Giang Hồ Thập Ác

Chương 97: Vốn sẵn chủ trương




Nhìn theo Giang Ngọc Lang, đến lúc hắn khuất dạng rồi, Lý Đại Chủy cau mày, thốt:

- Tiểu tử đi nhanh như vậy, ta nghi quá!

Cáp Cáp Nhi bật cười ha hả:

- Hắn sợ Di Hoa cung chủ trở lại làm khó dễ, nên chạy gấp vào hang chuột mà ẩn mình, có gì lạ mà phải nghi ngờ hắn.

Bạch Khai Tâm lạnh lùng:

- Ta xem thái độ của hắn không thành thật lắm, vị tất hắn tin chúng ta! Nếu các ngươi đặt hy vọng nơi hắn thì cầm như nuôi mộng vậy!

Đồ Kiều Kiều mỉm cười:

- Lời nói của ta rất hợp tình hợp lý, làm gì hắn nghi ngờ được chứ. Huống chi, tiểu tử đó có tánh tham, tham tài, tham luôn cả sắc, vài vạn lượng và mười mỹ nữ nào phải là những món tầm thường. Con người sắt đá cũng phải lay động nữa là hắn!

Bạch Khai Tâm hừ một tiếng:

- Dù hắn tin các ngươi mà vào động mà tìm, tìm được mấy chiếc rương rồi, vị tất hắn giao hoàn cho các ngươi!

Đồ Kiều Kiều bĩu môi:

- Hắn không giao, thế hắn giữ mấy chiếc rương đó để làm gì chứ.

Cáp Cáp Nhi cười lớn:

- Phải đó! Hắn là một kẻ thông minh, đem mấy chiếc rương mà đổi lấy vàng và gái đẹp, một việc đại lợi như vậy, tự nhiên hắn chẳng bao giờ bỏ qua.

Bạch Khai Tâm bật cười ha hả:

- Nhưng sau khi hắn trao mấy chiếc rương rồi, ta sẽ cho hắn biết những chiếc rương cũ kỹ đó có cái hay hay như thế nào! Để xem phản ứng của hắn ra sao.

Cáp Cáp Nhi tiếp:

- Chắc là cái gương mặt của hắn khó coi lắm.

Bạch Khai Tâm ngẩng mặt lên, nhìn thoáng qua Thiết Bình Cô, rồi híp mắt mà cười, hỏi:

- Cô nương ơi! Trên đó có gió lộng, chắc là lạnh lắm.

Thiết Bình Cô còn mê man như cũ.

Lý Đại Chủy cau mày hỏi:

- Ngươi đã đèo trên lưng một mạng rồi, lại còn muốn đèo thêm nữa sao chứ.

Bạch Khai Tâm lại cười:

- Cô nương đó có khổ, linh đinh, lại gặp kẻ bạc tình, thật đáng thương quá! Ta không chiếu cố đến nàng thì còn ai chiếu cố.

Đồ Kiều Kiều chen vào:

- Tốt lắm! Vậy ngươi cứ lên đó mà chiếu cố đến nàng. Nhưng lúc Di Hoa cung chủ trở lại, thì ngươi đừng trách tại sao bọn ta chẳng tiếp trợ ngươi!

Bạch Khai Tâm hắng đặng một tiếng, bật cười khanh khách:

- Nói thực đấy! Nàng đau khổ như thế đó, tài gì ta an úy nổi! Huống chi, trong chiếc bao của ta, còn có một mạng đây. Tuy người trong bao lớn tuổi một chút, song gừng càng già càng cay, ngươi càng già càng tế nhị!

Đồ Kiều Kiều cười mỉa:

- Mãi đến bây giờ ngươi mới hiểu nhịp độ tiếp xúc giữa nam và nữ trong mọi lứa tuổi! Rất tiếc là dù sao nam nhân trẻ cũng làm được việc hơn nam nhân già! Chứ nếu không thì ta...

Bạch Khai Tâm cười lớn:

- Cũng may là ta già rồi, chứ nếu không thì rủi mà ngươi xem hợp nhãn thì thật là phiền phức cho ta đó!

Đồ Kiều Kiều trừng mắt:

- Phiền phức như thế nào.

Bạch Khai Tâm giải thích:

- Những gì khác chẳng nói làm chi, chỉ nội cái việc này cũng làm cho ta điên đầu là chẳng biết ngày nào ngươi là nam, ngày nào ngươi là nữ, biết ngày nam để mà tránh, ngày nữ để mà tìm đến ngươi! Nếu ta cao hứng đúng vào ngày nam của ngươi thì quả thật là toi công!

Lý Đại Chủy vỗ tay cười:

- Phải! Phải! Nam với nam thì còn thích thú cái quái gì nữa! Ta không ngờ ngày nay ngươi lại hiểu được cái đạo lý đó.

Bạch Khai Tâm nheo nheo mắt:

- Cũng nhờ ta sống gần ngươi mấy lúc sau này, nên có tiến bộ chút ít. Người ta nói, gần son thì đỏ, gần đèn thì sáng, câu nói đó đúng quá.

Dù cùng thuộc một nhóm với nhau, hễ gặp nhau là họ đấu khẩu kịch liệt, châm chích nhau chẳng tiếc lời.

Họ không ưa gì nhau, cho nên tuy có rất nhiều kẻ thù trên giang hồ, Bạch Khai Tâm cố tránh Đông tránh Tây, tránh được ngày nào hay ngày ấy, chứ không chịu theo Lý Đại Chủy ẩn mình trong Ác Nhân cốc.

Bạch Khai Tâm tiếp luôn:

- Tuy nhiên, còn có cái việc ăn thịt người, thì ta chưa dám thọ giáo với ngươi, có điều ta nghĩ, thịt người thì có mùi vị khác hơn thịt lợn, thịt trâu, và ngon hay dở hơn, khi nào ta nếm qua mới dám đưa ra nhận xét.

Lý Đại Chủy thở dài:

- Cần phải nghiên cứu kỹ đó, song đã muộn cho ngươi rồi, muốn nghiên cứu, tất phải bắt đầu từ lúc sơ sanh, lúc mà ngươi uống giọt sữa mẹ đầu tiên đó!

Bạch Khai Tâm nhìn Thiết Bình Cô tặt lưỡi:

- Trông làn da của nàng, ta nghĩ thịt của nàng hẳn phải thơm lắm! Nhất là thịt ở khoảng đùi non! Giả như ngươi thẻo vài cân nơi đùi nàng, thì làm gì Di Hoa cung chủ biết được! Bởi chỗ đó thì luôn luôn bị quần che khuất!

Bỗng, Lý Đại Chủy vung tay tát mạnh vào mặt y.

Y kêu lên:

- Sao ngươi đánh ta.

Lý Đại Chủy hét:

- Ngươi bảo ta ăn thịt đồ đệ của Di Hoa cung chủ à. Ăn rồi sau đó lại phải trốn chui trốn nhủi đến chết sao chứ. Ăn thịt ai thì ăn, nhất định phải chừa cái thứ dữ đó để còn nhiều ngày tháng, nhiều cơ hội mà ăn nữa chứ! Ta đâu có mắc mưu ngươi! Đừng mong áp dụng thủ đoạn tổn nhân bất lợi kỷ đối với ta.

Bạch Khai Tâm cãi:

- Thì ngươi cứ xơi trọn người nàng! Di Hoa cung chủ sẽ cho là nàng mất tích, quá sợ mà trốn, làm gì biết được nàng nằm trong bụng ngươi mà giết ngươi báo thù.

Lý Đại Chủy hừ một tiếng:

- Có ngươi đó chi. Ai cấm ngươi mách với bà ta.

Bạch Khai Tâm trầm ngâm một chút, rồi thở ra:

- Xem ra, thật khó mà lừa ngươi được!

Đoạn, bất thình lình, y đánh trả Lý Đại Chủy một tát tay.

Lý Đại Chủy nổi giận, song Bạch Khai Tâm đã đề phòng rồi, lão ta chỉ trừng mắt nhìn, không phản công.

Họ đánh nhau như vậy rất thường, song chỉ xuất thủ trong lúc đối phương không phòng bị.

Cả hai trừng mắt nhìn nhau như hai con gà chọi.

Đồ Kiều Kiều bật cười khanh khách:

- Đủ chưa. Nếu đủ rồi là trở về ngay!

Cáp Cáp Nhi tiếp:

- Phải đó! Trở về là vừa! Lão Đỗ chờ đủ lâu rồi, không khéo lão ta nổi giận lên mà rồi cả lũ phải khốn!

Bạch Khai Tâm hấp tấp thốt:

- Về nhanh, đừng để lão Đỗ phát cáu!

Day qua Lý Đại Chủy, y tiếp:

- Nể mặt lão Đỗ, hôm nay ta tạm tha cho ngươi đó nhé!

Lý Đại Chủy hầm hừ:

- Nếu không sợ lão Đỗ chờ lâu, thì ta đập ngươi vỡ sọ tại đây, cho ngươi theo tổ tông nơi âm cảnh!

Cả hai cùng lùi lại.

Đồ Kiều Kiều vụt cười khan:

- Thực ra thì các ngươi có ở lại đây mà đánh nhau cũng chẳng sao, bởi lão Đỗ có chờ cũng chẳng chờ các ngươi.

Vờ chẳng nghe bà ta nói gì, Bạch Khai Tâm buộc miệng thở dài:

- Không ngờ con người lạnh như giá băng đó cũng biết bồn chồn lo lắng! Lão ta sợ không gặp Tiểu Linh Ngư! Nếu lão ta hiểu rằng Tiểu Linh Ngư chẳng bao giờ đến, thì chắc là lão thương tâm lắm! Chúng ta trở lại, an úy lão ấy mới được!...

Lý Đại Chủy cười vang:

- Ngươi cho rằng Tiểu Linh Ngư thực sự bị Giang Ngọc Lang sát hại rồi.

Bạch Khai Tâm trừng mắt:

- Thế ngươi chẳng nghe gì vừa rồi đó à.

Lý Đại Chủy vẫn cười:

- Ngươi yên trí đi! Nếu Giang Ngọc Lang sát hại nổi Tiểu Linh Ngư, thì hắn phải tài hơn quỷ nữa chứ, hắn phải là thần tiên mới đúng!

Cáp Cáp Nhi chen vào:

- Chỉ sợ thần tiên cũng không hại nổi Tiểu Linh Ngư! Ta là người thứ nhất yên trí lớn!

Đồ Kiều Kiều hứ một tiếng:

- Nếu Tiểu Linh Ngư chết, ít nhất ta cũng phải đổ vài giọt lệ, chứ tâm tình tươi vui thế nào được.

Bạch Khai Tâm bĩu môi:

- Ngươi cũng có nước mắt nữa sao.

Đồ Kiều Kiều tiếp luôn:

- Hắn đáng yêu thế đó, ai không thương tâm cho hắn. Hà huống, hắn lớn lên giữa vòng tay của bọn ta!

Bạch Khai Tâm mỉa:

- Nếu vậy, tại sao các ngươi muốn hãm hại hắn. Tại sao các ngươi cố ý lưu lại những dấu hiệu để lừa hắn vào hang chuột già. Thế chẳng phải là ngươi muốn mượn tay con chuột già trừ khử hắn thế là gì.

Đồ Kiều Kiều mỉm cười:

- Bọn ta sở dĩ làm thế là vì biết chắc con chuột già đó không cắn chết được hắn!

Bạch Khai Tâm cười lạnh:

- Ta chỉ sợ ngươi không có cái tâm tốt đó thôi! Bất quá, các ngươi sợ hắn cấu kết với Yến Nam Thiên, rồi tìm các ngươi mà sát hại, do đó, các ngươi mượn tay kẻ khác, trừ diệt hắn. Tiên hạ thủ vi cường mà!

Lý Đại Chủy nổi giận:

- Cái miệng ngươi đúng là một mõm chó! Vĩnh viễn ngươi không nói được một câu nào bằng tiếng người.

Bạch Khai Tâm cũng nổi giận:

- Ngươi có dám phủ nhận những lời nói của ta chăng.

Đồ Kiều Kiều bật cười khanh khách:

- Dù chúng ta có thừa nhận cũng chẳng quan hệ gì. Cho ngươi biết, nếu bọn ta có hại hắn chết đi nữa, thì lúc hắn chết, bọn ta vẫn khóc như thường.

Bà chưa khóc, nhưng từ trên tàng cây, có giọt lệ rơi xuống. Cũng may, họ đã ly khai nơi đó rồi, nên chẳng ai phát hiện.

Thiết Bình Cô nào có hôn mê đâu. Chẳng qua, trong thảm cảnh đó, nàng không còn làm gì khác hơn được.

Bởi tỉnh để mà làm chi. Tỉnh là phải tham gia ít nhiều vào cuộc đối thoại bên dưới, mà cuộc đối thoại bên dưới đó chỉ làm nàng thêm đau đớn thôi!

Tai cứ nghe, không nghe được ít nhất mắt cũng khỏi nhìn, ít nhất người ta cũng không quá chú ý đến một kẻ hôn mê.

Nàng không tưởng nổi Giang Ngọc Lang gian trá đến mức độ đó.

Giả dối! Tất cả những gì hắn biểu hiện với nàng đều giả dối! Hắn dành cho nàng một sự giả dối trắng trợn, liên tục.

Hắn bỏ rơi nàng để nàng đau quá. Trước mắt hắn, nàng không có cái giá trị của một vật phế thải! Nàng còn kém xa một vật phế thải!

Dĩ nhiên, nàng phải đau, con tim nàng đã nát, bây giờ lại còn nhừ thêm!

Đợi bọn Đồ Kiều Kiều đi xa rồi, nàng mới bật khóc. Nàng hận không được chết gấp trong lúc này.

Làm sao nàng chết được trong phút giây này.

Nàng bất lực, muốn tự diệt cũng không làm nổi, thì còn mong gì khác hơn.

Nàng cảm thấy tủi nhục hơn bất cứ nữ nhân bất hạnh nào trên đời.

Lúc còn ở tại Di Hoa cung, nàng mong mỏi được ly khai, hy vọng gặp một người tri kỷ, cái hy vọng đó, nghĩ ra cũng chẳng quá đáng.

Bởi là nữ nhân, có ai không mơ ước có một nam nhân yêu mình.

Nhưng từ phút giây ly khai đến nay, bất hạnh đến với nàng triền miên, những tao ngộ đắng cay trên cõi đời chừng như chỉ dành lại riêng cho nàng, dồn dập đến với nàng.

Nàng gặp một nam nhân, song nam nhân đó lại là một súc sanh, chứ chẳng phải con người.

Nàng tự hỏi, tại sao nàng lại có thể đa tình với một tiểu súc sanh được.

Có thể là do ý muốn vươn tới một chân trời mới lạ, khác biệt với cảnh tịnh mịch, áp chế tại Di Hoa cung, khi gặp cái mới lạ đó, nàng không cần đắn đo, mở rộng vòng tay tiếp đón.

Bây giờ, cái mới lạ đó chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh tan rồi, lưu lại cho nàng một não nề còn khó chịu hơn cái tịnh mịch, áp chế của Di Hoa cung.

Nàng khóc, chẳng biết khóc được bao lâu, bỗng phát hiện ra một đôi mắt đang hướng về phía nàng.

Đôi mắt đó sáng quá, hiền dịu quá!

Rồi chủ nhân đôi mắt lại nở một nụ cười. Vẻ cười tươi mát như ngọn xuân phong, giọng cười đó ấm dịu vô cùng:

- Cô nương ơi! Tên họ chi đó!

Thiết Bình Cô bị ánh mắt và nụ cười hấp dẫn đến mất tự chủ, buộc miệng khai họ, chưa xưng tên:

- Tôi họ Thiết!

Đối tượng là một thiếu nữ, lại cười, tiếp:

- Họ Thiết! Tấu xảo ghê chưa! Tôi có một người chị, họ Thiết như cô nương!

Xem ra, tôi có duyên với họ Thiết thật mà! Có điều, chẳng rõ cô nương có chịu kết giao với tôi hay không.

Thiết Bình Cô nhìn nàng, nàng vận bộ y phục sang quý quá chừng. Còn Thiết Bình Cô ngoài chiếc áo của Hồ Dược Sư đang khoác trên mình, chẳng có gì khác cả.

Như vậy là bê bối quá, đáng thẹn quá.

Bất giác, nàng nhắm mắt lại, rồi lệ rơi từng hạt, từng hạt.

Thiếu nữ dịu giọng thốt:

- Chắc cô nương thẹn vì tình trạng thốc thếch! Nào phải cô nương muốn vậy đâu! Người ta uy hiếp, mình là kẻ thụ động mà. Nếu cô nương biết được trên đời này còn nhiều kẻ tao ngộ thê thảm hơn nữa, hẳn là cô nương không đến nỗi quá bi thảm như vậy!

Thiết Bình Cô ấp úng:

- Còn... còn có người bất hạnh hơn tôi nữa sao.

Thiếu nữ gật đầu:

- Tại sao không. Bất cứ nơi nào cũng có những kẻ đáng thương hại cả, địa phương càng trù mật thì càng có nhiều người. Nhất là trong giới nữ nhân chúng ta. Bất quá, họ cam với số phận, họ không khóc như cô nương. Họ biết rằng giọt lệ không thay đổi được số kiếp. Hơn thế, họ còn cười được trong nghịch cảnh nữa kia.

Nàng khéo an ủi quá, bởi nàng sành tâm lý con người quá.

Bất cứ ai, dù gặp bất hạnh lớn lao đến đâu, nếu biết được có kẻ còn khốn khổ hơn mình, thì niềm đau vơi đi một phần lớn.

Thiết Bình Cô không khóc nữa. Một lúc lâu, nàng hỏi:

- Cô nương có thể cứu tôi chăng. Cô nương đưa tôi xuống dưới đó rồi, nhất định là tôi phải đáp tạ xứng đáng.

Thiếu nữ thở dài:

- Cô nương không cần phải đáp tạ tôi! Thật ra, tôi rất muốn cứu cô nương, song tôi leo thang còn không được nữa kia, thì làm sao leo cây nổi. ở trên cao nhìn xuống, tôi chóng mặt ghê vậy đó!

Thiết Bình Cô cau mày:

- Chẳng lẽ cô nương không biết mảy may võ công.

Thiếu nữ mỉm cười:

- Chắc cô nương lấy làm lạ lắm. Theo tôi thì, người không biết võ công, lắm lúc lại hơn kẻ biết võ công! Và đa số người, bình thường, không biết võ công!

Thiết Bình Cô thở dài:

- Cô nương còn ở đây lâu không.

Thiếu nữ thốt:

- Ít nhất tôi cũng có thể làm việc chi đó cho cô nương! Chẳng hạn, nếu cô nương cảm thấy lạnh, tôi sẽ đốt lên một đống lửa ở dưới này...

Buồn đau, tủi thẹn, khiếp sợ, làm cho Thiết Bình Cô quên hết cái lạnh. Bây giờ, nghe thiếu nữ nói, nàng run lên ngay. Lúc này, nàng mới nhận ra gió núi khó chịu vô cùng, quét qua từng cơn như đòn roi quất từng trận.

Thiếu nữ nhặt cành khô, chất đống lại, rồi lấy vật bật lửa trong mình ra, nhen nhúm một ngọn lửa hồng.

Thiết Bình Cô nhếch nụ cười thảm:

- Cô nương tốt quá!

Thiếu nữ cũng cười:

- Cô nương cho là tôi tốt, nhưng kẻ khác lại nói tôi ác độc như rắn, như rết...

Thiết Bình Cô hỏi:

- Cô nương tên họ là chi.

Thiếu nữ đáp:

- Tôi tên là Tô Anh.

Thiết Bình Cô giật mình:

- Tô Anh. Cô nương là Tô Anh.

Thiết Bình Cô kinh hãi, buộc miệng kêu liền mấy tiếng.

Tô Anh mỉm cười:

- Cô nương biết tên tôi.

Thiết Bình Cô lặng thinh một lúc lâu, rồi rung giọng hỏi:

- Cô nương đến đây, có phải là để tìm một ngươi chăng.

Đến lượt Tô Anh kinh ngạc:

- Làm sao cô nương biết được. Không lẽ... cô nương biết cái người tôi muốn tìm.

Thiết Bình Cô trầm buồn:

- Đúng vậy! Tôi biết người đó!

Tô Anh cười khổ, thở dài:

- Trên thế gian có bao nhiêu gái đẹp, là đều có quen với hắn! Cô nương có thấy kỳ quái không chứ. Xem ra trong cuộc tranh chấp này, tôi phải đương đầu với cả một đội đối thủ.

Thiết Bình Cô lắc đầu:

- Không đâu cô nương! ít nhất tôi cũng không thuộc hàng ngũ những kẻ cạnh tranh với cô nương! Và tôi sợ rằng, từ nay về sau, sẽ không còn ai cạnh tranh với cô nương nữa.

Nàng rơi lệ khi tiếng cuối cùng vừa thoát miệng.

Tô Anh biến sắc kêu lên:

- Cô nương nói thế là có ý tứ gì.

Thiết Bình Cô khóc nhiều hơn:

- Hắn...hắn bị người ta hãm hại mà bỏ mình rồi.

Tô Anh nghe máu ngưng đọng, rồi chảy ngược chiều, trời đất như quay cuồng.

Đầu óc nàng cũng quay theo luôn.

Lâu lắm, nàng mới ấp úng:

- Cô nương nói thế...chỉ sợ không phải là Tiểu Linh Ngư, nhất định không phải hắn đâu!

Thiết Bình Cô gằn từng tiếng:

- Con người mà tôi nói đó là Tiểu Linh Ngư! Chính hắn đó, cô nương ạ!

Tô Anh vụt bật cười, tiếng cười từ nhỏ chuyển dần lớn:

- Nhất định là cô nương lầm! Làm gì mà Tiểu Linh Ngư lại bị người hại chết.

Trên đời này, có kẻ nào hại chết hắn nổi chứ. Hắn không hại ai thì thôi, đừng mong ai hại hắn!

Thiết Bình Cô cũng đáp:

- Cũng như cô nương, tôi thường tin là chẳng một ai hại nổi hắn! Nhưng bây giờ thì niềm tin đó không còn nữa. Cô nương ơi! Thôi rồi! Chính tôi trông thấy tận mắt!

Tô Anh rung người lên, giọng run luôn:

- Chính cô nương trông thấy. Thế kẻ nào hại hắn.

Thiết Bình Cô đáp:

- Người đó là Giang Ngọc Lang! Hắn lừa Tiểu Linh Ngư đến miệng hố thăm thẳm, hắn xô Tiểu Linh Ngư xuống hố! Huống chi...Tiểu Linh Ngư lại trúng độc...

Tô Anh không đợi nàng dứt câu, chạy nhanh về phía hố.

Hố rất sâu, ít nhất cũng hơn mười mấy trượng. Tuy vách đá có chỗ lồi chỗ lõm, song người kém thuật kinh công, đừng hòng vượt lên trên được.

Huống hồ Tô Anh chẳng biết võ công.

Nàng cũng đừng hòng lần theo vách đá mà xuống dưới hố.

Xuống hố là một việc, lên đến miệng hố là một việc khác cũng khó khăn không kém, muốn lên miệng hố, phải trèo lên mô đá cao hơn mười trượng, mô đá đứng sừng sựng như chiếc cột.

Tô Anh phải làm sao.

Ngày thường, nàng là con người trầm tĩnh bậc nhất, hiện tại, nàng nóng nảy như bất cứ ai có sự khẩn cấp.

Lệ thảm tuôn tràn, nàng vừa dậm chân, vừa gào:

- Tại sao ta không luyện võ công. Tại sao ta cho rằng võ công vô dụng.

Thiết Bình Cô cao giọng:

- Tô cô nương! Tức tối cũng vô ích thôi! Dù cô nương có lên được bên trên tảng đá, cũng chẳng làm gì kịp. Tiểu Linh Ngư không sống đến bây giờ đâu.

Nàng quên niềm khổ của mình, tìm lời an ủi Tô Anh.

Tô Anh thốt qua nức nở:

- Dù cho hắn chết rồi đi nữa, tôi cũng phải nhìn mặt hắn lần cuối! Hà huống, chắc gì chàng đã chết!

Thiết Bình Cô cau mày:

- Nhưng làm sao cô nương trèo lên đó được. Vả lại, lên đó rồi còn phải xuống hố!

Tô Anh cương quyết:

- Vô luận làm sao, tôi cũng phải xuống hố! Tôi phải tìm cách thực hiện ý muốn!

Nhất định là tôi tìm được!

Giọng nàng trở nên kiên định lạ.

Nàng lau ráo lệ liền, ngưng khóc ngay. Nàng dành lệ lại để sau đó khóc, chứ khóc bây giờ chẳng ích lợi gì cả.

Trông thấy nàng biến đổi thần thái, Thiết Bình Cô thở dài, than thầm:

- Nàng yếu đuối như vậy, mà cương quyết đáng phục, còn ta...

Bỗng, nàng thức ngộ, con người có sự tự tin mãnh liệt, xem ra hơn kẻ biết võ công rất nhiều! Tự tin là cái gì quý báu nhất, hơn cả một kho tàng to lớn.

* * * * *

Người ta nói, khó hiểu nữ nhân muốn gì, làm gì. Sự thực nào chỉ nữ nhân mới khó hiểu. Nam nhân cũng thế thôi.

Bởi, nam nhân hay nữ nhân đều có một tấm lòng, mà lòng người thì khúc chiết, chẳng thể lấy thước mà đo.

Người ta cũng nói, nữ nhân sanh ra để được yêu, hay bị yêu cũng thế.

Nào phải chỉ nữ nhân mới bị yêu.

Nam nhân cũng bị yêu như thường, và trong số đó, Tiểu Linh Ngư là một.

Số người yêu chàng không ít, mà số người hận chàng cũng nhiều.

Nhưng hiểu chàng thì hầu như trong biển người chẳng có một ai.

Bất quá, có một vài người hiểu lờ mờ là chàng cao siêu hơn đồng loại, họ ức độ cái mức cao siêu đó một cách mơ hồ, chứ không làm sao thấu đáo nổi cái vốn thông minh thiên phú của chàng như thế nào.

Những người đó là bọn Đồ Kiều Kiều, Lý Đại Chủy, Cáp Cáp Nhi...

ít nhất, họ cũng hiểu là chẳng có một ai hại nổi chàng một cách dễ dàng.

Thường thường thì trong những cảnh mà ai ai cũng cầm chắc cái chết, chàng lại thoát khỏi an toàn, vô sự.

Đương nhiên, chẳng phải do cơ trí của chàng hoàn toàn, và trong đó, hẳn có cái số.

Kẻ nào không tin ở số, thì cầm chắc phải điêu đứng đến mất mạng vì sự liều lĩnh!

Giả như có hai kẻ từ trên cao, đồng thời rơi xuống sâu, một người rơi trên cạn, tan xương nát thịt, còn người kia lại may mắn mà rơi xuống nước, chỉ hãi hùng thôi!

Như vậy, nhờ số hay nhờ cơ trí.

* * * * *

Và Hồ Dược Sư cũng là một người có số tốt.

Bị Giang Ngọc Lang đá văng vào động rơi xuống, y cảm thấy lòng động sâu hơn tưởng tượng rất nhiều.

Đứng bên ngoài mà nhìn vào trong, y ước độ chiều sâu không hơn mười trượng.

Nhưng theo đà rơi xuống, y cho rằng, chiều sâu đó phải từ năm, sáu mươi trượng trở lên.

Rơi từ độ cao như vậy, dù có thuật kinh công tuyệt diệu, cũng không ai bảo toàn nổi sinh mạng.

Hồ Dược Sư cầm chắc là chết rồi.

Đà rơi nhanh, biết là nguy lớn, chưa kịp có một phản ứng nào, Hồ Dược Sư rớt ngay xuống mặt nước.

Thì ra, bên dưới là một cái hồ ngầm trong lòng núi, có lẽ đó là một cái túi nước của một dòng suối không nơi thoát ra, nên tích tụ lại đó.

Hồ Dược Sư không đến nỗi hôn mê. Bất quá, y chỉ giật mình qua một một phút, nhưng cái khổ của y là không nhìn thấy gì cả, đáy hồ tối tăm như đêm trường dày đặc.

Qua phút giây giật mình, y nghe có tiếng cười hì hì.

Y biết ngay là tiếng cười đó do Tiểu Linh Ngư phát ra, y không chết, dĩ nhiên Tiểu Linh Ngư cũng không chết.

Nước khá sâu, rơi xuống bất ngờ, y uống hết mấy ngụm nước vừa mặn, vừa thúi, khó chịu cho y vô cùng.

Tiểu Linh Ngư vừa cười, vừa thốt:

- Ta đang sầu cô đơn, buồn tịnh mịch đây, bỗng nhiên bằng hữu từ cung trời rơi xuống, quý hóa quá. Rất tiếc, ở đây không có rượu để đãi quý khách, thành thử ngươi phải dùng tạm vài ngụm nước thúi vậy.

Mất mấy phút nữa, Hồ Dược Sư mới quen với bóng tối, y đã trông thấy Tiểu Linh Ngư rồi.

Tiểu Linh Ngư đang ngồi trên một phiến đá, bụng chứa cỏ độc Nữ Nhi Hồng không phương cứu chữa, lại bị người xô xuống đây, một nơi dù chàng có cánh cũng không bay khỏi, một nơi mà chàng chỉ còn ngồi chờ chết, chết vì chất độc, chết vì đói, thế mà chàng vẫn còn cười được.

Mường tượng chàng còn thích thú hơn nữa là khác.

Hồ Dược Sư bò lên phiến đá hỏi:

- Ngươi tìm được lối ra chưa.

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Ngươi nhìn quanh vách đá xem, chúng ta như đang ở trong cái vò rượu, bụng vò rộng hoác, cổ vò túm lại, dù cho ngươi là một con thạch sùng, cũng đừng hòng trở lên được. Thì còn lối ra ở đâu nữa mà hỏi.

Hồ Dược Sư giật mình:

- Đã không có lối ra, sao ngươi còn cười cợt được.

Tiểu Linh Ngư bĩu môi:

- Ngươi muốn ta phát sầu, phát khóc.

Hồ Dược Sư cau mày:

- Thế ngươi không lo lắng.

Tiểu Linh Ngư hứ một tiếng:

- Nếu lo lắng mà ra được, thì ta đâu còn ở đây.

Hồ Dược Sư lặng người một lúc, lại hỏi:

- Thuốc giải độc ngấm nước lâu, còn dùng được chăng.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Ngươi yên trí, ta cất kỹ thuốc giải, nước không thấm nổi đâu!

Hồ Dược Sư đặng hắng, cười khan:

- Bây giờ chúng ta đồng nguy chung nạn rồi, mà đồng bịnh thì tương liên, vậy ngươi hãy trao giải dược cho ta đi!

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Không thể được!

Hồ Dược Sư trầm giọng:

- Tại sao.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Ta chưa trao giải dược là ngươi còn tuân phục ta, trong tương lai, dù ta có nuôi một đứa con, nó sẽ không ngoan ngoãn bằng ngươi đâu! Có một kẻ ngoan ngoãn bên mình, làm bất cứ cái gì mình muốn, thì còn chi sướng hơn. Tại sao ta phải trao giải dược gấp cho ngươi chứ.

Hồ Dược Sư khổ sở ra mặt:

- Nhưng...nhưng...

Tiểu Linh Ngư chận lại:

- Ngươi yên trí! Tạm thời chất độc trong mình ngươi chưa phát tác đâu!

Họ nói với nhau, âm thinh nhỏ, song lòng hố bít bùng, đáy hố là mặt nước, âm thinh đó rền vang lên thành lớn, bên ngoài nghe lọt như thường.

Họ không ngờ âm thinh của ngươi bên ngoài cũng lọt vào hố, vang rõ bên tai họ.

Người bên ngoài tưởng rằng không ai nghe lọt câu chuyện ở cái nơi hoang vắng này, nên nói năng không cần cố kỵ, dè dặt.

Người bên ngoài lừa Giang Ngọc Lang và Thiết Bình Cô.

Giang Ngọc Lang dùng lời xảo quyệt thuyết phục Thiết Bình Cô, Tiểu Linh Ngư nghe mà cứ lắc đầu thở dài mãi, lắm phen Hồ Dược Sư toan cất tiếng, Tiểu Linh Ngư khoát tay ngăn chặn.

Một lúc lâu, Hồ Dược Sư mới thốt được:

- Ta còn điều thắc mắc này, muốn nhờ ngươi giải thích...

Nhưng, Tiểu Linh Ngư lại chận lại:

- Chúng ta còn nhiều ngày, nhiều giờ nói chuyện với nhau, ngươi muốn hỏi gì, sau này hỏi, thong thả mà hỏi, hiện tại thì nên nghe nốt câu chuyện! Tiểu tử Giang Ngọc Lang gian hoạt thế kia, chắc là Thiết Bình Cô phải khổ với hắn đó.

Bỗng, Thiết Bình Cô rú lên một tiếng khủng khiếp.

Tiểu Linh Ngư lo ngại, chẳng rõ Giang Ngọc Lang đã làm gì nàng. Song liền theo đó, Giang Ngọc Lang cũng rú lên một tiếng kinh hãi không kém!

Tiếp theo là cuộc đối thoại tay ba, mà người thứ ba là Di Hoa cung chủ.

Di Hoa cung chủ xuất hiện!

Tiểu Linh Ngư giật mình đến sững sờ. Bây giờ, chàng mới quả quyết Thiết Bình Cô là đệ tử của Di Hoa cung!

Trước kia chàng cứ tưởng nàng là thuộc hạ của Đồng tiên sinh.

Hồ Dược Sư thấy thần sắc nghiêm trọng của chàng, không dám hỏi gì nữa.

Một lúc sau, Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm:

- Thì ra, nàng là môn hạ Di Hoa cung! Thảo nào nàng chẳng tránh mặt mỗi lần gặp Hoa Vô Khuyết! Suy theo đó, ta có thể đoán Đồng tiên sinh và Mộc phu nhân là Di Hoa cung chủ cải trang! Cho nên Di Hoa cung chủ muốn cho Hoa Vô Khuyết phải tuân phục Đồng tiên sinh và Mộc phu nhân! Nhưng tại sao bà ấy lại cải dạng thành người khác.

Dĩ nhiên, phải có lý do, nhưng cái lý do đó, làm sao chàng thấu đáo nổi.

ít nhất cũng trong lúc này.

Rồi chàng sắp xếp lại mọi chi tiết, từ lúc đầu, nghiên cứu kỹ lưỡng.

Vô ích, chàng không đúc kết được một lập luận nào cả, càng nghĩ, càng đau đầu thêm.

Chàng lạinhớ đến những lúc hành hạ Đồng tiên sinh khổ sở, làm cho tiên sanh phải điên đảo vì chàng, chàng bật cười khan.

Con người mà ai ai cũng sợ hơn quỷ đó, lại bị chàng hí lộng cùng cực.

Chàng cười, Hồ Dược Sư cũng cười theo, rồi y thốt:

- Hay quá! Hay quá! Di Hoa cung chủ vừa đi, thì Thập Đại Ác Nhân cũng vừa đến! Ta xem Giang Ngọc Lang phải tàn đời với họ rồi đó nhé!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Những người vừa đến là Bất Nam Bất Nữ Đồ Kiều Kiều, Bất Ngật Nhân Đầu Lý Đại Chủy, Tiếu Lý Tàng Đao Cáp Cáp Nhi, và Tổn Nhân Bất Lợi Kỷ Bạch Khai Tâm!

Hồ Dược Sư nhìn sững chàng:

- Ngươi cũng có quen với họ.

Tiểu Linh Ngư thản nhiên:

- Trong thiên hạ, chỉ sợ ngoài ta ra, chẳng còn ai quen thân với họ!

Hồ Dược Sư giật mình:

- Thế thì nên gọi gấp họ, bảo họ tìm cách cứu ngươi!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Không vội gì! Để nghe họ toan tính trò quỷ gì đây rồi hãy gọi!

Chừng biết được người khách của Ngụy Vô Nha chính là Giang Biệt Hạc, Tiểu Linh Ngư giật mình.

Thì ra, lúc chàng thọ thương nặng suýt chết, Giang Biệt Hạc đến. Nhờ lão ta đến, Tô Anh mới có dịp cứu chàng.

Hồ Dược Sư cau mày:

- Lạ thật! Tại sao họ quý trọng mấy chiếc rương đó như vậy.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Nhỏ thì thích ăn, lớn thì thích của, càng già càng tham, hầu như ai ai cũng quên mất là khi chết, mình chẳng đem theo được gì!

Hồ Dược Sư hừ một tiếng:

- Nhưng họ chỉ tha thiết với mấy chiếc rương thôi mà.

Tiểu Linh Ngư không đáp, song ánh mắt sáng lên.

Chàng lại lắng nghe tiếp câu chuyện, biết được những dấu hiệu do họ lưu lại cốt để lừa chàng vào hang cọp.

Bất giác, chàng biến sắc mặt.

Rồi chàng nhếch nụ cười khổ, thốt:

- Tô Anh đoán đúng! Đến họ mà cũng muốn hãm hại ta! Nhưng họ có biết đâu, ta đã khám phá ra bí mật của Yến đại thúc, chẳng lẽ ta không có lòng hại họ hay sao.

Chàng thở dài, song vui lên ngay, rồi cười luôn, tiếp:

- Tuy nhiên, chết mà được Đồ Kiều Kiều khóc cho mấy giọt nước mắt, kể ra cũng đáng giá lắm!

Bất cứ trong hoàn cảnh đen tối nào, chàng cũng vui như thường.

Bây giờ, Hồ Dược Sư mới hiểu tại sao Tiểu Linh Ngư không muốn kêu cứu với bọn Thập Đại Ác Nhân.

Bởi rất có thể họ không cứu, trái lại còn quăng đá vào cho chàng chết gấp.

Hồ Dược Sư thất vọng, ngồi thừ ra đó.

Tiểu Linh Ngư vỗ tay lên vai y, thốt:

- Yên trí đi! Họ không cứu, vẫn có người khác cứu!

Hồ Dược Sư hỏi:

- Ai?