Giang Hồ Thập Ác (Tuyệt Đại Song Kiêu)

Chương 29: Đảo điên tất cả




Thiếu phụ quần xanh bật cười khanh khách:

- Này, người đệ nhất thông minh trong thiên hạ, có đúng là trên đời không một ai lừa nổi ngươi chăng?

Tiểu Linh Ngư nhìn nàng.

Nhìn kinh dị? Nhìn thần phục? Nhìn căm hờn?

Chàng nhìn nàng một lúc lâu, từ từ thốt:

- Thảo nào mà hai xác chết kia lại chẳng biến mất. Thảo nào mà ngươi chẳng tìm ra lối vào động quỷ này. Cái lối ở ngay thân cây và chính ta đã quan sát thân cây hơn mươi lượt. Thì ra, ngươi là chủ nhân của cái thế giới quỷ này. Ta nhìn nhận ngươi thành công. Ta nhìn nhận trên đời, chỉ có mỗi một ngươi lừa nổi ta.

Thiếu phụ quần xanh mỉm cười:

- Phục chưa?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Phục. Ta đã nói, ngươi lừa chết người, song chẳng tội vạ gì phải đền mạng. Ta đã nói, ngươi là một nữ quái. Nữ quái thì lừa được ta là cái chắc. Có điều ta không tưởng là nữ quái từ dưới đất chui lên.

Thiếu phụ quần xanh ưỡn ẹo thân hình, xoay một vòng rồi hỏi:

- Ngươi xem cung điện của ta như thế nào?

Tiểu Linh Ngư gật gật đầu:

- Khá! Khá lắm!

Thiếu phụ quần xanh đảo ánh thu ba:

- Ngươi xem, các cung phi của ta như thế nào?

Tiểu Linh Ngư trừng mắt, trong ánh mắt, niềm kinh hãi hiện rõ:

- Cung phi? Ngươi nói... họ là cung phi của ngươi?

Thiếu phụ quần xanh cười hì hì:

- Nam, có năm thê bảy thiếp, nữ sao lại chẳng thể có chồng nhỏ, chồng to?

Tiểu Linh Ngư nhếch nụ cười khổ:

- Có thể... Có thể...

Bỗng chàng kêu lên:

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi... định... dùng ta như họ? Ngươi muốn ta thành một cung phi như những người đó?

Thiếu phụ quần xanh lắc đầu:

- Không đúng.

Tiểu Linh Ngư thở phào.

Nhưng thiếu phụ tiếp luôn:

- Ngươi phải là Hoàng hậu của ta.

Tiểu Linh Ngư sững sờ.

Chẳng rõ nghĩ sao, đột nhiên chàng bật cười vang, cười không cần thở, bình sinh chàng chưa lần nào cười quá độ như vậy.

Thiếu phụ điềm nhiên hỏi:

- Ngươi thích làm Hoàng hậu?

Tiểu Linh Ngư vẫn còn cười:

- Thích chứ. Thích không tưởng nổi. Ngươi có biết tại sao không? Ta có thể tưởng tượng bất cứ sự việc gì, song chẳng khi nào ta tưởng tượng một ngày nào đó, ta sẽ trở thành Hoàng hậu. Bây giờ, cái điều ta không tưởng nổi, lại đến với ta.

Thiếu phụ quần xanh cau mày:

- Nói thế là ngươi không bằng lòng?

Tiểu Linh Ngư trợn mắt:

- Sao ta lại không bằng lòng? Trên thế gian này, từ ngàn xưa, chí ngàn sau, trước có nam nhân nào làm Hoàng hậu? Từ ngàn trước, đến ngàn sau, chỉ có mỗi một mình ta, duy nhất một mình ta. Không thích sao được chứ?

Bỗng chàng nhảy phóc trên bàn, ngồi chễm chệ, cao giọng quát:

- Cái lũ tiện nữ kia, sao chẳng đến bái kiến tân Hoàng hậu? Các ngươi muốn ta ra lịnh móc mắt hết phải không?

Các thiếu niên kia, cùng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng rồi cũng đứng lên, cùng bước tới.

Tiểu Linh Ngư khoác tay:

- Nói thế chứ ta chẳng cần làm đại lễ, mỗi nàng cúi đầu ba lượt là đủ rồi.

Các nàng nam nhân đó lại đưa mắt sang thiếu phụ.

Thiếu phụ luôn luôn cười tươi, luôn luôn gật đầu. Các nàng đực đó tự nhiên là không dám trái lịnh.

Tất cả đều hướng về Tiểu Linh Ngư, cùng gật chiếc đầu ba lượt.

Tiểu Linh Ngư bảo:

- Chào xong, lui ra ngoài, để yên cho ta cùng Hoàng thượng uống rượu. Nên nhớ là cung phi không được tranh giành tình yêu với Hoàng hậu đấy nhé. Hoàng hậu mà nổi ghen lên, là các ngươi có bao nhiêu đầu cũng rơi một lúc đấy nhé.

Các thiếu niên đó có cảm tưởng là hôm nay gặp quỷ.

Không hẹn mà đồng, tất cả cùng bước ra ngoài.

Tiểu Linh Ngư vỗ tay cười lớn:

- Hay! Hay vô cùng! Làm Hoàng hậu cũng sướng quá chứ.

Thiếu phụ cười đến gập mình lại, cười một lúc rồi thốt:

- Tiểu quỷ thế mà có nhiều ý tứ khá. Ta ở đây hơn mười năm rồi, chưa có lúc nào ta thấy lòng vui nhộn như hôm nay.

Tiểu Linh Ngư cũng cười:

- Từ nay, nữ vương sẽ có dịp vui nhộn hàng ngày, vui đến có thể chết được.

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:

- Ngươi có tài làm mê người đến chết được mà không đền mạng, thì ta cũng có cách làm mê chết ngươi.

Thiếu phụ vụt ngưng cười, giương to đôi mắt, hỏi:

- Làm sao ngươi biết tên ta?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Chẳng những ta biết ngươi là Tiêu Mê Mê, ngoại hiệu Mê Tử Nhân Bất Bồi Mạng, mà ta còn hiểu ngươi là một trong số Thập Đại Ác Nhân, tuy ngươi có vẻ còn non, còn duyên dáng lắm, song ít nhất ngươi cũng có đến bốn năm mươi tuổi rồi. Nhưng ngươi yên trí, ta không chê ngươi già đâu, ta biết, gừng càng già càng cay, gái càng già càng trữ tình, càng nặng ân ái. Ta thích cái hạng gái già hơn là cái thứ non hơ hớ.

Chàng bắn ra một tràng liên châu pháo, thiếu phụ quần xanh sững sờ.

Tiểu Linh Ngư giục:

- Sao đứng mãi đó? Một phút quý hơn ngàn vàng, ai nỡ bỏ qua? Lại đây, lại cùng Hoàng hậu, chúng ta yêu nhau đi. Yêu nồng, yêu nhiệt, yêu gấp, yêu cuồng, thời gian không dừng lại chờ ta đâu. Lại đây nào.

Thiếu phụ quần xanh nhìn sững chàng một lúc nửa, đoạn thốt:

- Ngươi chỉ nói sai một điều.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Ạ?

Thiếu phụ tiếp:

- Năm nay, ta chỉ mới có ba mươi bảy tuổi.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Ba mươi bảy, hay chỉ là mười bảy, cũng chẳng quan hệ gì. Ta biết từ lúc trong bụng mẹ chui ra mà góp mặt với đời, ta đừng khi nào nói chuyện tuổi tác với nữ nhân.

Thiếu phụ hừ một tiếng:

- Bất cứ về chuyện gì, ngươi có nói sai cũng chẳng sao, nhưng cái tuổi của nữ nhân mà ngươi nói sai, lại sai nhiều, là một điều khó tha thứ.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Thế là ngươi công nhận ta không nói sai về những chuyện khác?

Thiếu phụ lắc đầu:

- Không sai. Chính ta là Tiêu Mê Mê.

Nàng từ từ bước tới cạnh Tiểu Linh Ngư, từ từ đặt tay lên vai chàng, từ từ nhếch nụ cười duyên:

- Nhưng... làm sao ngươi biết được?

Bàn tay đẹp, lại xoa dịu, giọng nói dịu, nụ cười duyên, tất cả hợp thành một sức hút, hút trọn tâm hồn người bị chạm.

Nhưng cái ôn nhu của nàng, có ẩn chứa một sát cơ, sát cơ nơi nụ cười, sát cơ nơi ánh mắt, cái sát cơ đó quá rõ, song người ta bị vẻ hấp dẫn của nàng làm mất cả thần trí, nên chẳng còn nhận định gì được.

Tiểu Linh Ngư không bị vẻ quyến rũ đó thu hút, chàng vẫn thấy rõ như thường.

Thấy rõ, mà chàng cứ giả vờ như chẳng biết chi hết, chàng cười hì hì, hỏi:

- Ta biết ngươi là ai, còn ngươi có biết ta là ai chăng?

Tiêu Mê Mê đảo ánh thu ba:

- Ngươi là ai?

Tiểu Linh Ngư buông gọn:

- Nếu Thập Đại Ác Nhân có một bằng hữu, thì bằng hữu đó là ta.

Tiêu Mê Mê tròn mắt:

- Ngươi? Ngươi dám xưng là bằng hữu của Thập Đại Ác Nhân?

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

- Chẳng lẽ ngươi cho ta là một người tốt?

Tiêu Mê Mê bĩu môi:

- Ngươi mà là người tốt thế nào được? Song ngươi còn nhỏ quá, nhỏ như vậy thì làm sao trở thành một ác nhân? Không, ngươi chưa đúng tuổi làm ác nhân. Cái tư cách ác nhân dù sao cũng còn do điều kiện tuổi tác mà thành. Bất quá, ngươi là một tiểu quỷ, do một lão quỷ nào đó sai phái đi hành động. Đúng vậy không nào? Nếu không đúng thì làm sao ngươi biết được ta?

Tiểu Linh Ngư thốt:

- Ngươi nhắc đến lão yêu quái. Thực ra thì ta cũng có biết mấy lão yêu quái.

Tiêu Mê Mê gằn giọng:

- Mấy lão? Ngươi kể ta nghe.

Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười ha hả:

- Tăng nhân, từ bao giờ, không hề gần yêu quái, gần yêu quái là phải giết chết. Ngươi có giết, cũng phải cẩn thận, nếu không thì thịt chẳng tươi ngon. Nơi Cửu U, quỷ đói càng ngày càng nhiều, thịt dù không ngon, quỷ đói cũng không chê. Ngươi, đúng là con quỷ khuyết đức.

Chàng nói vơ vẩn, quàng xiên, chẳng câu nào dính dáng với câu nào, chẳng câu nào có ý nghĩa rõ rệt, nhưng những câu nói của chàng bao quát cả bọn Cáp Cáp Nhi, Huyết Thủ Đỗ Sát, Bất Ngật Nhân Đầu Lý Đại Chủy, Bán Nhân Bán Quỷ Âm Cửu U, Bất Nam Bất Nữ Đồ Kiều Kiều. Chẳng những chàng bao hàm cả năm người trong mấy câu nói, mà khi câu nói ám chỉ về người nào, chàng lại dùng âm thinh của người đó, y hệch.

Chính đó là đặc điểm của chàng.

Tiêu Mê Mê mở to mắt, nhưng lại cười tít:

- Tiểu quỷ. Ngươi quen với bọn họ à?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Ngươi cứ suy ra mà hiểu.

Tiêu Mê Mê tiếp:

- Hẳn là ngươi có quen. Nếu không thì làm sao ngươi học giọng nói của họ đúng y được? Nhưng với cái tuổi đó, làm sao ngươi lại quen được bọn lão quái vật?

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Ta sống trong Ác Nhân cốc ngay từ lúc mới chào đời.

Tiêu Mê Mê buông tay rời vai chàng, rồi hai tay chập lại vỗ bôm bốp, rồi cười vang:

- Thảo nào mà ngươi chẳng là một tiểu yêu quái. Thì ra chính bọn lão yêu quái tạo thành cho ngươi.

Nàng hỏi:

- Họ có thường nhắc nhở đến ta chăng?

Tiểu Linh Ngư gật đầu:

- Có.

Tiêu Mê Mê chớp mắt:

- Họ nói làm sao?

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

- Họ bảo ta, khi nào gặp ngươi, ta phải hết sức cẩn thận, đừng để ngươi làm mê chết cả những người thân, như ông bà, cha mẹ, anh chị em, họ hàng nội ngoại, ngươi thấy người là làm mê chết người, bất chấp người đó là ai.

Tiêu Mê Mê bật cười khanh khách:

- Rồi ngươi có tin những lời quỷ quái của họ chăng?

Tiểu Linh Ngư không đáp ngay câu hỏi, chỉ thốt:

- Gần được một người như ngươi, dù có bị mê chết, ta cũng cam tâm tình nguyện.

Tiêu Mê Mê thích chí quá chừng:

- Tiểu quỷ đừng lo, ta sẽ không làm mê chết ngươi đâu. Ngược lại, ta thích bị ngươi làm mê chết ta.

Tiểu Linh Ngư cười lớn:

- Bây giờ, ngươi có thể mời ta uống rượu chưa?

Mang rượu vào là một cậu bé, suýt soát tuổi của Tiểu Linh Ngư.

Tiểu tử đó, có gương mặt sáng sủa, đôi mắt trong xanh nhưng phải cái là nước da quá vàng, chừng như tất cả những bộ phận của hắn không nở ngay đồng đều, đúng đà lên của tuổi. Do đó, thân vóc hắn thun lại, song thần khí to, sánh với thần khí của Tiểu Linh Ngư, chừng như có phần to hơn.

Hắn rút cổ, gù lưng, hai tay bưng mâm, tay run run cơ hồ buông rơi.

Song hắn không lo sợ vấp ngã, hoặc rơi mâm, đôi mắt của hắn dán vào bộ ngực của Tiêu Mê Mê, dán len lén vậy thôi.

Tiêu Mê Mê mắng yêu:

- Tiểu sắc quỷ, nhìn chi mà kỹ thế?

Tiểu tử đỏ mặt, cúi đầu, ấp úng:

- Đâu có... đâu có nhìn gì đâu...

Tiêu Mê Mê mỉm cười:

- Muốn ôm ta phải không? Muốn sờ vào chỗ đó phải không?

Tiểu tử đỏ mặt hơn, không đáp.

Tiêu Mê Mê tiếp:

- Lại đây. Muốn làm gì cứ lại gần đây, nhút nhát như vậy, mong chi được việc? Ta cho phép đó, ôm ấp gì cứ làm.

Tiểu tử đặt vội chiếc mâm xuống bàn, quàng tay ôm nàng liền.

Bỗng Tiêu Mê Mê hoành tay, tát mạnh vào mặt hắn, kêu một tiếng bốp.

Hắn ngã nhào xuống lăn tròn.

Tiêu Mê Mê hét:

- Tiểu sắc quỷ đáng ghét. Miệng thúi như thịt sình. Muốn gì cũng phải súc miệng, rửa mặt chứ? Mang cái ống phóng kề vào miệng ta, ai mà chịu nổi?

Tiểu Linh Ngư lắc đầu.

Bỗng chàng phát hiện ra, sát khí bốc mạnh nơi mắt gã, nơi mặt gã.

Nhất là đôi mắt của hắn thì lại đáng khiếp.

Nhưng, đứng lên rồi, thì hắn là con người đáng thương hại nhất, một con người tuân phục, ngoan ngoãn nhất, hắn cúi đầu, đỏ mặt, rồi từ từ quay mình bước đi.

Hắn bước rất khó khăn.

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Một cung phi nữa của ngươi phải không?

Tiêu Mê Mê hỏi lại:

- Ngươi ghen?

Tiểu Linh Ngư xì mộ tiếng:

- Ghen với một đứa bé con?

Tiêu Mê Mê hừ một tiếng:

- Đừng thấy hắn nhỏ mà khinh khi. Hắn là con người bại hoại nhất trần đời đó. Hắn sành việc hơn một kẻ ba mươi tuổi đó.

Nàng hơi đỏ mặt một chút, tiếp:

- Không biết chừng, tiểu sắc quỷ còn linh lợi hơn ngươi mấy bậc.

Tiểu Linh Ngư lắc đầu:

- Chắc là không thể như vậy được. Bởi, nếu có một kẻ hơn ta thì họa chăng kẻ đó chưa sanh ra, chứ hiện tại trên đời, chẳng có ai bại hoại hơn ta. Ta thương hại hắn, có lẽ hắn bị ngươi hành hạ cực độ, nên mới ra thân thể đó.

Tiêu Mê Mê lạnh lùng:

- Ta quyết hành hạ hắn, hành hạ đến khi hắn chết đi, chẳng lợi cho hắn một phút nào.

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Tại sao ngươi oán hận hắn đến thế? Dù sao thì hắn cũng còn nhỏ quá. Bất quá, hắn vừa vượt khỏi cái tuổi bé con.

Tiêu Mê Mê trầm giọng:

- Hắn còn nhỏ nhưng cha hắn đâu phải nhỏ? Hừ! Ta dám chắc dưới gầm trời chẳng có ai tàn độc như cha hắn. Một con người gian hiểm như cha hắn, đúng là ngàn trước không, ngàn sau cũng không luôn.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Ạ? Phụ thân hắn tàn độc lắm? Có hơn cả Âm Cửu U chăng? Có hơn cả Lý Đại Chủy chăng?

Tiêu Mê Mê hừ một tiếng:

- Âm Cửu U tuy gian hiểm, Lý Đại Chủy tuy tàn độc, song cái hiểm cái tàn độc của cả hai lộ liễu, ai trông thấy họ cũng biết liền, chứ còn cha hắn thì đừng ai tìm được một điểm nhỏ nơi lão ấy, chứng tỏ lão là con người bại hoại nhất trần đời. Mỉa mai hơn nữa, là người đời lại ca tụng lão ấy là một bậc đại hiệp. Một đại hiệp đáng làm gương mẫu trong võ lâm.

Tiểu Linh Ngư đảo đôi tròng mắt một vòng tròn cười nhẹ:

- Đến ngươi mà cũng phê bình lão ấy là bại hoại, thì hẳn lão quỷ ấy phải là tay bại hoại thượng thặng.

Lời nói ra, thì như vậy, song cái ý của chàng lại nghĩ khác.

Chàng nghĩ:

“Ngươi cho lão ấy là bại hoại, còn lão lại tin mình là người tốt. Thói thường là thế, có bao giờ ai tự nhận mình là bại hoại và chung quy chỉ đổ xấu cho nhau”.

Chàng cố ý không hỏi tên họ phụ thân của tiểu tử là chi, dù chàng cũng muốn biết.

Chàng không hỏi, Tiêu Mê Mê cũng chẳng nói làm gì.

Tiểu tử đó trở ra, mang thêm vật thực.

Bỗng Tiểu Linh Ngư kêu lên:

- Trước khi uống rượu, ta cần phải dọn sạch cái bụng mới được, bụng trống, uống rượu mới thích thú.

Tiêu Mê Mê gật đầu:

- Cứ tự tiện.

Tiểu Linh Ngư lại tiếp:

- Hoàng hậu làm gì, cũng phải có một phi tần kế bên giúp đỡ.

Chàng nắm tay tiểu tử, bảo:

- Đi theo ta. Ngươi dẫn ta đi, đúng hơn.

Tiêu Mê Mê cười nhẹ, đùa:

- Cẩn thận nhé, rơi xuống đó rồi, no lên mà thành không ăn uống được nữa đấy nhé.

Tiểu tử rút cổ, cúi đầu đi trước.

Tiểu Linh Ngư theo sau, nhìn hắn, suy nghĩ một điều gì.

Khu địa cung này được kiến tạo hết sức tinh kỳ, chủ nhân phải có óc sáng kiến phi thường, mới lợi dụng được từng tấc đất. Chẳng có một địa điểm nhỏ nhặt nào bỏ phí cả.

Những lối đi vừa tiện lợi, vừa đẹp mắt, đẹp đến độ lọt vào đây rồi là bất cứ ai cũng tưởng mình đã đến cõi phúc, chẳng ai nghĩ đến họa sau lưng dù có kẻ mách rằng tai họa gần kề, cũng chẳng ai tin được.

Bỗng Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Ngươi họ gì?

Tiểu tử đáp:

- Giang.

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

- Họ Giang? Lạ chưa. Quả là một tấu xảo.

Tiểu tử điềm nhiên:

- Phải. Tấu xảo.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Xem ra, ngươi còn nhỏ hơn ta.

Tiểu tử gật đầu:

- Phải. Còn nhỏ.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Ngươi là con sâu nhái tiếng.

Tiểu tử lạnh lùng:

- Phải. Sâu nhái tiếng. Các hạ nói tiểu nhân thế nào, tiểu nhân nhận là thế đó.

Tiểu Linh Ngư trầm giọng:

- Đừng nghĩ lầm. Ta không khinh ngươi đâu.

Tiểu tử như cái máy:

- Phải. Không khinh.

Hắn thấy cần tiếp thêm mấy tiếng:

- Đa tạ.

Tiểu Linh Ngư lại hỏi:

- Còn tên ngươi?

Tiểu tử đáp:

- Ngọc Lang.

Tiểu Linh Ngư cau mày. Chàng đảo mắt nhìn quanh, bỗng cười mấy tiếng, lại nói:

- Kỳ quái. Tại một chỗ sâu trong đất như thế này, có nhiều người ở, làm cái việc đại tiện, tiểu tiện thường xuyên, thế nhưng chất phát tiết ra đó, chui đi đâu? Chẳng lẽ nơi đây có lối thông để đưa những chất đó ra khỏi vùng? Hoặc giả có người theo lối thông đó, phát tiện tận nơi xa?

Giang Ngọc Lang giải thích:

- Ẩm thực tại đây, đại tiểu tiện cũng tại đây, chẳng có lối thông ra bên ngoài.

Bên dưới khu cung này là phần mộ.

Tiểu Linh Ngư trố mắt:

- Phần mộ? Mộ của ai?

Giang Ngọc Lang đáp:

- Nghe nói, đó là phần mộ của những nhân công góp phần kiến tạo khu cung.

Tiểu Linh Ngư cau mày, dừng chân lại thốt:

- Ngươi biết khá nhiều việc. Chắc là ngươi đến đây cũng lâu?

Giang Ngọc Lang buông gọn:

- Một năm.

Tiểu Linh Ngư kêu lên:

- Đã một năm rồi? Làm sao ngươi đến được nơi này?

Giang Ngọc Lang hỏi lại:

- Làm sao các hạ đến được nơi này?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Phải. Ngươi nói đúng. Đương nhiên là Tiêu Mê Mê có cách đưa ngươi xuống đây. Theo ta nghĩ thì, hẳn phải có một lối thông nào đó, đưa thẳng ra ngoài, ngươi biết chứ?

Giang Ngọc Lang lắc đầu:

- Không biết được.

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Ngươi không tra cứu, tìm tòi?

Giang Ngọc Lang lắc đầu:

- Không.

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Thế ngươi không định thoát ly khỏi nơi này? Ngươi không nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ cha?

Giang Ngọc Lang điềm nhiên đáp:

- Ở đây sung sướng lắm rồi, còn mong muốn trở về nhà làm chi?

Bỗng Tiểu Linh Ngư chụp đầu vai hắn, trầm giọng thốt:

- Tiểu quỷ, ta biết là ngươi căm hận cực độ, bất cứ lúc nào ngươi cũng tìm đủ mọi cách, thoát ly kỳ được. Ngươi đừng giấu ta, vô ích. Tốt hơn, ngươi nên hợp tác với ta, mình nghĩ ra một phương phát, cùng ly khai nơi này.

Giang Ngọc Lang không biểu lộ một cảm tình nào cả.

Hắn điềm nhiên đáp:

- Nếu cái hạ thực sự muốn làm cái việc đại tiện thì cứ làm, bằng không thì chúng ta trở lại. Rượu đang chờ các hạ đó.

Tiểu Linh Ngư nhìn hắn trừng trừng, một lúc lâu, gằn từng tiếng:

- Đừng quên những gì ta nói với ngươi. Ghi nhớ từng tiếng một.

Giang Ngọc Lang rút cổ, cúi đầu, đưa Tiểu Linh Ngư trở lại.

Tiểu Linh Ngư cũng đi theo sau, nhìn hắn nghĩ ngợi về một điều gì đó.

Tiêu Mê Mê trông thấy cả hai trở về, cười hắc hắc thốt:

- Xem ra, cái bụng của ngươi chứa khá nhiều vật. Lâu quá, không thấy ngươi trở lại, ta cứ tưởng ngươi lọt hầm.

Tiểu Linh Ngư vỗ bụng bình bịch:

- Cái bụng của ta...

Giang Ngọc Lang vụt cất tiếng chận:

- Y giả vờ đấy, y chẳng có đại tiểu tiện chi cả. Y muốn trêu chọc tôi cho vui, rồi thừa dịp tôi sơ ý, y lại hỏi nầy hỏi nọ, muốn cho tôi chỉ lối ra cho y. Y còn xúi dục tôi cùng trốn với y nữa.

Tiêu Mê Mê trừng mắt, rồi lạnh lùng hỏi:

- Ngươi định trốn đi phải không Giang Linh Ngư? Muốn đi, ngươi cứ hỏi ta, hà tất phải tra hạch hắn.

Tiểu Linh Ngư thản nhiên, chẳng hề nao núng, bật cười vang:

- Tại Ác Nhân cốc, ta còn ở được hơn mười mấy năm, hà huống nơi này? Nơi này có gì kém Ác Nhân cốc, mà ta chẳng chịu nổi? Bất quá, ta thử ý tiểu tử đó thôi, ngươi tin hắn, cứ tin, ta chẳng cần biện hộ.

Tiêu Mê Mê vẫn lạnh lùng:

- Thực ra, dù ngươi nói thật hay nói giả, điều đó ta chẳng cần biết, có điều ta cho ngươi rỏ, là hỏi hắn cũng chẳng ích gì. Lối thông từ nơi này ra đến bên ngoài, chỉ có mỗi một mình ta biết mà thôi.

Nàng đưa tay vỗ vỗ lên đầu Giang Ngọc Lang, như mẹ vỗ yêu lên đầu con, điểm một nụ cười, khen:

- Ngươi thành thật quá. Đáng thương quá chừng.

Giang Ngọc Lang đỏ mặt, cúi đầu:

- Chỉ cần được ở bên cạnh nương nương mãi, thì tôi chẳng ước mơ đi nơi nào khác nữa.

Tiêu Mê Mê cười nhẹ:

- Tiểu sắc quỷ lại muốn đòi hỏi gì đó rồi phải không? Hôm nay thì không được, để lúc khác, muốn gì thì muốn. Đi ngủ đi. Ngoan thì đòi gì ta cũng bằng lòng, không ngoan thì đừng hòng.

Giang Ngọc Lang liếc xéo qua Tiểu Linh Ngư, ấp úng:

- Còn y... nương nương... chẳng lẽ...

Tiêu Mê Mê nhìn hắn:

- Ngươi muốn ta xé xác hắn?

Giang Ngọc Lang lại ấp úng:

- Y... thực... tại...

Tiêu Mê Mê tát nhẹ vào má hắn, cười hì hì, thốt:

- Đi ngủ đi, đừng bày cái trò ghen, chưa đến phiên ngươi ghen đâu.

Giang Ngọc Lang cúi đầu, quay mình bước đi, chậm chạp, nặng nề.

Tiêu Mê Mê không hề nhìn hắn đến nữa mắt, mặc hắn bước đi, mặc hắn căm hận. Bởi hắn chẳng đáng cho nàng lưu ý, dù hắn có mưu toan một trò gì, nhất định là không qua nổi thủ đoạn của nàng.

Tiểu sắc quỷ không làm nàng chú ý, bởi có một tiểu quỷ khác đang làm nàng quan tâm.

Tiểu sắc quỷ đi rồi nàng day qua tiểu quỷ, buông một câu:

- Rõ là của nợ.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Thật đấy chứ, tiểu tử đáng ghét vô cùng. Mới ngần ấy tuổi mà đã bại hoại như vậy, lớn lên, hắn sẽ ghê gớm đến đâu?

Tiêu Mê Mê bĩu môi:

- Chứ ngươi thì sao? Chắc ngươi tưởng là mình tốt lắm.

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

- Tuy ta không tốt, song cũng chẳng bại hoại như hắn.

Tiêu Mê Mê nhìn chàng, cười hiểm:

- Ngươi biết tại sao ta không giết ngươi chăng?

Tiểu Linh Ngư đáp gọn:

- Tại ngươi không thể giết ta, chứ còn làm sao nữa?

Tiêu Mê Mê cười, cũng hiểm, nhưng duyên dáng hơn, hấp dẫn hơn:

- Phải đó, ta không thể giết ngươi được. Ta tiếc rẻ lắm. Ta muốn xem ngươi tốt như thế nào, tốt đến mức độ nào. Ngươi biết cái ý nghĩa của tiếng tốt do ta vừa nói đó chứ? Chắc Đồ Kiều Kiều có dạy ngươi vài cái thuật đó, ta muốn thực nghiệm xem, thuật của ngươi có tinh vi hay không?

Nàng ngồi lên chiếc giường, rồi nàng ưỡn ẹo thân hình, nàng buông lung, lả lơi, giọng nàng vừa dịu, vừa gợi cảm:

- Chờ gì nữa? Không lẽ ngươi muốn ta hướng dẫn ngươi từng cử chỉ một? Không lẽ ngươi khờ khạo đến độ chẳng biết tí gì?

Tiểu Linh Ngư đảo lộn đôi tròng mắt láo liên, rồi cười hì hì thốt:

- Nữ nhân. Đến cái tuổi băm lăm, nàng nào cũng trở thành lang thành hổ. Háu đói vô tưởng. Gặp thịt là vồ, bất kể thịt sống, thịt chín, bất kể thịt dai, thịt mềm. Cái tuổi hồi xuân là cái tuổi chiến tranh. Cái tuổi bốc lửa. Đáng sợ hơn cái tuổi xuân thì.

Tiêu Mê Mê quá rạo rực thành ra hậm hực, nghiến nghiến răng, cắn môi, trợn mắt, rồi gắt:

- Ngươi sợ?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Ta dù là trâu, vẫn còn là trâu tơ, trâu tơ nào chẳng sợ cọp? Nhất là cọp cái, mà lại là cọp cái già?

Tiêu Mê Mê dụ:

- Thế ngươi chờ? Chờ gì chứ?

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

- Ta chỉ sợ ngươi nuốt không...

Chàng định nói tiếp tiếng “trôi”, hoặc tiếng “tiêu”, song không kịp nói.

Đột nhiên Giang Ngọc Lang xuất hiện.

Mặt hắn đã xanh, bây giờ xanh hơn, hắn rung rung giọng kêu lên:

- Không... không xong. Không xong.

Tiêu Mê Mê hét:

- Ngươi muốn cái gì?

Giang Ngọc Lang vẫn run giọng:

- Chết... chết hết rồi.

Tiêu Mê Mê biến sắc:

- Cái gì chết? Ai chết?

Giang Ngọc Lang tiếp:

- Đi! Nương nương ơi... đi mà xem... Họ... họ...

Hắn ngã xuống hôn mê liền, chứng tỏ hắn quá sợ - Người chết.

Nơi nào cũng có người chết.

Người chết là bọn thiếu niên áo mỏng vừa rồi, họ chết tất cả, chẳng còn một người nào sống sót.

Lật mặt họ lên, có người máu ra từ thất khiếu, có người da thịt tan nát.

Tiểu Linh Ngư vốn thừa cam đảm, thế mà nhìn thảm cảnh đó, không khỏi hãi hùng.

Tiêu Mê Mê dậm chân, rít lên:

- Cái gì chứ? Tại sao chứ? Tại sao?

Tiểu Linh Ngư đảo mắt nhìn quanh, thốt:

- Có thể là cái lão yêu quái đó, âm thầm len lỏi vào đây...

Tiêu Mê Mê lắc đầu:

- Chẳng bao giờ có việc đó. Nhất định là chẳng bao giờ. Lối vào đây không một ai ngoài ta biết được.

Nàng nói là chẳng bao giờ, nhất định chẳng bao giờ có việc đó, song thốt xong, nàng nhảy vọt ra cửa.

Ra bên ngoài rồi, nàng quay đầu lại, hăm:

- Nếu ngươi chạy theo ta, ta sẽ xé xác ngươi đấy.

Tiểu Linh Ngư nhếch nụ cười khổ:

- Ngươi yên trí. Chẳng lẽ ta ngu ngốc đến độ chẳng biết là nhìn trộm sự bí mật của người sẽ chẳng bao giờ được sống lâu? Mà ta thì còn muốn sống lâu.

Tiêu Mê Mê vừa khuất mình ở cửa trước, thì Tiểu Linh Ngư cũng ra khỏi cửa sau rồi.

Chàng biết rõ, Tiêu Mê Mê sẽ đến con đường bí mật, quan sát tình hình nhưng chàng không nghĩ là nên theo nàng cho biết con đường đó.

Bởi chàng cần tìm hiểu sự bí mật của một người khác hơn là khám phá sự bí mật của Tiêu Mê Mê.

Chàng nằm xuống, ép mình sát mặt đất, đôi mắt mở ra, vừa đủ nhìn thôi.

Mới đó, Giang Ngọc Lang hôn mê, ngã nhào, đáng lẽ hắn phải nằm lì một lúc lâu, nhưng bây giờ, chiếc đầu của hắn từ từ ngóc lên.

Hắn tỉnh lại mau quá. Từ hôn mê đến tỉnh, chỉ cách mấy phút thôi.

Hắn ngóc đầu lên, chiếc đầu đảo quanh một vòng, bên tả, trở lại bên hữu. Hắn còn cố nhìn về phía chân hắn, làm động tác đó, hắn giữ thân hình bất động, chỉ có chiếc đầu nhút nhích thôi.

Tiểu Linh Ngư đã cố ý tránh, thì hắn làm sao trông thấy được chàng?

Hắn nhích đầu rồi.

Tiểu Linh Ngư nín thở.

Bỗng hắn gọi to:

- Giang công tử... Giang Linh Ngư. Đến đây, công tử ơi?

Hắn nhóng động tịnh, buông tiếng gọi dò xét.

Tiểu Linh Ngư cắn răng, nín thở, đương nhiên chàng không ứng tiếng.

Giang Ngọc Lang nằm đó một lúc nữa, rồi đột nhiên nhảy dựng lên.

Hắn nhảy như con chim sẻ chuyền cành nhẹ nhàng quá chừng. Rồi hắn chạy đi, cũng nhẹ nhàng hơn một con mèo, nhanh hơn một con chồn.

Hắn thoát đi do khung của hông.

Khung cửa đó là lối do hắn dẫn Tiểu Linh Ngư đi lúc chàng đòi làm việc đại tiện.

Hắn ra khỏi cửa đó rồi, Tiểu Linh Ngư cấp tốc vọt đến gần cửa, cũng nép mình sát đất, hí hí mắt nhìn theo hắn.

Hắn chạy, cứ chạy, thẳng đến chỗ dành đại tiểu tiện.

Hắn chui vào chỗ đó.

Tiểu Linh Ngư không chậm trễ, vụt đứng, nhón gót chạy đến nơi.

Vào nhà xí rồi, Giang Ngọc Lang nhấc nấp hầm lên, chui lọt xuống.

Nhưng hắn chưa khuất mình, bỗng nghe nhói ở hai bên hông.

Có hai bàn tay của ai đó, chụp hông hắn, lòn qua lưng quần, nhấc hổng hắn lên.

Bàn tay của ai, nếu không là của Tiểu Linh Ngư?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Định chuồn một mình sao được, tiểu tử. Không được đâu nhé.

Gương mặt của Giang Ngọc Lang vốn xanh, bây giờ thì trắng nhợt đến sợ.

Hắn run giọng đáp:

- Đừng... đừng đùa chứ.

Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Ai đùa với ngươi? Hỏi thật ngươi, ngươi định làm gì đây?

Giang Ngọc Lang vẫn còn run giọng:

- Tiểu... tiểu nhân... làm cái việc đại tiện, chứ còn làm gì nữa?

Tiểu Linh Ngư nạt:

- Nói nhảm. Đại tiện thì ngồi bên trên hầm chứ sao lại chui xuống dưới? Thế ngươi có thói quen ngồi giữa đống phân ngửi mùi phân mới đại tiện được phải không?

Giang Ngọc Lang ấp úng:

- Tiểu... tiểu nhân... tưởng...

Tiểu Linh Ngư lại gạt ngang:

- Tưởng ăn phân? Đại tiện ra là ngốn ngay vào?

Giang Ngọc Lang đáp:

- Nghe nói, phân có thể giải độc mà tiểu nhân thì nhiễm độc nặng. Cho nên... tiểu nhân...

Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Thôi đi, tiểu quỷ ơi. Mồm mép của ngươi dù lợi hại, ngươi lừa ai thì được, chứ đừng hòng lừa ta. Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ lôi ngươi đến gặp mặt Tiêu Mê Mê và ta sẽ tố cáo với nàng là chính ngươi sát hại bao nhiêu người đó.

Giang Ngọc Lang rung như cầy sấy, lấp vấp đáp:

- Tiểu nhân... đâu... đâu... có...

Tiểu Linh Ngư chận lại:

- Ngươi giết họ để gây hoang mang cho Tiêu Mê Mê, nàng sẽ chạy đi quan sát chung quanh, quan sát con đường bí mật, sau đó, ngươi nấp vào một chỗ kín đáo, chờ dịp thoát đi.

Giang Ngọc Lang không còn gọi chàng là công tử nữa, hắp hấp tấp cãi:

- Ngươi... ngươi...

Tiểu Linh Ngư chặn lại:

- Cho ngươi biết, ngươi gian hoạt đến đâu, bất quá cũng chỉ là một tên uống nước rửa chân của ta mà thôi, cái cơ trí của ngươi còn ấu trĩ lắm, ta nhìn thoáng qua là biết ngay con người ngươi như thế nào, việc ngươi định làm, ta đã biết trước cái ý định của ngươi rồi. Nếu ngươi muốn sống, hẳn phải hợp tác với ta.

Giang Ngọc Lang thở dài:

- Ta phục. Phục ngươi không tưởng nổi. Ngươi nói đúng, cái chỗ ẩn nấp của ta, là ở dưới nắp hầm này. Ta phải mất một năm dài mới đào được cái chỗ nấp.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Khá thật. Có tâm chí thật.

Chàng hỏi:

- Nhưng sao lại chọn chỗ nấp ngay trong hầm phân? Ngươi ẩn trong đó lại không sợ thúi à?

Giang Ngọc Lang lại thở dài:

- Sợ thúi thì đừng ước vọng sống. Muốn sống phải ngửi cả những mùi còn thúi hơn phân cũng chẳng sao.

Tiểu Linh Ngư thở dài theo hắn:

- Ta gặp rất nhiều kẻ bại hoại, nhưng luận về cái nhẫn, cái độc, thì ta phải công nhận là chẳng có ai hơn ngươi. Chính ta, ta cũng khâm phục ngươi luôn.

Giang Ngọc Lang giục:

- Nhanh lên, thì giờ đối với chúng ta lúc này quý hơn vàng bạc, ngươi buông tay ra đi, ta đưa ngươi xuống dưới đó.

Tiểu Linh Ngư buông tay, rồi cười hì hì:

- Nhớ quét dọn sạch sẽ một chút nhé, ít nhất cũng có một chỗ cho ta đặt bước chân đấy. Ta...

Bỗng Giang Ngọc Lang quay mình, phóng luôn hai chân, theo thế song phi cước, vừa nhanh vừa độc, vừa chuẩn.

Xem hắn thì chẳng ra gì, ngờ đâu hắn lại có võ công rất khá.

Nhưng Tiểu Linh Ngư đã biết là sẽ có một sự việc như vậy, chân của Giang Ngọc Lang vừa bay lên, Tiểu Linh Ngư hụp mình, rồi lòn ra phía sau, điểm nhanh vào huyệt đạo nơi hông của hắn.

Đôi chân theo thế liên hoàn cước, cứng đờ, dù có nhanh, có độc, có chuẩn, cũng vô ích.

Giang Ngọc Lang phải rơi, phải ngã, đương nhiên như vậy rồi, và nếu Tiểu Linh Ngư không đón tay, hẳn là hắn phải chạm mạnh đất.

Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Ta đã bảo, cái cơ trí của ngươi còn ấu trĩ lắm, bất cứ mưu đồ gì của ngươi cũng chẳng qua con mắt của ta được. Ngươi chỉ còn có cách là chui xuống đó, dọn cho sạch phân chừa một lối đi.

Giang Ngọc Lang rung giọng:

- Ta... làm sao cử động được mà chui?

Tiểu Linh Ngư bĩu môi:

- Có phải là đôi chân tê liệt chăng? Còn đôi tay của ngươi? Chân không dùng được thì còn tay, chẳng lẽ ngươi không biết bò? Tiêu Mê Mê chẳng có dạy ngươi cách bò sao?

Giang Ngọc Lang không đáp, dùng tay thay chân bò xuống hầm.

Thực sự, chẳng phải hắn bò thẳng xuống, đống phân tích tụ qua năm dài, tháng rộng, như hắn đã nói, từ một năm rồi, hắn dọn chỗ ẩn núp, chỗ đó cũng ở dưới miệng hầm, song lệch về một phía.

Có một cái ngách nhỏ, hắn do ngách nhỏ đó, bò xuống.

Hắn nhỏ vóc, lại ốm, thành ra con người hắn dài dài, hắn bò đi, trông như con rắn.

Và hắn không kém rắn. Một phần, nhờ hắn biết võ công, dù sao thì hắn cũng là con của một đại hiệp, tự nhiên hắn biết ít nhiều võ công, và phần khác nhờ hắn bò lên bò xuống để đào hang, đào ngách, thành ra có thói quen, hắn bò dễ dàng, hai chân cầm như thừa.

Tiểu Linh Ngư bịt mũi, bò theo hắn.

Cũng đỡ cho chàng, bò qua một đoạn đường ngách là mùi thúi không còn nồng sặc nữa.

Chàng lắc đầu cười khổ, lẩm nhẩm:

- Thiên hạ cứ gọi ta là yêu quái, ta nghĩ cái tiếng đó phải dành cho ngươi mới đúng. Ngươi quả thật là một tiểu yêu quái. Ngoài ngươi ra chẳng có ai có một bộ óc tân kỳ nghĩ ra được một chỗ nấp quá kỹ như vầy.

Xuống ngách rồi, còn có một địa đạo nhỏ, dài độ sáu bảy thước thôi. Cuối địa đạo, có một cái hang nhỏ, hang rộng độ sáu bảy thước vuông.

Trong cái hang đó, có ván kê thành chỗ nằm, có hai chum nước uống, có một vò rượu và một cái chậu đựng thịt muối phơi khô.

Đặc biệt hơn hết là có mấy khúc dồi, thơm phưng phức.

Tự nhiên, phải có cơm khô.

Điều mà Tiểu Linh Ngư không tưởng đến, là ngoài những thứ đó, còn có mấy quyển sách.

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Công phu. Ngươi phải hao phí công phu tối đa, ngươi phải có tánh kiên nhẫn vững chắc mới chuẩn bị được như thế này. Chu đáo thật.

Xuống đến nơi rồi, Giang Ngọc Lang thu hình trong một góc, giương mắt nhìn Tiểu Linh Ngư.

Đôi mắt của hắn trông như mắt rắn, ánh mắt ngời niềm oán độc rõ rệt.

Tiểu Linh Ngư cũng nhìn hắn.

Hắn là hồ ly? Hắn là rắn? Cần gì, hắn là cái chi cũng được, chàng không hề ngán sợ.

Chàng không hề ngán sợ những kẻ bại hoại, càng gặp kẻ bại hoại, chàng càng thích thú, bại hoại nhiều, thích thú nhiều.

Trầm tịnh.

Nơi đây, làm gì có tiếng động? Nơi đây, như một đáy mồ chôn sống cả hai, biệt lập hẳn với thế gian, biết lập đến hai lần, bởi bên trên còn là địa thất của Tiêu Mê Mê, cũng cách biệt hẳn với thế gian.

Nhưng cái tịnh mịch ở đây có phần nào khó chịu bởi là cái tịch mịch bị nhốt kín, dù rằng có thừa an toàn, song phải cái ngột ngạt.

Mặc cho những gì sẽ đến, muộn đến như thế nào, cứ đến, Tiểu Linh Ngư cần tìm cái khoan khoái một lúc, cho qua cuộc hành trình giữa vùng hôi thúi nhức đầu.

Chàng nằm dài trên những mảnh ván kê tạm làm giường, trên giường có chăn, chàng cảm thấy sướng thật.

Càng sướng hơn nữa là trong tầm tay, có mấy khúc dồi kia, có luôn cả rượu.

Chàng với tay, bứt một khúc dồi, đưa kề mủi, ngửi, rồi há miệng cắn một miếng.

Thơm thật. Hấp dẫn thật.

Chàng cười hì hì:

- Nơi đây là một địa điểm tỵ nạn lý tưởng. Phải là một thiên tài mới nghĩ ra được một kế hoạch tỵ nạn như ngươi. Giang Ngọc Lang ơi, ngươi đúng là một thiên tài.

Giang Ngọc Lang cúi đầu, không phải hắn thẹn gì mà cúi đầu giấu mặt. Hắn chán nản quá, chiếc cổ hắn mất cả khí lực, không còn giữ nổi chiếc đầu, phải buông lơi mặc cho đầu ngoặc xuống.

Hắn thở ra lẩm nhẩm:

- Thiên tài... Thiên tài.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Phải là thiên tài mới có cái chủ ý đào một cái hang tỵ nạn chu đáo như ngươi.

Tiêu Mê Mê dù tìm cách nào, cũng chẳng phát hiện nổi cái nơi này. Khi nào nàng lại nghĩ là ngươi chui xuống hầm phân mà chui theo tìm ngươi?

Giang Ngọc Lang thốt như cái máy:

- Phải. Cái chủ ý của một thiên tài. Cái thiên tài có đượm mùi phân. Nhưng thiên tài mà chi? Thiên tài sáng tạo, song không hưởng dụng sự sáng tạo, bởi ngươi đã chiếm đoạt mấy sự hưởng dụng rồi.

Hắn hừ một tiếng, hỏi:

- Ngươi có biết tạo nên một địa điểm như thế này, ta phải trả bằng cái giá nào chăng?

Tiểu Linh Ngư gật gù:

- Tự nhiên là phải trả giá cao. Nhưng ngươi cứ nói đi, ta cũng thích nghe bất cứ ai tự tố khổ.

Giang Ngọc Lang lại hừ một tiếng nữa:

- Ngươi chỉ biết là vào hầm phân, đào hầm nấp là một việc làm bí mật, chứ ngươi có biết đâu, đào được một chỗ nấp như thế này, ta phải đi bao nhiêu lần đại tiện?

Tiểu Linh Ngư gật gù:

- Hẳn phải là nhiều lần lắm lắm.

Giang Ngọc Lang tiếp:

- Ngươi cứ tưởng tượng một người, mỗi ngày đi đại tiện mấy lần trong một năm, đi tổng cộng được bao nhiêu lần. Và mỗi lần đi như vậy, phải lâu mau như thế nào cho người ta đừng nghi ngờ.

Tiểu Linh Ngư gãi đầu:

- Cái đó... thì...

Giang Ngọc Lang lại tiếp:

- Ngươi cứ tưởng tượng trong khoảng thời gian một lần đại tiện, nếu mình cố gắng đào đất, xới đất mà bỏ cả đại tiện, bởi đại tiện thì mất cả thì giờ đi. Chẳng lẽ trong một năm, cứ dùng thời gian đó mà đào, mà xới, không hề đại tiện? Như vậy được chăng?

Tiểu Linh Ngư gãi đầu:

- A. Đúng là một vấn đề. Một đại vấn đề. Một khoảng thời gian đại tiện, có là bao? Dù cố gắng đào xới, công tác có là bao? Huống chi, xới là không đại tiện được mà đại tiện thì lại không đào xới được.

Chàng cau mày hỏi:

- Rồi ngươi làm sao? Hở? Ngươi làm sao?

Giang Ngọc Lang cười hết sức chua cay:

- Làm sao? Vĩnh viễn ngươi không tưởng nổi. Với cái dáng thiếu gia công tử như ngươi, làm gì chịu khổ nỗi như một tiểu nhân là ta?

Bỗng hắn trợn mắt, hắn nghiến răng, hắn gằn từng tiếng tiếp:

- Ta làm một con chó, hai tay chồm tới đào, xới, hai chân chịu phía sau, tay cứ đào, trôn cứ đại tiện. Bởi ta không thể bỏ phí một phút giây nào. Ngoài ra, ta lại còn tập cởi y phục, mặc y phục sao cho nhanh, càng nhanh ta càng có dư thì giờ làm cái việc đào xới. Dù đang mùa đông tháng giá, ta cũng phải cởi y phục, bởi ta không thể để phân ướt vấy vào, ta cũng không thể để cho bụi phân khô hòa với đất bám vào. Người khác gần ta, ngửi phải mùi đó sẽ nghi ngờ ta, cơ mưu của ta phải hỏng, công trình của ta phải bỏ, và biết đâu, ta sẽ không tránh khỏi bị con quỷ cái trừng trị?

Hắn uạ uạ mấy tiếng như sắp sửa mửa.

Tiểu Linh Ngư chợt thấy gớm, chàng gớm quá, đến độ cái mùi thơm của chiếc dồi không còn hấp dẫn nửa, chàng quăng đoạn dồi còn lại xuống đất, muốn nói gì đó, song lại thôi.

Giang Ngọc Lang nhìn khúc dồi nằm trên mặt đáy hầm, từ từ thốt:

- Ngươi có biết tại sao ta ốm quá chừng chăng?

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Ngươi... a... ngươi...

Giang Ngọc Lang nghiến răng:

- Ta ốm, vì từ sáng đến tối, ta nhịn đói, nhịn đói để giảm thiểu đại tiện, ta lại còn dành dụm được phần vật thực của ta, ta quyết tích trữ đủ dùng.

Hắn để lộ hai hàm răng trắng của hắn, rồi hắn lại rít tiếng cười qua hai hàm răng, trông hắn như quỷ sứ hiện hình.

Hắn tiếp:

- Nhịn ăn cho ốm, bớt đại tiện, dành thì giờ đào đất, xới đất. Nhịn ăn để tích trữ lương thực. Suốt một năm qua, ta sống trong cảnh đó. Ta sống như con chó, đến cả đại tiện cũng giống như con chó. Tất cả, tất cả để đổi lấy cái hầm này. Còn ngươi...

Hắn căm hờn, hằn học:

- Ngươi? Ngươi đã làm gì? Ngươi lại hưởng trọn vẹn? Ngươi ăn, ngươi nằm, ngươi cười, song ngươi chẳng đào xới đất phân, ngươi không ngửi...

Tiểu Linh Ngư đang gãi đầu, vụt cười khan, hỏi lại:

- Ngươi biết tại sao không?

Giang Ngọc Lang bĩu môi:

- Ta hy vọng ngươi giải thích nghe xem.

Tiểu Linh Ngư vẫn cười:

- Cho ngươi biết, ngươi là thiên tài, ta cũng là thiên tài; mà lại cao hơn ngươi một bậc. Ở cái bậc thiên tài của ta, chẳng ai cần làm cái gì khổ cả.

Giang Ngọc Lang trừng mắt nhìn chàng.

Một lúc lâu, hắn cúi đầu, buông nhẹ:

- Ngươi nói đúng. Ta chẳng bằng ngươi thật. Ta phục ngươi.

Câu nói, có cái nghĩa tán dương chàng, song chàng nghe xong bắt rợn người.

Câu nói đó, đối với chàng, có cái giá như một câu nguyền rủa độc.

Đúng. Có thể Tiểu Linh Ngư thông minh hơn, tâm cơ cảnh giác nhạy hơn, nhưng về ác độc, gian hoạt, nham hiểm thì chàng kém.

Cái chỗ chàng hơn Giang Ngọc Lang là không giết chết hắn.

Cái chỗ hắn hơn chàng là làm chàng chết dễ dàng.

Nhất là về điểm kiên nhẫn, thì nhất định Giang Ngọc Lang vượt xa chàng là cái chắc.

Kiên nhẫn là một đức tính tốt, song lắm lúc cũng gây bực bội cho người. Mà chàng lại hiếu động, bảo chàng nhẫn nại như Giang Ngọc Lang, làm cái việc hôi thúi đó suốt một năm dài, hẳn là chàng chịu thôi.

Tiểu Linh Ngư nín lặng.

Chàng nghĩ:

“Nếu ta có một đối thủ trên đời này, thì kẻ đó chính là tiểu tử”.

Nhưng liền theo đó, chàng xóa tan cái ý nghĩ ấy, bởi chàng còn một đối thủ chân chính, chính đối thủ đó mới đáng kể.

Chẳng những chàng sợ con người đó, mà toàn thể khách giang hồ cũng sợ luôn.

Trước mắt chàng, một hình bóng hiện ra, hình bóng một thiếu niên nho nhã, dịu dàng như xử nữ, điềm đạo như hiền triết, trầm tịnh như nhà tu, phong lưu như hoàng tử, hấp dẫn như giai nhân.

Con người đó, hoàn toàn là đối tượng cực đoan của chàng.

Không tàn độc, không gian trá, không tâm cơ, lòng như mặt, mặt như lòng, con người đó chẳng có gì đáng sợ, trừ võ công.

Hoa Vô Khuyết. Vô Khuyết công tử. Môn hạ Di Hoa cung.

Tuy không có cái gì đáng sợ, ngoài võ công, con người đó lại đáng sợ, sợ ở cái chỗ chẳng có gì đáng sợ, bởi nào ai lường được trong cái không đáng sợ bao la đó, có ẩn chứa những gì?

Người ta thường khen người nầy, người nọ có lượng rộng như biển, nhưng thử hỏi trên đời, có hiểu rõ biển chứa đựng những gì? Khi nào thì sóng dậy, lúc nào thì sóng lặng?

Và có bao nhiêu lượng sóng ngầm, trong lòng biển cả?

Đành là biển không ham nổi sống, bởi có sóng thì mặt biển mất đẹp đi, biển kiêu hùng với những núi sóng, nhưng lại làm cho người xa lánh, thì cái kiêu hùng đó chẳng ích lợi gì.

Biển muốn không bao giờ nổi sóng, mà gió có chịu để yên không?

Và lúc nào, ngọn gió nào sẽ khuấy động sự thanh thản của Hoa Vô Khuyết?

Thì, hắn vẫn đáng sợ như thường, người ta có thể tin nơi lòng tốt của hắn, song người ta vẫn ngán tấm lòng đó, bởi đó là một tấm lòng mất tự chủ.

Hoa Vô Khuyết không hành động theo lòng.

Hắn không có tự do hành động theo lòng.

Tiểu Linh Ngư thở dài, lẩm nhẩm:

- Ta chịu thôi, không làm sao hiểu nổi tiểu tử đó. Một kẻ khó hiểu đối với ta, hẳn là một tay có giá trị lắm.

Giang Ngọc Lang nhìn chàng, muốn nói gì, rồi nghĩ sao không biết, lại thôi.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Không phải ngươi đâu. Đừng tưởng lầm mà khoan khoái hảo. Ta đề cập một kẻ khác.

Giang Ngọc Lang điềm nhiên:

- A?

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Người đó, xem ra chẳng thông minh tí nào, song vô luận là ngươi thông minh đến đâu, vô luận ngươi mưu toan trò quỷ gì, đối với hắn, cũng vô ích.

Giang Ngọc Lang vẩn điềm nhiên:

- Ạ?

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Những thủ đoạn mà ngươi dành cho hắn, sẽ quật trở lại ngươi, chính ngươi lãnh đủ mọi hậu quả.

Giang Ngọc Lang cười nhạt:

- Mẫu người đó ta chưa từng thấy qua.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Nếu ngươi không chết gấp, tất sẽ có dịp trông thấy hắn.

Giang Ngọc Lang lẩm nhẩm:

- Không chết gấp... không chết gấp...

Bỗng hắn biến sắc, kêu lên:

- Hỏng! Hỏng!

Tiểu Linh Ngư thừa hiểu, việc gì làm cho hắn khích động đến lộ liễu như vậy, việc đó phải quan trọng lắm.

Chàng cũng biến sắc luôn, buột miệng hỏi:

- Việc chi thế?

Giang Ngọc Lang run run giọng:

- Ngươi xuống sau, ngươi có nhớ đậy nắp hầm lại chăng?

Tiểu Linh Ngư há hốc mồm:

- Á... không. Ta không đậy lại. Ta quên mất.

Giang Ngọc Lang càng biến sắc hơn.

Trước đó hắn còn hoài nghi, bây giờ thì sự thể đã được xác nhận rồi, một sự thể tai hại vô tưởng.

Hắn lấp vấp không thành lời:

- Tiêu Mê Mê trở lại, chẳng thấy chúng ta, sẽ lục soát khắp nơi, nàng...

Tiểu Linh Ngư qua phút giây thảng thốt, lấy lại bình tĩnh cười hì hì:

- Ngươi lo xa quá. Dù có nhận ra, nấp hầm không đậy lại, nàng cũng chẳng bao giờ tưởng được là chúng ta chui trong đống phân, trốn nàng.

Giang Ngọc Lang hừ một tiếng:

- Không lo xa sao được? Phải biết cái công trình của ta không nhỏ, nếu sơ ý một chút thì cầm như đống cái của dã tràng, ngoài ra lại còn lãnh thêm cái họa diệt thân.

Hắn dừng lại một chút, hỏi:

- Ngươi có biết võ công của nàng cao như thế nào chăng?

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

- Bởi chưa biết võ công của nàng như thế nào, nên ta chưa có thể trở mặt với nàng. Giả như nàng có thực tài đi nữa, nếu nàng ngu ngốc là ta chẳng sợ gì nàng. Cái khổ của ta là trước khi biết võ công của nàng, ta lại biết nàng là một con nữ quái.

Chính điều đó mới đáng sợ nhất.

Giang Ngọc Lang thở dài:

- Võ công của nàng rất cao, ở cái mức độ mà chẳng bao giờ ngươi tưởng nổi. Nghe nói, cho đến nay, nàng có tất cả là bảy trăm tình nhân, trong số có cả bọn đệ tử thất đại kiếm phái. Cứ mỗi tình nhân dạy nàng một chiêu thôi, thì sở đắc của nàng bao quát trọn võ học trên đời này.

Tiểu Linh Ngư đảo tròn đôi tròng mắt:

- Như vậy, thì chúng ta nên cẩn thận. Ta len lén lên trên đó xem, có quả thật là nấp hầm không được đậy lại như cũ hay chăng?

Giang Ngọc Lang ngăn lại:

- Khoan. Chờ một chút.

Hắn áp tai vào vách, nghe ngóng một lúc, bỗng biến sắc kêu khẽ:

- Nguy. Nàng đã trở lại rồi.