nào quay lại, hắn vội vã chạy tới chỉ vì sự an nguy của nàng
Lam Tiểu Sí hôn lên mặt hắn “được, đi thôi” Vung tay gọi hai nam tử Vũ tộc trưởng thành tới
Vi Sinh Từ nhíu mày “nhất định phải cỡi Vũ nhân đi sao?”
“Ừ, không phải ngươi học cha ngươi chứ? Đừng nói với ta là nữ nhân phải thế nào nha”
Vi Sinh Từ cau mày “ta không thích cỡi nam nhân”
Lam Tiểu Sí kinh ngốc “sao sau khi thành thân ngươi lại trở nên như thế chứ?”
Chuyện Lam Phỉ bắn chết lão nhân, hài tử đã khiến mọi người công phẫn, hơn nữa Tiên Tâm các đã đến liền có rất nhiều người trợ trận. Nhưng hành động lúc trước của Lam Phỉ khiến không ai dám tụ tập bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy, đa số lão nhân phụ nữ chỉ dám ở trước mặt đệ tử Tiên Tâm các khóc nháo. Ôn Mê cũng bị làm phiền đến đau tai nhưng không còn cách nào, công đạo cũng không phải tốt chủ trì. Hắn đành phải đển Liễu Phong Sào đối phó với những người kia
Lam Tiểu Sí để Vũ nhân xoay trên không trung một vòng rồi mới đáp xuống Phương Hồ Ủng Thúy. Hỏa Tước và Thanh Bằng tiến lên chào đón “Đại tiểu thư”
Lam Tiểu Sí gật đầu, hỏi “Phượng Chứ đâu? Ta vừa rời khỏi vài ngày sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
Hỏa Tước tay cầm cung tiễn, đáp “là có người kích động, hơn nữa Tiên Tâm các cũng tham dự”
Lam Tiểu Sí gật đầu “đưa ta đến nơi xảy ra sự cố”
Thanh Bằng ngạc nhiên “Đại tiểu thư không đi gặp Vũ tôn trước sao?”
“Ta cũng không phải chưa từng thấy qua Vũ tôn”
Tình huống khẩn cấp, nàng còn có tâm tình đùa giỡn. Thanh Bằng và Hỏa Tước rốt cuộc cũng giảm bớt khẩn trương “Đại tiểu thư, mời theo ta”
Ở nơi xảy ra sự cố luôn có đệ tử Tiên Tâm các trấn thủ, người nhà người chết một hai đòi phải có công đạo mới chịu nhặt xác, cho nên thi thể vẫn để yên đó
Nhìn thấy Lam Tiểu Sí, đệ tử Tiên Tâm các sửng sốt, chẳng phải nàng đã xuất giá sao? Do dự nói “Đại…Đại tiểu thư, Các chủ phân phó, người không phận sự không được đến đây”
Lam Tiểu Sí liếc hắn “ta là người không phận sự?”
Đệ tử Tiên Tâm các kinh hãi nhưng vẫn không chịu nhường “không có Các chủ phân phó, ngươi không thể vào”
“Ta chỉ vào thăm hiện trường, ngươi có thể vào cùng ta, làm chứng. Ngươi hẳn hiểu được, ta muốn vào, ngươi cũng không thể ngăn được”
Đệ tử Tiên Tâm các cắn môi, dù sao cũng là đệ tử danh môn chính phái, không có vô lại như nàng
Lam Tiểu Sí vỗ vỗ vai hắn “đi thôi, ta thực sự chỉ xem qua, tuyệt không động tới thi thể”
Đệ tử Tiên Tâm các biết không thể ngăn được nàng, do dự nói “Đại tiểu thư, ngươi nói phải giữ lời nha”
Lam Tiểu Sí mỉm cười “đương nhiên”
Đoàn người đi vào hiện trường, thi thể vẫn còn nguyên hiện trạng, đa phần là vì trúng tên mà chết, dấu chân loạn thành một đoàn, có thể thấy được tình thế khi đó rất kích động. Lam Tiểu Sí giữ lời, không động vào thi thể, chỉ đi dạo một vòng. Nơi này là mảnh đất trống bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy, đi về trước chừng ba mươi trượng chính là đại môn Phương Hồ Ủng Thúy
Lam Tiểu Sí dạo một vòng, khách khí nói với hai đệ tử Tiên Tâm các” hai vị sư huynh, vất vả rồi, ta đi trước”
Một tiếng sư huynh khiến hai người kia nổi da gà nhưng nàng đúng là đi thật
Rời khỏi hiện trường, Thanh Bằng và Hỏa Tước theo sau, Lam Tiểu Sí im lặng hồi lâu mới nói “ Thanh Bằng, ngươi âm thầm đem cột mốc phạm vi Phương Hồ Ủng Thúy tiến về trước một trăm bước”
Thanh Bằng sửng sốt. Phương Hồ Ủng Thúy đương nhiên có cột mốc giới hạn, nhưng là ở ngoài đại môn. Hắn liền hỏi “dời về phía trước”
Lam Tiểu Sí nói “ta thấy hiện trường cước bộ hỗn độn, hẳn là người tới thật nhiều. Ngươi chỉ cần đem cột mốc phạm vi chuyển ra, ném tại nơi cước bộ hỗn loạn dày đặc là được”
Thanh Bằng nhận lệnh “dạ”
Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Hỏa Tước “xung đột ngày đó, Vũ nhân có ai bị thương?”
Hỏa Tước vui sướng, Đại tiểu thư trở về, có cảm giác như chết đuối vớ phải cọc. Lam Tiểu Sí và Lam Phỉ khác nhau Lam Phỉ hiếu chiến, không từ thủ đoạn cũng bất kể sống chết, vào thời điểm Vũ tộc mới thành lập, có một thủ lĩnh cường thế hiếu chiến như vậy, đối với Vũ tộc giống như một cái búa lớn có thể khai sơn phá thạch. Nhưng hiện Vũ tộc đã ổn định an bình, bọn họ càng cần phát triển sinh lợi, không ai muốn làm nô lệ cũng chẳng ai muốn cả ngày đánh nhau, không an cư lạc nghiệp. Vũ nhân đương nhiên ủng hộ Lam Phỉ, thậm chí bọn họ sẳn sàng vì hắn mà chiến đấu, dù sao không có hắn thì không có Phương Hồ Ủng Thúy hôm nay. Tuy nhiên nếu có thể tránh chiến tranh không cần thiết, bọn họ đương nhiên không muốn vứt bỏ thê nhi, để Vũ tộc rơi vào chiến hỏa. Mà Lam Tiểu Sí lại thích hợp với nguyện vọng này của họ.
Hỏa Tước vội nói “ta đi tìm bọn họ đến”
Chốc lát sau, mấy chục Vũ nhân đi tới. Lam Tiểu Sí thấy bọn họ bị thương nhưng thương thế không quá nghiêm trọng, dù sao Phương Hồ Ủng Thúy cũng là đại bàn của bọn họ, mà Vũ tộc trải qua thời kỳ làm nộ lệ liền vô cùng đoàn kết, một Vũ nhân bị đánh, cả đám sẽ nhào lên hỗ trợ
Lam Tiểu Sí nói “ta đã nghe mọi chuyện”
Tất cả Vũ nhân đều cúi đầu, có người nói “Đại tiểu thư, đều là chúng ta không đúng, đã gây ra đại họa. Ngài phạt chúng ta đi” Lúc trước bọn họ phẫn nộ, bây giờ thấy lớn chuyện, có chút bất an
Những người khác cũng hùa theo “Đại tiểu thư, ngài phạt chúng ta đi”
Các Vũ nhân đồng loạt quỳ xuống
Lam Tiểu Sí nói “Vũ tộc không ngại chiến đấu, Vũ tôn càng là bách chiến bách thắng nhưng ta cảm thấy Vũ nhân vất vả lắm mới có được quê hương của mình, không đến vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng đánh. Các ngươi thấy sao?”
Các Vũ nhân nhìn nhau, đồng loạt nói “tai họa do chúng ta mà ra, chúng ta nguyện nghe lệnh Đại tiểu thư, máu chảy đầu rơi cũng không oán không hối”
Lam Tiểu Sí gật đật “cũng không nghiêm trọng như vậy, có điều phải chịu khổ một chút, đều cắn răng nhịn ah”
Các Vũ nhân dù không hiểu vẫn dập đầu nói “dạ”
Lam Tiểu Sí đưa bọn họ đến Hố Bất Lão, nói với Mộc Băng Nghiên “tạo thêm mấy vết ngoại thương mới trên người bọn họ, thoạt nhìn nghiêm trọng một chút, tốt nhất là phải ngươi mới trị được”
Mộc Băng Nghiên nhìn nhìn đám người kia, cảm thấy không thành vấn đề,‘đao thương hay kiếm thương?”
Lam Tiểu Sí nói “mấy hôm trước ở ngoài Phương Hồ Ủng Thúy đánh nhau, bọn họ đều bị đả thương. Chậc, chậc, thật đáng thương”
Mộc Băng Nghiên liền hiểu rõ, lần trước đánh nhau, đối phương đều là lão yếu, phụ nữ, trẻ erm, khó tránh khỏi cào cấu, đánh gãy tay gãy chân là được rồi
Lam Tiểu Sí giao cho hắn, quay đầu nói với Hỏa Tước “ngươi đi xem mấy ngày nay, trong tộc có ai chết, dù chôn dăm ba bữa cũng đào ra. Dù ảnh hưởng tới tổ tiên nhưng có tác dụng với ta, coi như bọn họ vì Vũ tộc mà cống hiến đi”
Hỏa Tước lập tức nhận mệnh rời đi
Vũ tộc luôn tôn trọng di thể nhưng Lam Tiểu Sí nói hữu dụng, bọn họ liền không hai lời, đều kéo qua hết. Phương Hồ Ủng Thúy tuy chỉ mấy vạn người nhưng chết vì đủ loại nguyên nhân cũng không ít. Lam Tiểu Sí chọn ra mười sáu thi thể, có người chết già, có người bệnh chết, cũng có đứa nhỏ vì luyện tập phi hành, không cẩn thận ngã chết.
Lam Tiểu Sí đem thi thể để trước mặt Mộc Băng Nghiên “ngươi xem ta chọn có vấn đề gì không, trước hừng đông đều phải chuẩn bị xong”
Mộc Băng Nghiên gật đầu “đã biết”
Lam Tiểu Sí cười hì hì “ngoan, quay đầu sẽ cưới cho ngươi một thê tử, coi như thưởng cho ngươi”
Mộc Băng Nghiên toàn thân nổi da gà, cứ nghĩ tới nữ nhân là hắn muốn vác đao chém chết Lam Phỉ
Lam Tiểu Sí cười vang, tung tăng rời đi. Vi Sinh Từ đi theo sau nàng như một cái đuôi nhỏ. Mộc Băng Nghiên nhìn theo, thở dài nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, tiểu gia hỏa thành thân vẫn không rời đi ah
Lam Tiểu Sí đi đến chỗ Lam Phỉ. Lúc này Lam Phỉ đang cùng Sâm La, Úc La thảo luận phương thức tác chiến. Theo hắn, nếu Tiên Tâm các cố ý nhúng tay, Mộ Lưu Tô lại chen vào phá rối, vậy cứ đánh một trận thôi, ai sợ ai
Lam Tiểu Sí đẩy cửa đi vào, mọi người đều nhìn nàng, nàng cũng không khách khí, nhào về phía Lam Phỉ “cha”
Lam Phỉ kéo Sâm La che trước mặt mình, nói “ngừng”
Sâm La cũng che chở cánh chim của mình “hảo hảo nói chuyện, không cần nhổ lông”
Lam Tiểu Sí vẻ mặt bi thương “cha, ngươi đối với ta như vậy, ta thật khổ sở ah”
Lam Phỉ “bảo bối nhi, cha mỹ mạo như vậy, nếu trọc sẽ càng khổ sở hơn”
Lam Tiểu Sí cười ha ha “ta đi rồi, các ngươi không nhớ ta lại ở đây làm gì?”
Lam Phỉ “không ở yên ở Cửu Vi sơn, chạy về đây làm gì?”
Lam Tiểu Sí không để ý “ta mang Tiểu Từ lại mặt”
Mọi người đều trừng nàng, ngươi tới Cửu Vi sơn mới được bao lâu? Rốt cuộc là ai lại mặt
Lam Tiểu Sí mặc kệ “cha, ngày mai ta nói chuyện với Ôn các chủ trước, nếu bại, các ngươi hãy đánh nha”
Lam Phỉ mỉm cười, vì việc này mà vội vàng quay về sao? Hắn dựa người vào ghế, không nói gì
Lam Tiểu Sí thúc giục “ngươi đáp ứng ta nha”
“Vì cái gì? Ngươi biết Tiên Tâm các cùng cái gọi là giang hồ chính đạo vĩnh viễn sẽ không chấp nhận Vũ nhân”
“Nhưng mà cha, Vũ nhân cần nơi để sinh sống, nếu chúng ta dốc toàn lực đánh nhau, có thể sẽ thắng Tiên Tâm các nhưng sau đó thì sao? Tiên Tâm các sẽ không trôi giạt khắp nơi, đệ tử Tiên Tâm các sẽ không tha hương, đệ tử Tiên Tâm các chết đi, bọn họ chỉ cần vung tay một cái sẽ có rất nhiều người đưa đệ tử của mình đến. Còn chúng ta thì sao?”
Sâm La và Úc La đều trầm mặc
Lam Phỉ nói “nhưng mà bảo bối nhi, nếu Vũ nhân chỉ có thể dựa vào cầu xin mà sinh tồn, cha tình nguyện tộc chúng ta chưa từng tồn tại”
“Cha, ta hiểu rõ” Lam Tiểu Sí quỳ xuống trước mặt hắn, dán mặt lên đầu gối hắn “ta hiểu, mấy chục năm qua ngươi chưa bao giờ quên nỗi đau tộc nhân vì yếu đuối mà chịu thương tổn, ngươi mong muốn bọn họ dũng cảm, cương liệt, chết cũng không sợ, suy cho cùng đều là vì bảo hộ bọn họ. Tuy nhiên muốn bảo hộ có rất nhiều cách, tùy theo từng trường hợp, cần gì khí phách nhất thời lại nhận tai hại vô ích”
Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim “bảo bối nhi, ngươi nói rất có lý”
Lam Tiểu Sí cao hứng “cha, ngươi đồng ý sao?”
“Cha muốn suy nghĩ thêm. Ngươi đi ra ngoài trước, cha nghĩ xong sẽ gọi ngươi, được không?”
Lam Tiểu Sí cảm thấy không ổn, làm nũng gọi một tiếng “cha”
“Ngoan, bụi gai ngoài kia rất nhớ ngươi ah”
Lam Tiểu Sí tức giận, đứng dậy đi ra ngoài
Lam Phỉ lấy quạt che mặt, nói “tư vị bị nữ nhi giáo huấn thật không dễ chịu”
Úc La lên tiếng “nàng nói đúng”
Lam Phỉ quay đầu nhìn hắn “nữ nhi của ta luôn ngoan ngoãn phục tùng ta, trưởng thành như vậy nhất định là bị ngươi xúi giục. Ngươi cũng ra ngoài quỳ đi”
Úc La lập tức quỳ xuống
Lam Phỉ không nói thêm, không khí yên tĩnh tới mức cây kim rơi cũng nghe tiếng
Lam Tiểu Sí quỳ ở bên ngoài, Vi Sinh Từ đứng cạnh nàng, hói “sao phải quỳ? Trên đất có gai”
“Đại ca, ta đâu có mù, đương nhiên thấy trên đất có gai”
“Sẽ đau”
“Nhưng cha ta phạt ta quỳ. Lúc nhỏ, cha ngươi phạt ngươi thế nào?”
Vi Sinh Từ cố gắng hồi tưởng “không phạt, chỉ đánh”
Đầu gối bị gai đâm, Lam Tiểu Sí đau đến hô nhỏ, Vi Sinh Từ thấy thế, rời đi. Nàng gọi với theo “ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, đừng đi lung tung”
Lam Phỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, cửa đột nhiên bị đẩy ra, gió thổi vào mang theo hơi lạnh. Hắn lấy quạt lông chim che trên mặt xuống, nói “Vi Sinh tiểu ngốc, tuy người Vi Sinh thế gia ngươi luôn không biết lễ phép nhưng ngươi hiện tại là con rể ta, trước khi tiến vào nên gõ cửa trước ah”
Vi Sinh Từ biết nghe lời phải, đưa tay gõ cửa
Lam Phỉ thở dài hỏi “chuyện gì?”
“Ta đi quỳ, để Tiểu Sí Bàng đi ngủ”
Còn biết đau lòng thê tử nha. Lam Phỉ cảm thấy có ý tứ “nếu ta không đồng ý thì sao? Ngươi muốn tạo phản?”
Vi Sinh Từ nghiêm túc đáp “ta tìm Đồng Nhan Quỷ Mỗ đến cầu tình” Ở hỉ yến, hắn đã nhìn ra là Lam Phỉ sợ Đồng Nhan Quỷ Mỗ
Sâm La bật cười thành tiếng, vội lấy tay che miệng
Lam Phỉ vẻ mặt khiếp sợ, tiểu tử này là giả ngốc sao? Rõ ràng đầu óc rất tốt nha. Hắn vô lực vẫy tay “nói với Tiểu Sí, nàng có thể đi ngủ” Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận khi khiêu chiến quyền uy của ta
Vi Sinh Từ liền xoay người đi tìm Lam Tiểu Sí “cha ngươi cho ngươi đi ngủ”
Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “ngươi đã làm gì cha ta?”
“Đi ngủ đi” Vi Sinh Từ nói xong liền quỳ xuống, bụi gai đâm vào da thịt khiến hắn nhíu mày nhưng rất nhanh đã thích ứng, vận công bảo vệ huyết mạch, ngăn chặn độc gai
Lam Tiểu Sí nhìn một hồi, chậm rãi đứng lên, hôn lên mặt hắn một cái. Đây là trượng phu của nàng, một ngốc tử không biết nói chuyện nhưng hết sức đáng yêu. Nàng xoay người đi về phòng
Lam Phỉ ngủ không được, mở cửa đi ra thấy Vi Sinh Từ vẫn còn quỳ, chung quanh dày đặc bụi gai, hắn còn quỳ rất đoan chính, không dùng mánh lới như Lam Tiểu Sí. Y thở dài, nhẹ giọng nói “được rồi, đi về ngủ đi” Ngốc tử, trêu cợt hắn không có thú vị ah
Vi Sinh Từ đứng lên, không nói tiếng nào, đi về phòng
Lam Tiểu Sí đã ngủ say, một đường gấp rút từ Cửu Vi sơn trở về, gần như không được nghỉ ngơi, nàng có phần mệt mỏi. Vi Sinh Từ dùng nội lực đẩy gai độc ra, vết thương tuy nhỏ nhưng vẫn đổ máu, sợ Lam Tiểu Sí nhìn thấy, hắn liền đi đến phòng nhỏ kế bên ngủ
Hôm sau Lam Tiểu Sí tỉnh lại, trước đi đến chỗ Lam Phỉ, không nhìn thấy Vi Sinh Từ ở bên ngoài, nàng thở dài nhẹ nhõm đẩy cửa đi vào, thấy Lam Phỉ đang ngủ, liền vén màn giường, gọi “cha”
Lam Phỉ khó có lúc không có thị thiếp bê cạnh, càu nhàu “đừng quấy rối, bị ngươi làm ngủ không ngon, cha ngủ thêm một lát”
Lam Tiểu Sí biết đây là hắn cho phép nàng đi nói chuyện với Ôn Mê, vui vẻ hôn lên mặt hắn “cảm ơn cha”
Lam Phỉ chậc một tiếng, ghét bỏ lấy khăn lau mặt, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết không tệ, ánh mặt trời như dát vàng lên cây cỏ. Có phải cành cũ đã khô, mầm mới đang nảy chồi?
Ôn Mê đang chuẩn bị tiến công xử tội Phương Hồ Ủng Thúy, Lam Tiểu Sí mang ba người già yếu, còn kéo theo thi thể tiến đến. Ôn Mê và Mộ Lưu Tô đều lắp bắp kinh hãi
Mộ Lưu Tô nôn nóng hỏi trước “Tiểu Sí? Ngươi…không phải đã xuất giá sao? Không ở Cửu Vi sơn, lại ở đây làm gì?” Cô nãi nãi ah, ngươi như thế nào lại trở lại?
Lam Tiểu Sí còn chưa trả lời, một đám Vũ nhân đã nhào lên, không nói tiếng nào, ôm lấy đùi Mộ Lưu Tô và Ôn Mê, khiến hai người suýt chút nữa nhảy dựng lên. Mấy Vũ nhân đồng thanh khóc rống, có người hô to “Ôn các chủ, hãy làm chủ cho chúng ta”; người khác thì nói “quá ác nha, tiểu oa nhi sáu tuổi cũng bị đánh chết”; “lão cha tám mươi tuổi đã chôn dưới mồ cũng bị động tới”
Mộ Lưu Tô và Ôn Mê đều sợ ngây người
Lam Tiểu Sí nghĩa chính liêm từ nói “Ôn các chủ, Mộ thừa tướng, hôm trước có kẻ xấu xâm nhập Phương Hồ Ủng Thúy, đánh chết, đả thương vô số tộc nhân của ta, may mà có thị vệ phát hiện, bắn tên đuổi đi mới tránh cho không bị thương vong lớn hơn nữa. Tiên Tâm các là giang hồ chính đạo, cũng có Đan Nhai Thanh Bích vì võ lâm đồng đạo mà chủ trì công đạo. Còn thỉnh Ôn các chủ và Mộ thừa tướng sớm ngày tra ra hung phạm, báo thù cho Vũ nhân, để người bị thương không ôm hận, người chết an nghỉ nơi cửu tuyền”
Biểu tình của Ôn Mê cự kỳ ngoạn mục, Mộ Lưu Tô cũng hết chỗ nói, đây là hát tuồng gì ah?
Mộ Lưu Tô nói “Lam Tiểu Sí, chớ nói bậy, rõ ràng là giang hồ đồng đạo bị Lạc Nhật thành bắt, đến nơi này tìm Ôn các chủ xin giúp đỡ lại bị Lam Phỉ dùng tên bắn chết. Ngươi há có thể ăn nói bừa bãi”
Lam Tiểu Sí giật mình “cái gì? Sao có thể có chuyện như vậy? Nói vậy là Mộ cha biết hung thủ?”
Mộ Lưu Tô tức giận “hung thủ gì hả?” Mẹ nó, thuộc hạ của ngươi mới là hung thủ
“Nếu không có hung thủ, Vũ nhân ta sao có thể chết?” Vẻ mặt Lam Tiểu Sí cực kỳ vô tội, lại thêm một đám Vũ nhân khóc lóc thảm thiết, không biết còn tưởng rằng nơi này xảy ra thiên cổ kỳ án
Ôn Mê lên tiếng “không cần náo loạn. Tiểu Sí, Lam Phỉ lạm sát kẻ vô tội chính là sự thật, giảo biện vô ích”
“Ôn các chủ, không thể nói vậy, người ngoài xâm nhập Phương Hồ Ủng Thúy, chẳng lẽ Vũ nhân không thể tự vệ?” Lam Tiểu Sí không phục
“Bọn họ vẫn chưa tiến vào Phương Hồ Ủng Thúy. Thi thể người chết toàn bộ đều ngoài đại môn”
Mộ Lưu Tô cũng nói chen vào “đúng vậy. Tiểu Sí, không vào địa giới, ở đâu ra xông vào? Chằng lẽ Phương Hồ Ủng Thúy có thể di chuyển?”
Lam Tiểu Sí “Thật kỳ lạ, ta có thể xem trước không?”
Ôn Mê gật đầu “sự thật rành rành ra đó, ngươi muốn xem, đều được”
Lam Tiểu Sí đưa tay, ý bảo hắn dẫn đường. Mọi người đi đến hiện trường, thi thể vẫn còn đó
Lam Tiểu Sí nói “nhiều ngày như vậy lại không có ai nhặt xác, chỉ bằng điểm này có thể thấy hung thủ không bằng Vũ nân”
Mộ Lưu Tô liếc nàng một cái, các ngươi nhặt xác cái gì? Thi thể ở đâu? Cho rằng chúng ta ngốc sao?
Xem xét hiện trường một lát, Ôn Mê nói “ngươi còn có gì để nói?”
Lam Tiểu Sí hô một tiếng, chỉ tay về phía trước “nhìn đi”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy mặt đất hỗn độn, có dấu vết đánh nhau, có dấu chân của hơn trăm người, bên trong còn có cái gì đó bị giẫm phải. Ôn Mê và Mộ Lưu Tô tiến lên nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, vật bị giẫm trên đất chính là cột mốc địa giới của Phương Hồ Ủng Thúy
Lam Tiểu Sí nói “Ôn các chủ, cột mốc địa giới ở đây, thi thể lại ở trong phạm vị địa giới, sao có thể nói bọn họ chết bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy? Mộ cha, đến, ngươi mau làm chứng nha, miễn cho Ôn các chủ thiên vị giang hồ đồng đạo của hắn”
Mộ Lưu Tô tức giận, còn muốn ta làm chứng, ta đánh chết ngươi có được không? Hắn đặt ra nghi vấn “cột mốc địa giới trước giờ vẫn ở ngoài đại môn, sao có thể ở nơi này?”
Lam Tiểu Sí đáp “Vũ nhân không dám động tới cột mốc địa giới Phương Hồ Ủng Thúy, chắc chắn là do hung thủ làm ra. Nhưng mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cột mốc địa giới ở đây, trong khu vực này là phạm vi của Phương Hồ Ủng Thúy, bất kỳ kẻ nào xông vào, Vũ nhân có quyền tự bảo vệ mình”
Ôn Mê vẻ mặt vi diệu
Mộ Lưu Tô nói “Lam Tiểu Sí, hai mươi mấy mạng người, tất cả đều là phụ nữ, người già và trẻ em tay không tất sắt, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua? Người chết vết máu chưa khô, ngươi lại đổi trắng thay đen, ngươi có còn lương tâm hay không?”
Lam Tiểu Sí nhìn thẳng vào hắn “người chết nếu có linh thiêng cũng sẽ tìm đến ác đồ chân chính. Ôn các chủ, xin hãy chủ trì công đạo cho Vũ nhân. Các chủ Tiên Tâm các hiện ở đây, Vũ nhân lại ở ngay trên lãnh thổ của mình bị giết hại, Đan Nhai Thanh Bích dù thế nào cũng phải có câu trả lời” Cắn ngược một cái thật đẹp
Ôn Mê vô lực thở dài “Tiểu Sí”
Mộ Lưu Tô vẫn không từ bỏ “Lam Phỉ đáng giá để ngươi bảo vệ sao? Lần này dù ngươi miệng nở hoa sen, có thể thay hắn lật ngược trái phải nhưng hắn và Úc La, Sâm La giết người vô số, ngươi cho rằng tội nghiệt đó, ngươi đều có thể giúp hắn bổ khuyết sao?”
Lam Tiểu Sí sửng sốt. Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Lam Phỉ không thể đưa Vũ nhân gia nhập chính đạo, bởi vì một đường tới nay, tay đã nhiễm vô số máu tươi, có lẽ vì bất đắc dĩ cũng có lẽ vì sảng khoái nhưng nếu muốn đi theo chính đạo, án cũ chắc chắn sẽ bị lật lại. Hai tay Lam Phỉ không sạch sẽ, muốn được giang hồ và triều đình công nhận, phải có giao đãi. Nàng liền trầm mặc không lên tiếng
Mộ Lưu Tô lại nói “chỉ cần hắn còn là Vũ tôn một ngày, Vũ nhân vĩnh viền là tà ma ngoại đạo”
Ôn Mê nhìn Lam Tiểu Sí, thất vọng sao? Nhưng sự thật là thế, làm người xấu sẽ không ai dám chỉ trỏ vì mọi người đều biết ngươi xấu, ngươi hung ác, ngươi mang thù, ngươi sẽ không từ thủ đoạn mà trả thù, nếu có ngày nào đó ngươi muốn làm người tốt, ngươi sẽ thấy khó khăn đến dường nào. Cũng vì thế mới có nhiều người lựa chọn làm người xấu, nắm đấm chính là chính nghĩa
Ôn Mê nói “Lam Phỉ giết phụ nữ đang mang thai, lấy ra thai nhi, chỉ vì trượng phu nàng bán đứng một bằng hữu của hắn, hẳn ngươi chưa thấy phải không?” Thấy Lam Tiểu Sí khẽ run người, hắn nói tiếp “hắn giết người, có người đáng chết nhưng cũng có nhiều người vô tội”
Lam Tiểu Sí đột nhiên hỏi “ngươi giết người, đều là người đáng chết sao?”
Ôn Mê dừng lại một chút mới nói “ta không biết có giết lầm không nhưng người chết ở dưới kiếm ta đều có lý do đáng chết. Nếu có thể, ta càng hi vọng trải qua Đan Nhai Thanh Bích, dù sao đó cũng là một sinh mệnh”
“Chắc không dễ dàng phải không? Lãnh đạo chính đạo, tà đạo xem thường, đồng đạo kính sợ lại chỉ khi cần mới được người nhớ tới. Làm đúng không được người ca tụng, làm sai bị nghìn người phỉ nhổ. Đáng giá sao?”
“Thật khó nhưng cúi đầu, ngẩng đầu đều không thẹn” Chỉ là…có phần đáng tiếc
“Ta đã hiểu” Lam Tiểu Sí xoay người mang Vũ nhân rời đi
Ôn Mê nói “Tiểu Sí, rời khỏi Lam Phỉ, cùng Tiểu Từ trở về Cửu Vi sơn đi. Cha xin ngươi”
“Thật xin lỗi, chuyện lần này, ngươi còn muốn truy cứu, chúng ta sẽ giữ lại thi thể, hoan nghênh đối chất. Mặt khác, ta rất kính nể ngươi, ta muốn làm cho Vũ nhân trở thành chủng tộc ngang hàng với những người khác, nhưng nếu Vũ nhân phải hi sinh người luôn bảo hộ bọn họ để được vào chính đạo, vậy thì vĩnh viễn làm tà ma ngoại đạo cũng không sao” Khi nàng nói những lời này cũng mỉm cười giống như khi lựa chọn tham chiến, vui vẻ tự nhiên lại rất giống lúc trước nàng bảo hộ Lam Phỉ, kiên quyết mà thong dong
Ôn Mê nhìn theo bóng dáng nàng, cha cũng kính nể ngươi nha, tiểu gia hỏa