Giang Hồ Thập Ác

Chương 67: Nghĩa tựa cánh chuồn




Hoa Vô Khuyết trầm lặng rất lâu.

Sau cùng, hắn ngẩng mặt nhìn lên không thở dài mấy tiếng, đoạn thốt:

- Không! Tuyệt đối tại hạ không hận cô nương, vĩnh viễn tại hạ không hận cô nương. Tay tại hạ không được cùng cô nương sum họp với nhau, song suốt đời tại hạ xem cô nương như một người em gái, tại hạ dành mọi cảm tình cho cô nương, tất cả những cảm tình mà một huynh trưởng có thể dành cho một tiểu muội.

Thiết Tâm Nam ngưng khóc ngay, ngẩng đầu lên, hỏi gấp:

- Thật chứ?

Hoa Vô Khuyết nhếch nụ cười khổ:

- Có khi nào tại hạ lừa dối cô nương chăng?

Rồi hắn tiếp:

- Đã nói ra, tại hạ xin nói luôn, là chẳng những tại hạ không hề hận cô nương, mà đến cả Tiểu Linh Ngư tại hạ cũng không bao giờ hận hắn. Dù rằng cái số đã định hắn cùng tại hạ là hai kẻ cừu địch, hắn vẫn là bằng hữu của tại hạ, hắn là bằng hữu duy nhất trong đời tại hạ, cừu địch là do ngoại cảnh, bằng hữu là do nội tâm, cô nương ơi! Nếu cô nương cùng hắn sống cùng nhau, thì đó là niềm cao hứng lớn lao nhất cho tại hạ vậy!... Một niềm cao hứng chân thành...

Thiết Tâm Nam vụt kêu lên:

- Đại... đại ca! Tôi cảm kích đại ca vô cùng. Niềm cảm kích này tôi giữ mãi suốt đời tôi. Một niềm cảm kích chân chánh...

Nàng cất cao giọng mà thốt, thốt xong nàng cười lớn nàng cười khi mặt mũi nàng còn đẫm nước mắt, nàng không khóc nữa, nhưng lệ cứ trào ra, thứ lệ chân thành cảm xúc.

Không thể hiểu được, hiện tại nàng bi thảm hay vui mừng!

Có khi nào người ta bắt cá hai tay mà được cá chăng? Nàng thì không muốn bắt cá hai tay, nhưng cái tay với bắt con cá kia thì con cá kia cứ chạy vuột, còn một con, một tay không muốn bắt con cá này, mà con cá chừng quyến luyến bàn tay nàng, không chịu rời xa.

Hai con cá cũng ngon như nhau, cũng đẹp mắt như nhau có khác chăng là một con đến trước, một con đến sau, mà con đến trước lại gây ấn tượng sâu đậm rồi...

Nàng bi thảm vì con cá sau bằng lòng bơi đi xa tầm tay, dù sao thì cũng là một điều đáng tiếc, có đáng tiếc nên nàng mới trải qua khó khăn trong những lúc sau này.

Nàng vui mừng, không phải vì Hoa Vô Khuyết nói thế mà nàng nắm được con cá trước trong tay.

Nàng vui mừng vì trường hợp được dứt khoát rõ ràng như vậy rồi.

Hoa Vô Khuyết cũng chẳng biết là mình bi thảm hay vui mừng.

Hắn tiếp luôn:

- Trên thế gian có nhiều sự việc đến với ta, đối với những sự việc đó, chúng ta bất lực, thi tại hạ trách cô nương thế nào được? Mà tại hạ cũng chẳng trách ai được. Nếu có trách thì trách cái sự an bày của cao thiên, đưa chúng ta vào cảnh vô khả nại hà!

Cô nương tự làm khổ mà chi? Không bao giờ chúng ta tìm một giải pháp lưỡng toàn.

Chấp nhận sự an bày do cao thiên đi cô nương.

Hắn chưa gọi nàng bằng hai tiếng tiểu muội.

Thiết Tâm Nam ngưng ánh mắt nhìn hắn:

- Nhưng... ngươi.. chẳng lẽ ngươi...

Hoa Vô Khuyết dịu giọng:

- Cô nương đừng lo ngại. Trên đời, chẳng có nỗi khổ nào không hòa giải được. Hôm nay đau, những ngày sau vẫn đau, song cái đau dịu dần, bởi thời gian là liều thuốc nhiệm màu, cuối cùng cái đau đó chỉ còn là vết sẹo, bất quá sau này, nhìn vết sẹo, ta cười trong man mác rồi bỏ đi như lật qua một trang sách mới, để hòa mình với nhịp sống hiện thực, dọn mình cho nhịp sống tương lai. Cô nương không nên xót xa cho nhau làm gì.

Thiết Tâm Nam rung giọng:

- Ngươi... tại sao ngươi tốt như vậy? Tại sao ngươi nhân từ, rộng lượng, tại sao ngươi không giống phần nhân loại còn lại ngoài ngươi? Tại sao ngươi không độc ác?

Nàng òa lên khóc, khóc một lúc rồi tiếp:

- Tuy nhiên, ta biết, miệng thì nói thế chứ lòng ngươi thì hận ta, ta không chịu nổi...

Hoa Vô Khuyết càng dịu giọng hơn:

- Không đâu cô nương. Tại hạ không hề nói dối.

Hắn biết. Thiết Tâm Nam gọi hắn bằng hai tiếng đại ca là nàng đã dựng lên bức vạn lý trường thành, ngăn cách hắn và nàng, và bức tường thành kiên cố đó sẽ mãi mãi sừng sững giữa song phương.

Chẳng bao giờ hai tiếng đó thay đổi bằng bất cứ danh từ nào.

Hai năm rồi! Tình cảm xây dựng với biết bao nhiêu công phu!

Lâu đài tình cảm đó, bỗng bị cơn bão mang tên “đại ca” quật đổ, vỡ tan không một mảnh nhỏ.

Đại ca!

Còn có danh từ nào ác độc hơn, đối với Hoa Vô Khuyết?

Từ nay, dù họ hằng ngày thấy mặt nhau, song họ là hai con chim nhạn, một chân trời, một góc biển, và biết đâu cả hai cùng hướng vọng về nhau, hay chỉ một con mơ hoài hình bóng cũ, còn một con thì ấp ủ rỉa lông cho kẻ được ưu đãi hơn hắn?

Hắn lại nhìn trời, một vầng mây bay qua, mây bay lơ lửng, hững hờ, mây vô tư lự nhu lòng người có chủ, như con thuyền tạm tách tạm về bờ cũ buông neo.

Đã xa, Hoa Vô Khuyết cho xa luôn, con thuyền cáo biệt ra đi từ từ thì hắn dùng sào đẩy cho nhanh chóng kịp xuôi giòng:

- Tại hạ ước mong hắn không đối xử tệ bạc với cô nương. Hắn sẽ dành mọi sự tốt lành cho cô nương.

Lời chúc, thành thật lắm, lời chúc thay cho một câu cam kết trong lòng, cam kết từ nay sẽ không làm bất cứ việc gì ràng buộc Thiết Tâm Nam, cam kết để cho nàng thung dung đi tìm hạnh phúc.

Giữa nhau, mọi ân nghĩa như thanh toán xong xuôi, chẳng ai còn nợ ai, nàng không còn thắc mắc nữa, mà hắn cũng tỏ rõ thái độ rồi.

Nhưng, những giải tỏa bên ngoài là nguồn gốc của phức tạp, bên ngoài trầm tịnh, bên trong bão bùng.

Thì ra, bề mặt là của đồng loại, còn bề trái là của mỗi cá nhân.

Đồng loại có bao giờ nghĩ đến cá nhân của một con người. Dù đồng loại bao gồm tất cả cá nhân, song nhiều cá nhân quá, đồng loại dù muốn dù không cũng phải bỏ rơi một số.

Thiết Tâm Nam, một đồng loại của Hoa Vô Khuyết, có hiểu cho cá nhân của Hoa Vô Khuyết không?

* * * * *

Vô luận làm sao, hiện tại cả hai cảm thấy thản nhiên hơn trước nhiều, bởi họ đã vạch con đường tiến, họ không dừng ở điểm tựa có muôn ngàn lối rẽ.

Giả như họ còn hồi tưởng lại những cái gì đã qua, hai tiếng đại ca kia sẽ nhắc nhở họ quay về với lý trí.

Họ không muốn phạm lỗi, họ không muốn khinh nhau thì hai tiếng đại ca kia là một biện pháp giúp cho họ tự vệ.

Và nhờ hai tiếng đại ca đó, họ có gần gũi bên nhau lâu hơn, lâu đến khi nào họ không còn muốn gần gũi nữa, hoặc giả một bên muốn ly khai.

Tâm tư bình lặng lại rồi, Thiết Tâm Nam điểm một nụ cười hỏi:

- Tại sao đại ca còn trở lại nơi này?

Hoa Vô Khuyết trầm giọng:

- Ngu ca nhận sự ủy thác của một người đến đây để gặp một người.

Hắn do dự, không biết có nên nói sự thật chăng, sự thật là Tiểu Linh Ngư nhờ hắn đến đây tạ lỗi với Yến Nam Thiên.

Hắn nghĩ nên giấu Thiết Tâm Nam là hơn để tránh cho nàng phải lo lắng về Tiểu Linh Ngư.

Thiết Tâm Nam chỉnh sắc mặt:

- Đại ca đến đây để gặp Yến đại hiệp?

Hoa Vô Khuyết bắt buộc phải nói thật:

- Phải!

Thiết Tâm Nam chớp mắt:

- Hắn nhờ đại ca đến?

Hoa Vô Khuyết gật đầu luôn:

- Phải!

Thiết Tâm Nam hỏi gấp:

- Hắn ở đâu, bận việc gì mà không đến được?

Hoa Vô Khuyết không đáp, lại hỏi ngược:

- Yến Nam Thiên bận việc gì, không đến đây? Còn hiền muội đến đây làm gì?

Thiết Tâm Nam cúi đầu:

- Chiều hôm qua, Yến Nam Thiên tìm... muội, nói với tiểu muội rất nhiều, và bảo tiểu muội hôm nay đến đây chờ người, đại ca phải biết, lời nói của Yến Nam Thiên còn ai dám cãi?

Nói câu đó, nghe quá thừa!

Dù nàng có thể cãi, vị tất nàng muốn cãi? Phải chi nàng đừng nói cái đoạn cuối, thì Hoa Vô Khuyết ít thống khổ hơn!

Hắn đâu cần nghe nàng tất trách cái sự có mặt của nàng ỏ tại đây!

Lờ đi việc đó, Hoa Vô Khuyết lại hỏi:

- Yến đại hiệp đã nói chi với hiền muội?

Thiết Tâm Nam thoáng đỏ mặt, cắn nhẹ vào môi để lấy thêm nghị lực, đáp:

- Yến đại hiệp bảo... tiểu muội cùng hắn... nên đàm đạo gây cảm thông cho nhau để rồi sau đó...

Bỗng, có tiếng cười vang từ bên ngoài rừng vọng vào, một câu nói tiếp theo tiếng cười, cũng oang oang như lệnh vỡ:

- Đã làm lành với nhau rồi phải không? Ta đến sớm quá, có thể là làm trở ngại hứng thú của các ngươi!

Hoa Vô Khuyết vụt quay mình.

Yến Nam Thiên vừa cười vừa bước những bước chân dài tiến đến.

Thấy Hoa Vô Khuyết, Yến Nam Thiên ngưng cười ngay, rồi trầm gương mặt hỏi:

- Tạo sao ngươi ở đây? Ngươi đến đây làm gì?

Lão đưa mắt sang Thiết Tâm Nam, hỏi luôn:

- Còn Tiểu Linh Ngư?

Thiết Tâm Nam cúi đầu đáp:

- Tôi không biết.

Đưa tay chỉ Hoa Vô Khuyết, nàng tiếp:

- Hoa công tử nói rằng...

Hoa Vô Khuyết tiếp nối:

- Tiểu Linh Ngư nhờ tại hạ đến đây báo tin với Yến đại hiệp là hôm nay hắn không đến được!

Yến Nam Thiên nổi giận:

- Tại sao hắn không đến được?

Hoa Vô Khuyết thở ra một hơi dài:

- Hắn đã bị người câu thúc, mất tự do, mỗi bước chân, mỗi động tay, mỗi lời nói đều bị giám thị kỹ.

Hắn biết, câu nói đó sẽ tạo nên một hậu quả tai hại không lường, và người chấn động nhạy hơn hết, chính là Thiết Tâm Nam. Nàng biến sắc.

Quả nhiên, Yến Nam Thiên nổi giận:

- Ai câu thúc hắn?

Hoa Vô Khuyết do dự một chút:

- Một vị tiền bối trong võ lâm, thiên hạ gọi là gọi là Đồng tiên sinh.

Yến Nam Thiên hét lớn:

- Đồng tiên sinh? Ta lăn lộn trên trường đời hơn mấy mươi năm dài, không hề nghe nói là trong võ lâm có một nhân vật mang danh hiệu đó! Hay là ngươi bịa ra một cái hiệu để lừa ta?

Lão nhích bước từ từ, thu hẹp khoảng cách giữa lão và Hoa Vô Khuyết, rồi lão hét:

- Có phải là ngươi ám toán rồi chăng? Vậy mà ngươi còn giả vờ đến đây đóng vai trò một người tốt! Ngươi to gan thật!

Hoa Vô Khuyết ngẩng cao mặt, cất giọng sang sảng:

- Tại hạ thọ sự ủy thác của người, sốt sắng thi hành sự ủy thác đó, do đó tại hạ có mặt tại đây, trong phút giây này. Đại hiệp hỏi, biết mà không nói, thì chẳng hóa ra khinh thường đại hiêp sao? Nói ra rồi, tại hạ lại bị nghi ngờ, như vậy là đại hiệp khinh thường nhân cách của tại hạ đó! Tại hạ...

Yến Nam Thiên trừng mắt:

- Rồi ngươi làm sao chứ?

Hoa Vô Khuyết gằn từng tiếng:

- Dù rằng tại hạ không là đối thủ của Yến đại hiệp, song trong trường hợp này, chỉ có ác đấu mới giải quyết được vấn đề, chẳng bao giờ tại hạ chấp nhận bất cứ ai xem nhẹ lời nói của tại hạ.

Yến Nam Thiên nhìn trời cao, bật cười cuồng dại:

- Ngươi còn dám nói như thế nữa sao. Thật mà, cái gan của ngươi to hơn chỗ tưởng của ta!

Hoa Vô Khuyết thản nhiên:

- Cái gan của tại hạ dù nhỏ bé đi nữa, tại hạ vẫn không thuộc hạng tham sanh, tại hạ không hề sợ chết khi người ta chà đạp lên danh dự của tại hạ.

Yến Nam Thiên nạt to:

- Ngươi không sợ chết thì hôm nay ta hóa kiếp cho ngươi, thành toàn cái ý nguyện của ngươi.

Nhưng, Thiết Tâm Nam đã lướt tới, rung giọng gào lên:

- Yến đại hiệp! Tôi biết rõ Hoa công tử vô luận việc gì trong trường hợp nào, Hoa công tử chẳng hề nói ngoa!

Yến Nam Thiên hừ một tiếng:

- Tiểu Linh Ngư đã bị người ám toán, ngươi không nghĩ cách báo thù, lại còn toan cầu tình cho kẻ khác! Thảo nào mà Tiểu Linh Ngư không tránh mặt ngươi! Thì ra, ngươi là một thiếu nữ thay tâm đổi ý dễ dàng và nhanh chóng quá chừng!

Câu nói đó, là một nhát búa đập mạnh vào tự ái của Thiết Tâm Nam, bởi câu nói hàm cái ý cho rằng nàng là hạng lăng loàn.

Tuy nhiên, nàng không giận, chỉ òa lên khóc, vừa khóc vừa phân trần:

- Tiểu Linh Ngư quả thật bị người hãm hại, thì tôi liều chết cứu hắn, chứ còn đại hiệp cho rằng.. Hoa công tử nói ngoa thì dù đại hiệp có giết tôi, tôi cũng quả quyết là chẳng bao giờ có việc đó! Bởi tôi đã hiểu phẩm cách của Hoa công tử!

Yến Nam Thiên cười lạnh:

- Ngươi muốn chết để cứu Tiểu Linh Ngư, ngươi cũng muốn chết để bảo đảm nhân cách của Hoa Vô Khuyết! Ta hỏi ngươi có tất cả được bao nhiêu mạng sống?

Thiết Tâm Nam càng khóc lớn:

- Yến đại hiệp cứ mắng tôi đi, mắng nặng hơn nữa cũng chẳng sao, tôi chẳng thể biện bạch cho đại hiệp hiểu được! Dù rằng đại hiệp có cho tôi là gái trắc nết, tôi cũng cam chịu, chứ biết nói gì hơn, cho đại hiệp tin tưởng?

Yến Nam Thiên cười lớn:

- Được rồi, ngươi lấy tánh mạng bảo đảm nhân cách của hắn, ta cứ để cho ngươi tùy tiện đối xử với đời, nhưng ta cần nói với ngươi câu này, là cái thứ gái ngày ba đêm bốn như ngươi, thì tánh mạng có còn giá trị nữa chăng mà đem ra đảm bảo cho nhân cách một người?

Ngày ba đêm bốn?

Nếu không là kẻ bán phấn buôn hương, nếu không là tay đầu mày cuối mắt, thì là gì?

Yến Nam Thiên nặng lời quá đáng.

Thực ra, Yến Nam Thiên chẳng có ác ý gì đối với Thiết Tâm Nam, bởi cái tánh của lão nóng hơn lửa, gia dĩ hiện tại lão lo ngại cho tánh mạng của Tiểu Linh Ngư, lão khẩn trương ra mặt, rồi lão giận cái người câu thúc Tiểu Linh Ngư, quá giận thành mất bình tĩnh, nên lão không cần dè dặt lời nói.

Thiết Tâm Nam chưa kịp có phản ứng gì, Hoa Vô Khuyết biến sắc mặt. Hắn cao giọng hỏi:

- Một bậc anh hùng như đại hiệp, dùng những lời lẽ như thế thốt vào mặt một nữ nhân, thử hỏi cái giá trị nhân cách của đại hiệp được bao nhiêu chứ?

Hắn gằn từng tiếng:

- Yến Nam Thiên! Tại hạ trọng đại hiệp là bậc anh hùng, là hạng tiền bối bối, nên luôn luôn nhân nhượng đại hiệp. Không ngờ đại hiệp buông lung tánh khí, hành động ngang tàng, nói năng thô lỗ, mất cả khí khái của bậc trưởng thượng! Tại hạ thất vọng vô cùng.

Thiết Tâm Nam kêu to:

- Đừng công tử! Công tử không nên nói như vậy! Không phải Yến đại hiệp quyết tâm hạ nhục tôi đâu! Chỉ vì người không hiểu tôi, chỉ vì người quá lo sợ cho tánh mạng của Tiểu Linh Ngư, trong cơn khẩn cấp, người khó kiểm soát được ngôn từ...

Nàng gào, nàng thét, song có ai chịu nghe nàng nói đâu?

Bởi, Yến Nam Thiên đã giận cực độ, Hoa Vô Khuyết vừa dứt tiếng, nàng vừa mở miệng, là lão ta đã đánh ra một quyền rồi.

Hoa Vô Khuyết không lùi, hùng dũng lướt tới nghinh đón.

Thiết Tâm Nam rất hiểu, nếu hai người đó động thủ, thì trên đời này chẳng một ai ngăn trở nổi.

Nàng lại nghĩ đến phận mình, vì lo cho Tiểu Linh Ngư, vì ngại cho Hoa Vô Khuyết, mà phải chịu nhục nhã như hôm nay, cái nhục đó có ai biết cho nàng chăng?

Nỗi khổ tâm của nàng, đem lại cho nàng cái gì?

Trời ơi! Ngày ba, đêm bốn! Còn câu mắng nào nặng hơn nữa? Dù cho là gái miệt mài trong cảnh yên hoa chưa chắc gì chịu nỗi một câu mắng như vậy?

Huống hồ nàng là gái nhà lành?

Đã chịu cho người ta mắng, đã bằng lòng với cái nhục, mong hòa giải sự tình, nhưng nhục lại hoàn nhục, mà sự tình lại căng thẳng hơn, và sự tình lại đi đến cảnh sống chết của một người!

Có ích gì đâu?

Chính cái chỗ hy sinh nhiều mà không thu hoạch ích lợi mảy may, làm nàng đâu đớn hơn cái nhục.

Đã biết trên đời này, không ai ngăn chận được cuộc ác chiến dó, thì nàng có năng lực gì ngăn chặn?

Không ngăn chặn được, nàng òa lên khóc, khóc lớn, có bao nhiêu khí lực, nàng tận dụng để khóc.

Nàng muốn khóc cho kinh động cao thiên, rồi từ ngọc ngọc khuyết một vị tiên vâng lệnh thượng đế xuống phàm trần hòa giải song phương.

Nàng khóc nghe bi thảm quá chừng, bi thảm hơn con đỗ quyên khóc giữa đêm trường tịch mịch.

Yến Nam Thiên có nghe chăng?

Hoa Vô Khuyết có nghe chăng?

* * * * *

Quyền phong, chưởng phong, cuốn ào ào, một lần nữa, bao nhiêu hoa còn lại ở khu rừng này, lại tơi bời tan nát.

Đời hoa sao gặp nhiều phũ phàng!

Hoa có tội tình gì? Sao những kẻ khác đánh nhau không tìm nơi trống trải mà liều sống chết với nhau, hoa có khiêu khích ai đâu mà họ đưa nhau đến đây, hủy diệt đời hoa?

Song phương đánh nhau, song phương đại biểu cho hai lớp người, một già một trẻ, già là cựu, trẻ là tân, song phương đang thực nghiệm cái hơn, cái kém của cựu và tân, cựu ỷ mình thừa kinh nghiệm, dày công phu tu vi, tân ỷ mình canh cải, biến hóa, cộng thêm sự phương cương của hạng người biến động.

Một cuộc quyết đấu hầu như không tiền khoáng hậu giữa tay kiếm thần và đệ tử của một môn phái độc tôn.

Lần trước, họ đấu kiếm, lần này họ đấu quyền, chưởng nhưng cuộc đấu tay không này có phần kịch liệt hơn trước.

Tuy nhiên, chất của đấu pháp không thay đổi, Yến Nam Thiên vẫn cương, Hoa Vô Khuyết vẫn nhu, cương thì oai mãnh, nhu thì âm trầm, cương phát trước, ồn ào, nhu chờ sau mới phản ứng, khắc định.

Phàm về võ học, chuyên về nhu là bị người lấn áp trước, nhường cho người chiếm thượng phong rồi từ thượng phong đi lần đến uy hiếp.

Nhu không có lợi ở điểm đó, cho nên người chuyên nhu khôn tạo được một căn bản vững vàng thì khi giao đấu cầm chắc thất bại.

Đã qua nhiều cuộc giao đấu, Hoa Vô Khuyết giờ đây có rút kinh nghiệm ít nhiều, hắn không hoàn toàn sử dụng quy củ của môn phái, hắn thỉnh thoảng vượt ra ngoài sở học và xuất thủ bằng kinh nghiệm thôi.

Cho nên, dùng nhu ứng phó với Yến Nam Thiên một lúc, hắn nhận thấy vẫn bất lợi, đúng như lúc song phương dùng kiếm.

Do đó, qua mấy chiêu đầu, hắn thức ngộ ngay, nhu không thắng cương nổi, nhất là cái cương này do tay đệ nhất danh nhân trong võ lâm phát xuất.

Hắn chuyển sang cương liền.

Và cái cương của hắn, cực kỳ mãnh liệt.

Thực ra, sự chuyển biến đấu pháp này tuy có do nơi tranh thắng bại, song một phần vì hắn đang tức giận, con người tức giận thì làm sao bình tĩnh? Mà, nếu không bình tĩnh thì khó sử dụng nhu pháp đúng mức lợi hại.

Chỉ có cương! Dùng cương, hắn mới phát tiết được căm phẫn và cái cương của hắn càng mãnh liệt, niềm căm phẫn mỗi phát tiết càng nhanh chóng.

Có thế hắn mới hả dạ!

Song phương cùng dùng cương toan hạ nhau, thì chắc là một bên phải gãy nhanh chóng!

Yến Nam Thiên dốc toàn lực vì Tiểu Linh Ngư lâm nguy, lão ta bực tức bởi có kẻ dám đụng đến chàng, trong khi họ lão đã ra mặt bảo hộ chàng.

Hoa Vô Khuyết cũng vì Thiết Tâm Nam mà dốc toàn lực...

Bởi, Yến Nam Thiên dù có nói chạm đến tự ái của hắn, sự va chạm đó rất nhẹ, có thể hắn sẽ bỏ qua, chứ còn lão mắng nàng là phường trên bộc trong dâu, điều đó hắn không thể tha thứ được.

Bằng mọi giá, kẻ cả giá sanh mạng của hắn, hắn phải trừng trị kẻ ăn nói ngông cuồng, thô lỗ, dù kẻ đó là một Yến Nam Thiên, dù kẻ đó thuộc hàng trưởng thượng.

Như vậy, nếu có một bên gãy, thì cái gãy này không phải để bảo vệ nhân cách họ, mà chính là để bảo vệ một người, cái người mà họ quan tâm nhất trong đời họ.

Trời u ám, như sắp có mưa.

Tuy sử dụng cương pháp, một đấu pháp không quen dùng, Hoa Vô Khuyết cũng tỏ rõ được sự linh hoạt của con người dày căn bản.

Nhưng, gặp Yến Nam Thiên, một Thái Sơn trong võ lâm, dù hắn có là thợ đã giỏi, cũng không làm sao phá vỡ tòa Thái Sơn vững vàng như vũ trụ được.

Đánh với Yến Nam Thiên, là hắn đánh vói bức tường đồng vách sắt, nếu, nói rằng hắn toan phá vỡ tòa Thái sơn thì hơi quá đáng.

Đánh với tường đồng vách sắt biết đến bao giờ hắn mới thành công? Dần dần rồi hắn cảm thấy những chiêu thức đưa ra đều vô hiệu, dần dần hắn không còn phát xuất được những độc chiêu nữa.

Rồi cuối cùng, những chiêu thức của hắn vờn vờn bên ngoài, bất quá hắn còn múa may vậy thôi, chứ không hy vọng gì tiếp cận địch.

Đánh như vậy, thì hạ địch làm sao được?

Tóc Hoa Vô Khuyết tung bay theo đà tiến thoái, rối bồng lên, những sợi nào xõa xuống, gặp mồ hôi, dính luôn tại đó thành ra một mới dính sát vào trán, vào mặt, một mớ còn tung bay, trông hắn hiện giờ xác xơ không tưởng nổi.

Mặt hắn thì xanh nhợt, xanh vì giận, xanh vì mệt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ ngầu, màu đỏ của sự điên cuồng.

Bây giờ, hắn mới thực ngộ ra, kẻ nào dùng cương pháp chống đối với Yến Nam Thiên, đúng là kẻ đó chọn một cách tự sát.

Trên đời này, về cương pháp, Yến Nam Thiên phải được kể là độc đáo, là ngàn trước cũng không, ngàn sau cũng không?

Cái cương của hắn, so với cái cương của Yến Nam Thiên chẳng khác nào một chất thép nung lửa mềm, nằm trên đe, chịu cho búa đập.

Hoa Vô Khuyết có cảm tưởng là mình từ từ bị đối phương dìm sâu vào đất mềm, cùng lún sâu càng lúng túng, đến những cử động nhẹ nhàng cũng chẳng làm được.

Tuy nhiên, hắn không bỏ cuộc Hắn nhất định đánh, dù đánh mà không làm chết ai, đánh đến hơi thở cuối cùng, để rồi mình chết.

Bỗng, Yến Nam Thiên đảo bộ, nhảy ra ngoài vòng chiến xa hơn bảy thước rồi quát lớn:

- Dừng tay!

Lão có thể đánh chết ngay Hoa Vô Khuyết, song lão bỏ cuộc.

Điều đó làm cho Hoa Vô Khuyết sững sờ hơn là mừng rỡ, hắn dừng tay, chờ nghe lão nói gì.

Lão không nói liền.

Hoa Vô Khuyết nóng nảy, vừa thở vừa hỏi:

- Tại sao đại hiệp bảo tại hạ dừng tay?

Yến Nam Thiên chớp mắt, nhìn hắn một lúc, gằn từng tiếng:

- Tuy ta chưa hề nghe nói đến Đồng tiên sinh, tuy ta không tin là trên đời có một nhân vật mang danh hiệu đó song ta tin ngươi nói thật.

Hoa Vô Khuyết kêu lên:

- A?

Yến Nam Thiên tiếp:

- Chắc ngươi kỳ quái tại sao bỗng nhiên ta lại tin ngươi?

Hoa Vô Khuyết gật đầu:

- Đúng vậy.

Yến Nam Thiên giải thích:

- Nếu lời dối, là do lòng trá mà một người có lòng trá thì chẳng bao giờ chiến đấu như ngươi!

Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một lúc.

Rồi hắn ngẩng mặt lên không, bắt cười dài, thốt:

- Bây giờ, đại hiệp chịu tin, kể ra cũng chẳng muộn lắm sao?

Yến Nam Thiên trầm giọng:

- Nếu ngươi cho rằng, vừa rồi, ta làm nhục ngươi thì giờ đây, ta nhận lỗi vậy.

Hoa Vô Khuyết lại nín lặng giây lát, sau cũng thở dài tiếp:

- Lầm, là lầm, sai là sai, cái gì đã rồi, cứ để cho rồi luôn đổ qua đổ lại phỏng có ích gì! Yến đại hiệp quả nhiên là bậc anh hùng đệ nhất trong thiên hạ dù tại hạ có quyết tử chiến với đại hiệp, cũng không còn cách nào xuất thủ nữa được.

Yến Nam Thiên cao giọng:

- Nhưng ta lại muốn tiếp tục cuộc đấu!

Hoa Vô Khuyết giật mình:

- Tại sao?

Yến Nam Thiên đáp:

- Dù rằng ngươi nói thật, ta lại không thể buông tha cho ngươi đi. Ta cần phải giữ ngươi.

Hoa Vô Khuyết cau mày:

- Tại sao?

Yến Nam Thiên tiếp:

- Vô luận Đồng tiên sinh là ai, người ấy phải có ít nhiều quan hệ với ngươi, đúng vậy không?

Hoa Vô Khuyết suy nghĩ một lúc:

- Đúng.

Yến Nam Thiên tiếp luôn:

- Người ấy câu thúc Tiểu Linh Ngư, có phải là vì ngươi chăng?

Hoa Vô Khuyết cười khổ:

- Tại hạ nào có muốn y làm như vậy đâu? Y hành động hoàn toàn do ý riêng của y.

Yến Nam Thiên hỏi:

- Do ý của ai, ta chẳng cần biết. Y đã quản thúc Tiểu Linh Ngư, thì ta quản thúc ngươi. Ngày nào y phóng thích Tiểu Linh Ngư, thì ngày đó ta phóng thích ngươi.

Lão bước tới, tóc dựng đứng, râu vểnh ra, giọng oang oang:

- Y sát hại Tiểu Linh Ngư, thì ta sát hại ngươi.

Hoa Vô Khuyết biến sắc. Nhưng, hắn thở dài, buông gọn:

- Như thế là rất công bình.

Yến Nam Thiên cao giọng:

- Ta luôn luôn xử sự chí công.

Hoa Vô Khuyết cười lạnh:

- Riêng đối với Thiết cô nương, đại hiệp phá lệ rõ ràng. Nàng...

Thốt đến đó, bỗng hắn phát hiện ra Thiết Tâm Nam vắng mặt tại cục trường.

Nàng đi đâu? Đi từ lúc nào?

Yến Nam Thiên hét:

- Ngươi tự nguyện lưu lại đây với ta, hay chờ ta ra tay chế ngự?

Hoa Vô Khuyết lại biến sắc, sắc mặt của hắn xanh dờn, một màu xanh đáng sợ.

Hắn gằn từng tiếng:

- Bây giờ, dù đại hiệp có đánh đuổi tại hạ, tại hạ cũng chẳng đi đâu cả!

Yến Nam Thiên trố mắt:

- Tại sao?

Hoa Vô Khuyết tiếp:

- Nếu vì việc này mà Thiết Tâm Nam có hành động nông nổi, như hầu hết các nữ nhân chọn sở đoản lúc cùng trí, dù đại hiệp có buông tha tại hạ, tại hạ nhất định không dung thứ đại hiệp.

Yến Nam Thiên cười lớn:

- Được! Trước khi ta tìm Thiết Tâm Nam và Tiểu Linh Ngư, hai người chúng ta không ai có thể ly khai ai, đúng vậy chăng?

Hoa Vô Khuyết gật đầu:

- Cái ý của tại hạ là vậy đó!

* * * * *

Đồng tiên sinh bế Tiểu Linh Ngư, phi thân vút lên tàng cây.

Tàng cây to, lá rậm, độ một trượng tròn, y chọn một nơi có những cành nhỏ chi chít đan vào nhau, đủ sức chịu đựng một trọng lượng hơn trăm câụ Y đặt Tiểu Linh Ngư lên trên đó, như đưa chúng vào một cái lỗ lớn, dưới thì có lá dày, trên cũng có là dày che khuất chàng.

Trừ chim bay ra, trên thế gian này chẳng ai trông thấy được chàng trong khung cảnh đó.

Dĩ nhiên, Tiểu Linh Ngư bị điểm huyệt như cũ, chàng không làm sao cử động được, bất quá chỉ còn cười cợt nói năng mà thôi.

Chàng không hề ngán sợ, Đồng tiên sinh làm gì, chàng cũng cứ cười, hết cười là khiêu khích, châm chọc, hết khiêu khích, châm chọc, lại cười, mà giọng cười của chàng còn mai mỉa hơn những tiếng mắng phủ đầu.

Chàng cười hì hì, thốt:

- Ngươi khéo chọn quá chừng! Đây là một chỗ ẩn nấp lý tưởng, mấy hôm nay ta không ngủ, gặp một chỗ nằm vừa kín đáo, vừa êm như thế này, chém chết ta, ta cũng phải làm một giấc thật say sưa!

Đồng tiên sinh lạnh lùng:

- Phải đó, ngươi nên ngủ đi, ngủ được là tốt lắm.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Ngươi muốn đi? Bỏ ta ở lại đâuy một mình?

Đồng tiên sinh cộc lốc:

- Ừ!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Ta biết mà, ngươi thích cảnh trầm tịch, lại ưa sạch sẽ, khi nào ngươi giữ được ta lâu dài bên cạnh ngươi!

Đồng tiên sinh cười mỉa:

- Nhưng ngươi đừng hy vọng thoát đi đâu được, mỗi hôm, ta sẽ mỗi đến xem chừng ngươi, đợi khi nào công việc của ta hoàn thành rồi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi khác, an toàn hơn.

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Ta không nhất động được tay chân, dù cho ngươi quăng ta giữa lộ cái, ta cũng chẳng đi đâu được.

Đồng tiên sinh bĩu môi:

- Biết như vậy là thông minh đó!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt mấy lượt nữa, hỏi:

- Nếu có cơn mưa đổ xuống thì làm sao? Cho ngươi biết, thể xác của ta suy nhược lắm, nếu ta dầm mưa, là mang bịnh ngay. Bịnh, đối với ta, chẳng có nghĩa gì, song ta yếu đi thì ngươi sẽ mang tiếng là không bả hoàn ta trọn vẹn. Ngươi làm sứt mẻ sức khỏe của ta!

Chàng bật cười, rồi tiếp:

- Ngươi từng tuyên bố là không để cho ta bị thương tổn mảy mai, chắc ngươi còn nhớ chứ?

Đồng tiên sinh hừ một tiếng:

- Vô luận ngươi mang bịnh gì, ta cũng có cách chữa trị lành như thường.

Tiểu Linh Ngư lại nghĩ một chút:

- Ta suy nhược thật song thân thể của ta nặng lắm, chẳng kém trâu con, giả như cái tàng cây này không chịu nổi sức đè của ta, bất thình lình nó gãy làm ta rơi xuống đất, dập xương, lọi tay, què chân, ngươi có thể làm cho lành lặng như cũ chăng?

Đồng tiên sinh lại hừ một tiếng:

- Cành có gãy, bất quá gãy một vài cành, khi nào gãy hết tàng được? Gãy một vài cành, cũng chẳng quan hệ gì, nhất định là ngươi không rơi được.

Tiểu Linh Ngư mở to mắt, bật cười lớn:

- Nếu có một loại chim nào, lớn như chim ưng hay quạ trên đầu ta, thấy đôi mắt ta, tưởng là trứng, là ốc, sò, nó mổ vào mắt ta, thì ngươi có thể thay mắt khác cho ta chăng?

Đồng tiên sinh nổi giận, nạt:

- Ngươi nói nhảm quá, khó chịu vô cùng!

Tiểu Linh Ngư thích thú, bật cười vang:

- Ta sanh ra trên cõi đời này, chẳng có tài gì cả, trừ cái việc chọc tức thiên hạ. Thú thật với ngươi, về cái thuật đó, ta có thể tự hào là vô địch giữa trần gian này! Ta có đủ trăm ngàn biện pháp gây phiền lụy cho bất cứ ai. Nếu ngươi không chịu nói, thi tốt hơn nên giết ta cho rồi, vì kẻ chết không còn chọc tức, gây phiền lụy cho ai được.

Chừng như bình sanh, Đồng tiên sinh chưa hề gặp cái cảnh khó chịu như thế, mà cũng chưa từng thấy ai dám trêu tức y như thế, gặp cảnh đó, là y phá tan ngay, gặp con người đó, là y sát hại ngay.

Nhưng, đối với bất cứ ai thì Đồng tiên sinh tùy tiện hạ thủ đoạn, đối với Tiểu Linh Ngư, y cầm như bất lực.

Bởi, bằng mọi giá y phải giữ cho chàng sống kia mà? Sống trong vòng ba tháng thôi, sống để chờ Hoa Vô Khuyết tự khêu giòng máu của Tiểu Linh Ngư.

Thì, chàng có chọc tức y, y phải cố mà chịu, chàng có gây phiền lụy y phải cố mà tiếp nhận.

Có thể bảo Tiểu Linh Ngư là con ngươi độc nhất mà Đồng tiên sinh chẳng dám giết.

Là con người mà Đồng tiên sinh cảm thấy bất lực, trong khi y thừa sức phá vỡ một hòn núi to.

Ai cũng thế, không làm cái gì được khi bực tức, hắn phải phẫn nộ, càng không làm chi đuợc càng phẫn nộ hơn, hiện tại Đồng tiên sinh run ngươi thấy ngàn.

Y lấy một khuôn khăn trong mình ra, phủ lên mặt Tiểu Linh Ngư, hỏi:

- Che như vậy, thì có chim nào thấy đôi mắt của ngươi? Ngươi hết lo sợ rồi chứ?

Tiểu Linh Ngư khịt mũi, tiếng hít vang lên, như tiếng gió rít, rồi chàng cười khoái trá, thốt:

- Cái khăn của ngươi thơm quá chừng! Có phải là một vị cô nương nào tặng cho ngươi làm kỹ niệm, để bắt nguơi nhớ nhung đến một đoạn yêu thương thuở nào chăng?

Đồng tiên sinh hét:

- Chừng nào ngươi mới chịu khép cái miệng lại?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Ngươi không muốn cho ta nói năng, sao không điểm huyệt câm cho ta? Nhưng ngươi nên nhớ, huyệt câm bị điểm rồi, sau ba giờ là phải giải khai, nếu không thì chân khí trong người ứ đọng, kẻ bị điểm phải chết!

Chàng lại cười, tiếng cười xói vào đầu óc của Đồng tiên sinh.

Chàng tiếp luôn:

- Cho nên, nếu ngươi điểm huyệt câm của ta, thì cứ cách ba giờ, là ngươi phải trở lại thăm ta, giải huyệt cho chân khí lưu thông trở lại đều đều, sau đó mới điểm tiếp. Như thế là ta sẽ gặp ngươi đều đều cách khoảng ba giờ! Ta thấy, cứ trở lại đều đều như vậy, chắc là ngươi khó chịu lắm!

Đồng tiên sinh nghiến răng:

- Ngươi biết khá nhiều việc đấy!

Chàng nheo nheo mắt, dù cái khăn còn che trên mặt, chàng cũng cứ nheo, bất cần Đồng tiên sinh có trông thấy hay không.

Chàng lại tiếp:

- Trừ biện pháp đó ra chỉ còn một cách duy nhất là không nghe ta nói gì. Muốn tránh nghe tiếng nói của ta ngươi hãy đi nơi khác là hơn. Ngươi đi xa ta rồi, ta có la hét đến đâu, cũng chẳng lọt vào tai ngươi! Hơn thế ngươi cũng chẳng thấy mặt máy của ta, ngươi sẽ khuấy lòng, ngươi sẽ bình tĩnh. Có phải vậy không nào?

Đồng tiên sinh lập tức nhảy xuống đất.

Tiểu Linh Ngư thở dài lẩm nhẩm:

- Y đi rồi! Thế là y đi mất rồi! Chẳng biết chừng nào y mới trở lại? Ta chỉ mong vị nhân huynh đó đừng đến sớm quá, để cho ta làm một giấc lấy sức!

Tuy chàng lẩm nhẩm, tự thốt với mình, song chàng cố đưa cao âm thanh, người ngoài mười trượng xa cũng nghe lọt.

Huống hồ, Đồng tiên sinh đứng dựa dưới cây?

Chàng vừa dứt câu, Đồng tiên sinh nhún chân, lên chỗ cũ, giật chiếc khăn che mắt Tiểu Linh Ngư, quát hỏi:

- Ngươi nói cái gì mà có vị nhân huynh? Vị nhân huynh của ngươi là ai?

Tiểu Linh Ngư vờ kinh hãi:

- A! Ngươi nghe ta tự thốt? Nghe rõ cả?

Đồng tiên sinh lạnh lùng:

- Ngoài trăm trượng ta còn nghe được tiếng lá rơi, huống hồ cái giọng oang oang của ngươi?

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Ta bị ngươi đưa đến đây giấu kính trong táng cây như vầy, thì còn ai biết ta ở đâu nữa? Làm gì có người biết mà đến cứu ta? Vừa rồi, ta nói như thế, là để tự đùa cho tự vui chứ mà cũng chưa chắc thấy ta ở trong tàng cây này, nói chi là người!

Đồng tiên sinh không tin là có người đến đây cứu Tiểu Linh Ngư, song dù sao thì câu nói của chàng cũng làm cho y hoài nghi, không nhiều thì ít.

Y lại quát:

- Vị nhân huynh của ngươi là ai? Ngươi nói hay không?

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Ngươi bảo ta nói làm sao?

Đồng tiên sinh trầm giọng:

- Cho ta biết, ai có thể đến đây cứu ngươi!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Tự ngươi không nghĩ ra à?

Đồng tiên sinh trầm ngâm một lúc, vụt kêu lên thất thanh:

- Phải rồi, Hoa Vô Khuyết! Biết đâu hắn chẳng trở lại đêm qua sự tình như thế nào!

Y lập tức bế xốc Tiểu Linh Ngư, nhảy xuống đất.

Dù y có linh mẫn cách mấy, cũng không trông thấy kịp một nụ cười đắc ý thoáng hiện nơi vành môi Tiểu Linh Ngư!

* * * * *

Tiểu Linh Ngư không hề nuôi hy vọng có người đến cứu chàng, chàng hiểu rõ mơ ước như vậy có khác nào mơ chuyện hái sao trên trời, nhưng chàng cũng không thích nằm bất động ở một nơi nguy hiểm đó, chỉ cựa mình nhẹ là nát thịt tan xương.

Vả lại, chàng thừa hiểu, nằm trong tàng cây cao, thì đến ngày tận thế chàng cũng chẳng có cơ hội thoát ly con người kỳ quái đó.

Như vậy, chàng phải vận dụng trí óc cố lung lạc Đồng tiên sinh làm cho y trăm nghi ngàn ngờ, y mất cả chủ trương tự nhiên y thay đổi ý, tự nhiên y phải đưa chàng đến nơi khác.

Và, chàng đã thành công rồi, giai đoạn đầu qua lọt, êm xuôi.

Chỉ cầu Đồng tiên sinh an trí chàng ở một nơi nào đó chàng sẽ dùng một thủ đoạn khác hoặc giả chàng thừa dịp Đồng tiên sinh sơ ý là thoát đi ngay.

Con người, dù chu đáo, cẩn thận đến đâu, cũng chẳng thể tự kiểm soát lấy mình từng giây từng phút, suốt ngày này tháng nọ, năm kia.

Thì làm gì chàng không thoát thân được chứ?

Về võ công, chàng hiểu rõ mình còn kém quá, đối với Đồng tiên sinh chẳng khác vực với trời, nhưng về mưu trí chàng dám đoan chắc đến hai Đồng tiên sinh, chứ chẳng phải chỉ đối phó có một!

Huống chi, từ lâu, Đồng tiên sinh quá tự thị, xem mình như chót núi còn mọi người là cỏ rác thấp lè tè, y cứ cho rằng chẳng ai trên đời này dám giở trò gì với y cả.

Tiểu Linh Ngư bất quá là một thiếu niên trong lứa tuổi trên dưới hai mươi, đâu có ý gì bất lợi cho y đâu, trong khi những nhân vật cao thượng trên sông hồ còn phải bái phục trước y?

Cho nên về phương diện đấu trí, từ nhiều năm qua, y không cần phải nghĩ đến, đinh ninh là y muốn chi được nấy, chẳng ai dám trái ngược.

Tự nhiên, y phải thiếu kinh nghiệm về phương diện đó, còn Tiểu Linh Ngư thì có thừa những cơ hội trau dồi cái xảo.

Chàng cầm chắc cái thắng trong tay nếu đấu trí, cũng như chàng nắm chắc cái bại nếu bắt buộc động thủ.

Bế Tiểu Linh Ngư xuống đất rồi, Đồng tiên sinh còn do dự. Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Không để ta trên đó, ngươi định mang ta đi đâu nữa đây!

Đồng tiên sinh chỉ hừ một tiếng không đáp. Tiểu Linh Ngư cũng hừ một tiếng:

- Chẳng lẽ ngươi bế ta như vậy, rồi đứng đây mãi?

Đồng tiên sinh lại hừ một tiếng nữa.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Cho ngươi biết, mấy hôm liền rồi đây, ta không tắm rửa, ta không thay đổi y phục, thân thể ta chẳng thơm gì cho lắm đấy nhé!

Rồi chàng cũng hừ một tiếng, trả đũa:

- Lạ thiệt! Ở căn nhà thì sạch như chùi, tìm trọn năm cũng chẳng ra một hạt bụi, mà bây giờ lại ôm một đống rác thúi nơi tay! Ta có khác nào một đống rác đâu!

Đồng tiên sinh buông tay.

Một tiếng bịch vang lên, Tiểu Linh Ngư rơi xuống đất, chàng rú lớn:

- Khổ ơi là khổ, có lẽ sọ ta vỡ rồi!

Đồng tiên sinh đá nhẹ vào hông chàng giải khai huyệt đạo cho nửa thân mình chàng, rồi hét:

- Đứng lên, đi theo ta ngay!

Đợi hắn co duỗi được như thường rồi, Tiểu Linh Ngư cứ rên:

- Đau! Đau quá! Đầu ta vỡ mất! Ta đứng lên không nổi đâu, ngươi hãy bế ta như trước đi! Muốn cho ta đi thì chỉ còn có cách đó thôi.

Đồng tiên sinh nổi giận:

- Đầu của ngươi bằng bột à? Làm gì chạm nhẹ vào đất một chút lại vỡ tan chứ?

Tiểu Linh Ngư vẫn rên ư ử:

- Da đầu còn nguyên, song ngươi để vào hông, ta nghe đau quá chừng, ta làm sao đứng lên được? Có thể là một vài thanh sườn gì đó, gãy lọi cũng nên.

Đồng tiên sinh chớp mắt, hỏi to:

- Gãy thật à?

Tiểu Linh Ngư rên lớn hơn:

- Ngươi sờ thử xem!

Đồng tiên sinh do dự. Cuối cùng, y cúi mình xuống sờ vào chỗ y vừa đá.

Tiểu Linh Ngư rên liên miệng:

- Không phải chỗ đó, nhẹ xuống một chút, nhit qua một bận, cũng chưa trúng chỗ đau!

Đồng tiên sinh gắt:

- Thế thì tại chỗ nào, ngươi nói rõ cho ta nghe?

Tiểu Linh Ngư lại rên:

- Trên đùi, gần háng đó!

Đồng tiên sinh rút nhanh tay về, như chạm phải rắn độc, khám đó, mệt nhọc ngang với việc phá vỡ mười hòn núi.

Lâu lắm mà y còn thở hỗn hễn mãi.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Sao ngươi không dám mò vào háng của ta? Thế ngươi là nữ nhân à?

Đồng tiên sinh hét:

- Im!

Tiểu Linh Ngư lè lưỡi dài ra, cười hì hì:

- Ngươi muốn ta im, lại không điểm huyệt câm cho ta thì nên tìm một mảnh vải, quấn quanh miệng ta, có như vậy ta mới nín.

Đồng tiên sinh thừ người, chừng như không còn biết phải làm sao đối phó với Tiểu Linh Ngư được.

Thực ra, y cũng muốn lấy mảnh vải bịt miệng Tiểu Linh Ngư, hoặc lấy vật gì đó trám đầy họng chàng.

Nhưng, chàng đã nói ra cái phương pháp đó rồi, nếu y làm theo, thì mất mặt quá!

Y phải làm gì do y nghĩ, có như vậy mới hay, con người như y có khi naò chịu nghe theo sự chỉ giáo của ai?

Sau đó, y lạnh lùng thốt:

- Tại sao ta phải bịt miệng ngươi? Ta đang muốn nghe ngươi nói đây, càng nghe ngươi nói nhiều, ta càng thích!

Tiểu Linh Ngư cười sằng sặc:

- Không ngờ lời nói của ta lại thú vị quá đến đỗi có ngươi chờ nghe, thích nghe muốn nghe nhiều. Ngươi đã thấy thích nghe ta nói thì còn chờ gì mà chẳng ngồi xuống đây? Ngồi mà nghe chuyện, phải khoan khoái hơn.

Đồng tiên sinh trừng mắt nhìn chàng.

Nếu có thể, y đã hét lớn lên rằng, ta phục ngươi ta chịu thua ngươi. Nhưng dù vũ trụ có tan vỡ ra, dù toàn thể nhân loại phải chết, không còn một ai sống sót để cười y, y cũng không nói câu đó.

Nhưng, làm sao đây, phải có cách nào làm cho Tiểu Linh Ngư khuất phục chứ!

Y vô phương rồi!

Y cứ tưởng là trên đời này bất cứ việc gì y đều giải quyết được, rất dễ dàng. Y là con người vạn năng.

Song, gặp Tiểu Linh Ngư, y trở thành vô năng.

Trên đời, chẳng ai dám ngẩn mặt nhìn y, dù là một thoáng. Nhưng, Tiểu Linh Ngư ngang nhiên đối chọi chan chát với y. Gặp chàng, y nhức đầu từng lúc, từng lúc!