Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 85




Chương thứ tám mươi lăm

Theo như Giang Thần Y thiết nghĩ trước đó, bản thân sẽ bình tĩnh sải bước trong đao quang kiếm vũ, những nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, cuối cùng thành công thực hiện anh hùng cứu mỹ nhân, không có cái phân đoạn bị yêu nữ lột sạch quần áo này. Cho nên trước mắt y đang đứng ở góc tường, một bên tay chân luống cuống gom lại vạt áo rách nát tản ra, không khác gì hoàng hoa đại khuê nam vừa mới bị tráng hán khinh bạc xong, một bên không chớp mắt nhìn Lam cô nương giết người, cảm khái, thật là mạnh mẽ.

Ảnh vệ Vạn Nhận Cung đồng loạt vây lên, hợp lực bắt giữ kẻ cuối cùng trong bốn chị em họ Hoàng. Lam Yên giơ tay lau đi máu bắn trên mặt, Giang Thắng Lâm thấy thế vội vàng đón đến trước, đang định triển khai quan tâm săn sóc ba trăm sáu mươi độ không góc chết thì Lam Yên đã một lần nữa nhặt đao dưới đất lên, cao giọng ra lệnh: "Đi theo ta!"

Ảnh vệ cùng hô: "Vâng!"

Giang Thần Y: Đợi ta!

Giáo chúng Phần Hoả Điện ở Dã Phong Khẩu đã bị bắt giữ chém giết một lượt, dư lại trong trận công kích đột ngột xảy đến này cũng bị đuổi chạy tứ tán. Mười sáu hộ pháp đã từng ác danh dương dương trong giang hồ hiện giờ chỉ còn có Kim Cáp cụt tay. Gã không cảm thấy mình lúc này đáng là đối thủ của Võ Lâm Minh, vì thế đánh cũng không đánh, sau khi đẩy hết các đệ tử ra chống đỡ liền mở ám đạo đại điện muốn trốn khỏi tuyết nguyên.

Cùng lúc đó, Đàm Sơ Thu tay cầm trường kiếm đang dẫn theo gia đinh tuần tra khắp nơi rừng khô tuyết dày.

Có thể là do Vạn Chử Vân nể mặt Chúc Yến Ẩn, bố trí cho hắn một nhiệm vụ nhẹ nhàng thoải mái nhất, vô công rồi nghề lạng quạng hai canh giờ quay về là có thể khoe khoang cả đời kiểu thế. Khắp nơi đều là tuyết trắng cây đen, nhìn lâu mắt có hơi choáng, dễ sinh ra ảo giác, ví dụ như cái gã đàn ông tự nhiên lòi ra này, rất giống... khoan khoan?

"Thiếu chủ cẩn thận!" Đệ tử Thương Lãng Bang xô ngã Đàm Sơ Thu, tránh thoát một kiếm chính diện.

Võ công của Đàm Sơ Thu thật ra cũng không bao cỏ thêu hoa đến vậy, hắn bật tôm nhảy lên, giật mình nhìn nam nhân cụt tay trước mắt - tuy hắn chưa gặp qua bao nhiêu hộ pháp Phần Hoả Điện nhưng vẫn biết lúc Nhạn Nhi Bang và Túc Sơn Phái bị bắt đi còn liều chết chém đứt một cánh tay của Kim Cáp, cho nên đây chính là con cóc độc ác biết ăn thịt người trong truyền thuyết?

Kim Cáp không hề để hắn vào mắt nhưng lo Lệ Tuỳ sẽ đuổi theo, vì thế mỗi một chiêu đều là tử thủ, chỉ muốn nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cái chướng ngại vật trước mắt này. Đàm Sơ Thu bị đánh cho một đường bại lui, trong tim gọi là bi tráng, chuẩn bị trào ra cỡ một vạn phần hào hùng lấy thân tuẫn đạo, rồi lại không dám phân tâm, chỉ cảm thấy hôm nay sợ là phải chết ở đây.

"Thiếu chủ!" Đệ tử hốt hoảng kêu lên.

Sau lưng chính là vực sâu hiểm trở, Đàm Sơ Thu lảo đảo lùi bảy tám bước, trượt chân ngã xuống dưới, may sao tay phải quờ quạng bắt được một bụi cỏ khô mới miễn cưỡng treo trên vách núi.

Kim Cáp vung trường đao lên, bổ về phía cổ tay hắn.

Đàm Sơ Thu: "A!"

Một dòng máu nóng phun trào.

Kim Cáp trợn trừng hai mắt, thân thể cường tráng lảo đảo, gã chậm rãi cúi đầu, không thể tin nổi nhìn lỗ máu mở ra trước ngực mình, miệng cũng tràn máu tươi, cả người như một cái cây bị chặt gãy, thẳng tắp lăn khỏi tuyết nhai, nặng nề nện xuống một tảng đá lớn, tắt thở.

Cái gì gọi là Chính Nghĩa trời giáng.

Đệ tử Thương Lãng Bang ba chân bốn cẳng túm tay Đàm Sơ Thu kéo hắn lên.

Triệu Minh Truyền thu kiếm vào vỏ: "Ngươi không sao chứ?"

Đàm Sơ Thu ngồi dưới đất thở dốc, nhìn nhóm người Danh Kiếm Môn đứng thẳng ngược chiều ánh sáng, nửa ngày mới giật mình chưa tỉnh nói một câu: "Không, không sao cả, không sao, đa tạ Triệu huynh."

Đây là hào quang của Chính đạo đó ư, thật chói mắt.

Còn Đỗ Nhã Phượng đã chết trong tay Vạn Chử Vân.

Thượng Nho Sơn Trang từng là một bộ phận của Võ Lâm Trung Nguyên, hiện tại chạy theo Ma Giáo, đương nhiên phải để Võ Lâm Minh Chủ đích thân thanh lý môn hộ.

Đội ngũ Võ Lâm Minh như được gió lốc cuộn lên sóng lớn ngất trời, trào dâng huỷ diệt cả toà Phần Hoả Điện. Trước thế công mạnh mẽ của Chính đạo, đệ tử Ma Giáo như những con kiến bé nhỏ, chỉ có thể hốt hoảng bỏ trốn, không đường đánh trả, thỉnh thoảng muốn liều chết vật lộn cũng chẳng qua kéo dài thời gian hai bên giằng co thêm một canh giờ, hoặc cùng lắm là một ngày mà thôi, không có bất kì ảnh hưởng gì đến thắng thua của toàn chiến dịch.

Tuyết nguyên tĩnh lặng chạy dài ngàn dặm.

Lưỡi kiếm Tương Quân rạch phá trường thiên, cuốn theo gió dữ cũng như một thanh đao vô hình, chém cho tuyết bay tả tơi từng mảnh, bốn phía rít gào.

Vũ khí của Xích Thiên là một bộ vuốt sắt, gã cứng rắn tiếp được một chiêu chính diện, lưỡi kim loại leng keng chạm vào nhau, toé ra tia lửa chói mắt.

Đây là một trận quyết đấu đã đến muộn rất nhiều năm, mục đích của hai người đều chỉ có một, giết chết đối phương.

Nội lực hùng mạnh lật nghiêng cả hồ băng đã chôn vùi mấy trăm năm ở nơi sâu trong tuyết nguyên, hàn khí lạnh thấu cốt tuỷ khiến không gian kết sương trắng, ráng chiều bị tầng tầng mây dày che lấp chỉ để lại một vầng sáng ảm đạm giữa đất trời.

Xích Thiên giữ chặt lưỡi kiếm của hắn, ánh mắt hung tợn: "Chịu thua đi, ngươi không phải là đối thủ của ta!"

Lệ Tuỳ dùng lực cổ tay, đâm về phía ngực gã.

Hai người lần thứ hai triền đấu một chỗ.

Nhiều năm qua Xích Thiên lợi dụng Nguyên Dã Nguyệt cắn nuốt nội lực của các cao thủ khác, còn không giống như Lệ Tuỳ từng phải chịu thương nặng đến vậy, thật ra là chiếm ưu thế, sở dĩ vẫn luôn ẩn nấp trong tuyết nguyên, không muốn quyết đấu chính diện với sư đệ đã từng, là do sợ hắn sẽ liều mạng - không ai có thể thắng được một kẻ điên ôm lòng muốn đồng quy vu tận, huống chi cứ xem như có thể thắng, bản thân cũng sẽ bị trọng thương, so với như vậy, chi bằng đợi ông trời đến bắt hắn đi.

Nhưng sau mấy trăm chiêu, Xích Thiên lại phát hiện ra một chuyện, đó là dường như Lệ Tuỳ cũng không hề dùng hết toàn lực mà vẫn luôn có điểm giữ gìn.

Vì để xác minh điều này, Xích Thiên biến đổi chiêu thức, vuốt sắt đột nhiên trượt xuống thân kiếm, lật tay mang theo sức mạnh xoay chuyển ngàn quân, tay kia thẳng tắp công kích hướng yết hầu của đối phương. Đây đối với Lệ Tuỳ mà nói vốn là một cơ hội hiếm hoi, cơ hội có thể dễ dàng dùng tay trái đâm thủng lồng ngực đối thủ. Nhưng hắn không xuất chiêu, mà dùng tay trái bảo vệ yết hầu của mình, thân thể chợt tránh sang bên phải, khiến cho vuốt sắc để lại trên vai một đường máu rất sâu.

Vẻ mặt của Xích Thiên càng thêm âm u đáng sợ, gã nở nụ cười méo mó kề sát đến, như vừa phát hiện ra bí mật khó lường gì: "Ngươi không muốn chết."

Lệ Tùy nói: "Bởi kẻ đáng chết là ngươi."

"Sớm biết rằng ngươi sợ chết thì ta đã không cần chờ đợi nhiều năm như vậy, nên kết liễu ngươi từ lâu rồi." Xích Thiên thu chặt vuốt sắt, "Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi gặp sư phụ."

Lệ Tuỳ cắn răng một chưởng đánh bật gã ra, tiếp tục tấn công.

Hoa tuyết, đá vụn, cành gãy, máu và hàn vụ lạnh thấu xương mịt mù không tan.

Đầu vai Lệ Tuỳ bị thương, dần dần có chút lực bất tòng tâm, Xích Thiên lùi về sau vài bước, mang ngữ khí như mãnh thú nhìn con mồi, cười cợt hỏi hắn: "Thế gian nếu không còn ngươi, ngươi đoán Võ Lâm Minh có thể cản ta bao lâu?"

Lệ Tùy phá không chém xuống một kiếm thật mạnh!

Như ngàn tấn thuốc nổ đồng thời bị châm dẫn, Xích Thiên mất cảnh giác tức thời, ngực bị chấn động đến tràn lên tanh ngọt, hộc ra một ngụm máu. Gã thẹn quá hoá giận, không ngờ rằng đến lúc này rồi còn có thể bị tính kế, ra tay càng thêm tàn độc hung ác. Lệ Tuỳ giương kiếm cản mấy trăm chiêu, mắt thấy đã sắp rơi xuống hạ phong. Đúng lúc Lam Yên dẫn người từ nơi xa giục ngựa chạy tới, gân cổ gào lên một câu: "Cung chủ! Gã không nuốt được nội lực của ngươi!"

Trong mắt Xích Thiên hiện lên một tia hoảng loạn nhưng rất nhanh đã bị sát khí nồng đậm hơn che lấp.

Lệ Tuỳ tay không giữ chặt một bên vuốt sắt của gã, tươi sống giật ra từ giữa, đồng thời bị kéo đứt còn có tay trái của Xích Thiên, đau đớn khiến cho gã càng thêm cuồng bạo, đáy mắt tràn lan tơ máu, vuốt sắt tay phải mang theo sức mạnh đâm vào lồng ngực Lệ Tuỳ!

Lam Yên sợ hãi kêu lên: "Cung chủ cẩn thận!"

Nhưng Lệ Tuỳ không tránh, ngược lại cắn răng đỡ năm đầu móng nhọn, đồng thời, tay trái hoá quyền thành chưởng, giáng thật mạnh lên đầu vai Xích Thiên.

Nội lực khiến người người trong Võ Lâm thèm nhỏ dãi, cứ như vậy cuồn cuộn không dứt truyền vào cơ thể Xích Thiên, đó vốn là điều mà nằm mơ gã cũng muốn đạt được, hiện tại lại trở thành thứ vũ khí đoạt mạng sắc bén tránh không tránh nổi. Nội lực mới cùng nội lực cũ từ nhiều năm trước quấn vào nhau, tựa như dây thừng xoắn chặt xương cốt toàn thân, xiết cho mạch máu bành trướng phình lên, khuôn mặt cũng bành trướng phình lên. Gã vừa đau đớn vừa sợ hãi trợn trừng mắt, thất khiếu đổ máu đen đặc.

Lệ Tuỳ từ trong tay áo bên phải trượt ra một thanh chuỷ thủ, thuận thế đâm xuyên yết hầu gã.

Máu tuôn như suối.

Xích Thiên ngửa mặt lên trời, hai tay dang rộng ngã vào trong tuyết, đồng tử dãn ra, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.

Lệ Tuỳ tựa gốc cây, cả người cũng bị máu tươi thấm đẫm.

"Cung chủ!" Lam Yên chạy đến, "Ngươi sao rồi?"

Lệ Tuỳ lắc đầu, cảnh tượng trước mắt có chút chồng chéo, hắn đã sức cùng lực kiệt, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát bên tai lại truyền đến tiếng Lam Yên: "Chúc công tử?"

Lệ Tuỳ dẫn theo nghi hoặc, gắng sức chống đỡ quay đầu.

Người tới không chỉ có Chúc Yến Ẩn, còn có nguyên một đoàn xe rầm rầm rộ rộ, đại khái là hơn hai mươi chiếc xe ngựa lớn xa hoa, mỗi một chiếc ít nhất có thể ngồi năm người.

Người nào ư, đều là đại phu.

Ngự y, danh y, thầy thuốc đồng quê, còn có cái gì mà đạo sĩ cải tử hoàn sinh, bán tiên nghiệm tính hung cát, dù sao chỉ cần có thể trị thương, có thể cứu người thì đều được Chúc Nhị công tử bỏ rất nhiều tiền mời tới, toàn bộ an trí ở phụ cận Tuyết Thành, thời khắc chuẩn bị sẵn sàng khám chữa cho Lệ Cung chủ.

Người khác trước khi chết nhìn thấy cả cuộc đời mình lướt qua trước mắt, còn Xích Thiên vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, nhìn thấy chính là hơn một trăm người xách theo hòm thuốc xếp hàng chạy bước nhỏ, từ bên cạnh mình, thậm chí là từ trên người mình bước qua, kín không kẽ hở vây quanh Lệ Tuỳ ở chính giữa nhất.

Mà Chúc Yến Ẩn vẫn đang lớn tiếng ra lệnh: "Mau nâng cáng qua đây."

Lệ Tuỳ kéo một đoạn ống tay áo trắng tuyết mềm mại, kê dưới má mình, lười biếng ngất đi.

Hắn cảm thấy bản thân hẳn là có thể ngủ một giấc tử tế rồi.

...

Trong phòng rất yên tĩnh, có hương hoa, có âm thanh tuyết tan tí tách ngoài cửa sổ.

Lệ Tuỳ bị một cơn xúc cảm vừa mềm vừa ngứa đánh thức.

Hắn mở mắt, nhìn người đang xán vào trước ngực mình, rất cẩn thận sờ tới sờ lui, qua nửa ngày mới vươn tay giữ đầu y, hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"

"A!" Chúc Yến Ẩn bị doạ nhảy dựng, "Sao ngươi đã tỉnh rồi."

Lệ Tuỳ một lần nữa nhắm mắt lại, hắn vẫn chưa có sức lực gì mấy, nhưng kiệt sức cũng không bỏ qua tiếp tục kéo má người đọc sách: "Vì ngươi sờ ta."

"Các đại phu đều nói lồng ngực ngươi bị chấn thương, phải kiểm tra vết ứ mỗi ngày." Chúc Yến Ẩn đắp chăn đàng hoàng cho hắn, nhớ tới ngày đó khi hạ nhân thay hắn cởi bỏ bộ đồ đẫm máu, mấy cái lỗ lớn bén nhọn bên ngực trái, trong lòng vẫn còn kinh hoàng, may sao mình đã giúp hắn lấy từ quốc khố ra một tấm hộ thân phần mềm, nếu không ai mà đỡ nổi bộ móng vuốt kia của Xích Thiên, quỷ trong quỷ khí.

Lệ Tùy vươn tay: "Lại đây, để ta ôm một lát."

Chúc Yến Ẩn hỏi: "Ngươi có biết mình đã hôn mê bao lâu rồi không?"

"Không biết." Lệ Tùy thuận miệng đáp, "Một năm?"

Vì thế những lời chưa tỏ của Chúc Nhị công tử bị nghẹn ngược trở về, bởi vốn y định nói "ngươi đã hôn mê suốt bảy ngày liền" dùng để cường điệu một chút đối phương bị thương nghiêm trọng đến mức nào, bản thân mình có bao nhiêu lo lắng, nhưng hiện tại so với "một năm", bảy ngày lập tức có vẻ thật là yếu đuối, căn bản không đáng nhắc tới.

Hoá ra ngươi còn ôm kì vọng cao đến vậy trước thương thế của mình ư?

Nhìn vẻ mặt chào thua của y, Lệ Tuỳ lại bắt đầu cười.

Nhưng lần này thì không cười ra được hiệu ứng cỡ mười Lỗ Thanh nữa, bởi nếu nhành hoa quá rung rinh, miệng vết thương sẽ thật sự rất đau.

Mà lúc này, hắn chỉ muốn hôn hôn người trong lòng, không muốn đau đớn thêm một chút nào nữa.