Giang Hồ Thập Ác

Chương 90: Bày xảo kế




Hồ Dược Sư cười vang:

- Phàm gái đẹp, hầu hết đều thông minh, phu nhân kia lại kém chi liễu đầu họ Tô?

Bạch phu nhân hất mặt:

- Không ngờ hơn mười năm qua, ngươi lại học thêm cái lối vuốt mông ngựa! Già rồi mà còn nói phỉnh nói phơ, trơ trẽn lắm đó nhé!

Tuy nhiên, bà vẫn cười.

Nữ nhân nào nghe người ta tâng bốc là mình thông minh, là xinh đẹp, là trẻ trung, mà không biết khoái!

Cho nên, trước khi tiếp cận nữ nhân, nam nhân phải học cái khoa tán, không biết tán thì đừng hòng dự thi bất cứ hội hái hoa nào.

Hồ Dược Sư bật cười hì hì, tiếp:

- Về cái khoa cơ quan, tin tức, thật tình rất mù mờ, cho nên ta không dám đi loạn trong khu cấm địa đó, ta tìm một chỗ mà nấp. Một lúc sau, ta thấy Ngụy Ma Y trở lại với một tiểu tử, hắn đưa tiểu tử đó đến tận gốc cây mà ta ẩn nấp tận trên tầng cao, hắn điểm huyệt tiểu tử, rồi treo lên.

Bạch Sơn Quân mỉm cười:

- Thảo nào mà từ xa xa, ta chẳng nghe tiếng mắng oang oang! Hẳn là tiểu tử đó mắng Ngụy Ma Y!

Hồ Dược Sư gật đầu:

- Đúng vậy! Ta muốn xuất hiện hỏi tiểu tử, cho biết hắn là ai, ngờ đâu lúc đó có khách trong rừng bước ra, trong số đó, ta nhận ra một người.

Bạch Sơn Quân trố mắt:

- Ai?

Hồ Dược Sư đáp:

- Cái lão giết vợ, nấu nướng mà ăn! Người ta gọi là Bất Ngật Nhân Đầu đó! Y tên là Lý Đại Chủy!

Bạch Sơn Quân kinh hãi:

- Lão ta đã ra khỏi sơn cốc rồi?

Bạch phu nhân vội hỏi:

- Lý Đại Chủy quen tiểu tử đó à?

Hồ Dược Sư gật đầu:

- Họ nhận nhau ngay!

Bạch phu nhân cau mày:

- Tiểu tử đó, hình dáng như thế nào?

Hồ Dược Sư trầm ngâm một chút:

- Dưới hai mươi tuổi, vóc bằng ta, mặt đầy vết sẹo, đáng lẽ phải xấu lắm, song chẳng biết tại sao, hắn có vẻ a nhìn ghê! Ai nhìn hắn cũng thích hắn.

Rồi y lại hỏi:

- Ngươi nhận được hắn?

Bạch phu nhân lắc đầu:

- Không nhận được, song ta đoán ra hắn là ai!

Hồ Dược Sư chớp mắt:

- À...

Bạch phu nhân tiếp:

- Gần đây, trên giang hồ xuất hiện một tiểu ma tinh, gọi là gì gì Ngư đó, chừng như là Tiểu... Tiểu Linh... Tiểu Linh Ngư, võ công của hắn không cao lắm nhưng về quỷ quái thì không ai sánh bằng. Kẻ nào chạm vào hắn, thì muộn không nhiều lần, thì ít nhất cũng một lần, Giang Biệt Hạc kia, nghe đến tên hắn, còn phải nhức đầu ngay, huống hồ kẻ nào khác.

Hồ Dược Sư trầm ngâm một lúc, đoạn cười nhẹ:

- Đúng rồi! Tiểu tử đúng là con người đó, ngươi vừa mô tả. Hắn là con quỷ tinh linh, Ngụy Ma Y lợi hại như thế mà cũng bị hắn lừa.

Bạch Sơn Quân chen vào:

- Nhưng người đó có liên quan gì đến Di Hoa Tiếp Ngọc?

Hồ Dược Sư hỏi lại:

- Ta hỏi ngươi, hiện nay trên giang hồ, có mấy kẻ biết được bí mật của môn công Di Hoa Tiếp Ngọc?

Bạch phu nhân đáp:

- Biết thì cũng có mấy người, song nói ra được thì từ lâu rồi, chẳng có một ai.

Hồ Dược Sư mỉm cười:

- Phải đó, tuy nhiên, hiện tại, ta có phương pháp bắt buộc một trong những người biết đó, nói ra.

Bạch phu nhân hỏi:

- Ngươi định bắt buộc ai?

Hồ Dược Sư đáp:

- Tô Anh!

Bạch phu nhân thở dài:

- Ngươi định buộc nàng khai ra, thì khác nào ngươi muốn cho miệng một chiếc bình nói năng như miệng ngươi?

Hồ Dược Sư chớp mắt:

- Ngươi không tin?

Bạch Sơn Quân cười vuốt:

- Ai thì không biết, chứ ngươi thì nhất định phải có biện pháp, và cái biện pháp của ngươi, hẳn phải hữu hiệu.

Bạch phu nhân lại thở dài:

- Thôi được, ta tin ngươi. Nhưng cái biện pháp đó như thế nào, ngươi thử nói cho ta nghe xem?

Hồ Dược Sư trầm giọng:

- Biện pháp của ta, nằm gọn nơi thân mình của tiểu tử gì gì Ngư đó!

Bạch phu nhân cau mày:

- Phương pháp gì mà kỳ thế? Ta chẳng hiểu nổi rồi! Cái chi mà có tiểu tử trong đó?

Hồ Dược Sư giải thích:

- Liễu đầu họ Tô quá say mê Tiểu Linh Ngư, nếu chúng ta uy hiếp được hắn, thì bất luận chúng ta bảo gì, liễu đầu cũng nghe theo.

Bạch phu nhân lắc đầu:

- Ta chỉ sợ không hiệu quả! Theo ta biết thì Tô liễu đầu có cái tâm cứng như đá, trên thế gian này chẳng một nam nhân nào nung quả tim đá đó cháy nát thành vôi nổi!

Hồ Dược Sư cười nhẹ:

- Vô luận cái tâm cứng rắn của nữ nhân nào, cũng có cách làm cho dao động cả.

Có điều, chúng ta phải biết chọn đúng người, đúng việc và nhất là đúng lúc. Sao ngươi không nhớ lại trường hợp của mình? Chẳng phải là ngươi làm dao động con tim bằng đá của lão Bạch đó sao?

Bạch phu nhân cười tít:

- Ngươi đem trường hợp của một nam nhân đối với một nữ nhân, khác hẳn trường hợp của liễu đầu với tiểu quỷ! Ngươi định vuốt mông ta đó phải không?

Hồ Dược Sư mỉm cười:

- Dẫn chứng như vậy, để đề cập luôn đến trường hợp của ngươi chứ! Ngươi quên rằng, có lúc ngươi cũng say mê lão Bạch không tưởng nổi, giả như lã o Bạch chết bất ngờ, ngươi cũng dám chết theo lắm?

Bạch phu nhân xì một tiếng:

- Sai! Sai một cách ngu ngốc, ta mà say mê lão quỷ ấy? Bất quá, ta thương hại lão ấy thôi!

Hồ Dược Sư cười hì hì:

- Còn ta, ngươi có thương hại cho ta chăng?

Đôi đàng đứng, liếc nhau mấy lượt.

Bạch Sơn Quân cười khan mấy tiếng, khỏa lấp cuộc đối thoại nhảm nhí đó, làm cho y rất bực mình.

Y thốt:

- Vô luận cái kế đó hiệu quả hay không hiệu quả, chúng ta cũng cứ thi hành thử, biết đâu sẽ chẳng có may mắn?

Hồ Dược Sư cao giọng:

- Nhất định là phải có may mắn! Ta dám bảo đảm với các ngươi.

Bạch phu nhân còn hoài nghi:

- Lừa cho được liễu đầu vào tròng, ta nghĩ chẳng phải là việc dễ đâu nhé, chỉ sợ các ngươi nuôi mộng thôi.

Hồ Dược Sư bật cười ha hả:

- Lưới đã có sẵn rồi, còn thiếu người chăng lưới.

Phần việc này phải nhờ đến mụ Bạch mới được.

Bạch phu nhân chịu liền, liếc xéo Hồ Dược Sư, rồi thốt:

- Ngươi yên trí, ta rất thích đối phó với cái bọn nam nhân ương ngạnh, chứ còn lũ háo sắc, chúng như ruồi, khỏi cần quyến rũ, chúng cũng bám vào nơi nào có mật.

Có lưới, có mồi rồi, cả ba tìm chỗ chăng ra, chờ con cá lội vào.

* * * * *

Hoa Vô Khuyết từ lâu lắm rồi, vẫn còn ngồi tại chỗ, vẫn si si dại dại, nhìn hắn, không ai ngờ rằng đó là một người còn sống, một người bằng xương bằng thịt.

Hắn bất động, đến cả hơi thở cũng chẳng làm phập phồng lồng ngực, đến đôi mắt cũng chẳng buồn chớp.

Lúc Giang Ngọc Lang và Thiết Bình Cô vừa bước qua ngưỡng cửa vào nhà, chưa vào khuất bên trong, thì ở bên ngoài, Hồ Dược Sư tặt lưỡi tán đôi đùi rất đẹp của nàng.

Nàng nghe rõ cuộc đối đáp nham nhở đó, tự nhiên rồi lệ tủi hận tràn mi, tuôn thành dòng.

Giang Ngọc Lang cười hì hì, thốt:

- Nữ nhân chỉ sợ mình không có mỵ lực quyến rũ nam nhân đến say mê điêu đứng, hiện tại, ngươi có mỵ lực đó, ngươi đã câu hồn dẫn phách bọn đó thì đáng lý, ngươi phải vui, phải hãnh diện chớ, sao lại tủi hờn? Có cái gì làm cho ngươi khó chịu đâu?

Thiết Bình Cô rít qua tiếng nức nở:

- Ngươi không thể nói được một câu bằng tiếng người sao? Ngươi quen cái ngôn ngữ cầm thú rồi sao?

Giang Ngọc Lang thở dài:

- Bất quá, ta chỉ muốn an úy ngươi thôi, chứ thực ra thì một người đổ cả biển lệ, cũng chẳng lợi ích gì. Đừng bao giờ đổ lệ, bởi đổ lệ là một việc hết sức vô ích.

Đó!

Thiết Bình Cô muốn cho hắn nói thứ ngôn ngữ của con người thì hắn nói đó.

Nàng còn đòi hỏi cái chi nữa chăng?

Thiết Bình Cô chụp tay hắn, bóp mạnh, run run giọng hỏi:

- Tại sao chúng ta không thừa cơ hội này mà thoát đi?

Giang Ngọc Lang nhếch nụ cười khổ:

- Ngươi xem kỹ, hiện tại ta có thể đi được chăng?

Thiết Bình Cô trầm giọng:

- Thì ta cõng ngươi!

Giang Ngọc Lang thở dài:

- Nếu ngươi trốn đi một mình, thì may ra còn thoát được, nhưng chỉ độ ba bốn dặm đường thôi, sau đó ngươi sẽ bị bắt lại như thường.

Còn như ngươi cõng ta, thì cả hai không đi xa hơn nửa dặm đâu.

Thiết Bình Cô hừ một tiếng:

- ít nhất, cũng phải thử xem sao chứ? Được thì tốt, không được thì trở lại đây.

Giang Ngọc Lang lại thở dài:

- Phàm thử một việc gì mà mình không tin tưởng là thành công, nghi là không thành công mà còn làm, thì đúng là kẻ ngu ngốc. Ta không muốn làm kẻ ngu ngốc, nên chẳng bao giờ chịu làm thử bất cứ việc gì. Nắm được nhiều yếu tố giúp thành công, họa may ta mới bắt tay vào việc, ngược lại thì đừng hòng.

Thiết Bình Cô cau mày:

- Vậy... ngươi muốn sao?

Giang Ngọc Lang buông từng tiếng:

- Chờ! Chờ một cơ hội! Nhẫn nại, chứ không thể chết vì thất bại.

Hắn điểm nhẹ một nụ cười, đoạn tiếp:

- Ngươi biết chăng, về đức tính nhẫn nại, ta tưởng trên đời này chẳng một ai sánh được với ta.

Hắn nói đúng!

Hắn nham hiểm thật, song hắn nhẫn nại già lắm. Bằng cớ là hắn đã dự mưu một lần, định trốn thoát khỏi tay Tiêu Mê Mê, nếu chẳng có đức tính nhẫn nại già, thì làm gì hắn đào lỗ, hắn tích trữ vật thực trong hầm cứt? Một công trình thực hiện trong chỗ thúi hôi?

Và cũng nhờ đức tính đó, hắn đã thoát chết hơn một lần.

Thiết Bình Cô cúi đầu, chẳng nói gì nữa.

Giang Ngọc Lang hướng qua Hoa Vô Khuyết, nói:

- Chúng ta, trước kia tuy là oan gia đối đầu, song hiện tại là đôi nạn nhân đồng cừu, mà những kẻ đồng bịnh thì tương liên, hà huống chúng ta lại là bằng hữu trong cơn tao ngộ đầu tiên.

Nói như hắn, là chung quy, cả hai vẫn là bằng hữu, nếu có dự đối đầu, nếu có cái chuyện oan nghiệt giữa nhau thì chỉ có vạn bất đắc dĩ mà có, có tạm thời mà thôi.

Hoa Vô Khuyết là pho tượng gỗ, còn nghe Giang Ngọc Lang nói gì?

Giang Ngọc Lang cứ cười, tiếp:

- Cho nên, ta muốn rằng, trước mặt ta, ngươi không nên giả vờ, bởi ta biết rõ ngươi chỉ là giả vờ thôi! Ngươi có thể lừa được tất cả mọi người, song ngươi không thể qua mặt ta nổi đâu.

Hoa Vô Khuyết vẫn bất động.

Hoa Vô Khuyết lại cười, nói tiếp:

- Ta không ngờ ngươi thông minh đến mức độ đó! Nếu ngươi không giả vờ, thì đôi vợ chồng già ấy, sẽ áp dụng mọi thủ đoạn để bức ngươi cung khai bí mật về Di Hoa Tiếp Ngọc. Cuối cùng ngươi phải nói, từ cái nín đến cái nói, ngươi phải chịu hành hạ bạo tàn, sau khi nói rồi, ngươi cũng chết luôn.

Chừng như mí mắt của Hoa Vô Khuyết có nhích động.

Giang Ngọc Lang hy vọng, tiếp luôn:

- Tuy nhiên, ngươi nên hận ngươi, hận vì ngươi đem cái sự bí mật đó tiết lộ cho Tô Anh. Vì tự hận mà ngươi quyết định nín luôn, ngươi dám nín mãi mãi.

Nhưng Hoa Vô Khuyết bất động như thường, trên gương mặt, chẳng có một điểm biến đổi nào, chứng tỏ hắn có nghe, có dao động.

Giang Ngọc Lang quay qua Thiết Bình Cô bảo:

- Ngươi bước tới xem, con cọp cái đó có điểm huyệt hắn hay không?

Thiết Bình Cô bước tới quan sát.

Một lúc sau, nàng đáp:

- Có! Huyệt Phục Thổ trên bộ kinh Dương Minh ở tay chân, luôn huyệt Đại Hoành trên bộ kinh Thái Âm.

Ai bị điểm vào hai huyệt đó, thì đừng hòng làm một cử động nhỏ.

Giang Ngọc Lang hướng sang Hoa Vô Khuyết thốt:

- Ngươi thấy đó, đúng là vợ chồng Bạch Sơn Quân không an tâm về ngươi rõ ràng mà! Cho nên họ không ngần ngại điểm vào hai huyệt Phục Thổ và Đại Hoành.

Nếu ngươi thực sự si dại, thì khi nào họ phí công điểm huyệt làm chi?

Thiết Bình Cô thở dài:

- Hắn có nghe, có hiểu ngươi nói chi đâu mà hà tất phải nói mãi?

Giang Ngọc Lang mỉm cười:

- Hắn có nghe, có hiểu hay không, ta cũng cứ nói như thường.

Dừng lại một chút, hắn tiếp luôn:

- Chỉ cần ngươi chọn lựa, trong công phu Di Hoa Tiếp Ngọc, một hai chiêu nào đó, cho ta biết, ta lập tức giải khai huyệt đạo cho ngươi, giúp ngươi chạy đi.

Thiết Bình Cô thở dài:

- Sao ngươi không nghĩ là nếu hắn nghe ngươi nói, hắn hiểu ngươi muốn gì, thì chẳng lẽ hắn chịu tiết lộ với ngươi?

Giang Ngọc Lang cười nhẹ:

- Giả như ta bảo hắn nói toàn bộ công phu đó, thì đương nhiên là hắn không nói rồi. Nhưng ta chỉ cần hắn tiết lộ một vài phần thôi, để đổi lấy mạng sống thì hắn cũng có thể tiết lộ lắm chứ. Bởi, sự tiết lộ đó rất hợp lý chứ, hắn có thiệt thòi gì đâu?

Thiết Bình Cô cười khổ:

- Dù cho hắn không thực sự si dại, chỉ sợ hắn cũng chẳng còn sức lực mà chạy trốn.

Giang Ngọc Lang hừ một tiếng:

- Với võ công của hắn, dù công lực của hắn có tiêu hao tám chín phần, đánh nhau thì hắn không làm nổi, chứ chạy đi thì hắn dư làm! Hà huống còn có ta, ta sẽ cầm chân vợ chồng Bạch Sơn Quân, giúp hắn rộng thời giờ chạy đi.

Thốt đến đoạn đó, hắn đưa mắt nhìn sang Hoa Vô Khuyết, nhìn một thoáng thôi.

Hoa Vô Khuyết vẫn bất động.

Như vậy, là hắn không nghe, không hiểu.

Giang Ngọc Lang thở dài:

- Cũng được!

Ngươi không tin ta thì thôi! Nếu có một cơ hội nào đó, ngươi rơi vào tay ta, thì...lúc ấy...

Hắn dừng câu nói đột ngột, rồi luôn miệng rên đau.

Hắn vừa trông thấy Bạch phu nhân.

Chẳng những chỉ có một mình Bạch phu nhân, mà Bạch Sơn Quân và Hồ Dược Sư cũng vào với bà.

Bà bước đến trước mặt Giang Ngọc Lang, điểm một nụ cười, hỏi:

- Hiện tại, ngươi nghe đau nhiều lắm phải không?

Giang Ngọc Lang vừa rên, vừa gật đầu:

- Đau! Đau không tưởng nổi phu nhân ơi!

Bạch phu nhân đưa tay bóp bóp nơi đầu vai hắn, hỏi tiếp:

- Ta làm như vậy đó, ngươi có bớt đau chăng?

Giang Ngọc Lang nhăn mặt:

- Còn! Đau vẫn hoàn đau, đau như thường, chẳng bớt chút nào cả phu nhân ơi!

Bỗng, hắn “ạ” lên một tiếng:

Mà chừng như có bớt chút ít, phu nhân ơi!

Hắn vụt kêu rống lên như heo bị chọc tiết.

Bạch phu nhân ngầm dồn công lực ra tay, công lực truyền sang hắn, làm sao hắn chịu nổi áp lực đó? Dù hắn giả vờ, hắn chỉ giả vờ nửa phần thôi, và có đau thật đến nửa phần, cái nửa phần vờ đó bị Bạch phu nhân đánh tan, chân lực của Bạch phu nhân theo huyệt đạo ở đầu vai xâm nhập vào mình, chạy tới đâu là nơi đó như bị trăm ngàn mũi châm chích mạnh, chích tại những khớp xương.

Hắn có là xương đồng thịt sắt, cũng chẳng làm sao chịu nổi.

Bạch phu nhân vẫn cười, nụ cười của bà hòa dịu hơn nụ cười của một từ mẫu.

Giọng nói của bà êm nhẹ như ru:

- Ngươi có thấy khoan khoái hơn trước chăng?

Trời! Hắn rống lên như heo bị đâm thủng yết hầu, mà bà ta lại hỏi là có khoan khoái hơn trước không?

Giang Ngọc Lang hét lên:

- Buông tay đi phu nhân! Đệ tử van cầu phu nhân, vãn bối van cầu phu nhân!

Thiết Bình Cô vọt mình tới, đâm sầm vào Bạch phu nhân, quyết liều mạng với bà.

Bạch Sơn Quân xuất thủ nhanh hơn điện chớp, chụp cánh tay nàng, quăng xéo qua một bên, cười hì hì, hỏi:

- Cô nương xinh đẹp kia, ghen phải không?

Thiết Bình Cô rít lên:

- Hắn chưa làm điều gì đắc tội với quý vị mà! Sao các vị lại hành hạ hắn như vậy chứ?

Bạch phu nhân mỉm cười:

- Ngươi đau lòng?

Thiết Bình Cô dậm chân:

- Các vị muốn đối xử như vậy với hắn, thì trước hết hãy giết tôi đi.

Bạch phu nhân vẫn cười:

- Bất quá, ta nắn nót xương cốt của hắn, thế mà ngươi đau lòng thái quá, giả như ta giết hắn thì ngươi đau đến mức độ nào! Chắc là ngươi phải điên mất!

Thực ra, Thiết Bình Cô lúc đó cũng muốn điên rồi, đợi gì đến khi Giang Ngọc Lang bị giết?

Nàng hét lên:

- Các vị không thể làm như vậy!

Các vị không nên...

Bạch phu nhân điềm nhiên hỏi:

- Ngươi muốn ta buông tha cho hắn?

Thiết Bình Cô gật đầu.

Bạch phu nhân mơ màng một chút:

- Chỉ cần ngươi bằng lòng làm cho bọn ta một việc, là ta buông tay ngay lập tức.

Thiết Bình Cô không suy nghĩ:

- Tôi đáp ứng! Tôi đáp ứng!

Bạch phu nhân hơi nghiêm sắc mặt một chút:

- Vô luận là việc gì, ngươi cũng bằng lòng làm chứ?

Thiết Bình Cô gật đầu nhanh:

- Miễn là phu nhân buông tay, dù phu nhân có bắt tôi làm việc gì, tôi cũng sẵn sàng. Điều đó không quan hệ gì.

Bạch phu nhân thở dài, lẩm nhẩm:

- Ta không ngờ mãnh lực tình yêu giữa nam nữ ghê gớm đến thế, khi yêu, người ta dám hy sinh đến cả tính mạng! Chưa biết sẽ làm thế nào, mà dám đáp ứng, thì có khác nào đem sinh mạng làm vật đổi trao?

Rồi bà buông tay.

Bà hoành tay tát yêu vào má Giang Ngọc Lang, cười hì hì tiếp:

- Tiểu tử có phúc quá, mà cũng có tài ghê! Làm cho một nữ nhân dám lấy thân bảo đảm một sự an toàn cho ngươi, kể ra cũng có thủ đoạn đấy nhé!

Hồ Dược Sư chen vào:

- Tô Anh say mê Tiểu Linh Ngư, theo ta thấy, thì cái mức độ cao hơn cô nương này nhiều!

Bạch Sơn Quân cười lớn:

- Nếu vậy thì cái chương trình hành sự của chúng ta rất hay, và chắc chắn là chúng ta sẽ thu thập một kết quả đúng mong ước!

Hồ Dược Sư gật gù:

- Cái đó thì chắc rồi.

Bạch phu nhân nguýt xéo Bạch Sơn Quân:

- Ngươi có thấy cái kế nào của ta mà chẳng thành công không?

Bạch Sơn Quân cười hề hề:

- Phải! Phải! Về mưu kế thì phu nhân là nhất rồi! Từ bao giờ đến bây giờ, chẳng khi nào mưu sự mà bất thành. Chẳng khi nào!

Bạch phu nhân lại hứ một tiếng:

- Còn ngươi, về cái sự vuốt mông ngựa, ngươi là nhất rồi! hiện tại, ngươi ở lại đây, đôi nam nữ đó, luôn gã si dại kia giao hết cho ngươi!

Bạch Sơn Quân gật đầu nhanh:

- Yên trí đi phu nhân!

Thiết Bình Cô gục đầu lên mình Giang Ngọc Lang, khóc rấm rứt.

Bạch phu nhân nắm tay nàng bảo:

- Đi theo ta thôi! Ngươi nên nhớ là nhất nhất cái gì cũng phải nghe lời ta, nếu ngươi phá hoại công việc của ta, thì tình lang của ngươi sẽ chết thảm đấy!

* * * * *

Trong lòng như có lửa đốt, lửa bốc cao ngọn, nhưng Tiểu Linh Ngư không bước gấp.

Chàng biết, bước gấp cũng chẳng ích lợi gì, bước gấp là không lưu ý đến những gì chung quanh, hiện tại thì chàng cần lưu ý đến những cái nhỏ nhặt, những cái đó rất có thể giúp chàng truy ra một manh mối.

Đêm đã qua, bóng đêm rút mất rồi, nhưng nửa phần núi bị sương mờ bao phủ, chàng cố giương mắt nhìn, cũng chẳng thấy được cảnh vật xa xa, có thấy chăng thì bất quá là những hàng cây giăng thành một vệt dài, xám xám, nơi cao nơi thấp bất đồng.

Cả một cành cây, chàng cũng chẳng phân biệt được qua lớp sương mù đó.

Đừng nói chi đến những cành cây, đến cả những dấu hiệu do bọn Cáp Cáp Nhi, Lý Đại Chủy lưu lại, chàng cũng hết sức khó khăn mới nhận ra, dù chẳng cố hết sức mắt, tìm ở mỗi thân cây sát bên cạnh chàng.

Tìm thấy những dấu hiệu đó, chàng thấy khó ngang lên trời.

Nhưng, cái khó chẳng bao giờ làm cho chàng nản chí, trái lại nó giúp chàng tập luyện trầm tánh khí bình tịnh.

Trước hết, chàng đến một ngọn suối, rửa mặt mày, rửa những vết dơ trên y phục, rồi định tâm tinh thần, điều tức một lúc, xem thương thế của mình đã giảm được mấy phần.

Chàng thọ thương không nặng lắm, điều làm cho chàng quan tâm là chất độc nhiễm vào người.

Vận chuyển chân khí lưu chuyển quanh thân thể một vòng, chàng không thấy chi lạ, so với tình trạng trước khi thọ thương, bất quá, bị treo cao hơi lâu một chút, nên đôi chân tê dại.

Chàng điểm một nụ cười, lẩm nhẩm:

- Liễu đầu đó cứ lải nhãi là thương thế của ta nghiêm trọng lắm! Ta biết là nàng dọa ta, không muốn để cho ta đi!...ái da! Nữ nhân! Kẻ nào tin lời nữ nhân, kẻ đó suốt đời chỉ làm tên nô lệ của họ!

Nhớ đến cái tình ý của Tô Anh, rất dịu ngọt, chàng nghe lòng mát rợi, vô luận làm sao, một nam nhân biết được mình được nữ nhân yêu, nam nhân đó cũng khoái, không khoái nhiều cũng khoái ít.

Động của Ngụy Vô Nha ở phía Tây, ẩn khuất trong một khu vực rậm rạp.

Tiểu Linh Ngư không sợ trời, không sợ đất, nhưng đã nếm cái khổ do Ngụy Vô Nha dành cho, thì không khỏi không ngán sợ lão.

Do đó chàng không dám đi thẳng về phía Tây.

Ngồi bên bờ suối, bên một tảng đá lớn, chàng xuất thần một lúc lâu, tự hỏi phải làm cách nào để tìm Hoa Vô Khuyết.

Bỗng, chàng thấy vật gì đỏ đỏ, từ trên đầu suối, theo dòng nước trôi xuống.

Bởi chàng lập tâm quyết chẳng bỏ qua một sự kiện nhỏ nhặt nào hiện ra trước mắt, thì hiện tại chàng làm gì lờ qua vật đó.

Lập tức, chàng bẻ một cành cây, bước đến sát bờ, vớt vật đó lên.

Thì ra, đó là một chiếc quần của một nữ nhân. Quần có thêu hoa, đường thêu rất khéo. Người mặc quần đó, hẳn phải thuộc hạng danh gia thế tộc.

Nhưng lưng quần bị xé tét, mường tượng là nữ nhân nào đó bị người dùng bạo lực mà uy hiếp.

Tiểu Linh Ngư cau mày thầm nghĩ:

- Một việc như vậy, xảy ra trong núi sâu! Nữ nhân nào mặc thứ quần đó, vào tận nơi này? Nữ nhân gặp bọn quỷ háo sắc nào?

Chàng cho rằng bọn đệ tử của Ngụy Vô Nha làm nên việc đó, nhưng lại nghĩ, động phủ của lão ta ở tận phía Tây, mà nguồn suối thì lại hướng Đông, như vậy là không phải bọn đệ tử của lão động chủ rồi!

Đúng lúc đó, một vật nữa trôi xuống, cũng màu hồng.

Một chiếc giày thêu của nữ nhân.

Tiểu Linh Ngư cười, mắng:

- Tiểu tử nào đó, khá lắm! Cởi quần người ta chưa cho là đủ, lại cởi luôn giày!

Không lẽ hắn muốn ngửi cái mùi chân của nữ nhân? Chân mang giày, có vớ, nếu có mùi thì chua chua, hôi hôi, thích thú gì mà hắn muốn ngửi?

Chàng đoán định là sự việc này không thể có liên quan đến Hoa Vô Khuyết, bởi lẽ thứ nhất, Hoa Vô Khuyết không mặc thứ quần đó, lẽ thứ hai là hắn không bao giờ hành động như vậy.

Tuy nhiên, sự kiện này kích động lòng hiếu kỳ của hắn rất mạnh. Đồng thời hắn cũng nổi giận, bởi cái nghĩa khí giang hồ, bởi cái hiệp tâm mà hắn sẵn có, dồi giàu, mãnh liệt.

Bằng mọi giá, hắn phải giáo huấn kẻ bất lương, nếu cần cũng dứt luôn kẻ đó, trừ hậu hoạn cho bao nhiêu nữ nhân khác.

Giữa dòng suối có một mô đá, rêu xanh mọc phủ, xem ra trơn lắm, với thuật kinh công hắn, nếu nhảy lên đó, hẳn cũng chẳng đến nỗi trợt.

Hắn liền nhảy vọt lên mô đá đó liền, đi dọc men theo mô đá, nhặt thêm một vật nữa.

Một chiếc yếm che ngực của nữ nhân.

Chàng cười hì hì, nghĩ rằng gã háo sắc nào đó cũng quá quắc lắm, nhất định quan sát đến đôi vú của nữ nhân!

Đối với hắn, nữ nhân chẳng có giá trị gì, song hắn không chấp nhận một nam nhân có hành động mà hắn cho là quá dã man, xem nữ nhân như thú vật.

Rồi một tấm yếm nữa trôi tới!

Tiểu Linh Ngư buột miệng kêu khẽ:

- Thì ra có tới hai nữ nhân sao?

Một nữ nhân, hắn bất bình, biết được có đến hai nữ nhân rồi, không thắc mắc nữa. Bởi, bên trong có ẩn khuất chi đó, và những nữ nhân này quyết chẳng phải là lỡ độ đường mà gặp nạn, hay vì ngẫu nhiên mà đến nơi này.

Bỗng, có tiếng kêu la kinh hãi từ phía đầu suối vọng đến.

Âm thinh trong trẻo, đúng là tiếng của một nữ nhân!

Tiểu Linh Ngư đứng trên mô đá, mơ màng đến xuất thần. Một lúc lâu, hắn nở một nụ cười bí hiểm lẩm nhẩm:

- Nữ nhân! Nữ nhân!...Tại làm sao mà ta đi đến đâu cũng gặp cái thứ nữ nhân quái dị mãi?

ở phía đầu suối, dòng nước từ trên cao rơi xuống, lòng suối rộng, nước chảy ra, trông như bức màn bố trắng.

Thác nước rơi xuống một tảng đá, hoa nước bắn ra, rơi luôn xuống phần dưới chân đá, hiệp lại thành suối, chảy re re...

Thác nước nào cũng đẹp cả, thác nhỏ thì đẹp nên thơ, thác lớn thì đẹp hùng vĩ, dù thời gian là bình minh hay hoàng hôn, thác nước vẫn đẹp như thường.

ở đây cho rằng thác nước cũng hơi quá đáng, bất quá dòng nước hơi cao hơn lòng suối, dốc đứng, thành ra nước vọt ra, phải đổ như vậy thôi.

Tuy nhiên, vẫn tiếng ồ ồ, ào ào, róc rách...

Hiện tại, có hai nữ nhân nằm trên tảng đá đó. Tựa hồ cả hai đều hoàn toàn trần truồng, họ nằm tại đó, hứng thác nước từ trên cao đổ xuống, nước đổ như vậy, hẳn phải có một trọng lực đáng kể, nếu không nói là phi thường.

Chân họ, lúc thì co vào lúc thì vưon ra, tóc họ theo dòng nước, xấp xõa thành từng lọn, từng lọn, tóc đen ánh, phản màu nước trắng, đen và trắng nổi bật lên nền đá xanh.

Nhìn thấy cái cảnh đó, bất giác Tiểu Linh Ngư sững sờ.

Cái cảnh đó khó nhìn quá, chẳng những vì cái thảm hại của nữ nhân, mà còn vì họ trần truồng, nhìn thân thể lõa lồ của một người, thì còn gì vô sỉ hơn?

Tuy nhiên, cảnh đó quyến rũ lạ lùng, trừ phi là bậc thánh, còn ra thì ai lại chẳng thích nhìn, dù biết rằng cảnh đó sẽ đưa con người vào tội ác.

Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm:

- Kẻ nào có óc tưởng tượng quái đản như vậy?

Thiếu chi cách hành hạ một nữ nhân, ai lại dùng đến một hình phạt như thế?

Hai nữ nhân không ngừng rên, chừng như họ đã phát giác có người trông thấy thảm trạng của họ.

Rồi họ cũng kêu lên:

- Cứu mạng! Cứu mạng!...

Tiểu Linh Ngư hét to:

- Chứ các ngươi không cử động được sao?

Một nữ nhân gọi to:

- Cứu tôi với! Ai đó hãy cứu bọn chúng tôi với?

Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:

- Ai làm ra cái cảnh đó cho các ngươi? Kẻ đó ở đâu rồi?

Nữ nhân đó cứ kêu, âm thinh của nàng dần dần suy nhược, môi nàng mấp máy mãi, chừng như muốn nói gì, song không đủ sức lực thốt thành lời.

Tiểu Linh Ngư chẳng nghe được tiếng nào.

Nơi chàng đứng, cách hai nữ nhân đó độ hai trượng.

Khoảng cách hai trượng đối với chàng không thành vấn đề.

Bất cứ nam nhân nào, thấy cảnh quyến rũ đó, thấy cảnh thương tâm đó, có thuật kinh công như chàng, dù không động niềm tà dục, cũng nhảy qua mà xem.

Chẳng một ai đứng yên mà nhìn cảnh tượng như vậy được.

Bởi hai nàng đáng thương hại quá chừng, người ta có ai nỡ điềm nhiên khi thấy hai nữ nhân đáng thương hại lâm nạn như vậy mà không cứu? Huống hồ cái việc cứu chẳng khó khăn gì cho lắm!

Nhưng, Tiểu Linh Ngư không nhúc nhích, chàng không nhảy sang tảng đá đó, tức nhiên là chàng không cứu rồi!

Vô lương tâm chăng? Tàn nhẫn đến mức độ đó chăng? Gặp một con vật lâm nạn, nếu có thể, người ta cũng tìm cách cứu nó mà.

Huống hồ lại là một đồng loại? Đồng loại đó lại là một nữ nhân? Nữ nhân đó lại có một thân hình hấp dẫn cực độ?

Chàng không nhảy sang, hai nữ nhân còn hy vọng là chàng do dự, do dự một chút chàng sẽ nhảy sang.

Không, hai nàng không còn hy vọng gì nữa, bởi chẳng những chàng không nhảy sang, chàng lại còn ngồi xuống.

Ngồi xuống rồi, chàng giương mắt nhìn.

* * * * *

Hai nữ nhân không ai khác hơn là Bạch phu nhân và Thiết Bình Cô.

Bây giờ thì Bạch phu nhân sững sờ.

Cái kế do bà an bày, thực hiện đến giai đoạn đó rồi, kể như chu đáo lắm, cái động cơ của cái kế đó, là cái mỵ lực dụ hoặc.

Có con tim nào không dao động trước mỵ lực đó chăng? Tim già cũng phải hồi xuân, nói gì tim non tất phải bốc cháy gấp.

Song, con tim của Tiểu Linh Ngư lại bằng đá! Hoặc giả, chàng không có tim!

Vì chàng chẳng hề dao động!

Bà dự mưu như thế này: “Phàm đã bị treo lâu như Tiểu Linh Ngư, được buông tha rồi là phải khát nước, giữa rừng núi khát nước là phải tìm ngay đến suối.”

Mà quanh vùng chỉ độc có một ngọn suối này.

Thế thì chàng còn đi đâu mà chẳng đến đây? Cái chỗ Bạch phu nhân chọn lựa, dĩ nhiên phải gần cái chỗ Tiểu Linh Ngư bị treo, có như vậy, khi chàng thoát nạn là tìm đến chỗ gần nhất.

Mọi diễn tiến đều xảy ra đúng như Bạch phu nhân dự kiến.

Nhưng, Tiểu Linh Ngư không nhảy sang, thì dự tính đó dù có đúng chín phần sai một phần, cái phần sai làm hỏng cả chín phần đúng.

Do sự tiết lộ của Giang Ngọc Lang, Bạch phu nhân biết chàng tên là Tiểu Linh Ngư, ngoài ra, Thiết Bình Cô còn cứu mạng chàng một lần.

Nếu Tiểu Linh Ngư nhận ra, trong hai nữ nhân có Thiết Bình Cô, hẳn chàng không ngần ngại mà nhảy sang cứu nàng, đừng nói chi là tình cảnh đáng thương của Bạch phu nhân và Thiết Bình Cô mà bất cứ ai trông thấy cũng xúc động tâm tư tìm cách cứu.

Mô đá đó, bị nước đổ mãi, mòn mặt, vừa trơn vừa tròn, chỉ có khoảng giữa là hơi trủng xuống.

Bà và Thiết Bình Cô nằm tại trủng, nếu Tiểu Linh Ngư nhảy sang, vừa chạm tảng đá, là Bạch phu nhân xô nhẹ, chàng phải rơi xuống nước.

Dưới nước, Hồ Dược Sư nấp sẵn, để không bị phác giác y lặn xuống sâu, dùng một cọng lau làm ống dẫn hơi, lò khỏi mặt nước một chút để thở.

Tiểu Linh Ngư rơi xuống nước rồi, là cầm như sa vào lưới.

Y ngậm một đầu lau, còn đầu kia ló khỏi mặt nước, thở bằng miệng, ngưng thần chú ý, nghe tiếng động là vọt đi liền.

Dù có thuật khinh công cao tuyệt, Tiểu Linh Ngư cũng khó đăùt chân vững lên mô đá trơn trợt đó, nói gì là bị xô?

Chàng không nhảy sang, không bỏ đi, lại ngồi xuống đó, nhìn.

Phải chi chàng bỏ đi, thì cái kế đó cầm như hỏng, ai hứng nước, ai trầm mình dưới nước phải lên bờ.

Như vậy là đỡ khổ!

Nhưng chàng không bỏ đi, bắt buộc Bạch phu nhân phải kéo dài cuộc dàn cảnh đó, hy vọng cuối cùng Tiểu Linh Ngư sẽ nhảy sang.

Kéo dài cuộc dàn cảnh là ai trầm mình cứ trầm, ai hứng thác nước, cứ hứng.

Trầm mình, hứng thác nước, đâu phải là việc sướng?

Lần đầu, Bạch phu nhân cảm thấy khó chịu, thác nước đổ đều đều, mà khí lực của bà càng phút càng suy giảm, đã đến lúc bà không còn thở đều nữa được.

Bà liếc xem chừng Tiểu Linh Ngư, chàng vẫn ung dung như thường, ngồi nhàn mà lắng nghe thác reo, nhìn suối chảy.

Chẳng những thế, chàng còn cởi giày ra rửa chân, kỳ cọ ra chiều đắc ý lắm.

Rửa chân xong, chàng lại cất tiếng ca.

Lời ca ứng khẩu mà thành, đại ý nói rằng, có nước trong rửa chân rất sướng, có mỹ nhân rửa mắt rất sướng, con người được hai thứ đó, kể cũng đủ rồi!

Bạch phu nhân tức uất, muốn vỡ lồng ngực. Bà nghiến răng mắng khẽ:

- Tiểu tử là quỷ chứ chẳng phải là người! Chẳng lẽ hắn khám phá ra cái mưu của ta?

Khám phá?

Hai câu đó, bà hướng cái ý về phía Thiết Bình Cô.

Thiết Bình Cô tức giận từ lúc ra đi, tức giận vì bỗng nhiên trở thành một công cụ cho vợ chồng Bạch Sơn Quân dùng, hết việc này đến việc khác.

Hiện tại, ngoài cái tức, nàng còn thẹn, nhưng nàng cũng buồn cười cho Bạch phu nhân quá chừng.

Nàng cố ý thốt:

- Nhất định là hắn khám phá ra cái kế của chúng ta rồi!

Bạch phu nhân căm hận:

- Làm sao hắn khám phá được?

Cái kế của ta, kín đáo như trời xanh, chẳng chút sơ hở, hắn làm gì có đôi mắt thánh mà thấy rõ âm mưu của ta?

Thiết Bình Cô đáp:

- Có rất nhiều người nói rằng hắn là đệ nhất thông minh trong thiên hạ. Tôi nghĩ lời nói đó không sai!

Công lực của nàng chưa bằng Bạch phu nhân, dưới thác nước, nàng thở khó khăn hơn bà ta, song chẳng hiểu tại sao, hiện tại nàng cảm thấy khoan khoái, nàng lại thốt hơi to tiếng một chút.

Bạch phu nhân lạnh lùng:

- Ngươi định báo hiệu cho hắn biết đó phải không? Nên nhớ là tình lang của ngươi còn ở trong tay bọn ta đấy. Nếu cái kế hoạch này bất thành, là ngươi sẽ trở thành quả phụ!