Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 4: ◙ GIAO DỊCH SAU LƯNG




Cúng mộ xong, Lam Tiểu Sí muốn đi xem hoa cửu vi, Vi Sinh Kỳ liền bảo Vi Sinh Từ đưa nàng đi, còn hắn thì quay đầu nhặt lá khô rơi trên mộ Mộ Dung Tú



Tiêu Cảnh Nhu nhẹ giọng nói “Kỳ ca, trời lạnh, đi về trước đi”



‘Ngươi cùng Kính nhi về trước đi, ta muốn ở lại nói với nàng mấy lời”



“Nhưng mà…”



“Đi đi”



Vi Sinh Kính tiến lên đỡ tay Tiêu Cảnh Nhu “nương, chúng ta đi thôi”



Tiêu Cảnh Nhu gật đầu, nhìn Vi Sinh Kỳ đứng yên trước mộ ái thê. Mười hai năm đã trôi qua nhưng vết thương của hắn vẫn như mới



Vi Sinh Kỳ ngồi xuống trước bia mộ, thấp giọng thì thầm “ta đã thả Tiểu Từ ra, ngươi hẳn là yên tâm rồi chứ? Tiểu nha đầu bên cạnh hắn kia đối với hắn rất tốt, hắn cũng rất thích nàng. Ngươi có thích không? Ha, ngươi đương nhiên sẽ thích rồi. Tú nhi, mười hai năm, ta vẫn còn nhớ rõ bộ dáng ngươi cười rộ lên



Chạng vạng, Lam Tiểu Sí và Vi Sinh Từ. Nàng có chút mất hứng vì lúc này đang là mùa đông, cửu vi chưa ra hoa, chỉ có thân cây trơ trọi, chẳng có gì để xem. Tuy nhiên cảnh tuyết cũng không tệ lắm, nàng làm hai người tuyết, chơi vui quên cả trời đất



Bích Uyên vội chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa. Lam Tiểu Sí tắm rửa thay y phục mất hơn nửa canh giờ





Vi Sinh Kỳ gọi Vi Sinh Từ vào thư phòng, hắn vẫn lo lắng việc tế mộ hôm nay có ảnh hưởng với nhi tử nên muốn nói chuyện thêm để không phải xảy ra chuyện không mong muốn



Lam Tiểu Sí chơi cả ngày, mệt không chịu nổi, ăn cơm xong liền ngủ. Cho đến nửa đêm, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi, nàng lập tức bừng tỉnh, lại nghe thanh âm lớn hơn



“Chuyện gì? Tiểu Từ, là ngươi sao?” Nàng mở cửa, nhất thời sửng sốt, chỉ thấy Vi Sinh Từ tóc dài rối tung, hai mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt cuồng loạn, trên tay dính đầy máu tươi



Tiếng kêu sợ hãi vừa rồi hẳn là của nha hoàn Bích Uyên, hiện nàng nằm rạp trên đất, trước ngực thủng một lỗ lớn, tim của nàng lại nằm cách đó không xa, máu tươi nhỏ giọt trên nền tuyết



Lam Tiểu Sí còn chưa kịp đóng cửa, Vi Sinh Từ đã đi đến trước mặt nàng. Nàng xuất chưởng ngăn cản nhưng lực đạo không có tác dụng với hắn, nhưng cũng may nàng đã có chuẩn bị tâm lý, chưởng vừa xuất ra đã mượn lực lui ra sau một bước, tay trái vung lên, ném ra một viên hương phấn màu lục nhạt. Vi Sinh Từ hít phải nhưng hắn nội lực thâm hậu, vẫn chưa bị trúng độc, còn bóp lấy cổ nàng. Nàng thật không dám tưởng tượng nếu hắn dùng toàn lực đánh một chưởng vào người nàng thì sẽ thế nào, có lẽ đầu sẽ nát như tương tàu chăng?



Trong lúc tình thế cấp bách, nàng bỗng dưng kiễng chân, hôn lên môi hắn. Vi Sinh Từ sửng sốt, ngửi được mùi hương quen thuộc, đầu hắn bắt đầu đau, muốn kháng cự lại cái gì đó. Lam Tiểu Sí rất khó thở nhưng vẫn kiên trì đút thuốc cho hắn, tuy rằng không thể lập tức khiến hắn thanh tỉnh. Mà Vi Sinh Từ vẫn quấn lấy lưỡi nàng, hút lấy tươi ngọt mang theo hương vị bạc hà từ miệng nàng, dù cuồng loạn cũng rất thích.



Đúng lúc này Vi Sinh Kỳ đuổi tới, nhìn thấy Xích Vi trai dính đầy máu tươi cũng thi thể của nha hoàn, Vi Sinh Từ thì đang bóp cổ Lam Tiểu Sí, tay phải vận lực chờ sức phát động. Hắn gầm lên “Tiểu Từ”Tiếp theo là một chưởng phóng tới





Vi Sinh Từ đẩy Lam Tiểu Sí ra, phóng chưởng nghênh đóng. Chưởng phong chạm nhau, tiếng nổ ầm vang, chấn động cả Cửu Vi sơn



Lam Tiểu Sí ngã trên đất, cổ đau nhức. Nàng cố gắng hít thở, hồi lâu mới thông thuận được



Vinh Sinh Kính cùng vừa tới, nhìn thấy đôi phụ tử đang đánh nhau, hắn lắp bắp kinh hãi, lập tức tham gia cuộc chiến, giúp Vi Sinh Kỳ chế phục Vi Sinh Từ. Thế nhưng tiếp một chưởng của Vi Sinh Từ lại làm hắn thất kinh, Vi Sinh Từ bị giam mười hai năm mà công lực lại hơn xa hắn, hắn không khỏi lui về hai bước, khí huyết cuồn cuộn. Nhưng cũng nhờ có hắn tương trợ, Vi Sinh Kỳ đã lấy được thế thượng phong, tuy vậy hắn không nỡ hạ sát thủ với nhi tử nên hắn cũng rất chật vật, hồi lâu mới chế trụ được Vi Sinh Tù



Vi Sinh Kính bình ổn nội lực, đi đến trước mặt Lam Tiểu Sí, thân thiết hỏi “Lam cô nương, không sao chứ?”



Lam Tiểu Sí ho khan, vẫy vẫy tay nói “ta không sao”




Lúc này Tiêu Cảnh Nhu, Bộ Hàm Thiền cũng tới, Xích Vi trai nhất thời có không ít người nhưng không khí vô cùng ngưng trọng



Vi Sinh Kính lại nói “Lam cô nương, Tiểu Từ vì sao lại đột nhiên phát bệnh?”



Lam Tiểu Sí lắc đầu “không biết, lúc đó ta đang ngủ trong phòng”



Vi Sinh Kính hỏi tiếp “khi ngươi nghe được tiếng vang là hắn đã giết Bích Uyên sao?”



“Ta cũng không nhìn thấy hắn giết Bích Uyên, ta chỉ có thể nói khi ta đi ra, Bích Uyên đã chết rồi”



Vi Sinh Kỳ nhìn qua, hỏi “không làm ngươi bị thương chứ?” Tiểu yêu tinh, ngươi đã thất rồi đó, có còn muốn ở lại không?



Lam Tiểu Sí đáp “không sao, chỉ bị thương ngoài da”





Vi Sinh Kỳ phân phó “Kính nhi, tìm đại phu xem thương thế cho Lam cô nương. Hàn Thiền, ngươi thu thập cho Bích Uyên đi”



Bộ Hàn Thiền vội đáp “dạ, chủ nhân yên tâm”



Vi Sinh Kỳ gật đầu, ôm lấy Vi Sinh Từ, trong lòng chợt thấy mờ mịt, đưa hắn đến nơi nào đây, trở lại thạch lao?



Lam Tiểu Sí đột nhiên lên tiếng “Vi Sinh thúc thúc, lúc ngươi và Tiểu Từ ở thư phòng đã nói lời gì kích thích hắn sao?”




Vi Sinh Kỳ nhíu mày đáp “không có, lúc đó cảm xúc của hắn rất ổn định, ta không biết vì sao hắn đột nhiên phát bệnh”



Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “vậy thì thật kỳ lạ”



Tâm tình của Vi Sinh Kỳ vô cùng tệ hạ, không muốn nhiều lời, lập tức ôm Vi Sinh Từ rời đi



Lam Tiểu Sí vuốt cổ, vết thương trên đó đã sưng lên. Nàng đi vào phòng Vi Sinh Từ, bên trong máu bắn tung tóe lên vách tường, dưới ánh nến vô cùng âm trầm khủng bố. Nàng dò xét chung quanh



Bộ Hàn Thiền cũng đi theo, không yên lòng nói “Lam cô nương, Thiếu chủ bình thường không như vậy, có lẽ do hôm nay đi tế mộ phu nhân nên có phần khác thường. Ngươi…đừng để trong lòng” Lời này nói ra, ngay cả hắn cũng không tin lắm, một cô nương bình thường nhìn thấy tình cảnh như thế, sao có thể không để trong lòng



Lam Tiểu Sí cầm lấy ngọn nến trên bàn “Hàn Thiền thúc thúc, ta ra ngoài trước”



Bộ Hàn Thiền thở dài “Thiếu chủ là một hảo hài tử, chỉ là…”Tạo hóa trêu người



Lam Tiểu Sí đi ra khỏi phòng, lập tức bẻ gãy ngọn nến, liền thấy bên trong có một đoạn phấn hồng. Nàng rút ra xem, ngẩng đầu nhìn thấy Vi Sinh Kính đứng bên thi thể Bích Uyên, tiến lên chào hỏi “Kính ca ca”



Vi Sinh Kính vẻ mặt áy náy “là chúng ta không cẩn thận, biết rõ Tiểu Từ tinh thần không ổn định lại cứ cho rằng hắn đã khỏi hẳn, không ngờ lại khiến ngươi lâm vào hiểm cảnh”



Lam Tiểu Sí đáp “đúng vậy, rất nguy hiểm” Nhưng ngữ khí không chút hoảng sợ, ngược lại còng mang theo ý cười trong suốt, mặc kệ Vi Sinh Kính nhìn nàng chằm chằm, lại nói “nếu Thất nhật túy phát tác nhanh hơn, ta đã không còn mạng để đứng đây nói chuyện với Kính ca ca”




Vi Sinh Kính thần sắc cứng đờ “Thất nhật túy? Ngươi là ai?”



“Ta là ai không quan trọng, ý đồ ta đến mới trọng yếu, không phải sao Kính ca ca?”



Mặc kệ nàng ngọt ngào gọi, Vi Sinh Kính tay phải lập tức vận công, hỏi “như vậy ý đồ ngươi đến là gì?”



“Trước khi nói đến chuyện này, nên nói một việc khác với Kính ca ca đi” Vừa nói vừa đưa đoạn phấn hồng lấy trong ngọn nến ra, sắc mặt Vi Sinh Kính lập tức thay đổi. Nàng nói tiếp “ta luôn lấy làm kỳ, Vi Sinh Từ bị giam trong thạch lao mười hai năm, ngươi làm thế nào mà không cần tiếp cận vẫn có thể làm hắn phát bệnh đúng giờ, cho đến khi ta phát hiện vật này trong ngọn nến ở thạch lao”



Vi Sinh Kính mặc trầm như nước, sát khí dày đặc trong mắt



Lam Tiểu Sí khoát tay nói “đừng vội giết người diệt khẩu, nóng nảy là không tốt”





Vinh Sinh Kính hỏi “ngươi rốt cuộc muốn nói gì”



“Ta muốn biểu đạt sự kính nể với Kính ca ca, có thể đặt Thất nhận túy vào trong ngọn nến, khi ngọn nến được đốt lên thíc khí độc cũng bị phóng thích, mà Vi Sinh Từ bị nhốt trong thạch lao nhỏ hẹp, không khí khó lưu thông, tích lũy tháng ngày, trúng độc càng sâu. Có điều ta không rõ, lần đầu tiên ngươi làm thế nào khiến hắn phát cuồng, thậm chí còn giết chết Vi Sinh phu nhân? Xích Vi trai khí gió thông thuận, chút độc tốt sẽ không đủ, hay là khi đó hắn chỉ là tiểu hài tử, dễ dàng ra tay hơn”



Vi Sinh Kính phóng chưởng, Lam Tiểu Sí đã sớm có phòng bị, nhẹ nhàng lui ra sau. Bộ Hàn Thiền vẫn còn ở đây sai sử hạ nhân tẩy trừ vết máu, Vi Sinh Kính sợ hắn phát hiện, thấp giọng nói “ngươi muốn thế nào?”



“Thật không tốt. Ta chỉ muốn Kính ca ca giúp một việc. Ngươi nên biết, ta không có hứng thú với Cửu Vi sơn”



Vi Sinh Kính chau mày “chuyện gì?”



“Truyền thuyết nói rằng Vi Sinh thế gia có một quyền Kỳ kinh phổ, phân tích về kinh mạch rất tinh diệu. Ta không muốn gì nhiều, chỉ muốn xem một chút”



Vi Sinh Kính cả giận “không có khả năng, đó là bí mật bất truyền của Vi Sinh thế gia, ngươi đừng mơ tưởng”



Làm Tiểu Sí gảy gảy ngọn nến trong tay “vậy thì rất tiếc. Xem ra ta chỉ có thể thành thiếu phu nhân của Vi Sinh thế gia mới có thể xem được, hoặc là ta mang ngọn nến này đi gặp Vi Sinh thúc thúc, không biết hắn có bán một món nợ ân tình cho ta hay không”



“Hừ, chỉ là một đoạn nến, cho dù có độc thì có gì chứng minh nó có liên quan tới ta?”



“Dù sao cũng không liên quan tới ta, năm Vi Sinh phu nhân chết, ta chỉ mới ba tuổi. Thúc đẩy ngươi hạ quyết tâm như vậy, chẳng lẽ năm đó đã phát sinh chuyện gì kích thích ngươi?Sẽ không phải là Tiểu Từ bảy tuổi đã đả bại được ngươi chứ?” Thấy Vi Sinh Kính sắc mặt xanh lét, Lam Tiểu Sí lại nói tiếp ‘xem ra ta đoán đúng rồi. Nếu việc này làm Vi Sinh thúc thúc ngẫm lại, hắn có nổi lòng nghi ngờ hay không? À đúng rồi, nếu giao ngọn nến này ra, về sau ngươi sẽ không còn cơ hội ra tay nữa. Người ta dù sao cũng là thân nhi tử, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp nha, còn ngươi chỉ là nhặt về từ ven đường thôi, trên dưới Vi Sinh thế gia không ai gọi ngươi là thiếu chủ nha. Cố gắng như vậy, thật đáng tiếc”



Vi Sinh Kỳ trán nổi giân xanh, hồi lâu mới nói “ngươi chỉ xem một chút?”



“Chỉ xem một lần ngay trước mặt Kính ca ca, sau khi xem xong, vật hoàn cố chủ còn tặng kèm một lễ vật nhỏ” Nàng giơ ngọn nến trong tay, bổ sung “sau đó ta đi, sẽ không đề cập tới việc này nữa”



Vi Sinh Kính quay đầu, nhìn thoáng qua Bộ Hàn Thiền, nói “nhớ kỹ lời của ngươi”



“Chuyện này Kính ca ca không cần lo lắng, trí nhớ của ta không tệ lắm”



Vi Sinh Kính hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi