Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 15: ◙ HÓA THÙ THÀNH BẠN




Liễu Băng Nham căn dặn Liễu Phong Sào “ngươi đã cầu hôn Tiểu Sí, bình thường phải đi lại quan tâm nhiều hơn. Nàng dù sao cũng là nữ nhi gia, không thể để người ta cảm thấy chúng ta không tình nguyện”



Liễu Phong Sào có chút đau đầu, phải biểu đạt quan tâm nữ nhân thế nào không nằm trong phạm vi học tập của hắn trước giờ, nhưng nếu phụ thân đã căn dặn mà nói cũng có lý, hắn chỉ có thể nhận lời “ta sẽ”



Thế là hắn quyết định đi tìm Lam Tiểu Sí tâm sự



Lam Tiểu Sí đang ngồi trên chạc cây hợp hoa trong viện, thời tiết đã chuyển sang lạnh, nàng hôm nay mặc áo choàng trắng, cổ áo viền lông cáo mềm mại, tôn lên nhan sắc rực rỡ



Liễu Phong Sào nhún mình nhảy lên chạc cây, ngồi xuống cạnh nàng



Lam Tiểu Sí hỏi “thương thế của ngươi khá hơn chưa?” Ta thật oan nha, sớm biết Mộc Băng Nghiên và Vân Thải Chân biến thái lợi hại như vậy, ta nên băm đầu ngươi luôn nha



Liễu Phong Sào lại tự giác lý giả những lời này thành quan tâm hắn, vội đáp “đã không còn trở ngại, tạ sư muội quan tâm”



Lam Tiểu Sí nghẹn lời, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, phát hiện không phải hắn trào phúng mà là nghiêm túc



Nhưng bị đôi mắt long lanh ánh nước của nàng nhìn chằm chằm như vậy, Liễu Phong Sào lại có chút không được tự nhiên, hơi nghiêng mặt đi, nói “tiểu sư muội, tuy ta không biết vì sao ngươi lại đối với ta nhất kiến chung tình, hơn nữa còn không phải ta không gả nhưng nếu ta đã cầu hôn ngươi sẽ đối với ngươi toàn tâm toàn ý, hết lòng kính yêu”



Biểu tình của Lam Tiểu Sí giống như nhìn thấy một con gà ấp ra một con lừa, sau đó con lừa này nở nụ cười với nàng, một chân thì đá trúng đầu nàng. Hết lòng kính yêu, ngươi nhận ta làm mẹ nuôi sao?



Nàng nói “không phải, đại sư huynh” Quên nó đi, đây chính là một bi kịch ah



Liễu Phong Sào lại nói “ngươi không cần ngượng ngùng, ta nói như vậy là hi vọng ngươi hiểu được nếu ta đã cưới sẽ chung thủy như một với ngươi, sinh tử không rời”



Lam Tiểu Sí cảm thấy ê răng “mặc kệ ngươi cưới có phải là người ngươi yêu hay không, cũng sẽ như vậy sao?”



Liễu Phong Sào sửng sốt, người yêu?



Lam Tiểu Sí lại nói “ngươi không yêu ta cũng không yêu Hạ Vũ Đài, nếu ngươi tùy tiện cưới sau đó lại gặp được người khiến ngươi yêu, vậy tính làm sao?”



Liễu Phong Sào đáp “ta cưới ai liền sẽ yêu người đó sâu đậm” Lệnh của cha mẹ, lời của mai môi, chẳng lẽ không phải là vậy sao?



Lam Tiểu Sí cảm thấy buồn rầu “ngươi chưa từng gặp được cô nương khiến người động tâm sao?, chính là khi ngươi thấy nàng, tim sẽ đập loạn nhịp, tay chân luống cuống, vừa rời khỏi nàng liền nóng ruột nóng gan, ngày nhớm đêm mong, có không?”



Liễu Phong Sào lắc đầu, hỏi lại “ngươi từng có sao?” Sao lại biết rõ như vậy



Lam Tiểu Sí ưu sầu “ta cũng không có”



“Vậy ngươi làm sao biết yêu một người là cảm giác này?”





“Trước kia ta từng bắt một đại hiệp, tên là Túy Đao, hắn và phu nhân hắn chính là ân ái như vậy”



Liễu Phong Sào nóng nảy “Túy Đao Kim Phượng Nghĩa? Ngươi đã làm gì hắn?” Vì sao khi các môn phái kể tội nàng lại không nhắc tới chuyện này?



“Không làm gì cả. Hắn nói chỉ cần ta nói Mộc Băng Nghiên cứu phu nhân hắn, hắn nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì. Ta liền phái hắn ra ngoài làm việc nửa năm, sau đó để phu nhân hắn đến hỗ trợ chiếu cố Úc La”



Liễu Phong Sào giật mình, Túy Đao Kim Phương Nghĩa là đao khách nổi danh chốn giang hồ vậy mà cũng rơi vào tay nàng, nhưng mà hình như cũng không có gì, lại hỏi “rồi thế nào?”



Lam Tiểu Sí nhún vai “không thế nào cả, khi hắn quay lại, phu nhân hắn liền rời đi”



Liễu Phong Sào sửng sốt “cái gì?”



“Úc La được mệnh danh vương tử u buồn của Vũ tộc, vũ khí là Phượng thủ đàn không, một năm nói không quá ba câu nhưng cha ta lại lệnh cho hắn không nên ra ngoài đi lại, chính vì hắn rất trêu hoa ghẹo nguyệt”



Liễu Phong Sào có chút hiểu được, cao thấp đánh giá nàng



Lam Tiểu Sí ra vẻ thuần khiết vô tội hỏi “làm sao thế?”



“Ngươi biết rõ Úc La như vậy, sao còn an bài Túy Đao phu nhân đến chiếu cố hắn”



“Ta muốn khảo nghiệm chân ái của bọn họ ah”



Liễu Phong Sào im lặng, thầm nghĩ sao Túy Đao không chém người này thành tám mảnh, ngũ mã phanh thây



Lam Tiểu Sí xích lại gần hắn, hỏi “ngươi nói, trên đời này thực sự có tình yêu cảm động trời đất hay không?”



Liễu Phong Sào đáp “ta không biết”



Lam Tiểu Sí dựa càng gần hơn “vậy ngươi nhìn xem, ta thế nào?”



Hương thơm thoang thoảng, Liễu Phong Sào hơi ngả người ra sau, nói “thế nào cái…cái gì?”



“Ngươi đã hai mươi hai tuổi, có thể thông minh chút không? Nhìn vào mắt ta, xem tim có đập nhanh không?”



Liễu Phong Sào nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt nàng, rành rọt đáp “không có”



“Không thể nào?Một chút cũng không?Ta sờ thử xem” Nói xong liền duỗi tay muốn sờ



Liễu Phong Sào vội đẩy nàng ra “tuy rằng ta và ngươi đã đính hôn nhưng vẫn là chưa thành thân, đừng lôi lôi kéo kéo, chọc cho người ta bàn tán”



“Ngươi nghiêm túc như vậy là sao?ta cũng không làm gì ngươi, chẳng lẽ ngươi thích Hạ Vũ Đài? Ngươi cảm thấy nàng thế nào?”



Liễu Phong Sào nghĩ nghĩ, nói “Vũ Đài sư muội ôn nhu thiện lương, đoan trang hào phóng”



“Không còn gì khác?”



“Còn cái gì nữa?” Ngữ điệu Liễu Phong Sào bằng phẳng, quả thật không giống như đang che lấp tư tình



“Vậy còn ta, ngươi cảm thấy ta thế nào?”



Liễu Phong Sào nghĩ nghĩ, hỏi lại “nói thật sao?”




“Đương nhiên”



Liễu Phong Sào liền ăn ngay nói thật “cực kỳ nham hiểm, thiếu đạo đức, chán ghét”



Lam Tiểu Sí đứng dậy, ngọt ngào nói “Đại sư huynh, ngươi chắp hai tay sau lưng đi”



Liễu Phong Sào ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo lời nàng, vòng hai tay ra sau lưng, hỏi “chuyện gì?”



Lam Tiểu Sí nhấc chân váy, vung chân đạp hắn ngã từ trên cây xuống. Ngã chết ngươi, đầu gỗ mục này, muốn thành thân với ta, đợi kiếp sau kiếp sau nữa đi



Liễu Phong Sào vội từ dưới đất đứng dậy, đường đường là đại sư huynh của Tiên Tâm các lại ngã như vậy thật bất nhã, lại thầm than: sao ta lại không hay ho thế này, phải cưới nha đầu kia



Đúng lúc này Hạ Vũ Đài đi tới, nhìn thấy Liễu Phong Sào đang cúi đầu phủi bụi trên vạt áo, ngạc nhiên vô cùng. Đại sư huynh xưa nay ưa sạch sẽ, sao xiêm y lại lấm lem thế kia? Quan tâm hỏi “Đại sư huynh, ngươi sao vậy?”



Liễu Phong Sào cũng biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài “không có gì, sư muội gần đây thế nào?”



Hạ Vũ Đài thấy hắn không muốn nhiều lời, vội cúi đầu đáp “ta tốt lắm”



“Hôm nay không nhìn thấy ngươi đến trường luyện võ, nếu thương thế có gì không tốt, phải nói với Vân đại phu, đừng cậy mạnh”



Trước kia cũng quan tâm như thế, không nóng không lạnh, không quá ái muội để người ngoài có thể gièm pha. Hạ Vũ Đài trong lòng chua xót, ngoài mặt mỉm cười nói “cảm ơn sư huynh quan tâm, ta đã biết”



Liễu Phong Sào gật đầu, dù sao cũng là người đã có hôn ước, cần tránh tị hiềm, liền nói “ta đi trước”



“Sư huynh đi thong thả”



Đàm Khiêm Hoa vẫn luôn đi theo sau nàng, đột nhiên nói “Vũ Đài sư tỷ nếu không thể quên hắn vì sao không đuổi theo nói với hắn?”



Hạ Vũ Đài giật mình quay đầu, có chút chột dạ “Khiêm Hoa sư đệ”





“Ta thật muốn thay sư tỷ nói rõ mọi chuyện với đại sư huynh, nhìn sư tỷ như vậy, lòng ta đau như cắt”



Hạ Vũ Đài vội la lên “Đại sư huynh đã đính hôn cùng Lam Tiểu Sí, ngươi…không cho ngươi nói bậy” Nói xong quay đầu đi vào trong viện



Đàm Khiêm Hoa đi theo, đứng trước cửa, nghĩ nghĩ, nói “ta cũng biết làm vậy sẽ khiến sư tỷ thêm bối rối, bằng không ta đã sớm làm” Nói xong liền bỏ đi



Hạ Vũ Đài mở cửa, không thấy hắn, có chút mất mác



Khi Ôn Mê cùng tứ đại trưởng lão nghị sự lại có chút không tập trung



Đinh Tuyệt Âm lo lắng hỏi “Các chủ có tâm sự?”



Đàm Truy trả lời thay “hôm qua nhận được thư của Mộ tướng, nói là muốn cùng Thanh Tỏa phu nhân đến Thái Cực Thùy Quang một chuyến”




Cổ Hạc Anh nhíu mày “chúng ta và triều đình luôn không có lui tới, Mộ tướng đến không phải vì công sự, còn nhắc tới Thanh Tỏa phu nhân, là vì chuyện của Tiểu Sí Bàng đã lộ ra?”



Liễu Băng Nham lập tức hiểu được “Thanh Tỏa phu nhân sẽ không mang Tiểu Sí đi chứ?”



Ôn Mê đáp “với tính tình của nàng, rất có khả năng”



Đinh Tuyệt Âm không cho là đúng “Thanh Tỏa phu nhân đã tái giá, lại sinh được một nhi tử. Nàng muốn dẫn nữ nhi đi, chỉ sợ việc nuôi dưỡng sẽ không tiện”



Đàm Truy phản bác “đứa nhỏ đã mười lăm, còn cần nuôi dưỡng gì chứ. Nàng mà đưa về tướng phủ, lại muốn Mộ tướng tìm một nhà quan gia tốt mà gả nữ nhi vào, chúng ta lại xa rời triều đình, đến lúc đó Các chủ muốn gặp mặt nữ nhi vô vàn khó khăn ah”



Liễu Băng Nham không phục “sao có thể được, Tiểu Sí đã hứa hôn với Phong Sào nhà ta, há có chuyện một nữ mà gả hai lần”



Ôn Mê nói “lúc trước là ta có lỗi với mẹ con các nàng, nàng muốn mang Tiểu Sí đi, ta vốn không thể nói gì. Thế nhưng, ta thực sự…”Nói tới đây thì cười khổ, thực sự không muốn dứt bỏ huyết mạch duy nhất, còn là rời xa không gặp lại, hắn không lòng nào nghĩ tiếp, chỉ nói “đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến ta sầu lo. Tiểu Sí Bàng ở Tiên Tâm các, Thanh Tỏa lại nơi tướng phủ xa xôi, sao có thể nhanh như vậy nhận được tin tức?”



Đinh Tuyệ Âm ngộ ra “ý ngươi là có người cố ý lộ ra tin tức với Thanh Tỏa phu nhân?”



Ôn Mê đáp “đúng, hơn nữa là hắn rắp tâm bất lương”



Liễu Băng Nham cũng hiểu ra “Lam Phỉ là muốn nhân dịp Tiểu Sí rời khỏi Thái Cực Thùy Quang sẽ đưa nàng về Vũ tộc?”



Cỗ Hạc Anh suy tư “chỉ sợ không phải là ép buộc, nàng sống ở Vũ tộc mười lăm năm, sao có thể là ép buộc. Cho nên chúng ta dù thế nào cũng không thể đáp ứng yêu cầu của Thanh Tỏa phu nhân nhưng lại không thể ngăn cản mẹ con các nàng đoàn tụ. Thật là khó xử nha”



Đúng lúc này Vân Thải Chân đi đến đổi thuốc cho Ôn Mê, vừa làm vừa nói “có gì mà khó xử, các ngươi có thể để Thanh Tỏa phu nhân ở lại Thái Cực Thùy Quang ah. Đã là mẹ con đoàn tụ thì cũng có thể giúp Các chủ gương vỡ lại lành”



Ôn Mê và Tứ đại trưởng lão nhìn hắn chằm chằm, một chuyện tốt lại từ miệng ngươi nói ra thành đáng khinh như thế, ngươi nghĩ thật hay, cho rằng lão hồ li Mộ Lưu Tô kia chết rồi sao?



Rốt cuộc phải làm sao để giúp Các chủ giữ nữ nhi ở lại liền trở thành nan đề



Ban đêm, ánh trăng mông lung. Hạ Vũ Đài đứng bên cửa sổ nhìn cánh hoa rơi rụng, bay bay trong gió, trong lòng có chút buồn bã



Đột nhiên có thanh âm vang lên “Vũ Đài sư tỷ, ngươi hẳn nên uống chút rượu”



Hạ Vũ Đài giật mình, hỏi “Khiêm Hoa sư đệ?”



Đàm Khiêm Hoa tay ôm hai vò rượu nhỏ còn niêm phong đi vào, ném một bình cho Hạ Vũ Đài



Hạ Vũ Đài nhận lấy, do dự nói “ta chưa từng uống rượu”



“Rượu nhẹ, sư tỷ nếm thử một ngụm đi”



Hạ Vũ Đài nhấp một ngụm, cảm thấy rất thơm, cũng không cay nồng như tưởng tượng, vì thế nàng lại uống thêm một ngụm. Ánh trăng bàng bạc, hoa cỏ đong đưa, gió lành lạnh, có rượu vào liền thấy cả người ấm áp. Nàng cách cửa sổ cười nói với Đàm Khiêm Hoa “cảm ơn”



“Sư tỷ biết rõ lòng ta, cần gì khách khí với ta như vậy”



Hạ Vũ Đài cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào. Khi nàng mười tuổi thì cha mẹ cùng nhau qua đời, đại sư huynh nàng một lòng luyến ái đã có hôn ước, sư phụ mà nàng coi như cha tìm lại được nữ nhi. Giờ lại có người thổ lộ nỗi lòng với nàng, nàng cũng không biết nên làm gì, đành tiếp tục uống rượu




Thân mình ấm lên, bóng người như ẩn như hiện trong ánh trăng cũng trở nên thân thiết hơn. Hạ Vũ Đài khuyên nhủ “đêm dài đường vắng, sư đệ vẫn nên trở về đi”



Đàm Khiêm Hoa chậm rãi đi đến gần nàng “sư tỷ tâm tình không tốt, ta cùng sư tỷ uống thêm lát nữa rồi đi”



Cách khung cửa sổ, hắn và Hạ Vũ Đài cùng chạm nhẹ vò rượu, thanh âm thanh thúy vang lên, Hạ Vũ Đài cảm thấy trái tim của mình cũng thổn thức. Tâm hoảng ý loạn, bất tri bất giác nàng đã uống hơn nửa bình, hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, thân mình lắc lư



Đàm Khiêm Hoa vội nhảy qua cửa sổ, đỡ lấy nàng “ sư tỷ, ngươi không sao chứ?”



“Ta…không sao, ta không có say”



“Ta dìu ngươi đi nghỉ”



Hạ Vũ Đài cũng biết như vậy không tốt nhưng thân mình mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào hắn đi đến bên giường



Đàm Khiêm Hoa đỡ nàng nằm xuống “ta rót cho sư tỷ chén trà giải rượu” Nói xong xoay người rót trà



Hạ Vũ Đài uống trà trên tay hắn xong, nói “khuya rồi, ngươi đi đi, đừng để người ta thấy, không tốt”



Đàm Khiêm Hoa miệng nói “ừ” Tay lại cởi giày thêu của nàng



Hạ Vũ Đài tuy say nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, vội đưa tay ngăn cản “sư đệ, không được”






“Sư tỷ, đừng để người ta nghe thấy, ta giúp ngươi cởi giày” Nói xong duỗi tay cởi giày của Hạ Vũ Đài, ngay cả vớ trong cũng không bỏ qua, để lộ đôi chân trần xinh đẹp



Hạ Vũ Đài biết là không ổn nhưng nàng không dám la lớn tiếng, nếu để người khác nhìn thấy, nàng sau này sao còn có thể làm người. Nàng chỉ có thể ra sức chống cự, thấp giọng nói “Đàm Khiêm Hoa, ngươi tránh ra”



Đàm Khiêm Hoa lại ỷ có rượu, hôn lên chân nàng “sư tỷ, ngươi thật đẹp”



Hạ Vũ Đài muốn dùng sức nhưng toàn thân lại vô lực, nhất thời gấp đến mặt đỏ tai hồng. Đàm Khiêm Hoa lại yêu chết bộ dáng say mê ly của nàng, cả người liền áp lên người nàng. Hạ Vũ Đài vừa vội vừa tức, vừa thẹn vừa giận.



Đàm Khiêm Hoa kéo bỏ đai lưng của Hạ Vũ Đài, sau đó lại phát hiện mình dù thế nào cũng không có phàn ứng. Đây là…làm sao? Hắn tức giận lầm bầm “sao có thể vậy chứ?”



Bên song cửa sổ lộ ra một cái đầu nhỏ, Lam Tiểu Sí nói “sư huynh mang theo hai vò rượu đến đây lại không cho ta mà chỉ cho Vũ Đài sư tỷ, hừ, ta tức giận nên bỏ thêm này nọ vào rượu để trừng phạt ngươi”



Đàm Khiêm Hoa tỉnh cả rượu, tay phải vận sức tụ khí thế nhưng lại chẳng có gì. Tiểu yêu tinh này đã bỏ cái gì vào trong rượu?



Lam Tiểu Sí nhảy vào phòng, cười hì hì “thế nào, lần sau có rượu ngon còn dám không cho ta uống không?”



Đàm Khiêm Hoa xoay chuyển cũng rất nhanh “ta say rồi” Còn tát bản thân một cái, dáng vẻ ăn năn “lại là ra hành vi cầm thú như vậy. Ta…xin lỗi sư tỷ” Nói xong nhảy cửa sổ rời đi



Lam Tiểu Sí đi đến bên giường, nhìn Hạ Vũ Đài mặt mày đỏ bừng, nói “ngươi xem, ta đã nói hắn không phải là người tốt mà”



Hạ Vũ Đài khóc như mưa “hắn chỉ là…do uống rượu”



“Ta đã nói với ngươi, nếu hắn đối với ngươi thật lòng đã gặp sư phụ ngươi cầu thân, nếu hắn có ý đồ khác sẽ cùng ngươi gạo nấu thành cơm trước”



“Ngươi nói lúc nào?”



“Lần trước ta chưa nói xong, ngươi đã ném đá vào ta. Ngươi xem, sưng đến giờ còn chưa tan đây” Vừa nói vừa đưa đầu cho Hạ Vũ Đài xem



Hạ Vũ Đài nào có tâm tư, chỉ hỏi “hắn vì sao không cầu thân với sư phụ?” Như vậy nàng cũng có thể giải quyết được hôn sự của bản thân



“Bởi vì sư phụ ngươi sẽ không đồng ý”



“Vì sao?”



“Chuyện quá đơn giản, sư phụ ngươi muốn gả ngươi cho người như Liễu Phong Sào, mà tên kia còn không phải là đệ tử đích truyền của Đàm Truy, chưa học được tâm pháp của Tiên Tâm các đúng không? Đàm Truy sẽ không ủng hộ hắn, sư phụ ngươi cũng chướng mắt hắn, việc cầu thân chắc chắn sẽ thất bại. Nhưng nếu hắn và ngươi đã gạo nấu thành cơm, sư phụ ngươi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý nhưng không nhẫn tâm bỏ mặc ngươi, đành phải bồi dưỡng hắn”



Hạ Vũ Đài kinh sợ “cho nên ta không phải say rượu?”



“Không hẳn, có điều rượu này rất mạnh, ngươi không cảm thấy là do đã bỏ thêm dược liệu”



Hạ Vũ Đài tức giận “ta đi tìm sư phũ” Nhưng chân lại không bước đi nổi



“Đi để nói cái gì?Nói hắn phi lễ ngươi? Sư phụ ngươi là Các chủ, muốn xử lý đệ tử của Đàm Truy cũng phải có lý do. Ngươi muốn hắn thông báo cho toàn Tiên Tâm các biết Đàm Khiêm Hoa phi lễ ngươi, hôn chân ngươi, cởi quần áo của ngươi? Nếu hắn cứ khăng khăng đổ lỗi do say rượu, bày tỏ tình cảm với ngươi, muốn chịu trách nhiệm, cưới ngươi làm thê tử thì sao?Ngươi đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ cùng hắn uống rượu sẽ thoát khỏi quan hệ sao?”



Hạ Vũ Đài đương nhiên không muốn, hai mắt đẫm lệ mông lung “chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?”



“Coi ngươi muốn làm gì thôi, nói cho sư phụ ngươi cũng chỉ có thể làm thế”



Hạ Vũ Đài trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi “ngươi có cách nào khác?”



Lam Tiểu Sí hai mắt xoay tròn “ngươi cầu ta đi”



Hạ Vũ Đài quay mặt, không để ý tới nàng. Nghĩ tới mình thật xui xẻo, chuyện mất mặt như vậy lại để Lam Tiểu Sí nhìn thấy, mà ngay cả Đàm Khiêm Hoa cũng không phải người tốt, không khỏi khóc nức nở



Lam Tiểu Sí la lên “này, tốt xấu gì ta cũng đã cứu ngươi, phải cảm tạ ta nha”



“Ai nói ngươi cứu ta?Ngươi biết rõ hắn…Ngươi còn để hắn cởi giày, cởi tất của ta” Hạ Vũ Đài rống lên



“Đại tỷ, ngươi đúng là không phân rõ phải trái. Ta giúp ngươi bảo hộ trinh tiết, ngươi còn oán ta không bảo vệ luôn trinh tiết cho bàn chân của ngươi sao?”



Hạ Vũ Đài bạo phát “ai cần ngươi bảo hộ? Ngươi cút đi cho ta”



Lam Tiểu Sí lui một bước, vẻ mặt cảnh giác “này, ngươi….”



Hạ Vũ Đài muốn lấy gối quăng nàng lại không động, chỉ bật khóc